Sau gần nửa giờ, Lộc Văn Sanh vội vã cầm một tờ giấy chạy đến hồ nước nóng trong Tùng Linh viện.
“A Lang, bên ngoài mới gửi vào”, hắn nửa quỳ bên cạnh hồ, mở tờ giấy cho Hạ Lệ đang ngâm mình dưới nước nhìn.
Hạ Lệ quay đầu nhìn một cái, đưa tay vén mái tóc ướt đẫm nước, đứng dậy đi lên bờ.
“A Lang còn nữa, thuốc vừa mới sắc, uống trước đi ạ”, Lộc Văn Sanh nói.
Hạ Lệ khoác áo lên người, nói: “Lát nữa quay về uống”
“Vậy ta đi sắp xếp một số việc”, Lộc Văn Sanh lui ra.
Tại phủ Phụ Quốc công, Tần Nguyên Chí từ bên ngoài về, vừa lúc thấy Tần Tư Hoàn đi ra liền gọi lại hỏi: “Bây giờ con định đi đâu?”
Tần Tư Hoàn đoan trang vui vẻ nói: “Cha, con cùng Tứ nương nhà Lưu Thượng thư các nàng hẹn cùng nhau chơi mã cầu”
Tần Nguyên Chí gật đầu: “Chú ý cẩn thận”
“Đã biết ạ, đa tạ cha quan tâm”, Tần Tư Hoàn cười híp mắt, hành lễ với Tần Nguyên Chí rồi mang hạ nhân đi.
Tần Nguyên Chí đi tới nội viện, thấy phu nhân Hàn thị mới sực nhớ những gì hôm qua cha nói, bèn hỏi Hàn thị: “Gần đây Hoàn nhi đang làm những gì?”
Hàn thị nói: “Có thể làm gì chứ? Cũng vẫn chỉ là gặp gỡ khuê mật, cùng nhau dạo phố”
“Sao cha nói gần đây bên ngoài có chút đồn đãi liên quan đến Hoàn nhi? Bà có nghe không? Là tin đồn gì?”
Hàn thị há miệng, có chút phiền muộn, ngồi xuống nói: “Toàn những chuyện bịa đặt, lần sau ông có nghe thấy thì bắt bọn chúng lại, tống giam, rút lưỡi”
“Rốt cuộc là tin đồn gì? Nói cho ta biết”, Tần Nguyên Chí lo lắng.
“Nhất định là bên phe đối nghịch truyền ra, nói, nói Hoàn nhi nhà chúng ta nuôi nam nhân bên ngoài!” Hàn thị tỏ vẻ dơ bẩn khi nói câu này.
Tần Nguyên Chí kinh ngạc ngây người, sau đó vội hỏi: “Bà chắc chắn đây là vô căn cứ chứ?”
“Đương nhiên! Chẳng lẽ ông không hiểu nữ nhi hơn người ngoài sao? Ban đầu ta cũng tức giận, trách mắng Hoàn nhi. Hoàn nhi chứng minh trong sạch, tự xin mụ mụ bên cạnh mẹ nghiệm thân, vẫn là hoàn bích!”, Hàn thị nói.
Tần Nguyên Chí nghe lời này thì cả giận nói: “Nhất định phải tra rõ ai ở bên ngoài tung tin vịt, quả thực đáng hận!”
Hàn thị phụ hoạ: “Đúng vậy”
Lúc này, nữ nhi mà bọn họ hết mực tin tưởng, không nghi ngờ gì đang đi vào cửa hàng son phấn ở chính phường, thay đổi quần áo, đeo mạng rồi từ cửa sau đi ra, một mình thúc ngựa đi theo hướng nam, vào Thanh long phường, đi đến trước một ngôi nhà treo đèn hoa ở góc đông bắc Thanh long phường.
Vào ngoại viện, một tên quản sự tuổi trung niên ra đón.
Tần Tư Hoàn xuống ngựa, hỏi: “Chuẩn bị xong chưa?”
Quản sự có chút lo lắng nói: “Chuẩn bị xong rồi, chẳng qua là, nương tử, dù sao đó cũng là Vệ Quốc công, chất nhi của Thái hậu, chẳng may…”
“Nhắc bọn chúng lúc hạ thủ phải hết sức cẩn thận, đừng làm trọng thương hắn. Nếu hắn thức thời, nói không chừng không cần phải đi tới một bước kia, đến lúc đó phải chú ý nghe tín hiệu của ta”, Tần Tư Hoàn phân phó.
Quản sự vâng dạ.
