Thanh Mai - Giang Nam Mai Ngạc

Chương 48

Trong nội đường phủ Vệ Quốc công, Hạ Linh Phương nhìn khuôn mặt tái nhợt tiều tuỵ của Chu thị, nhiều lần định nói lời an ủi, nhưng chợt nhớ tới mình cũng có một đứa con gái chỉ nhỏ hơn vài tuổi so với Mạnh Doãn Đường, lại cảm thấy đau lòng, không nói được lời nào.

Hai người yên lặng chờ cho đến khi Mạnh Doãn Đường cùng hai nha hoàn xuất hiện ở nội đường.

Chu thị cùng Hạ Linh Phương đứng dậy đón.

“Mẹ, a tỷ”, Mạnh Doãn Đường tối hôm qua khóc quá nhiều, giọng còn khản đặc, hai người nghe được, lại hiểu thành ý khác.

Chu thị mặt căng lên, dắt nàng ra ngoài, trong miệng chỉ nói: “Đi, cùng mẹ về nhà”

Hạ Linh Phương không kịp nói câu gì với nàng, đành lặng lẽ đưa hai người ra ngoài viện.

Mạnh Sở Nhuận chờ ở ngoại viện, ngẩng đầu thấy mẹ đang dẫn a tỷ cùng hai nha đầu Tuệ An, Hoà Thiện từ bên trong phủ Vệ Quốc công đi ra, sợ hãi trợn trừng mắt, sau đó siết chặt nắm đấm.

Hắn không phải hài đồng vài tuổi, hắn hiểu một tiểu nương tử bị nam nhân giam giữ trong phủ cả đêm là như thế nào.

Hạ Lệ, sao hắn lại có thể làm ra chuyện cầm thú đó? Hắn không phải rất thích a tỷ sao?!

Nhất thời, trong lòng hắn rối loạn, vừa không tin, vừa nghi ngờ, vừa xấu hổ, vừa tức giận, hận không thể lập tức xông vào phủ đánh cho Hạ Lệ một trận, hoặc đánh chết hắn, hoặc bị hắn đánh chết.

Nhưng hắn vẫn còn đủ tỉnh táo để suy nghĩ, nếu cứ thế xông vào, mẹ sẽ phải đuổi theo ngăn cản hắn, nếu mẹ không ngăn được, xảy ra thành chuyện lớn, người chịu nhục vẫn là a tỷ của hắn.

Vì thế, hắn cố gắng khắc chế nội tâm cuồn cuộn, nhìn mẹ cùng a tỷ lên xe liền nhảy lên ngồi bên cạnh phu xe, cùng đi về nhà.

Hạ Linh Phương tiễn mẹ con Mạnh thị xong, mặt sầm xuống quay về phủ tìm Hạ Lệ, cuối cùng tìm được hắn ở thư phòng.

Lúc đó Hạ Lệ đang ngồi ngay ngắn sau án thư xem công văn.

Hạ Linh Phương đuổi hạ nhân trong phòng ra, đỏ mặt tía tai nói với hắn: “Sao ngươi có thể làm ra loại chuyện này?”

“A tỷ là muốn nói chuyện gì?” Hạ Lệ nói mà không thèm nhướn mày.

“Ngươi… Đồng Nương dù sao cũng có ân với Hạ gia chúng ta, ngươi có tức giận cũng không thể… cũng không thể cưỡng ép nàng” Hạ Linh Phương chỉ trích.

Hạ Lệ lật cuốn sách, không nói gì.

Hạ Linh Phương nhìn bộ dạng dầu muối không ăn của hắn, cũng không thể làm gì.

Nàng loanh quanh trước án thư của hắn, dừng lại nhìn hắn nói: “Ngươi đã muốn nàng, vậy phải cưới nàng. Ta tự thấy không có bản lãnh thuyết phục Thái hậu về cuộc hôn nhân này, ngươi tự đi xin đi. Thái hậu đồng ý, ta sẽ thay ngươi chuẩn bị cầu hôn”

“Không cần phiền toái, ta không cưới nàng”, Hạ Lệ nói.

