Làn nước ấm áp chỉ tới vai Mạnh Doãn Đường, đối với một người vừa mới từ địa lao ướt lạnh ra ngoài mà nói, nước ấm này hẳn rất thoải mái, thế nhưng lúc này cả người nàng căng thẳng.
“Lâm Phong ca ca…” nàng kinh hãi bất an nhìn Hạ Lâm Phong vẫn đang bình tĩnh như không, định cầu xin, nhưng nhớ tới những gì hắn nói trong vườn, lại không biết phải mở miệng như thế nào.
Hạ Lâm Phong nghiêng mặt sang một bên, cầm bình lưu ly đặt bên hồ bơi, chính là chiếc bình hắn mang đến phòng ngủ của nàng buổi tối trước đó.
“Khát không?” hắn mở nắp mình, đưa tới bên miệng nàng.
Mạnh Doãn Đường vẫn nghĩ là nước mận lần trước, không dám cự tuyệt, uống một ngụm từ tay hắn, bị mùi rượu nồng nặc thiêu đốt, ho sặc một cái.
Mùi vị vẫn có chút giống với nước mận lần trước hắn mang đến, nhưng mùi rượu thì lại nặng hơn không biết bao nhiêu lần. Mạnh Doãn Đường lớn như vậy cũng chưa từng thử uống loại rượu nào mạnh như vậy.
“Ta phải thêm vào rất nhiều nước lệ chi, nước lê cùng mía, nếu nàng uống không quen, không thích, có thể uống nguyên chất, hả?”
Hạ Lâm Phong định đút cho nàng uống tiếp, Mạnh Doãn Đường nghiêng đầu né.
Hắn tự uống một ngụm lớn, đặt bình rượu xuống, quay mặt nàng lại, chặn môi nàng ép cho rượu chảy vào, sau đó dây dưa môi lưỡi nàng.
Mạnh Doãn Đường chỉ cảm thấy ngực và bụng như có lửa đốt, miệng lưỡi bị hắn xâm chiếm đến không thở được, đẩy hắn thế nào cũng không ra, khó chịu đến muốn khóc.
Cho nên khi hắn vừa buông, nàng liền vừa khóc vừa cầu xin: “Ta sai rồi Lâm Phong ca ca, van cầu chàng bỏ qua cho ta…”
“Ta nói rồi, nàng không sai, là ta sai. Nếu ngay từ đầu ta đã làm theo cách quen thuộc của mình thì đã không có nhiều chuyện như vậy xảy ra. Nàng nhìn xem, bây giờ đơn giản hơn nhiều”, giọng Hạ Lâm Phong lưu luyến, ngón tay ướt chạm vào khuôn mặt đầy nước mắt của nàng, đưa lên rút cây trâm trên đầu, suối tóc dài chảy tràn xuống vai.
“Tới đây, nằm xuống, ta tắm rửa cho nàng” tay trái Hạ Lệ nâng gáy nàng lên, tay phải ấn vào vai để nàng nằm ngửa xuống.
Mạnh Doãn Đường kháng cự không được, sợ hãi nắm lấy vạt áo hắn, khóc thút thít: “Vì sao phải đối xử như vậy với ta?”
Tay phải Hạ Lệ gập chiếc khăn bông trên khay thành một dải dài, nói: “Nàng không biết phải không, ngày nhà ta bị phá, hôm đó nàng không nên đến để từ hôn”
Đôi mắt Mạnh Doãn Đường đỏ hoe, nước mắt trào ra, khiến người ta liên tưởng đến một bông hoa mỏng manh bị mưa gió tàn phá, làm cho người ta thương tiếc, nhưng cũng khiến người ta có cảm giác muốn hung hăng bẻ gãy.
Hạ Lệ đem chiếc khăn đã gấp xong che mắt nàng, cầm bầu nước trên khay, bắt đầu từ từ đổ lên tóc. Ban đầu không quen, nước bắn lên vầng trán trơn bóng đầy đặn, chảy về phía lông mày của nàng, bị khăn bông chặn lại, thấm khô.
