Thanh Mai - Giang Nam Mai Ngạc

Chương 49


Lúc này Mạnh Doãn Đường đang ngồi trước hiên nhà, thất thần ôm chú chó xù trắng như tuyết trong lòng nhẹ nhàng vu.ốt ve.

Tuệ An cùng Hoà Thiện ngồi thêu quạt cách đó không xa.

Hoà Thiện liếc Mạnh Doãn Đường vài lần, thở dài, nhẹ giọng nói với Tuệ An: “Nương tử hôm nay vẫn không vui”

Tuệ An nói: “Có lẽ là do sợ từ hôm đó, cũng phải để cho nương tử mấy ngày còn hồi phục”

Hoà Thiện nói: “Ta thấy hình như không phải là nương tử sợ hãi, mà là mất hồn mất vía”

Lúc này Mạnh Dĩ Vi tới, nói với Mạnh Doãn Đường: “A tỷ, hôm qua chúng ta đã bàn hình thức của bánh ngọt, lúc tối ta có vẽ mấy mẫu, tỷ xem có ưng cái nào không?”

Mạnh Doãn Đường hồi phục tinh thần, thả con chó xuống, nói: “Được” rồi cùng Mạnh Dĩ Vi quay về phòng.

Hoà Thiện vừa thu thập kim chỉ vừa thấp giọng nói: “Nhị nương tử thật tốt, ngày ngày tới nói chuyện với nương tử giải sầu”

Tuệ An nói: “Tỷ muội đều tốt với nhau, nương tử chúng ta lúc bình thường cũng đối xử rất tốt với nhị nương tử”

….

Trong phòng tra hỏi của Đại Lý tự, Bùi Đinh nói với Hạ Lệ: “Hạ đại tướng quân, bởi vì Đồng Liêm Đồng tướng công tố cáo chuyện Thái tử trúng độc là do ngài lập kế, đây là chuyện lớn, Thôi Đình uý đã lệnh cho hạ quan đích thân hỏi Hạ đại tướng quân mấy vấn đề, nếu có chỗ đắc tội, xin Hạ đại tướng quân thứ lỗi”

Hạ Lệ ngồi trên ghế, biểu tình ấm áp: “Chức trách làm đúng việc thôi, đừng nói trách tội, Bùi thiếu khanh cứ tự nhiên”

Bùi Đinh thấy thái độ của hắn phối hợp, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Từ sau khi Hạ Lệ quay về Trường An, hắn có nhìn thấy mấy lần khi vào chầu, hắn vẫn cho rằng đây là người tính cách cao ngạo, khó sống, nhìn người bằng nửa con mắt. Bây giờ nhìn lại, có vẻ như hắn vẫn phân biệt rõ ràng đúng sai.

Bùi Đinh ra hiệu cho tên tiểu lại ghi chép lời khai, bắt đầu hỏi Hạ Lệ: “Theo lời khai của Đồng tướng công, ngày 9 tháng 3, đại tướng quân từng mượn cớ cướp ngựa, dụ ông ta tới chợ ngựa ở Đông thị gặp nhau, có đúng hay không?”

Hạ Lệ nói: “Đúng là ta có đi chợ ngựa ở Đông thị gặp Đồng tướng công, nhưng ngày mấy tháng mấy thì không nhớ. Ta chẳng qua thấy một thất ngựa tốt ở Đông thị, qua lời quản sự của khu ngựa cho biết, con ngựa tốt này có giá 1 trăm 10 vạn tiền, nhưng Đồng tướng công chỉ đặt cọc 10 ngàn còn không cho hắn bán ngựa này cho người khác. Ta cảm thấy hành động này của Đồng tướng công rất ỷ thế hiếp người nên bỏ tiền mua con ngựa, giúp quản sự thoát khỏi cảnh khốn cùng mà thôi. Đến khi gặp nhau, ông ta nghe nói con ngựa bị ta mua liền gặp ta chất vấn chứ ta cũng không muốn gặp ông ta”

Bùi Đinh nói: “Nhưng Đồng tướng công nói, ngài vì buộc ông ta phải phối hợp với ông hãm hại Yến Duyệt, còn cho thủ hạ đưa cho phu nhân của ông ta 2 trăm vạn, dùng tội hối lộ để uy hiếp ông ta”

Hạ Lệ cười, nói: “Đây lại càng là lời nói dối, có vài người vì muốn hãm hại người khác mà cái gì cũng có thể nói láo được. Có phải khi ông ta nói chuyện này, các người cũng đã phái người đi điều tra?”