Tần Tư Hoàn suy nghĩ một chút vẫn không yên lòng, nói: “Những kẻ đó có đáng tin không? Hạ Lệ là từ chiến trường trở về, đừng để đến lúc cả một đám người cũng không ngăn được hắn”
Quản sự nói: “Nương tử yên tâm, đám người này đều là dân áp tải hoặc có kinh nghiệm giang hồ, đều có năng lực, hơn nữa hiểu quy củ: không biết chủ nhân là ai, không biết mục tiêu là ai, làm xong nhận tiền là đi”
Tần Tư Hoàn gật đầu: “Như vậy thì tốt”
Hai người đi vào trong, Tần Tư Hoàn lại nói: “Người ta kêu ngươi xử lý đã xong chưa?”
Quản sự nói: “Bên ngoài xử lý xong rồi, chỉ còn lại vị Bạch lang quân kia, nhất định đòi phải được gặp nương tử một lần. Lão nô chiếu cố hắn là người mà nương tử trước đây cưng chiều nhất nên vẫn giữ hắn lại, nương tử có muốn gặp hắn không?”
Tần Tư Hoàn do dự, nhưng rất nhanh liền nói: “Không cần, gần đây bên ngoài có chút tin đồn bất lợi cho ta, những tên này cần phải sớm xử lý sạch sẽ, không chừa một kẻ nào”
Quản sự vâng lời.
Tần Tư Hoàn nghĩ đến người sắp gặp trong chốc lát, khóe miệng hưng phấn cong lên.
Tuy không thể giống như công chúa tiền triều nuôi dưỡng sủng nam, nhưng nếu có được Hạ Lệ, sủng nam là thứ gì?
Hạ Lệ một mình cưỡi ngựa đi đến căn nhà có treo đèn hoa ở góc đông bắc Thanh long phường như được nhắn trong tờ giấy, đang quan sát xem có đúng hay không thì cửa mở ra.
Hắn giục ngựa đi vào.
Trong lương đình hậu viện, Tần Tư Hoàn đang cầm bông mẫu đơn trên tay, buồn chán nghịch thì quản sự vào báo: “Nương tử, Hạ Lệ tới”
Ánh mắt Tần Tư Hoàn sáng lên, hỏi: “Hắn đi một mình?”
“Dạ, người của chúng ta đã theo dõi hắn từ phủ Vệ Quốc công, hắn chỉ đi một mình, không có ai đi theo”
“Mời vào sảnh dâng trà, ta tới sau”
Tần Tư Hoàn trở về phòng, ngồi trước bàn trang điểm, liếc nhìn, trong gương là một thiếu nữ da thịt mềm mại ngũ quan tinh xảo, búi tóc hoa mỹ dung nhan đẹp đẽ, nhìn không có chút nào kém cỏi. Trên đôi môi hồng vì vừa uống trà nên có chút màu son không đều, nàng ta dùng ngón tay nhỏ nhắn quẹt chút phấn trong hộp, thoa lên môi, không biết nghĩ đến cái gì, đáy mắt hiện lên vẻ thẹn thùng, hai gò má ửng hồng.
Dưới sự uy hiếp dụ dỗ của quyền thế, sắc đẹp và tiền bạc, nàng ta đã chứng kiến đủ loại nam nhân phải cúi đầu khom lưng.
Nàng ta chưa từng gần gũi da thịt với bọn họ, chúng không xứng, chẳng qua nàng ta chỉ đơn thuần hưởng thụ quá trình thuần hoá nam nhân mà thôi.
Cũng không biết loại nam nhân như Hạ Lệ khi dịu dàng ngoan ngoãn sẽ như thế nào?
Nàng ta sẽ nhanh biết thôi.
Bên ngoài sảnh cho khách trồng rất nhiều mẫu đơn, đang mùa hoa nở rực rỡ mà diễm lệ.
Lúc Tần Tư Hoàn đi tới sảnh, Hạ Lệ đang khoanh tay đứng bên cửa sổ. Hôm nay hắn mặc áo màu đen, khoác trường bào thêu hoa văn bằng chỉ bạc, eo nhỏ, nhìn từ phía sau vai rộng eo thon chân dài, dáng vóc vừa mạnh mẽ vừa quyến rũ.
Nàng ta ngắm một lúc rồi mở miệng: “Sao không ngồi xuống?”
Hạ Lệ xoay người lại.
Tần Tư Hoàn nhìn hắn, cảnh đẹp như tranh vẽ mùa xuân ngoài cửa sổ không lưu lại chút dấu vết nào trên gương mặt hắn, vẫn vẻ lạnh lùng như vậy, ánh mắt nhìn khiến nàng ta có cảm giác không phải nhìn một người, là chỉ như nhìn một đồ vật nào đó vậy.