Mạnh Doãn Đường không nhìn thấy gì, trong lòng càng thêm hoảng loạn, lòng bàn tay khẽ run rẩy.
“Nàng quả thật ngày hôm đó không nên đến tìm ta để từ hôn, để cho ta về sau mỗi khi nhớ lại, tựa như hôm đó là ngày khốn cùng nhất trong cuộc đời Hạ Lệ ta. Dường như được sắp đặt trước, ngày đó ta mất hết tất cả, cho nên mỗi lần không cam lòng đứng lên, ta luôn muốn vãn hồi một chút gì đó. Nhưng cha mẹ anh em đều chết hết, không thể vãn hồi, chỉ có nàng còn sống, nàng nói ta nên như thế nào với nàng?”
Mái tóc đen nhánh của Mạnh Doãn Đường ướt đẫm nước, giống như một loại gấm thượng hạng trôi lơ lửng trong làn nước.
Nàng ngửa mặt trong lòng bàn tay hắn, cổ thon dài trắng nõn nằm trên mặt nước, làn nước lay động kéo mở cổ áo nàng lộ ra xương quai xanh, má ửng hồng vì rượu, chiếc cằm tinh xảo xinh xắn, đôi môi phấn nộn dường như còn ẩm ướt vì nụ hôn vừa rồi.
Ánh mắt Hạ Lệ tối lại, hắn với tay lấy hà thủ ô, dầu đinh hương xoa lên mái tóc dài của nàng.
“Ta thật không phải cố ý chọn ngày đó, hơn nữa, hơn nữa để tạ lỗi, ta còn giúp chàng thu liệm người nhà”, Mạnh Doãn Đường uỷ khuất nói.
“Thu liệm người nhà, đối với người ngoài mà nói, thật đúng là một công lớn”, những ngón tay thon dài của Hạ Lệ nhẹ nhàng xoa gãi trên đầu nàng, mái tóc đầy những bọt trắng như tuyết, thoang thoảng hương thơm cây cỏ.
“Đáng tiếc, ta không thèm để ý đến những chuyện hậu sự đó. Người chết như đèn tắt, vô luận là phơi thây nơi hoang dã hay đại táng hoành tráng, với bản thân người đó nào có ý nghĩa gì? Tất cả chỉ là vì mặt mũi người sống mà thôi. Ta không cần giúp đỡ như vậy, tạ ơn nàng, chỉ là để dỗ dành mà thôi, vậy mà nàng tưởng thật”, hắn cười khẽ.
Mạnh Doãn Đường hoàn toàn không ngờ rằng hắn lại có suy nghĩ như vậy, ngây ngốc tại chỗ, không nói được câu nào. Nàng cảm thấy mình bắt đầu có chút mơ hồ, ngón tay nắm vạt áo hắn cũng dường như không còn sức, có lẽ cơn say đang đến.
Không được, nàng không thể say.
“Lâm Phong ca ca, ta rất khó chịu, ta muốn về nhà…” nàng khóc thút thít.
Hạ Lệ dùng bầu nước gột sạch bọt trên đầu nàng, vu.ốt ve mái tóc dài mượt, tháo khăn bông che mắt nàng ra.
“Quên việc nàng có người nhà đi, nàng không trở về được”. Hắn đỡ nàng ngồi thẳng dậy, lấy khăn lau tóc nàng, vừa nói cho nàng nghe về tương lai: “Sau này, phạm vi hoạt động của nàng ở bên trong Tùng Linh viện này. Chờ ta sau khi mang nàng rời Trường An, nàng được tự do. Nếu nàng lo lắng cha mẹ không tìm được nàng mà không ăn ngon ngủ yên, ta cũng có thể làm một cỗ thi thể giả dạng nàng, bọn họ hết hy vọng, dĩ nhiên là chỉ có thể buông bỏ”
Cho dù đầu óc Mạnh Doãn Đường lúc này mơ hồ, nhưng vẫn bị những lời nói này của hắn làm cho kinh sợ, bởi thần sắc hắn cho thấy, hắn không nói đùa.