Bùi Đinh quan sát, thấy dù là thái độ hay động tác tay chân, hắn luôn rất thoải mái, không hề có một chút nào là mất tự nhiên.

“Đã phái người đi điều tra tên thương hộ kia”, Bùi Đinh nói: “Đồng tướng công còn nói…”

Hắn vừa nói, Hạ Lệ đã khoát tay: “Như thế này thật tốn sức, ông ta không phải đang ở Đại Lý tự sao, trực tiếp mang đến đối chất với ta chẳng phải đỡ mất công hơn à?”

Bùi Đinh không nghĩ tới hắn lại nói điều này, ngây ra tại chỗ.

“Bùi thiếu khanh chẳng lẽ sợ ta bạo phát giết người diệt khẩu?”, Hạ Lệ khẽ cười, khoanh tay: “Tính khí không tốt là một chuyện, ngu xuẩn lại là chuyện khác, nếu ta lúc này giết lão Đồng Liêm kia, ta còn có thể thoát khỏi sự liên quan trong chuyện này sao?"

Bùi Đinh cẩn thận suy nghĩ một chút, thấy đúng là như vậy nên bảo người đưa Đồng Liêm tới.

Không lâu sau, Đồng Liêm bị đưa vào phòng tra hỏi.

Hạ Lệ đánh giá ông ta, quần áo chỉnh tề, búi tóc không loạn, chân tay mặt mũi đều không có vết thương.

Hắn cong môi cười mỉa mai như thường lệ, nói: “Đồng tướng công còn chưa bị dùng hình sao đã vội vã vu vạ người khác để minh oan cho mình vậy? Đây là khí phách của đám thư nhân các người sao?”

Đồng Liêm hừ lạnh một tiếng, nhìn Hạ Lệ nói: “Ta sai, ban đầu không nên kiêng kỵ thân phận của ngươi mà không kịp thời đi quan phủ tố cáo”

“Tố cáo ta cái gì? Cướp ngựa của ngươi à?” Hạ Lệ nghe ông ta nói, bộ dạng có chút vui mừng, hơi ngửa khuôn mặt trẻ trung tuấn tú, lông mày và ánh mắt đầy vẻ kiêu ngạo: "Ta nhớ ngày đó, Đồng tiên sinh từng mắng ta vô liêm sỉ, cùng phe với tướng quân Ngư Tuấn Nghĩa. Đây là thấy tố cáo chuyện cướp ngựa cũng không đả thương được ta nên mới liên thủ với người ngoài bày ra độc kế này để hại ta?”

Tiểu lại một bên ghi chép rất nhanh.

“Ngươi không nên ngậm máu phun người! Ngươi cho thuộc hạ đưa cho phu nhân ta 200 vạn, tiền đó vẫn ở trong nhà ta, một phân cũng không thiếu. Ở Đông cung, ly trà đó không phải ta chủ động đổi với Thái tử điện hạ, mà nội thị ngươi bố trí cạnh Thái tử đã tự đổi, ta còn lên tiếng nhắc Thái tử điện hạ. Đợi Thái tử tỉnh lại, tất cả chân tướng sẽ rõ ràng” Đồng Liêm nói.

Hạ Lệ nghiêng đầu nhìn tiểu lại nói: “Ngươi không được ghi thiếu một chữ, bất kể Đồng tướng công có vai trò gì trong vụ đầu độc Thái tử, ta đều phải buộc thêm hắn một tội vu cáo”

Lúc này từ bên ngoài một người mặc quan phục Đại Lý tự màu xanh nhạt vội vã đi vào, khom lưng trước mặt Bùi Đinh bẩm báo: “Có tin từ Đông cung, Thái tử điện hạ đã tỉnh”

Bùi Đinh vội hỏi: “Thái tử điện hạ nói thế nào?”