Điều này làm cho nàng ta thoáng chút tức giận trong lòng, nhưng ngũ quan hắn đúng kiểu nàng ta thích, vô hình đã làm dịu đi cơn giận, ngăn lại việc bị cảm xúc chi phối.
“Ta là người không kiên nhẫn, có gì nói thẳng”, Hạ Lệ nói.
Tần Tư Hoàn đi đến bên chiếc ghế chân cao kê chậu hoa bên tường, đưa ngón tay vuốt phiến lá xanh biếc của chậu hoa xuân lan, sâu xa nói: “Phải không? Ta thấy chàng đối với Mạnh Doãn Đường rất có kiên nhẫn nha”
Hạ Lệ liền cất bước đi ra ngoài cửa.
Tần Tư Hoàn vừa kinh ngạc vừa giận, xoay người lại mềm mại nói: “Chàng không định cứu Mạnh Phù Doanh sao? Cha chết, nữ nhi phải thủ hiếu 3 năm, chàng đoán xem trong 3 năm này sẽ phát sinh cái gì?”
Hạ Lệ xoay người lại, ánh mắt hung ác.
Tần Tư Hoàn một chút cũng không sợ. Hắn càng lạnh lùng càng hung dữ, càng hoang dã và bất tuân, nàng ta càng thích.
“Vì chàng, ta đã giấu một nhân vật then chốt, chỉ cần đưa người này đến Đại Lý tự, Mạnh Phù Doanh đương nhiên có thể thoát tội thả ra”, nàng ta nói thêm: “Đừng nghĩ đến chuyện cho quân đi tìm, không tìm được đâu. Hơn nữa cho dù chàng tìm được, ngay lúc người của chàng đến, người của ta đã giết hắn”
“Người đang ở đâu?” Hạ Lệ hỏi.
Đáy mắt Tần Tư Hoàn hiện lên vẻ xảo quyệt, chậm rãi nói: “Muốn biết? Rất đơn giản. Chàng tới đây ôm ta, cầu xin ta, ta sẽ nói”
Ánh mắt Hạ Lệ hơi chăm chú, ngay sau đó khoé miệng cong lên, mỉm cười.
Đây là lần đầu tiên Tần Tư Hoàn nhìn thấy hắn cười. Hắn cười cũng hoàn toàn không giống người bình thường, mang theo mấy phần phong lưu nhưng vẫn là lạnh lùng, lộ ra cảm giác thần bí khiến người ta không thể đoán được.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Tần Tư Hoàn, hắn chậm rãi đi tới trước mặt, đưa tay khoác lên vai nàng.
Tần Tư Hoàn nghiêng mặt nhìn tay hắn đặt trên vai mình, trong lòng có chút kinh ngạc, có chút đắc ý, còn có chút phẫn uất.
Nàng ta mong đợi hắn thoả hiệp, nhưng chưa từng nghĩ hắn lại tuỳ tiện thoả hiệp như thế. Hắn quan tâm đến Mạnh Doãn Đường như vậy à?
Hắn bỗng nhiên xoay người nàng ta lại, quay lưng về phía hắn.
Tần Tư Hoàn trong lòng hoảng hốt, cảm thấy sau lưng hắn đang nhích lại gần, tim bắt đầu đập thình thịch.
Đúng là nam nhân mà nàng ta nhìn trúng, quả nhiên khác hẳn người khác, ngay cả ôm cũng thích lựa chọn tư thế nắm mọi thứ trong lòng bàn tay.
Hạ Lệ đứng sau lưng, tay trái xuôi xuống cầm tay trái của nàng ta, tay phải đưa một cây trâm hoa mai vàng vào trong lòng tay phải nàng ta, sau đó các ngón tay thon dài gập xuống, khiến nàng ta phải thụ động nắm lấy cây trâm.
Tần Tư Hoàn thấy cây trâm cài tóc kia giống cái đang cài trên đầu mình, đang nghi ngờ, nhưng tay hắn dùng sức khiến cây trâm ấn chặt trong lòng bàn tay nàng ta, mặt hơi nhăn lại, nói: “Buông tay, đau…”
“Buông tay? Không phải ngươi muốn ta ôm ngươi, cầu xin ngươi sao?” Hạ Lệ vòng tay ôm, cúi đầu thì thầm vào tai, siết tay trái của nàng ta dưới cằm, khiến nàng ta phải tự nâng cằm mình, ngửa đầu lên.