Hạ Lệ đưa tay sờ lưng nàng, hỏi: “Sao lại run thế này, lạnh không?”
Hắn cao giọng gọi: “Người đâu?”
Thị nữ bên ngoài mở cửa, chờ nghe phân phó.
“Nước lạnh rồi”, Hạ Lệ nói.
Thị nữ khom người lui ra, trong chốt lát, tám tráng tỳ đầu đầy mồ hôi khiêng một con thiềm thừ to lớn bằng sắt từ từ đi về phía bậc thang.
Mạnh Doãn Đường sợ hãi trợn tròn mắt nhìn con thiềm thừ sắt được nung đỏ, rõ ràng còn cách rất xa mà làn da mịn màng của nàng dường như cũng cảm nhận được sức nóng khủng khiếp đó.
Các tráng tỳ dùng xích sắt đưa thiềm thừ đến cạnh hồ bơi, từ từ thả nó xuống nước, tiếng xèo xèo rất lớn vang lên, hơi nóng bốc lên nghi ngút.
Mạnh Doãn Đường thậm chí cảm thấy, một góc kia nước sôi trào trong nháy mắt.
Nàng xoay người nhào lên người Hạ Lệ, hai cánh tay ôm chặt cổ hắn, sợ hãi đến cùng cực, theo bản năng hô lên câu mà nàng thấy có lợi nhất: “Lâm Phong ca ca, ta thích chàng, ta thích chàng!”
Các tráng tỳ không tiếng động nhanh chóng lui ra ngoài.
Hạ Lệ định giơ tay trấn an nàng, khẽ dừng lại, nhẹ nhàng vỗ sống lưng đang run rẩy, giọng lạnh lùng lộ vẻ cười: “Tiến bộ rất nhanh, mới giam một ngày đã biết nói láo dễ nghe rồi. Tiếp tục đi”
“Ta không có nói láo, ta thật thích chàng”, Mạnh Doãn Đường khóc nói: “Lần trước nói không muốn gả cho chàng là bởi vì nếu chàng đối xử tệ với ta, so với người khác đối xử tệ với ta thì càng khó chịu hơn rất nhiều. Hơn nữa nghĩa tỷ nói, sau khi cưới muốn chàng sinh 18 đứa, ta không sinh được nhiều như vậy, cũng không muốn chàng nạp thiếp để sinh…”
Nàng vốn bị hắn hù doạ, nói để lấy lòng hắn, nhưng sau khi nói những lời đó, chính nàng cũng không phân biệt được có mấy phần thật, mấy phần giả?
Hạ Lệ nắm hai vai nàng, kéo ra khỏi người mình.
Những sợi tóc trên trán nàng rủ xuống tạo thành một màn dày trên trán, khuôn mặt phấn hồng đầy nước mắt, thút tha thút thít khóc nghẹn như một đứa trẻ, đôi mắt đỏ hoe vừa mềm yếu vừa đáng thương nhìn hắn.
"Thật?" trên mặt hắn vẫn không có biểu tình gì.
Mạnh Doãn Đường sợ hắn không tin, gật đầu không ngừng, hít mũi nói: “Thật”
“Chứng minh cho ta xem”
Mạnh Doãn Đường nhìn hắn đang tựa lưng vào thành hồ bơi, giờ phút này cũng ướt nhẹp, nhìn qua không quá đáng sợ.
Nàng thấp thỏm nuốt nước miếng, từ từ vòng tay qua cổ hắn, dướn cao cổ lên hôn hắn, nhưng không đủ cao nên chỉ hôn được vào cằm hắn, hơn nữa ngửa cổ quá mỏi, hắn lại không chịu phối hợp cúi đầu xuống.