Người kia liếc nhìn Đồng Liêm rồi nói: “Thái tử điện hạ nói, là Đồng tướng công nói muốn nếm thử một chút trà Tiểu nghiễn xuân, ngài mới đổi ly trà cho Đồng tướng công”

Đồng Liêm trợn trừng mắt, há hốc miệng.

Hạ Lệ quét mắt nhìn biểu tình kinh ngạc của ông ta, thủng thẳng nói: “Chuyện này thật kỳ lạ, nếu thật Đồng tướng công muốn hại Thái tử, chẳng lẽ lại chủ động đưa ly trà có độc của mình cho Thái tử uống? Chẳng sợ mình sẽ bị hiềm nghi sao?”

Đồng Liêm ngước mắt nhìn hắn, trên mặt đã không còn vẻ ung dung như trước, hai gò má hơi giật giật, nghe mấy lời như vậy, trên trán ông ta đổ một lớp mồ hôi mỏng.

Hạ Lệ lại làm bộ bừng tỉnh: “Đúng rồi, đồ ăn nước uống của Thái tử, trong Đông cung đều có người chuyên thử độc, nếu hạ độc trực tiếp trong ly trà của Thái tử thì không thể làm được, chỉ có thể hạ trong ly của mình, rồi đổi cho Thái tử điện hạ. Người ngoài khi nghe chuyện này, phản ứng đầu tiên sẽ nghi ngờ giống như ta vậy, hoài nghi tính hợp lý của nó. Đồng tướng công bác học kiến thức sâu rộng tư duy bén nhạy, tự nhiên biết thế nào là suy luận bình thường của người nghi ngờ, nên đi ngược lại. Duy nhất sơ sót là chưa từng nghĩ qua, Thái tử điện hạ bị bệnh bao tử, uống 2 hớp trà, dạ dày bị độc chất kíc.h th.ích liền đau nhức, không uống hết ly trà đó, bây giờ vẫn còn mạng để làm chứng cho Đồng tướng công. Đồng tướng công, ông nói xem, đây có phải là lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt không?”

Đồng Liêm một chữ cũng không nói được.

Tình hình phát triển đến bước này đã vượt xa dự trù của Đồng Liêm, mấu chốt nhất là vị Thái tử mới 12 tuổi vốn không biết một chút nào về chuyện này lại nói dối làm chứng ông ta, điều này nói lên cái gì?

“Đồng tướng công, chuyện đã đến thế này, ông còn muốn nói gì nữa không?” Bùi Đinh hỏi.

Đồng Liêm lắc đầu.

Điều duy nhất ông ta có thể khai là tại sao Thái tử lại uống ly trà của ông ta, ngoài ra không nên biết bất cứ điều gì khác.

Hôm nay nếu Thái tử nói ly trà kia là chính ông ta đưa cho Thái tử uống, thì ngay cả tư cách phản bác điều này, ông ta cũng không có.

Chẳng lẽ Thái tử cố ý vu oan ông ta?

Bùi Đinh sai người đưa Đồng Liêm xuống. Lần này không khách khí như lúc dẫn lên nữa, nếu Thái tử nói là Đồng Liêm chủ động yêu cầu đổi trà thì trong vụ án này, Đồng Liêm kiểu gì cũng không thoát khỏi liên quan.

Sau khi giải Đồng Liêm đi, Bùi Đinh nhìn Hạ Lệ đang ngồi ung dung tự tại, trong lòng lại thấy muôn vàn khó khăn.

Nếu Đồng Liêm đã nói dối về chuyện đổi ly trà, vậy những gì ông ta khai đã giảm mức độ đáng tin đi rất nhiều. Nhưng Thái tử trúng độc không phải chuyện đùa, bất kỳ đầu mối nào đều không thể khinh thường, còn Hạ Lệ, rốt cuộc là nên bắt hay thả?

Bắt – không có chứng cớ. Thả - hắn lại là người được Đồng Liêm, liên quan đến vụ đầu độc Thái tử, xác định danh tính.

