Thanh Mai - Giang Nam Mai Ngạc

Chương 50

Đầu giờ dậu, hai tên ngục tốt đỡ Đồng Liêm vừa bị dụng hình, cơ thể đầy máu ném vào đống rơm trong phòng giam, khoá cửa lại rồi bỏ đi.

Ông ta nằm đó thở hổn hển một lúc, cố gắng ngồi dậy, nghiêng người tựa vào tường, nhìn Hạ Lệ ở phòng giam bên cạnh.

Hạ Lệ ngồi trên giường đá, trong tay cầm cọng rơm đang buồn chán bện con châu chấu.

“Hoạ không liên quan người nhà, ngươi làm như vậy là phá vỡ quy củ”, Đồng Liêm nói.

Hạ Lệ không nhấc mắt, nói: “Phá vỡ quy củ là ngươi. Năm đó nếu ngươi không nguyện ý chuyện bắt rể, kiên quyết cự tuyệt, hồi hương cưới thanh mai kia của ngươi. Nhưng ngươi không dám đem tiền đồ của mình ra đánh cược, nghe theo người ta, một bên tham luyến sự trợ lực của nhà vợ trên quan lộ, một bên không bỏ được h.am mu.ốn cá nhân, lợi dụng công việc đi ra ngoài lặng lẽ nạp thanh mai thành ngoại thất, cùng nàng ta sinh con dưỡng cái. Sau khi nhà vợ suy vi, phu nhân ngươi theo ngươi chịu khổ chịu tội, giữ cho thanh danh trong sạch của ngươi, còn thanh mai ngoại thất của ngươi sống quá sức sung túc tiêu dao tự tại nhờ những khoản hối lộ mà ngươi âm thầm nhận. Thiên hạ này làm gì có cửa sổ nào không lọt gió, chỉ có người nguyện ý đâm thủng hay không thôi, chẳng lẽ ngay cả đạo lý này mà Đồng tướng công cũng không hiểu?”

Đồng Liêm im lặng, sau đó cười thảm một tiếng nói: “Nếu ngươi đã biết ta có ngoại thất, thì hẳn đã biết tại sao ta đứng về phía Tần Diễn. Hành động này bất quá chỉ huỷ hoại một mình ta, đối với ngươi mà nói thì có ý nghĩa gì?”

“Để cho Tần Diễn bớt đi một tai mắt bên người Thái tử, sao lại không có ý nghĩa chứ?” Hạ Lệ bện xong con châu chấu, đi tới bên chấn song cạnh Đồng Liêm ngồi xổm xuống, thả con châu chấu vào vạt áo hắn, nói: “Một khi ngươi chết, một nhà ngoại thất kia trở thành vô dụng với Tần Diễn. Nghe nói ngoại thất kia năm ngoái vừa mới có thêm được cho ngươi một tôn tử, ngươi không muốn sống nhìn hắn lớn lên à?”

Đồng Liêm nhìn con châu chấu cỏ kia, không nói.

Lúc này bên ngoài có tiếng bước chân lộn xộn, nghe như có thêm phạm nhân mới bị bắt tới, nhốt ở bên cạnh phòng Hạ Lệ.

Hạ Lệ quay đầu nhìn lại, chân mày nhíu lại thật sâu.

….

Mạnh phủ.

Mạnh Sở Nhuận theo tiếng trống đóng phường về nhà, mặt đầy hưng phấn tới nội đường.

Từ sau hôm Mạnh Doãn Đường bị Hạ Lệ giam giữ, hắn cũng sa sút tinh thần mấy ngày, lâu không thấy hắn hớn hở như vậy.

Chu thị cảm thấy kỳ quái, hỏi: “Chuyện gì mà cao hứng thế? Khoé miệng sắp kéo tới mang tai rồi”

Mạnh Sở Nhuận nói: “Mẹ, con vừa cùng với bằng hữu lúc về đi ngang qua Tây thị, thấy bên nhà bá phụ đang loạn hết cả lên. Đại bá mẫu thấy con thì kéo lại, cố ý hỏi lung tung này khác, mẹ đoán được gì không? Mạnh Nhã Hân biến mất rồi!”