Mạnh Doãn Đường không hôn được, lại sợ hắn không hài lòng, do dự một lúc quyết định hôn vào cổ, nơi nàng có thể với tới.
Cùng là cổ, nhưng nam nhân và nữ nhân không giống nhau, cổ nam nhân trông cường hãn và mạnh mẽ hơn.
Đầu óc Mạnh Doãn Đường đã mơ màng, cũng không màng đến chuyện xấu hổ, trúc trắc mà nghiêm túc ghé cái miệng nhỏ hôn lên cổ hắn, giống như một con chim nhỏ.
Hạ Lệ hơi ngẩng đầu lên, vì động tác của nàng mà hai tay buông thõng bên người nắm chặt lại, cơ bắp gồ lên độ cong dưới lớp quần áo ướt, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.
Mạnh Doãn Đường nhìn hầu kết của hắn vì hành động ngửa đầu mà nhô cao ra, cho là đây là loại ám chỉ, liền hôn lên.
Hạ Lệ cả người cứng đờ, nắm cổ nàng kéo ra.
Ánh mắt Mạnh Doãn Đường mê ly, mặt đầy u mê nhìn hắn, sợ là mình vừa làm sai điều gì, ai ngờ chớp mắt sau, hắn cúi đầu xuống hôn nàng.
Một khi hắn đã chủ động, nàng vốn không thể kháng cự, chỉ có thể miễn cưỡng chịu đựng.
Tay trái hắn ôm lưng nàng, tay phải phủ lên chiếc cổ đang buộc phải ngửa lên của nàng, ngón tay thon dài mạnh mẽ cùng cần cổ trắng nõn của nữ tử tạo thành sự đối lập rõ ràng.
Hắn đang cởi nút áo của nàng.
Mạnh Doãn Đường phát hiện ra, trong lòng hốt hoảng, nhưng nàng không cự tuyệt.
So với việc bị hắn nhốt vĩnh viễn, vĩnh viễn không được gặp cha mẹ, em trai, người nhà, thì cái giá nào nàng cũng chịu được.
Sau khi cởi chiếc áo ngắn tay ném vào trong nước, Hạ Lệ thở hào hển buông nàng ra, nhìn xuống nửa người phía trên của nàng.
Mạnh Doãn Đường đang há miệng thở hổn hển, tuy xác định không cự tuyệt, nhưng khi thấy hắn nhìn mình vẫn không nhịn được thẹn thùng, vòng hai tay ôm lấy ngực.
Áo lót mỏng mảnh, màu da nõn nà ẩn hiện sau lớp áo lót màu hồng nhạt ướt át, dường như còn mê người hơn loã thể.
Hạ Lệ ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt u ám nhưng đáy mắt lại như có lửa đốt, làm Mạnh Doãn Đường run sợ không thôi.
Càng sợ càng muốn lấy lòng, nàng mở rộng vòng tay quanh cổ hắn, gục đầu vào ngực hắn run rẩy nói: “Ta thích chàng”
Hạ Lệ ôm nàng đứng lên, bước ra khỏi hồ bơi, đi về phía bên kia.
Dọc theo bậc thang đi lên, nước từ quần áo của hai người nhỏ xuống nền gạch đá hoa, hắn cũng không để ý, ôm nàng đi thẳng đến cái cửa chỗ giá quần áo.
Xuyên qua hành lang ngắn mờ tối, vòng qua bình phong, cảnh phòng ngủ quen thuộc hiện ra trước mắt Mạnh Doãn Đường.
Hoá ra cánh cửa sau tấm bình phong trong phòng ngủ của Hạ Lệ là thông ra cái hồ bơi kia.
Trong phòng, ánh nến sâu kín, Hạ Lệ bế nàng ra giường nhỏ trước, đặt nàng lên trên, hắn đứng đó nhìn nàng chằm chằm, tay cởi thắt lưng đai ngọc ném xuống đất.