Hạ Lệ thấy hắn nhìn mình đầy vẻ khó xử, chủ động đứng lên nói: “Nếu Đồng tướng công xác nhận ta có liên quan đến vụ án này, chuyện lại chưa được điều tra rõ, để tránh làm khó cho các ngươi, ta sẽ ở lại đây 2 ngày chờ kết quả điều tra. Cũng không cần phải tìm chỗ cho ta, cứ để ta giam cùng phòng với Đồng tướng công, ta cũng muốn hỏi một chút, vì sao ông ta lại hãm hại ta”

Bùi Đinh xoa tay nói: “Đa tạ Hạ đại tướng quân thông cảm, nhưng giam cùng một phòng với Đồng tướng công thì không đúng quy định. Như thân phận của đại tướng quân và Đồng tướng công, mỗi người một phòng giam”

“Vậy thì hai phòng cạnh nhau”, Hạ Lệ nhượng bộ.

Đêm đã khuya, trong ngục Đại Lý tự đèn đuốc u ám, trong phòng giam chung truyền tới các loại tiếng động ngắt quãng.

Có tiếng gào, tiếng ho, có lúc lại là rê.n rỉ.

Ngục tốt tuần đêm, đến kiểm tra phòng giam, phát hiện Hạ Lệ hai tay gối đầu, đôi chân dài vắt chéo nằm ngửa trên giường đá.

Ở phòng bên cạnh, Đồng Liêm ngồi ở mép giường, cúi đầu không nhúc nhích.

Sau khi nghe tiếng bước chân ngục tốt đi xa dần, Đồng Liêm khẽ nâng đầu, khàn giọng nói: “Hoá ra Yến Duyệt chẳng qua chỉ để che mắt, người mà ngươi và Thái tử điện hạ thật sự muốn diệt trừ là ta”

Phàm đã lăn lộn ở quan trường mấy chục năm, ai chẳng có khứu giác bén nhạy? Hôm nay Thái tử vừa mở miệng, Đồng Liêm đã biết mình sập bẫy.

“Thái tử mới 12 tuổi, hắn không giống các ngươi, lòng dạ thâm trầm, biết cái gì là tương kế tựu kế”, Hạ Lệ nhàn nhạt nói.

“A”, Đồng Liêm cười thảm một tiếng: “Hạ đại tướng quân, ngươi giả bộ thật giống”

Hạ Lệ: “Như nhau thôi”

“Nếu hết thảy đều trong tầm ngắm của ngươi, ngươi muốn thoát thân không khó, vì sao còn ở trong ngục?” Đồng Liêm hỏi.

“Chờ”

“Chờ cái gì?”

“Chờ Đồng tướng công nghĩ rõ ràng, là muốn cách chức quan đi vùng khác, hay là tịch thu biên, diệt tộc”, Hạ Lệ nói.

“Cho dù Thái tử điện hạ xác nhận là ta chủ động yêu cầu đổi trà, trước khi mọi chuyện được sáng tỏ, tội danh của ta hình như không đủ để tịch biên, diệt tộc”, Đồng Liêm lạnh lùng nói.

“Ngươi nói không sai. Nếu chuyện này ngươi mật báo với Tần Diễn, Tần Diễn vì diệt trừ ta tương kế tựu kế, nếu hắn muốn đạt được mục đích, tất nhiên phải chứng minh ngươi vô tội trước. Nhưng thế sự vô thường, trước khi bụi bặm lắng xuống, ai biết chuyện sẽ phát triển về phía nào, có phải không, Đồng tướng công?”

Đồng Liêm không nhịn được nghiêng đầu nhìn về phía người tuổi trẻ ở phòng bên cạnh kia, những sợi chỉ vàng bạc thêu trên trang phục của hắn, dưới ánh sáng ảm đạm, lấp lánh như gợn sóng trên mặt nước.

Ai cũng cho là hắn chịu khổ nhiều năm, đến khi xoay người trở mình, tuổi trẻ khí thịnh lại nóng lòng báo thù, tất nhiên sẽ kiêu ngạo tự cao tự đại không sợ ai, Mấy chuyện hắn làm sau khi về Trường An quả đúng như vậy.