Hạ Linh Phương kinh ngạc đến ngây người, mãi mới hồi phục được, nói với vẻ không thể tin: “Ngươi làm sao có thể như vậy?”

“Ta như thế nào?” Hạ Lệ ngẩng đầu, biểu tình bình tĩnh nhưng ánh mắt rất lạnh: “Đây chẳng phải là điều a tỷ muốn sao?”

Hạ Linh Phương há miệng như muốn giải thích, nhưng lại không biết nên nói cái gì.

Hạ Lệ thu hồi ánh mắt, tiếp tục xử lý công văn, miệng nói: “Tỷ cũng đừng hy vọng ta sẽ cưới người khác, sinh cho Hạ gia 18 đứa con, một đứa cũng sẽ không có. A tỷ cứ dạy dỗ tốt con gái mình, trù tính cho tương lai của mình, chờ khi ta chết, Hạ gia cũng không còn ai đâu”

Chu thị mang Mạnh Doãn Đường về nhà, kêu Mạnh Sở Nhuận về phòng, dẫn Mạnh Doãn Đường vào nội đường.

Mạnh Phù Doanh không đi Tây thị, nghe động tĩnh Chu thị trở về, muốn đi ra nhìn, nhưng nhớ lại những lời Chu thị nói trước khi đi, lại cố gắng nhịn xuống.

Trong nội đường, Chu thị cho hạ nhân lui ra, kéo Mạnh Doãn Đường ngồi xuống mép giường, lúc này mới tháo mạng che mặt của nàng xuống, nhìn hốc mắt vẫn còn sưng đỏ, trên cổ đầy vết đỏ thì rơi lệ, sờ sờ mặt nàng, ôm vai nàng trấn an: “Không sao, Đồng nhi, không sao, uống chén thuốc là được. Mẹ cho người đi mua dược liệu”, vừa nói vừa định đi ra ngoài.

Mạnh Doãn Đường không hiểu: “Uống thuốc gì?”

Chu thị dừng lại, sợ nói rõ thì nàng bị kíc.h th.ích, nhưng bây giờ không biết Hạ Lên bên kia là tình huống gì, nếu lại xảy ra lần nữa, nàng lại không kịp quay về, thì phải dạy cho nàng cách tốt nhất để bảo vệ bản thân.

Nghĩ tới đây, bà cố nén lòng, bảo: “Uống một chén thuốc tránh thai, con đừng lo, rất nhẹ nhàng thôi”

Mạnh Doãn Đường lắc đầu nói: “Không cần, mẹ, hắn… hắn không chạm vào con”

Chu thị sửng sốt, ngay sau đó thì ngạc nhiên mừng rỡ, sau đó lại có điểm hoài nghi, quay lại ngồi cạnh nàng, thấp giọng hỏi lại: “Hắn không chạm vào con? Là thật à? Con đừng vì cảm thấy xấu hổ mà gạt mẹ, đây không phải lỗi của con”

“Hắn thật không chạm vào con”, Mạnh Doãn Đường cúi đầu nói.

Chu thị nhớ lại một chút tư thế đi bộ lúc nãy của nàng, thoáng an tâm. Mạnh Doãn Đường không động phòng cùng Yến Từ, Chu thị biết, nếu tối hôm qua Hạ Lệ làm gì với nàng, hôm nay nàng không thể đi bộ thoải mái như vậy được. Chu thị là người từng trải, vốn đã có thể nhìn ra từ sớm, nhưng vì quá lo lắng nên bị rối loạn.

Cơn giận trong lòng bà giảm bớt một chút, nhưng lại không hiểu, hỏi Mạnh Doãn Đường: “Nếu hắn không chạm vào con, vậy thì đêm qua hắn đã làm gì với con?”