Tần Tư Hoàn lúc này đã cảm giác không đúng, muốn giãy ra, nhưng Mạnh Doãn Đường không có chút phản kháng nào được trong tay hắn thì nàng ta cũng vậy, dùng hết khí lực cũng không ngăn được hắn kéo tay phải của nàng từng chút từng chút lên, đem trâm cài hoa mai nàng ta đang cầm trong tay ấn vào mặt.
“Ngươi muốn làm gì? Hạ Lệ, ta cảnh cáo ngươi chớ làm loạn! Ngươi biết làm như vậy với ta sẽ có hậu quả gì chứ?” nàng ta kinh hoàng thất thố.
“Ta dĩ nhiên biết. Ngươi bị huỷ dung, sau đó cha mẹ ngươi đi quan phủ cáo trạng ta. Ta sẽ nói với quan phủ là chính ngươi ra tay. Quan phủ sẽ phát hiện cây trâm trong tay ngươi vừa đúng với vết thương. Ta còn tố cáo tổ phụ ngươi vì muốn làm đám cưới mà sẵn sàng hy sinh chất nữ gài bẫy ta, chỉ cần ngươi không tự tử, có thể ở trong ngục chờ xem kết quả của màn kịch này” Hạ Lệ vừa nói vừa dùng sức kéo tay nàng ta lên mi tâm, mũi nhọn của cây trâm đâm vào giữa hai lông mày, kéo về phía trán, dòng máu ấm chảy dọc xuống mũi nàng ta.
“A---“ cơn đau kịch liệt khiến cả người Tần Tư Hoàn run rẩy, liều mạng hô to: “Người đâu! Người đâu! Cứu mạng!”
Bên ngoài hoàn toàn không có tiếng động.
“Kêu cái gì, đây không phải như ngươi mong muốn sao?” Hạ Lệ siết chặt, ghé sát vào tai nàng ta.
Thời khắc này, giọng hắn trầm thấp mềm mại, giống như yêu ma hoang dã muốn câu hồn phách người.
Tần Tư Hoàn đau đến đầu óc trống rỗng, lệ rơi đầy mặt, cắn chặt môi để cho mình không quá mức thê thảm.
“Vết thương này, vẽ một chút hoa điền lên vẫn có thể che giấu được, nhưng kéo thêm một đoạn nữa thì không có cách nào che đi được. Nhanh, nói cho ta, người kia ở đâu?” Hạ Lệ nắm chặt bàn tay phải nàng ta, lòng bàn tay bị các cạnh của cây trâm cào rách, máu nhỏ xuống ống tay áo màu đen của hắn, chỉ để lại một chút dấu vết ẩm ướt, không nhìn ra được cái gì.
Tần Tư Hoàn trong lòng vừa sợ vừa hận, cắn chặt môi không nói lời nào.
Hạ Lệ không nói nhảm với nàng ta, nắm tay dùng sức kéo lên.
Tần Tư Hoàn đau đến khóc kêu lên: “Ta nói! Ta nói!”
Hạ Lệ buông ra, đi tới một bên nói: “Người đâu!”
Lộc Văn Sanh đẩy cửa đi vào, thấy máu chảy trên mặt Tần Tư Hoàn thì sửng sốt một chút.
Tần Tư Hoàn vừa khóc thút thít vừa nghẹn ngào nói ra địa chỉ, Lộc Văn Sanh đang muốn cáo lui, bỗng Hạ Lệ nói: “Ta sẽ ở chỗ này cùng ngươi, cho đến khi người của ta làm xong chuyện này mới thôi”
Tần Tư Hoàn ngần ngừ một lúc, từ trên đầu rút ra một cây kim trâm gắn san hô đỏ giao cho Lộc Văn Sanh.
Sau khi Lộc Văn Sanh đi, Hạ Lệ tới cạnh bàn, cầm bình trà lên rửa vết máu ở tay.
Tần Tư Hoàn kinh ngạc tới ngồi đối diện hắn nói: “Cùng theo ngươi về Trường An không phải chỉ có mấy trăm bộ khúc kia, phải vậy không?”
Hạ Lệ dĩ nhiên không trả lời.
Tần Tư Hoàn vẫn tiếp tục nói: “Chỉ một Mạnh Phù Doanh đã khiến ngươi phải lộ thế lực ẩn núp của mình, ngươi thích Mạnh Doãn Đường đến vậy sao?”
Nàng ta quay gương mặt đẫm máu, nước mắt lưng tròng nhìn Hạ Lệ: “Vì sao là nàng ta? Ta đã điều tra qua, từ nhỏ đến lớn, gia thế, cuộc sống, bản thân nàng ta không có gì đặc biệt. Nếu nói điểm đặc biệt duy nhất trong cuộc đời nàng ta, thì chính là ngươi. Ngươi tại sao lại thích nàng?”
