Trời tối, Bạch di nương và Mạnh Dĩ Vi đến thăm Mạnh Phù Doanh, sau khi Chu thị nói bọn họ quay về, Mạnh Doãn Đường và Mạnh Sở Nhuận ở lại.
“Chạng vạng tối hôm qua bị tống ngục, đêm bị dụng hình, hôm nay lại thả ra, kêu bắt nhầm người? Thật nực cười”, Chu thị nhìn Mạnh Phù Doanh suy yếu, sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, vừa đau lòng vừa tức giận.
“Không phải bắt nhầm người, ta thật sự có liên quan, được thả ra nhanh vậy là do Hạ Lục lang vội vàng giúp. Nhưng hình như ta đã làm hỏng việc của hắn. Hắn vì giúp ta, sáng sớm hôm nay đã ra khỏi ngục, kết quả là khi ngục tốt tới đưa cơm, Đồng Liêm Đồng tướng công kia đã đập vỡ chén nước, cắt yết hầu tự sát”, Mạnh Phù Doanh nói.
Chu thị cùng Mạnh Doãn Đường ngây ngẩn cả người.
Mạnh Sở Nhuận nói: “Cha nói thật chứ? Buổi sáng thấy Hạ Lục lang đi ra từ Đại Lý tự, thấy chúng con bị tiểu lại ngăn cản bên ngoài Đại Lý tự, nhưng không hề để ý đến chúng con”
“Các ngươi có nói chuyện với hắn chưa?” Mạnh Phù Doanh hỏi.
Mạnh Sở Nhuận bị câu hỏi làm cho nghẹn họng, không nói được gì.
Mạnh Phù Doanh không nói chuyện với hắn, quay sang Chu thị: “Ngày mai bà chuẩn bị chút lễ vật, thay ta đi phủ Vệ Quốc công cảm tạ hắn, khi nào có thể xuống giường, ta sẽ đích thân tới”
Chu thị đồng ý.
Ra khỏi phòng, Chu thị nói hai đứa nhỏ về nghỉ ngơi.
Mạnh Sở Nhuận đi trước, Mạnh Doãn Đường kéo tay Chu thị lại nói: “Mẹ, ngày mai con đi cùng tới phủ Vệ Quốc công”
Chu thị có chút bất ngờ, đưa tay vuốt lại tóc mai của mình, nói: “Con không cần miễn cưỡng, ta đi với đệ đệ con được rồi”
“Con không phải miễn cưỡng, cũng bởi vì con mà nhà chúng ta lủng củng với hắn. Hắn đã giúp cha, con là con gái cũng nên thay cha đi cảm ơn hắn” Mạnh Doãn Đường nói.
Chu thị nhìn nàng.
Đêm hôm đó nàng bị Hạ Lệ giữ trong phủ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đến bây giờ cũng không nói với bà. Nàng không bị Hạ Lệ ép buộc, nhưng từ sau khi về nhà vẫn luôn buồn bực không vui, Chu thị muốn biết mấu chốt của chuyện này là ở chỗ nào.
Ngày mai đưa nàng đi gặp Hạ Lệ, biết đâu lại có thể tìm ra.
Nghĩ vậy, Chu thị đồng ý.
Sáng hôm sau, trống mở phường vừa vang lên, ba mẹ con mang lễ đến phủ Vệ Quốc công, không gặp được Hạ Lệ.
“A Lang nhà ta đã tiến cung rồi, có phân phó lại, nói lần này trợ giúp là để báo ân thôi, thỉnh Mạnh công Mạnh phu nhân không cần để ở trong lòng”, Lộc Văn Sanh nho nhã lễ độ nói với ba người.
Chu thị thấy hắn chuyển lời, có vẻ như Hạ Lệ không còn muốn liên quan gì đến Mạnh gia nữa, tự nhiên không thể mặt dày lưu lại, chỉ có thể nói dù gì cũng là ơn cứu mạng, vẫn phải đích thân tới cảm tạ, nếu hôm nay hắn không có thời gian, để hôm khác Mạnh Phù Doanh trực tiếp tới.
Ba người định đi, Lộc Văn Sanh gọi Mạnh Doãn Đường lại nói: “Mạnh tiểu nương tử, A Lang để con anh vũ ở chỗ ta, tuy có sổ tay ghi chép của cô nhưng ta chưa nuôi chim bao giờ, gần đây thấy tinh thần của nó ủ rũ, sợ có chuyện không hay, cô có thể đi nhìn nó một chút được không?”
Mạnh Doãn Đường vừa nghe Thải y không tốt, vội vàng nói với Chu thị: “Mẹ, nếu không mẹ với A Nhuận về nhà trước, lát con về sau”
Chuyện lần trước vẫn khiến Chu thị sợ hãi, không yên tâm để Mạnh Doãn Đường ở lại một mình, nói: “Con đi đi, mẹ ở đây chờ, dù sao vẫn còn sớm”
Lúc này đột nhiên người hầu trong nhà tìm đến, nói với Chu thị: “Phu nhân, không ổn rồi. Đại phu nhân cùng lão phu nhân tới, đang cãi lộn trong nhà, A Lang nói tiểu nhân mời phu nhân quay về”
Chu thị vừa nghe liền định quay về, nhưng lại nhìn Mạnh Doãn Đường.