Chu thị sửng sốt, Mạnh Doãn Đường bên cạnh cũng ngẩng đầu lên.

“Cái gì mà Mạnh Nhã Hân biến mất?” Chu thị hỏi.

“Sự tình cụ thể con không biết, hỏi xung quanh thì biết là đại bá mẫu cùng Mạnh Nhã Hân đi dạo Tây thị, không biết thế nào mà nháy mắt một cái, Mạnh Nhã Hân đã không thấy tăm hơi, tự nhiên biến mất vậy. Không có nha hoàn, gã sai vặt nào nhìn thấy nàng ta biến mất như thế nào. Đại bá mẫu nôn nóng nhưng lại không dám làm lộ ra, lúc con về bọn họ vẫn còn đang đi tìm kiếm tại Tây thị”, Mạnh Sở Nhuận cười trên sự đau khổ của người khác.

Mạnh Doãn Đường đột nhiên hỏi: “Không phải là ngươi cùng bằng hữu làm đấy chứ?”

Mạnh Sở Nhuận vội vàng giải thích: “Dĩ nhiên không phải. Ta cùng bằng hữu không có bản lĩnh để cho nàng ta vèo một cái biến mất”

“Được rồi, cả ngày con làm được cái gì? Chỉ thấy cả người hôi hám quay về, đi tắm cho sạch đi, đợi cha con về rồi ăn tối”, Chu thị đuổi hắn đi.

Mạnh Sở Nhuận vui vẻ đi ra ngoài.

Chu thị ngồi xuống cạnh Mạnh Doãn Đường nói: “Không phải đệ đệ con làm là tốt rồi, đừng suy nghĩ nhiều”

“Mẹ, không biết vì sao khi nghe tin nàng ta mất tích, trong lòng con không có cảm giác sảng khoái vì được báo thù, ngược lại còn có chút khổ sở cho nàng ta”, Mạnh Doãn Đường nói xong lại nghĩ tới Hạ Lâm Phong, nếu hắn nghe được, sợ là lại giễu cợt nàng là bồ tát trong chùa.

Cũng không biết bây giờ hắn trong ngục như thế nào?

Chu thị xoa vai nàng nói: “Chúng ta đều là nữ tử, nghe chuyện đáng sợ như vậy đương nhiên khó tiếp nhận hơn nam nhân. Chỉ không biết đại bá mẫu của con đã làm gì để Trịnh gia không bỏ rơi Mạnh Nhã Hân. Với những gì đã xảy ra, sợ là thần tiên cũng khó bảo toàn”

Lúc này Tuyết Lan vội vàng đi vào nói: “Phu nhân, Tần Tang bên người A Lang quay về, nói có chuyện gấp bẩm báo”

Chu thị nói: “Để cho hắn vào”

Tuyết Lan vừa truyền lời, gã sai vặt liền bò vào, trên mặt đầy mồ hôi quỳ xuống bẩm báo: “Không xong rồi phu nhân, quan sai Đại Lý tự đã đưa A Lang đi”

Chu thị cùng Mạnh Doãn Đường bị sợ đến cứng người.

“Bởi vì chuyện gì?” Chu thị hỏi.

“Nói là sai trái trong công việc”, Tần Tang khóc nói.

“Mẹ, phải làm thế nào?” khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạnh Doãn Đường trắng bệch. Nếu là chuyện rắc rối bình thường thì chỉ cần quan phủ Trường An là đủ. Đại Lý tự trực tiếp đi bắt người, sợ là chuyện lớn, cha đã làm gì để xảy ra chuyện lớn chứ?

Chu thị đương nhiên cũng biết điều này, trong lòng vô cùng bất an, nhưng Mạnh Phù Doanh không có ở đây, trong nhà chỉ toàn con nít, bà là chủ mẫu phải trấn định mọi việc.

“Biết rồi, đi xuống đi, ngậm chặt miệng, không được nói cho ai biết”, bà trầm giọng nói.