Trên giường tiểu nương tử nhu mì nằm ngửa, quần áo ướt đẫm tôn lên những đường cong quyến rũ, vạt váy dài vì động tác của hắn đặt nàng lên giường mà bị kéo lên, lộ ra hai bắp chân mượt mà, ngón chân co lại một cách lo lắng.
Hạ Lệ cởi hai chiếc cúc áo ngoài, sốt ruột mà giật phăng ra.
Mạnh Doãn Đường bất lực nằm trên giường, nhìn hắn đứng trước giường cởi đồ, ánh mắt như dã thú trong bóng tối nhìn nàng chằm chằm, nàng run lẩy bẩy, nước mắt lại trào ra.
Nửa người phía trên trần trụi của hắn áp xuống người nàng, tay phải nâng đầu nàng lên, cúi xuống hôn vào môi nàng.
Mạnh Doãn Đường biết tối nay không thoát được kiếp nạn, nước mắt chảy tràn xuống thái dương, tuyệt vọng đưa tay ôm cổ hắn, bị hắn hôn đến mức không thể thở được.
Cảm giác này thật thân mật, nhưng trong lòng nàng lại bi thương khổ sở, nàng không biết tại sao lại như vậy.
Hạ Lệ thấy ban đầu nàng run lẩy bẩy, bây giờ hết run, còn ôm cổ hắn phối hợp, hơi thở dần dần dồn dập, một đường hôn dọc từ miệng nàng xuống chiếc cổ mơn mởn, đưa tay giật chiếc dây đai buộc ở eo, cởi chiếc váy lụa xanh cùng chiếc áo lót hồng nhạt rồi ném xuống giường.
Bên trong váy lụa còn có quần lót, dây buộc không dễ tìm như váy bên ngoài, Hạ Lệ không tìm được, nắm cánh tay mềm mại của nàng, nói: “Tự mình cởi ra đi”
Mạnh Doãn Đường nước mắt lưng tròng nhìn hắn, do dự đưa tay xuống cởi đai quần, được một nửa thì đẩy tay hắn ra, khóc oà: “Không muốn, ta sợ…”
Hạ Lệ chế trụ tay nàng lên đầu giường, giọng ác độc: “Với ta thì sợ, với Yến Từ thì không sợ phải không?”
“Ta không ngủ cùng hắn, ta không tự nguyện gả cho hắn. Ta không thích hắn, cũng không thích Liễu Sĩ Bạch, chỉ thích chàng. Lâm Phong ca ca, chàng tha thứ cho ta lần này được không, cầu xin chàng, cầu xin chàng!” Mạnh Doãn Đường vòng tay còn lại qua cổ hắn, gục đầu vào vai hắn vừa khóc vừa nói.
Hạ Lệ ngơ ngẩn buông tay nàng, để nàng nằm lại trên giường, nhìn nàng hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
“Là Mạnh Nhã Hân cùng Yến Từ ở hồ Khúc Giang gặp mặt nhau, nhưng nàng ta lừa gạt Yến Từ, nói tên là Mạnh Doãn Đường. Yến Từ liền đến phủ cầu hôn ta. Cha mẹ ta không đồng ý nhưng tổ phụ tổ mẫu đồng ý, ta bất đắc dĩ phải gả cho hắn”. Mạnh Doãn Đường thút thít nghẹn ngào: “Sau khi cưới, Yến Từ biết bị gạt cưới sai người, cảm thấy vô cùng nhục nhã nên không ở cùng viện với ta”
“Trước kia vì sao không nói?”
“Cũng không phải chuyện vẻ vang gì, vì sao ta phải nói?” Mạnh Doãn Đường nghẹn ngào.
Hạ Lệ yên lặng, sau đó xoay mình bước xuống giường.