Đều bị hắn lừa.

Có thể thản nhiên nằm trên nền gạch bẩn thỉu ẩm ướt trong đại lao, sao có thể là người tuỳ tiện bị tình cảm chi phối được?

….

Sáng hôm sau, tại Tuỳ An bá phủ.

Mạnh lão thái thái ngồi ở chủ vị, phía dưới bên phải là phu phụ Tuỳ An bá Mạnh Phù Lâm cùng Mạnh Nhã Hân, bên trái là phu phụ Mạnh Phù Doanh cùng Mạnh Doãn Đường.

Chu thị nhìn một cái là hiểu Mạnh lão thái thái muốn làm cái gì, sắc mặt có chút không tốt.

Quả nhiên Mạnh lão thái thái vừa mở miệng liền nói: “Hôm nay gọi hai người các ngươi đến đây, chủ yếu là muốn điều hoà quan hệ của hai người một chút, dù sao cũng là thân huynh đệ, máu mủ ruột rà, cùng vinh cùng nhục, sao chỉ vì một chút hiềm khích kia mà cắt đứt quan hệ với nhau? Sở Thanh Sở Minh còn chưa ra được giường, Thập nương, ngươi thay hai huynh trưởng xin lỗi Thất nương, chuyện này coi như qua”

“Dạ”, Mạnh Nhã Hân vâng lời, đứng lên chậm rãi đi tới cạnh Mạnh Doãn Đường, điềm đạm đáng yêu nói: “Thất đường tỷ, ban đầu đều do huynh trưởng và ta hồ đồ nhất thời làm sai, tam thẩm thẩm đã dạy dỗ ta, ta cũng biết lỗi rồi, Thất đường tỷ tha lỗi cho ta đi”

Nhìn hai bà cháu nói như chuyện đương nhiên, người kia nói xin lỗi mà không có chút thành tâm nào, Chu thị giận đến siết chặt nắm tay.

Mạnh Doãn Đường nhìn Mạnh Nhã Hân nói: “Chúng ta chỉ là tiểu bối, dù quan hệ không tốt cũng không ảnh hưởng đến qua lại của trưởng bối. Ngươi không cần nói xin lỗi với ta, ta cũng không tha thứ cho ngươi”

Giọng nàng kiên định, vừa nói xong, các trưởng bối nhiều ít đều cảm thấy kinh ngạc. Mạnh Doãn Đường trong suy nghĩ của bọn họ từ nhỏ tới lớn đều là cô nương tính cách mềm yếu nhu nhược, không ai nghĩ trước mặt tổ mẫu cùng bá phụ bá mẫu lại công khai cự tuyệt lời xin lỗi của Mạnh Nhã Hân.

Phục hồi tinh thần, Mạnh lão thái thái còn chưa kịp lên tiếng, mẹ của Mạnh Nhã Hân là Ngô thị đã nói: “Thất nương, chuyện này Thập nương có sai, suýt nữa bị Trịnh gia hưu thê, cũng đã bị dạy dỗ thoả đáng rồi. Ngươi đừng có cậy có Hạ gia làm chỗ dựa liền coi đường tỷ muội không ra gì. Bây giờ núi dựa kia đổ rồi, Hạ Lệ bị tống giam, một nhà các ngươi cùng tỷ đệ bên đó quan hệ tốt như vậy, có chắc là không bị liên luỵ không?”

Mạnh Doãn Đường khiếp sợ trợn to mắt.

Mạnh Phù Doanh thấy Ngô thị nói khó nghe, theo bản năng muốn phản bác lại, nhưng ngẩng đầu thấy lão nương cùng huynh trưởng, lời đến miệng lại không nói ra được, chỉ buồn buồn uống ly trà.

“Hạ Lệ ngày hôm qua mới bị tống vào ngục, đại tẩu hôm nay đã khích bà mẫu hoà giải quan hệ hai nhà, làm cho ta không kiềm được hoài nghi, đại bá đại tẩu tột cùng là thật sự muốn chúng ta từ bỏ hiềm khích lúc trước, hay là chỉ vì Hạ Lệ vào ngục mà muốn hạ thấp nhuệ khí của chúng ta?”