Gã sai vặt lui ra sau, Chu thị trấn an Mạnh Doãn Đường đang sợ hãi: “Đóng phường rồi, không kịp đi Đại Lý tự hỏi thăm chuyện cha con. Sáng sớm mai chúng ta đi, hỏi rõ xem cha con xảy ra chuyện gì rồi tìm cách. Cha con bây giờ mới bị mang đi, chưa chắc đã bị tra hỏi trong đêm”

Mạnh Doãn Đường gật đầu, dùng khăn tay lau mắt, cố gắng kiềm chế không khóc để mẹ đỡ phiền lòng.

Mạnh Sở Nhuận thay quần áo xong quay lại nghe tin cha bị bắt cũng kinh ngạc không thôi. Ba người yên lặng ăn cơm xong, Chu thị đuổi các con về phòng ngủ.

Trốn trong màn trướng, Mạnh Doãn Đường không nhịn được, nước mắt chảy ròng ròng.

Nàng nhớ tới hôm đó Hạ Lâm Phong nói với nàng, chỉ cần người ngoài tuỳ ý một cái là có thể làm cho nàng nhà tan cửa nát, lúc ấy nàng có chút sợ hãi nhưng không thật sự để trong lòng, còn nghĩ may mắn vì trong nhà chỉ có cha làm quan, lại chỉ là một chức quan thự thừa nho nhỏ ở Tây thị, ai rảnh để làm khó nhà nàng chứ?

Hắn còn nói, hắn có thể bảo vệ người nhà nàng. Nhưng bây giờ chính hắn cũng đang trong ngục.

Hắn thì sao? Cha nàng sẽ như thế nào?

Nhà ngoại tổ xa như vậy, lại không có ai làm quan ở Trường An. Bên nhà cha nàng, bọn họ lại không thể dựa vào nhà đại bá, rốt cuộc nên làm cái gì?

Mạnh Doãn Đường lớn đến chừng này, lần đầu tiên ý thức được quá khứ mình đã có những suy nghĩ sai lầm như thế nào. Nàng một mực cho rằng mục tiêu sống của mình là yên ổn dựa vào cha mẹ, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới điều kiện tiên quyết để ảo tưởng cuộc sống tươi đẹp của nàng có thể thực hiện được là cha mẹ nàng cũng phải sống tốt, không phạm sai lầm cũng như không bị người ta hại.

Một khi phạm sai lầm hoặc bị người khác hãm hại, nàng không bảo vệ được bọn họ, cuộc sống tốt đẹp mà nàng mong mỏi trong nháy mắt đổ ầm xuống, một mảnh vụn cũng không còn.

Như vậy không được.

Nhưng nàng có thể vì cha mẹ, vì cái nhà này, làm được gì đây?

….

Trong ngục Đại Lý tự, Mạnh Phù Doanh phiền lòng buồn bực đi lòng vòng trong phòng giam, cơm tối ngục tốt đưa tới cũng chưa ăn.

Hạ Lệ đi tới gần phòng giam của ông, cách chấn song hỏi: “Mạnh công đã phạm chuyện gì?”

Mạnh Phù Doanh dừng bước xoay người lại, lúc này mới phát hiện Hạ Lệ ở phòng bên cạnh.

Ông kinh ngạc chớp mắt, vẫn hận trong lòng chuyện Hạ Lệ giữ Mạnh Doãn Đường cả đêm, trầm mặt xuống: “Không cần nhọc lòng Hạ đại tướng quân hỏi thăm”

“Mạnh công nếu nghĩ như vậy chỉ sợ rất khó để ra được bên ngoài. Bởi vì mục đích của người ngoài đưa ông vào đây là để cho ta nhìn thấy ông. Bằng không, với chức quan của ông, trừ khi phạm tội mưu phản phản quốc, nếu không ông không có đủ tư cách để vào chỗ này”, Hạ Lệ nói.

Mạnh Phù Doanh ngẩn người, theo bản năng nhìn về phòng giam cách vách của Hạ Lệ.