Không ngờ lần này Mạnh Doãn Đường không như trước đây kể mọi chuyện cho mẹ, nàng thoái thác, uể oải nói: “Hắn không làm gì con cả. Mẹ, con muốn về phòng nghỉ ngơi”

Chu thị có chút sững sờ, thấy nàng không muốn nói thì cũng không truy hỏi nữa, chỉ nói: “Được, để mẹ đưa con về phòng”

Bà đưa Mạnh Doãn Đường về phòng, nhìn nàng nằm xuống giường, ra khỏi phòng, suy nghĩ một chút thấy vẫn không yên tâm, nhẹ giọng hỏi Hoà Thiện: “Lúc các ngươi thay áo cho nương tử ở phủ Vệ Quốc công, người nàng… có gì khác thường không?”

Hoà Thiện thấp giọng nói: “Không có, nô tỳ còn nhìn trên giường, mặt nệm rất sạch sẽ, giống như chỉ có dấu vết của một mình nương tử nằm ngủ”

Tảng đá lớn treo trong lòng Chu thị lúc này mới thật sự rơi xuống, hai vai bà buông lỏng, vẻ mặt mệt mỏi, phân phó Hoà Thiện: “Chăm sóc nàng thật kỹ, có chuyện gì lập tức thông báo cho ta”.

Trong phòng, Mạnh Doãn Đường nằm trên giường, quay mặt vào trong, nhắm mắt lại.

Tuệ An rón rén đốt tinh dầu, hạ màn xuống, sợ con anh vũ mới mua gây ồn ào, mang cả giá để anh vũ ra ngoài.

Nghe tiếng cửa nhẹ nhàng khép lại, Mạnh Doãn Đường từ từ mở mắt, lệ quang ánh lên.

Thật ra nàng một chút cũng không mệt mỏi, chẳng qua trong lòng khổ sở, không có tâm trạng để nói chuyện nhiều với mẹ.

Nàng vốn vẫn không muốn gả cho Hạ Lệ, hôm nay rốt cuộc hắn cũng nói huỷ bỏ hôn ước giữa nàng và hắn, hẳn là nàng phải vui chứ? Vì sao lại khổ sở như vậy?

Nhất định là do hôm qua bị hắn doạ sợ, nhất định thế…

Mạnh Doãn Đường kéo chiếc chăn mỏng che kín mặt, khóc thút thít.

Chu thị về phòng, nói cho Mạnh Phù Doanh biết chuyện Hạ Lệ không khi dễ Mạnh Doãn Đường, Mạnh Phù Doanh nhẹ lòng, lên giường ngủ bù.

Mạnh Dĩ Vi nghe Mạnh Doãn Đường trở về, vội vàng đến xem, ở hành lang bên ngoài gặp Hoà Thiện, Tuệ An, nghe nói Mạnh Doãn Đường không sao, đang ở trong phòng nghỉ ngơi thì không quấy rầy nữa.

Chu thị nghĩ những vết đỏ trên cổ Mạnh Doãn Đường không che giấu được, cơm trưa cơm tối đều cho người bưng đến phòng nàng.

Sáng hôm sau, Mạnh Doãn Đường ngồi trước bàn trang điểm, phát hiện vết đỏ trên cổ đã nhạt hết, nhưng cặp mắt so với hôm qua còn sưng đỏ hơn.

Nàng biết nguyên nhân là do buổi tối len lén khóc, Mạnh gia không có hầm đá, đương nhiên không có đá lạnh để làm bớt sưng, nàng sợ cha mẹ nhìn thấy lo lắng liền mượn cớ buổi tối ngủ không ngon, ở lại trong phòng để Tuệ An dùng khăn ướt chườm mắt cho nàng.

….

Sau giờ ngọ, Đồng Liêm như thường lệ tới Đông cung, chuẩn bị giảng bài cho Thái tử.

Leo lên cầu thang trước lầu, ánh mắt tuỳ ý quét xuống con thiên ngưu của Thái tử đứng trong hành lang, con ngươi co rút lại.

Con thiên ngưu đứng bên phải gần cửa ra vào nhất có đeo một ngọc bội bích ngọc ở lưng, bên trên có hoạ tiết kỳ lân và tua rua màu trắng.

Ông ta liếc qua rồi dời ánh mắt, sắc mặt như bình thường đi vào trong lầu, quẹo phải vào thư phòng của Thái tử.