Mạnh Doãn Đường chui vào trong chăn.
Một lúc sau, Hạ Lệ mặc quần áo chỉnh tề xuất hiện trước giường, ném cho nàng chiếc áo choàng của hắn, nói: “Cởi đồ ướt ra, thay cái này” rồi hạ màn xuống.
Mạnh Doãn Đường không dám không nghe, ở trong giường lục đục thay quần áo lót, mặc áo bào của hắn, ôm hai đầu gối ngồi cuộn trên chăn.
Lát sau, Hạ Lệ vén màn ra, thấy nàng mặc áo choàng của hắn ngồi trên chăn, tay chân cũng không lộ ra liền ôm nàng tới giường bên kia, để nàng ngồi trên đùi hắn, kiên nhẫn xắn tay áo cho nàng, cuộn 5 6 lần mới lộ ra bàn tay nho nhỏ.
Bọn thị nữ bên kia bận rộn thay đổi chăn nệm.
Hạ Lệ xắn tay áo lên, lấy một chiếc khăn bông ướt trong chậu đá lớn trên bàn, gấp thành dải, định che lên mắt nàng.
“Lâm Phong ca ca…”, nàng sợ hắn lại định làm chuyện gì kỳ quái, kéo tay hắn cầu xin.
“Đắp đá, giảm sưng giảm đau”, hắn nói.
Mạnh Doãn Đường cả ngày đến nửa đêm không biết khóc bao nhiêu lần, mắt sưng húp, giọng khản đặc, nghe vậy ngoan ngoãn buông tay.
Hạ Lệ để nàng nằm trên khuỷu tay như trước, đắp chiếc khăn đá lạnh lên mắt.
Mạnh Doãn Đường ban đầu bị đông lạnh rùng mình, nhưng ngay sau đó cảm thấy mát mẻ và dễ chịu xung quanh đôi mắt sưng tấy nhức nhối.
Nàng cảm thấy tối nay Hạ Lệ sẽ không làm khó nàng nữa, nhưng trong lòng vẫn hoang mang bất an, không biết ngày mai hắn có cho nàng về nhà không? Nhưng không dám tuỳ tiện hỏi.
Những tiếng động nhỏ dần dần biến mất, chắc bọn tỳ nữ đã thay xong chăn đệm đi ra ngoài.
Trong phòng trở nên rất yên tĩnh, chỉ còn tiếng hít thở nhè nhẹ của hắn.
Hắn nãy giờ không nói gì, cũng không có động tác gì, nàng không biết hắn suy nghĩ gì, mà những gì nàng có thể làm, cũng chỉ là chờ đợi.
Bị một ngày kinh sợ, tâm trạng liên tục thay đổi, vừa khóc vừa nháo, bị uống hai ngụm rượu mạnh, lại thay quần áo khô nằm trong ngực hắn, cả người ấm áp, cơn mệt mỏi buồn ngủ kéo đến.
Ban đầu nàng còn cố gắng chống đỡ, chỉ chốc lát sau đã đầu hàng, gục trong lòng hắn ngủ say.
Mạnh Phù Doanh cùng Chu thị một đêm không ngủ.
Sau khi tiếng trống báo mở phường vang lên, biểu tình chết lặng suốt đêm của Chu thị đột nhiên tỉnh táo lại, kêu nha hoàn rót nước rửa mặt, thay quần áo, trang điểm.
“Chờ lát nữa ăn sáng xong, nếu ông không mệt thì đi Tây thị, nếu mệt thì xin nghỉ ở nhà”, trang điểm xong Chu thị đứng dậy, nói với Mạnh Phù Doanh.
Mạnh Phù Doanh hỏi: “Bà định đi đâu?”
Chu thị nói: “Ta đi phủ Vệ Quốc công đón Đồng Nương”
Mạnh Phù Doanh đứng dậy: “Ta đi cùng bà”
“Không cần”
“Nữ nhi của ta xảy ra chuyện, làm gì có chuyện chỉ có mẹ nàng đi, còn người cha như ta lại rút đầu rút cổ ở nhà?” Mạnh Phù Doanh nói.