Nhưng trong ngục mờ tối, làm sao thấy rõ được.

Hạ Lệ giải thích: “Đó là Đồng Liêm Đồng tướng công”

Mạnh Phù Doanh không hiểu: “Vì sao lại phải để cho ngài nhìn thấy ta?”

Lúc này ngục tốt tới, mở cửa phòng giam Mạnh Phù Doanh, nói đưa ông ta đi thẩm vấn.

Hạ Lệ nhìn ngục tốt dẫn người đi, từ từ trở lại giường đá ngồi xuống.

Đồng Liêm ở phòng bên cạnh khàn khàn lên tiếng: “Ngươi cũng có điểm yếu bị nắm giữ?”

Hạ Lệ không lên tiếng.

Hơn một giờ sau, Mạnh Phù Doanh được hai tên ngục tốt đỡ trở lại, ném lên đống rơm ở trong phòng giam, hồi lâu vẫn không nhúc nhích.

Đồng Liêm nhìn thấy, nói: “Cảm giác bị người nắm giữ điểm yếu hẳn không dễ chịu đi”

“Hành động này của bọn họ, mục tiêu là ngươi, ngươi có chắc là muốn giữ bí mật đến lúc chết không?” Hạ Lệ nhìn bóng lưng hắn.

“Có lúc cảm giác như có nhiều lựa chọn, thực ra không có lựa chọn nào cả”, Đồng Liêm hơi nghiêng đầu, hỏi: “Hạ đại tướng quân, ngươi có lựa chọn sao?”

Hạ Lệ nhìn Mạnh Phù Doanh bên kia, chân mày nhíu chặt.

Không cần suy nghĩ, cho dù nàng không biết cha mình bị dùng hình, nhất định lúc này đã khóc nhũn người ra rồi.

Dụng hình tra hỏi trong ngục, nặng nhẹ đều có cách, Mạnh Phù Doanh xuất thân là đích tử hầu phủ, không qua tập võ, chưa từng chịu khổ, bị cố ý nhắm tới, có thể chịu đựng được mấy lần dụng hình?

Hạ Lệ rất không thích loại cảm giác này, nhưng hắn cũng không do dự quá lâu.

Đi sát tới phòng giam bên cạnh, hắn đưa tay sờ trán Mạnh Phù Doanh, vẫn chưa lên cơn sốt nhưng trên người có vết thương, trong ngục như thế này, sớm muộn gì cũng phát sốt.

“Phạm phải chuyện gì?” Hạ Lệ hỏi lại.

Mạnh Phù Doanh lần đầu tiên trong đời trải qua tình trạng này, nỗi sợ hãi không toàn mạng để trở về với thê tử đã khiến ông không còn để ý đến mấy chuyện tự ái mặt mũi nữa, yếu ớt nói: “Bọn họ bắt được ở Tây thị một cửa hàng bán nỏ núp dưới danh nghĩa bán đèn lồng, người kia khai rằng các bộ phận cần thiết của nỏ được vận chuyển vào Tây thị qua tay ta”

“Sự thật là gì?”

“Trước đó một thời gian, ta đáp ứng đề nghị của huynh trưởng, cho hai xe chở hương liệu lá trà qua cửa kiểm soát”

“Ông có khai rõ chuyện này không?”

Mạnh Phù Doanh nhíu mày một cái, nhịn đau nói: “Không có, huynh trưởng sẽ không cố ý hại ta, để ông ở bên ngoài có lẽ sẽ thay ta tìm được biện pháp gì đó”

Hạ Lệ không nói, nghĩ đến Mạnh Doãn Đường mềm lòng cùng ngây thơ, hoá ra học được từ cha nàng.

“Sáng sớm ngày mai ta sẽ đi, trước khi ta quay lại, nếu bọn họ lại tra khảo ông, ông phải khai hết sự thật. Ông bị đẩy vào ngục này tuyệt đối không phải tình cờ, huynh đệ hai người các ngươi sợ rằng đã bị trúng bẫy của người ta từ trước rồi”, Hạ Lệ nói.