“Như thế nào mới tính là đặc biệt? Giống như ngươi à?” Hạ Lệ rửa tay, cười nhạo một tiếng, ý châm chọc không cần nói cũng biết.
“Có phải vì ta họ Tần nên ngươi mới ghét ta?” Tần Tư Hoàn không cam lòng, chưa từ bỏ ý định.
“Ngươi nghĩ nhiều rồi”, Hạ Lệ rửa sạch sẽ vết máu trên tay, để bình trà lên bàn.
Tần Tư Hoàn nhìn chằm chằm, chờ hắn nói tiếp.
“Nữ nhân như ngươi, dù không phải họ Tần, cũng vẫn bị người ta ghét” trong miệng Hạ Lệ thì làm gì có lời nói nào tốt chứ?
Tần Tư Hoàn quay đầu lại, nhìn xuống đất hồi lâu, nói: “Ngươi sẽ giết ta sao?”
“Ta chỉ giải quyết phiền toái với người đáng giá!” Hạ Lệ lãnh đạm nói.
Tần Tư Hoàn không nhịn được cười khổ một tiếng. Bởi vì lười phải giải quyết những phiền toái khi giết nàng, nên trong mắt hắn, ngay cả giá trị để giết cũng không có.
“Ngươi sẽ hối hận”, nàng thấp giọng nói.
“Có thủ đoạn gì thì cứ nhằm vào ta, ngươi cũng không phải người đơn độc đâu”, nói xong Hạ Lệ không để ý đến nàng ta nữa.
Hơn một giờ sau, Lộc Văn Sanh thở hồng hộc chạy đến, nhìn Hạ Lệ gật đầu một cái.
Hạ Lệ đứng dậy rời đi.
Không lâu sau, quản sự nơm nớp lo sợ đi vào, nhìn thấy Tần Tư Hoàn mặt đầy máu ngồi đó, bị doạ sợ đến chân mềm nhũn, ngã lăn ra đất.
….
Hạ Linh Phương cùng một nhà Chu thị chạy một ngày, dùng quan hệ khắp nơi để hỏi thăm tình hình Mạnh Phù Doanh trong ngục, nhưng thời gian bị tống ngục nhanh quá nên không hỏi được cụ thể là tình huống gì, chỉ nghe nói là cho phép đồ cấm vào được Tây thị.
Nhìn thấy trời không còn sớm, nàng nói với Chu thị: “Các người về nhà trước đi, ta đi tìm Lục lang”
Nghe thấy câu này, Chu thị cùng Mạnh Doãn Đường trợn mắt nhìn nhau, Mạnh Sở Nhuận thần sắc căng thẳng.
“Một lúc nữa mới đóng phường, để ta đi cùng”, Chu thị nói.
Lần trước giữa bọn họ đã xảy ra chuyện không vui, nếu hắn có thể bỏ qua hiềm khích lúc trước, sáng nay trước Đại Lý tự, hắn sẽ có chút biểu cảm khi thấy bọn họ. Nếu không có gì, chứng tỏ trong lòng vẫn có khúc mắc, bây giờ nhờ hỗ trợ, sao mình lại không tự đi mà còn nhờ người khác chứ?
Hạ Linh Phương liếc nhìn Mạnh Doãn Đường đang ngồi cạnh, nói: “Vậy bà đi cùng ta, để bọn nhỏ về nhà trước đi”
Chu thị gật đầu, chuẩn bị xuống xe đi cùng Hạ Linh Phương thì gia nhân người đầy mồ hôi chạy đến tìm Chu thị nói: “Phu nhân, vừa rồi người của Đại Lý tự tới nói, A Lang có thể được thả, kêu người nhà tới đón!”
Đám Chu thị, Hạ Linh Phương vui mừng quá đỗi, bảo phu xe quay ngựa đến Đại Lý tự.
Trên con phố trước Đại Lý tự, Hạ Lệ đứng ở khúc rẽ, nhìn người Mạnh gia vội vàng đỡ Mạnh Phù Doanh bị dùng hình lên xe ngựa, dần đi xa.
Hắn xoay người lên ngựa, hỏi Lộc Văn Sanh bên cạnh: “Buổi chiều bảo ngươi cho người mang thuốc trị thương tới chưa?”
Lộc Văn Sanh nói: “A Lang yên tâm, sáng sớm đã sai người mang đến phủ đại nương tử rồi” dừng một chút hắn lại nói: “A Lang, sao không trực tiếp đưa tới Mạnh phủ?”
Hạ Lệ thúc ngựa đi trước, miệng nói: “Không cần nhiều lời”