Lý Hà đang ngồi viết chữ sau án thư thấy ông tới vội vàng đứng dậy, sau khi hai thầy trò hành lễ xong, Đồng Liêm kiểm tra một chút bài tập hôm qua của Thái tử, giải đáp những thắc mắc đồng thời dạy bài hôm nay.

Một khắc sau, nội thị bưng trà tới. Lý Hà thích uống Tiểu nghiễn xuân, Đồng Liêm thích búp non của trà Thọ Sơn, nội thị nhớ rất rõ sở thích của hai người, để đảm bảo không nhầm lẫn, hai ly trà tuy cùng hình dáng nhưng khác hoa văn. Trên ly trà của Lý Hà là hoa văn vân long, còn ly của Đồng Liêm là tùng hạc.

Theo kế hoạch của Hạ Lệ, thuốc sẽ được hạ trong ly trà của Đồng Liêm. Đồng Liêm uống trà xong đau bụng, trong cung biết tất sẽ phái người tới tra. Bởi vì người bị hại không phải là Thái tử nên sẽ không điều tra theo hướng mưu hại Thái tử. Tra tới tra lui, cuối cùng phát hiện do gác cửa không nghiêm, để cho người mang được thuốc cấm vào Đông cung, vô tình bỏ vào nước trà, cuối cùng đem Yến Duyệt, người phụ trách việc gác cửa của Thái tử cách chức là xong.

Thuốc đó cũng không phải độc dược chết người, chỉ cần uống chút canh đậu xanh là có thể hết đau bụng.

Nhưng hôm nay khi trà được bưng lên, ly trà tùng hạc lại đặt bên Lý Hà, còn ly vân long lại ở phía Đồng Liêm.

Lý Hà không nhận ra, đưa tay mời Đồng Liêm: “Tiên sinh mời dùng trà”

Đồng Liêm nhắc nhở hắn: “Điện hạ, bị nhầm ly rồi”

Lý Hà cúi đầu nhìn một cái, cười nói: “Chắc nội thị lúc dâng trà sơ suất, vừa lúc ta muốn nếm thử một chút trà mà tiên sinh thích uống, tiên sinh cũng nếm thử Tiểu nghiễn xuân của ta đi”

Đồng Liêm gật đầu, hai người cùng bưng ly trà lên uống.

Điện Thái Hoà ở cung Đại Minh.

Thái hậu ngồi trong thiền điện, vừa sửa sang lại bình hoa vừa nói: “Hôm nay con lại không thượng triều, nói cái gì trong người không thoải mái, ta thấy con có việc gì đâu”

Hạ Lệ ngồi một bên, nghe vậy nói: “Hôm qua ở Tiêu vĩ yến, con uống thêm vài chén rượu, vẫn còn say chưa tỉnh, sợ thất lễ trước quân vương nên không dám vào triều”

“Là say rượu khó tỉnh, hay khó thoát khỏi trướng phù dung, trong lòng con rõ hơn ai hết”, Thái hậu nói.

Hạ Lệ hơi dừng một chút, nói: “Con năm nay đã nhược quán*, nếu có chuyện phong lưu dường như không đáng để cô mẫu phải nói thẳng ra”

(*nhược quán: trẻ tuổi khí thịnh)

“Nếu chỉ là chuyện phong lưu thì đương nhiên không sao, quan trọng là đừng để cho người ta nắm được đằng chuôi. Ta vẫn là câu nói cũ, con muốn loại nữ nhân nào? Đừng để cho đầu óc lú lẫn, tự huỷ tương lai!” Thái hậu giọng hơi nặng.

“Cô mẫu dạy rất đúng, con nhớ kỹ”

Thái hậu thấy thái độ của hắn cung thuận, cũng không tiếp tục dây dưa chuyện này, đổi đề tài: “Trương gia mạo danh công lao kia, con định xử lý như thế nào?”