Mạnh Phù Doanh không hiểu, cố gắng ngẩng đầu lên hỏi: “Ai muốn hại ta?”

“Dù sao phải điều tra mới biết”, ngoài miệng nói như vậy nhưng thực ra trong lòng hắn đã biết, hơn phân nửa là dính líu tới hắn.

Sáng sớm hôm sau, lúc ngục tốt tới đưa cơm, Hạ Lệ nói muốn đi ra ngoài.

Chuyện của hắn đã sớm điều tra rõ, đã có thể đi ra ngoài, chẳng qua hắn muốn ở lại trong ngục. Bọn Bùi Đinh đang vì chuyện này mà rầu rĩ, sợ hắn ở trong ngục xảy ra chuyện gì, hôm nay hắn chủ động muốn đi ra ngoài, ngục tốt tự nhiên hết sức ân cần mở cửa cung kính tiễn đi.

Ánh nắng ban mai mờ nhạt, ngọn gió đầu xuân phả vào người se lạnh.

Hạ Lệ sải bước đi ra cửa chính của Đại Lý tự, từ xa đã thấy Chu thị cùng tỷ đệ Mạnh gia bị tiểu lại ngăn ở bên ngoài cổng Đại Lý tự.

“… Phạm là trọng tội, cấp trên không cho phép xem xét”, nhìn thấy bọn họ khổ sở cầu khẩn, tiểu lại không nhịn được nói.

Chu thị cả kinh ngây người, Mạnh Doãn Đường lấy khăn tay che miệng, cặp mắt sưng đỏ, sắc mặt tái nhợt, mấy ngày không gặp đã gầy đi một vòng. Mạnh Sở Nhuận gấp đến độ tiến lên định nói lý với tiểu lại.

Lộc Văn Sanh dắt hai con ngựa vốn đang đứng xem chuyện ở bên kia, khoé mắt liếc thấy bóng người đi ra, quay đầu lại nhìn, vội vàng tiến lại nghênh đón.

Bên hắn có động tĩnh, tiểu lại phát hiện ra, nghiêng đầu nhìn thấy Hạ Lệ, vội vàng tiến lên chào hỏi nịnh nọt.

Mạnh gia cũng đương nhiên nhìn thấy Hạ Lệ.

“A Lang”, Lộc Văn Sanh tiến đến hành lễ, đưa roi ngựa cho Hạ Lệ.

Ánh mắt đen kịt của Hạ Lệ nhìn xuống, nhận lấy cây roi từ trong tay Lộc Văn Sanh, xoay người quất một roi vào mặt tên tiểu lại.

Trầy da sứt thịt, máu nóng văng cả lên mặt Mạnh Sở Nhuận đang đứng đó không xa.

Tiểu lại rên lên một tiếng, hai đầu gối nhũn ra, quỳ rạp trước mặt Hạ Lệ, không biết mình đắc tội gì với hắn.

“Trọng tội? Là ngươi xử à?” Mặt Hạ Lệ lạnh như sương.

“Tiểu nhân lỡ lời, mong Hạ đại nhân thứ tội…” tiểu lại lấy tay che cái miệng đầm đìa máu tươi, lắp bắp nhận tội.

Hạ Lệ không nhiều lời so đo với hắn, cũng không nhìn người Mạnh gia bên kia, phóng người lên ngựa vội vã đi.

Chu thị thấy vậy, nói với Mạnh Doãn Đường cùng Mạnh Sở Nhuận: “Các con về nhà trước, ta đi tìm Hạ đại nương tử, xem nàng có quan hệ nào có thể giúp thám thính một chút tin tức của cha các con”

Mạnh Doãn Đường nói: “Mẹ, con đi cùng”

Chu thị suy nghĩ một chút, gật đầu: “Được rồi”

Từ sau khi Hạ Lệ giam giữ Mạnh Doãn Đường, Mạnh Sở Nhuận vẫn không muốn gặp người Hạ gia, nhưng hôm nay cha đột nhiên bị tống vào ngục, nghĩ tới nghĩ lui, người có thể cầu cạnh cũng chỉ có Hạ gia.