Chu thị cho nha hoàn lui ra, xoay người nói với Mạnh Phù Doanh: “Nếu Đồng Nương thật sự bị Hạ Lệ làm…” nước mắt bà dâng lên: “Ông định để cho con gái làm thế nào nhìn thấy ông trong hoàn cảnh này?”
Mạnh Phù Doanh sửng sốt.
Chu thị bước ra ngoài, đi vào phòng Mạnh Doãn Đường, lấy từ trong tủ cho nàng một bộ quần áo, mang theo cả mạng che mặt.
Đi tới ngoại viện, thấy Mạnh Sở Nhuận đang ở chỗ chuồng ngựa, vẫn mặc nguyên quần áo hôm qua, vài lọn tóc rủ xuống trán, trong mắt hằn ra các tia máu đỏ, giống như một đêm không ngủ.
Chu thị hỏi hắn: “Con định đi đâu?”
Mạnh Sở Nhuận nói: “Con đi trả ngựa mượn của Hạ Lệ”
Chu thị chớp mắt một cái, nói: “Vậy lát nữa con chỉ được chờ ở ngoại viện, không được phép đi vào”
Mạnh Sở Nhuận cúi đầu: “Con biết rồi”
Chu thị ngồi xe, Mạnh Sở Nhuận cưỡi ngựa, hai người ra khỏi Trường hưng phường đến phủ Vệ Quốc công, ở ngay cổng phủ gặp Hạ Linh Phương hối hả cưỡi ngựa sớm chạy tới.
Hạ Linh Phương thấy Chu thị, trong lòng hổ thẹn không thôi.
Chuyện cho tới bây giờ, cái gì xảy ra thì cũng xảy ra rồi, nói nhiều vô ích, Chu thị chỉ lên tiếng chào hỏi, không nói thêm gì.
Hai người xuống ngựa ở ngoại viện phủ Vệ Quốc công, cùng nhau đi vào.
Mạnh Doãn Đường vẫn ngủ mê man, trong mông lung mơ hồ cảm giác có người chạm vào mặt mình, xúc cảm ấm áp khô ráo, có chút thô ráp.
Nàng mở mắt ra, thấy Hạ Lệ ngồi bên cạnh giường thì lập tức tỉnh táo.
Biểu tình Hạ Lệ bình tĩnh, giọng cũng bình tĩnh, nói với nàng: “Kể từ hôm nay, hôn ước giữa ta và nàng huỷ bỏ”
Mạnh Doãn Đường nghe câu này, vội vàng thò tay ra khỏi chăn nắm chặt tay áo hắn, khàn giọng nói: “Lâm Phong ca ca, ta thích chàng, ta nguyện ý gả cho chàng”
Ánh mắt Hạ Lệ sâu thẳm nhìn nàng, chậm rãi gỡ tay nàng ra, nói: “Mẹ nàng đã ở trong nội đường của phủ, thay quần áo xong nàng có thể về cùng bà, không cần phải nói những câu trái lương tâm nữa”
Mạnh Doãn Đường trố mắt.
Hắn đứng dậy đi ra ngoài.
Tuệ An, Hoà Thiện mang xiêm áo cùng mạng che mặt từ bên ngoài vào, thấy nàng mặc áo choàng nam nhân ngồi trên giường, trên cổ đầy vết đỏ, cũng cho là nàng đã bị Hạ Lệ làm cái kia, vừa khóc vừa giúp nàng thay quần áo.
Cởi áo choàng nam nhân ra, thấy trên người nàng không có dấu vết gì, hai nha hoàn biết mình vừa sợ bóng sợ gió, nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề, đeo mạng cho nàng rồi như chạy trốn khỏi Tùng Linh viện.