Hạ Lệ nói: “Thánh thượng kế vị chưa lâu, nếu chỉ vì bọn họ mạo danh công lao thu liệm hài cốt Hạ gia mà trừng phạt nặng, khó tránh khỏi có người lên án không đủ công chính. Nếu phạt nhẹ lại không đủ thể hiện uy nghiêm hoàng gia. Nếu đã thế thì cứ để mọi chuyện như cũ, Trương gia lớn nhỏ gì cũng là một hầu tước, lợi dụng được, khi cần vẫn có tác dụng”

Thái hậu lại hỏi hắn mấy chuyện, hắn trả lời từng cái, chu toàn đến không lọt được một giọt nước, Thái hậu thấy hắn đã lên kế hoạch mọi chuyện, sắc mặt bớt giận, đặt kéo cắt hoa xuống, nói: “Sáng sớm nay Ngư Tuấn Nghĩa đến gặp ta, hỏi về hôn sự của con, nói là có chút dự định. Con đã không chịu lá mặt lá trái giả bộ với Tần Diễn, nếu đắc tội cả Ngư Tuấn Nghĩa nữa thì trong triều không có chỗ cho con đặt chân. Linh Phương nói với ta có giúp tìm cho con mấy mối nhưng con đều cự tuyệt, rốt cuộc trong lòng con nghĩ gì?”

Hạ Lệ để tay trên đầu gối, suy nghĩ nói: “Hiện nay Nam môn Bắc ty thực lực đang ngang nhau, khó phân thắng bại, thân phận con lại vô cùng nhạy cảm, bất kể con gả cho thế lực nào cũng tương đương với việc cho đối phương một con bài khó dễ con. Con có thể đảm bảo không phạm sai lầm, nhưng không thể đảm bảo được người khác. Thế lực của nhà vợ không phải là thứ con cần lúc này, con cũng không muốn bị quan hệ thông gia liên luỵ, huống chi bây giờ con thấy, trong triều có một số người chưa rõ lập trường. Nếu cưới sai người sẽ phải tác dụng, không nói đến bị người ta chê cười, còn làm chậm trễ công việc. Cho nên ý của con là không vội thành thân, làm việc trước đã”

Ánh mắt Thái hậu lập tức cảnh giác: “Trong triều có vài người lập trường không rõ? Con định ám chỉ ai?”

“… Thái hậu, Thái hậu!” nội thị Ngư Hữu Miểu thở hổn hển lăn một vòng từ cửa điện đi vào, quỳ rạp xuống đất, đầu đầy mồ hôi bẩm báo: “Thái hậu nương nương, xảy ra chuyện lớn rồi, Thái tử điện hạ… xảy… xảy ra chuyện!”

Sắc mặt Thái hậu đại biến, đứng bật dậy, Ngư Hữu Miểu vội vàng hầu bà đi giày.

Hạ Lệ đứng lên.

Thái hậu bước nhanh ra ngoài, Ngư Hữu Miểu bò dậy đuổi theo, không để ý đến việc lau mồ hôi, nhỏ giọng bẩm báo tin tức truyền đến từ Đông cung.

“Nội thị dâng trà nói Đồng tướng công muốn thử Tiểu nghiễn xuân của điện hạ, điện hạ liền đổi trà cùng hắn, uống chưa được hai ngụm thì hộc máu… Phượng Ngự cùng Trực Trường của Thượng dược cục cũng đã chạy tới…”

Đông cung ngay bên cạnh cung Thái cực, lúc Thái hậu cùng Hạ Lệ chạy đến, hoàng đế đã ở đó.

“Trư nhi, tiểu Trư nhi”, Thái hậu đi thẳng tới giường của Lý Hà, ngồi xuống, đưa tay sờ khuôn mặt tái nhợt của hắn, cầm tay hắn, đau lòng đến mức búi tóc trên đầu cũng run rẩy.

Tám năm trước, bà là Hoàng hậu bị phế, Thái tử mất ngôi vị, Lý Hà mới 4 tuổi. Mùa đông, hắn bệnh đến thừa sống thiếu chết, cha mẹ hắn không mang hắn đến đất phong mà để lại cho tổ mẫu là bà chiếu cố.