Chu thị vừa nói xong, bên kia Mạnh Doãn Đường đã đứng lên, đi giày chạy ra ngoài.

“Đồng Nương!” Chu thị không để ý đến bất kỳ điều gì nữa, vội vã đuổi theo.

Mạnh lão phu nhân giận đến mắng to: “Nữ nhi không quy củ, người làm mẹ cũng không có quy củ!” mắng xong chưa hết giận lại mắng Mạnh Phù Doanh: “Đây đều là do ngươi trị không nghiêm!”

Mạnh Phù Doanh không thể nhịn được nữa, nói: “Con trị gia không nghiêm, Đồng Nương không có quy củ, cũng không đi hại người nhà!”

Một câu nói làm cho mấy người trong sảnh không còn mặt mũi, Mạnh Phù Doanh trong lòng phiền muộn, cũng không thấy thoải mái gì.

Chu thị đuổi kịp Mạnh Doãn Đường ở ngoại viện, kéo nàng lại nói: “Con định đi đâu?”

“Con… con đi tìm nghĩa tỷ”, Mạnh Doãn Đường nói.

“Sau giờ ngọ hôm qua ta đã đi tìm nàng, chuyện Hạ Lục lang bị hạ ngục, nàng cũng không giúp được gì, chúng ta lại càng không. Bây giờ trong lòng nàng ta đang rất cuống, chúng ta đã không giúp được thì đừng làm cho người ta loạn thêm”, Chu thị nói.

“Vậy nàng có nói vì sao Hạ Lục lang bị hạ ngục không?” Mạnh Doãn Đường hỏi.

“Hôm trước, Thái tử ở Đông cung trúng độc, vì thế Hạ Lục lang bị hạ ngục”

“Chẳng lẽ hoài nghi Hạ Lục lang hạ độc Thái tử? Không có lý, hắn làm như thế thì được cái gì?” Mạnh Doãn Đường lo lắng hỏi.

“Với thân phận của hắn, Thái hậu, Thánh thượng cũng sẽ không ngồi nhìn hắn bị oan uổng, con đừng lo”, Chu thị nắm vai nàng, nói: “Đi, đi về nhà”

Mạnh Doãn Đường do dự trong chốc lát, phát hiện quả thật mình không làm được gì, lo lắng cùng Chu thị đi về.

….

Sau giờ ngọ, tại phủ Phụ Quốc công.

Cha của Tần Tư Hoàn là Tần Nguyên Chí vội vã từ bên ngoài trở về, vào thẳng thư phòng Tần Diễn, cho hạ nhân lui ra, mở miệng nói: “Cha, không xong, lần này chúng ta gặp rắc rối rồi."

Tần Diễn đang phê duyệt công văn, nghe vậy dừng bút nói: “Hoảng cái gì? Mực sắp hết rồi, mài thêm một ít mực cho ta”

Tần Nguyên Chí ngồi bên cạnh án thư, đổ chút nước vào nghiên, cầm thỏi mực lên chậm rãi mài.

Một lúc sau, Tần Diễn thấy hắn đã bình tĩnh lại, đặt bút xuống nói: “Phu nhân Đồng Liêm đột nhiên tố giác hắn, đây đúng là chuyện không ngờ”

“Không chỉ có vậy, lúc trước Đồng Liêm có báo cho chúng ta cái gì mà ngọc bội, nội thị dâng trà, tất cả đều không có liên quan gì đến Hạ Lệ. Thiên ngưu ở Đông cung đã được người ta chứng minh là luôn đeo miếng ngọc bội đó trên người, hôm đó chẳng qua vừa đúng lúc hắn đến đó để dạy học mà thôi. Còn nội thị dâng trà đó, Thái tử vừa mở miệng, đương nhiên hắn đã thoát hiềm nghi. Buổi sáng Yến Duyệt cũng bởi vì chuyện này liên luỵ mà bị giam vào đại lao Đại Lý tự” Tần Nguyên Chí suy nghĩ mông lung: “Hạ Lệ rõ ràng có thể được thả ra khỏi ngục, nhưng cố chấp muốn ở lại có thể để xúi giục Đồng Liêm phản lại chúng ta. Hôm nay lúc ngục tốt đi đưa cơm, hắn lại bảo ngục tốt đổi cơm của Yến Duyệt cùng Đồng Liêm cho nhau, muốn diệt khẩu Đồng Liêm cũng không dễ dàng”