Nhận thức rõ điều này, trong lòng hắn rất buồn khổ, cố gắng cưỡng ép mình đưa Chu thị cùng Mạnh Doãn Đường đi tìm Hạ Linh Phương.

….

Tuyên dương phường, Tuỳ An bá phủ.

Mạnh Phù Lâm cùng Ngô thị cũng đang lo âu bất an.

Mạnh Phù Lâm đi loanh quanh trong phòng, dừng chân hỏi Ngô thị: “Bà nói lão tam bị hạ ngục, chẳng lẽ vì chuyện của Tần ngũ nương kia?”

Ngô thị hốc mắt sưng đỏ, nghe vậy thì cả giận nói: “Đã là lúc nào rồi mà ông còn quản chuyện của lão tam? Hân nhi bây giờ sinh tử còn chưa biết! Hân nhi đáng thương của ta…” vừa nói vừa khóc lên.

Mạnh Phù Lâm phiền não nói: “Bà cũng đừng quên là ta nhờ hắn cho hai xe hàng hoá kia đi vào, nếu lão tam thật sự bị bắt bởi chuyện này, chỉ cần hắn khai ra, sợ rằng người kế tiếp vào trong đó chính là ta!”

Ngô thị ngây người.

Lúc này bên ngoài hạ nhân vội vã vào báo lại: “Bá gia, phu nhân, Hạ đại tướng quân tới”

Phu phụ Mạnh thị kinh ngạc ngẩn người, chưa kịp phản ứng, Hạ Lệ đã xông thẳng vào.

Mạnh Phù Lâm giương mắt: “Hạ đại tướng quân, cái này…”

“Ai xúi giục ngươi để bắt tam đệ ngươi cho hai xe hàng kia vào?” Hạ Lệ cắt ngang, hỏi thẳng vào vấn đề.

“Hạ đại tướng quân, dù thân phận ngài tôn quý, cũng không thể xông thẳng vào…” Ngô thị phục hồi tinh thần, định đứng lên lớn tiếng mắng hành động không coi ai ra gì của hắn.

“Im miệng!” Hạ Lệ nghiêng mặt nhìn sang, ánh mắt hung ác làm cho da đầu Ngô thị tê dại, quên mất cả nói câu kế tiếp.

Hạ Lệ không có thời gian cùng họ nói nhiều, túm cổ áo Mạnh Phù Doanh kéo đến gần: “Nói!”

“Là tôn nữ của Tần tướng công, Tần ngũ nương” Mạnh Phù Lâm thấy hắn khí thế hung hăng tìm tới cửa tra hỏi chuyện này, biết chuyện không ổn, há mồm khai thật.

Lấy được đáp án như vậy, Hạ Lệ hơi có cảm giác ngoài ý muốn, hắn chưa bao giờ coi nữ nhân kia ra gì, không nghĩ tới nàng ta lại có bản lĩnh làm chuyện xấu xa này.

“Liên lạc bằng cách nào?” hắn thả Mạnh Phù Lâm ra.

Mạnh Phù Lâm nói: “Tần ngũ nương chủ động đến Trịnh gia tìm nội tử, nói chỉ cần chúng ta làm cho lão tam cho hai xe hàng hoá kia vào được Tây thị, nàng ta có thể làm cho Trịnh gia không hưu nữ nhi nhà ta”

Hạ Lệ xoay người bỏ đi.

Đến ngoại viện, Lộc Văn Sanh dắt ngựa tới, nhìn sắc mặt hắn trắng bệch, chân mày nhíu lại, đoán chừng hai ngày trong ngục cơm nước không ổn, bệnh bao tử lại tái phát, liền hỏi: “A Lang, có nên về phủ nghỉ ngơi một chút không?”

Hạ Lệ gật đầu. Nếu đã nhằm vào hắn, đương nhiên sẽ chủ động múa may trước mặt hắn, nếu không chẳng phải lãng phí công sức an bài vở kịch hay này hay sao? 

 
Bình Luận (0)
Comment