Hắn là theo chân Thái hậu ở lãnh cung mà lớn lên, còn nhỏ mà đã phải chịu hết khổ sở, ngay cả vết sẹo trên mặt kia cũng là vì ngăn thích khách bảo vệ Thái hậu mà có.

Tình cảm hai bà cháu nương tựa nhau mà sống, không phải ai cũng so sánh được.

“Mẫu thân chớ lo lắng, Phụng Ngự đã xem mạch cho Trư nhi, cũng ép uống nước để bắt ói, nói Trư nhi uống ít trà nên trúng độc không sâu, không nguy hiểm đến tính mạng, uống hai thang thuốc đẩy được độc vật ra ngoài là an toàn” hoàng đế một bên nhẹ giọng an ủi.

Thái hậu hơi yên lòng một chút, ngay sau đó nổi giận, nhìn quan lại người hầu đang quỳ khắp Đông cung nói: “Độc dược xuất hiện ở Đông cung, trên bàn của Thái tử, các ngươi làm việc thế này à? Điều tra kỹ cho ai gia, tra không ra sẽ chém đầu toàn bộ các ngươi!”

Khi Hạ Lệ rời Đông cung, khắp Đông cung là tả hữu vệ đang bắt người, không thấy Đồng Liêm, nghe nói đã bị giải đến Đại Lý tự trước.

Hắn thong thả cưỡi ngựa về phủ Vệ Quốc công, đi tới bên ngoài thư phòng, Thải y đứng trên giá cho chim ở trước cửa sổ, thấy người đi vào liền hô: “Nương tử đã về, nương tử đã về”

Hạ Lệ đi tới trước con chim anh vũ, mắt lớn mắt nhỏ trừng nhau với nó, nói: “Đồ mắt mù nhà ngươi!”

Thải y đứng nhún nhảy trên giá, lẩm bẩm: “Sao lại mắng chửi người? Sao lại mắng chửi người? Ngươi có được dạy dỗ không? Vả miệng, vả miệng!”

“Im miệng!”

“Không, ta không!”

“Ngươi còn học cãi lại?”

“Phải cãi lại, phải cãi lại, Lâm Phong ca ca là tên đại bại hoại, tức chết ta ô ô ô…” con anh vũ bắt chước Mạnh Doãn Đường y như đúc.

Hạ Lệ chớp mắt một cái, đi ra ngồi sau án thư, nghiêm trang mở sách ra, nhưng một chữ cũng không đọc nổi.

Biết dưa xanh hái không ngọt, quyết định buông xuống cũng chỉ là tạm thời, nhưng muốn chân chính có được thì không biết phải cần bao nhiêu lâu.

Con anh vũ vẫn ở đó lải nhải, trừ giọng không giống, câu nói cùng cách nói tựa như một Mạnh Doãn Đường thứ hai.

“Người đâu”, hắn gọi.

Thị nữ đi vào.

“Đem anh vũ qua cho Lộc tư”

Thị nữ lĩnh mệnh, cẩn thận cởi cái giá, mang anh vũ đi.

Sáng hôm sau, tiếng trống mở phường vừa vang lên, Đại Lý tự thiếu khanh Bùi Đinh mang đội quan sai đi tới trước phủ Vệ Quốc công, mời Vệ Quốc công Hạ Lệ cùng hắn về Đại Lý tự phối hợp điều tra án đầu độc Thái tử.

Đại Lý tự nằm ở Nghĩa ninh phường, phía tây bắc của Trường An, từ Sùng nhân phường đến Nghĩa ninh phường phải đi qua hơn một nửa thành Trường An, chưa đến nửa ngày, tin tức Vệ Quốc công Hạ Lệ dính líu mưu hại Thái tử bị tống giam đã lan truyền khắp hang cùng ngõ hẻm của Trường An.

Chu thị nghe được tin này từ hạ nhân, kinh ngạc ngẩn người trong chốc lát, nhớ tới mấy ngày nay Mạnh Doãn Đường đều không ra cửa, dặn dò: “Truyền lời ta, bất kỳ ai trước mặt đại nương tử cũng không được nhắc tới chuyện này”

Bình Luận (0)
Comment