“Không sao, điểm yếu của Đồng Liêm vẫn trong tay chúng ta, hắn tuy không tính là thông minh nhưng cũng không quá ngu đần. Dưới tình huống không thể vãn hồi, hắn biết nên làm cái gì để bảo toàn nhiều hơn”, Tần Diễn nói vững chắc: “Việc cần kíp là phải tra rõ, ly trà kia rốt cuộc là nội thị để sai, hay là Đồng Liêm yêu cầu đổi”

Tần Nguyên Chí hiểu ý ông. Theo kế hoạch, hẳn là Đồng Liêm yêu cầu đổi, nhưng nếu nội thị để sai, mà Thái tử vẫn nói là do Đồng Liêm đòi đổi, vậy thì chứng tỏ Thái tử cũng dính dáng đến chuyện này.

“Được rồi, đừng ủ rũ nữa. Việc mất đi Đồng Liêm khiến chúng ta có thể nhìn rõ hai đối thủ, khoản giao dịch này không thua thiệt. Ngày vẫn còn dài, chúng ta phải có tầm nhìn xa hơn”, Tần Diễn lại mở một quyển công văn.

Tần Nguyên Chí gật đầu, định nói thêm thì đột nhiên cảnh giác.

Hắn đứng dậy, khẽ bước đến cửa sổ thư phòng, bất chợt đẩy ra.

Bên ngoài Tần Tư Hoàn đang cúi người nhặt diều, nghe tiếng động thì giật mình ngẩng đầu, tức giận nói: “Cha, cha làm con giật mình”

Tần Nguyên Chí thấy là nàng, thoáng thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Con ở đây làm gì?”

Tần Tư Hoàn vẫy vẫy cái diều: “Nữ nhi ở hậu viện đang thả diều thì đứt dây, diều bay ra ngoài”

Tần Nguyên Chí gật đầu nói: “Quay về đi, sau này không được tự tiện đến gần thư phòng của tổ phụ”

Tần Tư Hoàn nhoẻn cười nói: “Con biết rồi, chính là vì thư phòng của tổ phụ nên con mới tự mình tới, không để người làm tới nhặt”

Tần Nguyên Chí thấy nàng đi, đóng cửa sổ lại, đi đến cạnh án thư của Tần Diễn.

Tần Diễn nói: “Hoàn nhi cũng lớn rồi, đến lúc tìm một nhà chồng tử tế cho nó, kiềm chế tính tình của nó lại”

Tần Nguyên Chí nói: “Hoàn nhi luôn hiểu chuyện, cha cảm thấy nó còn cần phải kiềm chế tính tình sao?”

“Ngươi không nghe những lời đồn đại ở bên ngoài à?” Tần Diễn ngẩng đầu nhìn.

Tần Nguyên Chí vẻ không hiểu.

Tần Diễn không nói thêm gì nữa, Tần Nguyên Chí đành phải tạm thời ghi nhớ, chờ chút nữa trở về hỏi mẹ Tần Tư Hoàn.

Tần Tư Hoàn xách diều đi về hậu viện, khuôn mặt nhỏ nhắn căng ra, dường như muốn kiềm chế nội tâm đang bừng bừng hưng phấn.

Mẹ cứ nói nữ tử không được dính vào chuyện của nam tử, dựa vào cái gì chứ? Trừ giới tính không giống nhau, bàn về trí khôn thủ đoạn, nữ tử kém nam tử ở chỗ nào?

Nhìn đi, đây là lúc Tần Tư Hoàn nàng ra tay! 

 
Bình Luận (0)
Comment