Trong nhà xảy ra chuyện, Mạnh Doãn Đường sốt ruột, quay sang hỏi Lộc Văn Sanh: “Buổi chiều ta đến được không?”
Lộc Văn Sanh đồng ý.
Ba mẹ con vội vàng rời phủ Vệ Quốc công về Mạnh phủ, nghe hạ nhân nói lão phu nhân cùng đại phu nhân đang ở chính đường, vội vàng đi tới.
Vừa bước đến cửa đã nghe thấy phu nhân Tùy An bá Ngô thị ở bên trong lớn tiếng nói: “Cho dù ngươi muốn tự mình thoát tội, cũng không thể để khai ra đại huynh ngươi chứ? Bây giờ ngươi đã được ra, còn hắn thì bị tống ngục, ngươi thật muốn Tùy An bá phủ đoạt tước xét nhà ngươi mới vừa lòng à?”
Chu thị vừa nghe, máu nóng bốc lên đ.ỉnh đầu. Tối hôm qua, Mạnh Phù Doanh đã nói cụ thể chi tiết lý do vì sao bị tống ngục, rõ ràng chính là bọn họ gây ra phiền toái, Ngô thị này vẫn còn mặt mũi để đến cửa sao?
“Không khai ra đại bá, tức là để lão tam đi đến chỗ chết phải không?” bà bước qua cửa, bình tĩnh đến thi lễ trước mặt Mạnh lão phu nhân rồi đối diện với gương mặt sưng phù của Ngô thị: “Chính là vì đại bá nói tam lang cho hai xe hàng kia vào Tây thị, tam lang vì tình huynh đệ mà đồng ý, bây giờ hai xe hàng kia xảy ra chuyện, ngươi không đi tìm cái người nhờ gửi hàng mà lại tìm đến chúng ta? Đầu ngươi bị hỏng rồi à?”
“Không tìm các ngươi thì tìm ai? Hân nhi của ta, ngươi nói đi, có phải các ngươi tìm người bắt nó không?” Ngô thị vừa thấy Chu thị, giống như phát điên lao tới nắm chặt tay bà ta, hai mắt đỏ sọc, hung dữ nói: “Nhất định là ngươi, bởi vì Thất nương, ngươi hận không thể lột da róc thịt nó, nó mới 17 tuổi, sao ngươi có thể nhẫn tâm ra tay với nó?! Ta liều mạng với ngươi!”
Chu thị bị vẻ điên cuồng này của Ngô thị làm cho sợ ngây người.
“Bà buông mẹ…” dưới tình thế cấp bách, Mạnh Doãn Đường định đẩy Ngô thị ra thì đã có người nhanh tay hơn.
Mạnh Sở Nhuận xông lên phía trước, một tay đẩy Ngô thị b.ắn ra thật xa, ngã chổng vó lên trời, một tay che trước Chu thị và Mạnh Doãn Đường: “Muốn nổi điên thì đi chỗ khác, cha ta còn phải dưỡng thương!"
Ngô thị sửng sốt, sau khi hồi phục tinh thần thì không thèm đứng dậy, nằm dưới đất lăn lộn gào khóc.
“Còn ra thể thống gì, còn ra thể thống gì” Mạnh lão phu nhân vừa dọng cây quải trượng xuống sàn vừa than thở.
Trên giường, Mạnh Phù Doanh nhìn cảnh tượng hỗn loạn kia, cảm thấy vô cùng chán nản, chỉ muốn thăng thiên luôn đi.
Chu thị nhìn Ngô thị ngồi dưới đất gào khóc, biết nếu chỉ có chuyện Mạnh Phù Lâm bị bắt, bà ta tuyệt đối không có bộ dạng thất thố đến vậy, quay sang hỏi Mạnh lão phu nhân: “Mẫu thân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Mạnh lão phu nhân sắc mặt như tro tàn, giống như bị rút cạn năng lượng chỉ trong một đêm: “Chiều hôm qua đã tìm thấy Hân nhi, người thì còn sống nhưng đã bị nhổ hết răng, cắt đầu lưỡi”
Mạnh Doãn Đường sợ hãi đưa tay che miệng, Chu thị cũng sợ ngây người, Mạnh Sở Nhuận cũng lộ ra vẻ sững sờ.
“Thực không phải ngươi phái người làm sau khi biết Trịnh gia không hưu nó chứ?” Mạnh lão phu nhân nhìn thẳng Chu thị.
Chu thị ổn định lại cảm xúc, nói: “Để tích phúc cho con cháu, loại chuyện này ta không bao giờ làm”
“Trừ bọn ngươi ra thì có thể là ai? Hân nhi chỉ là một cô nương, bao nhiêu năm qua, chỉ đắc tội các ngươi mà thôi”, Ngô thị không tin.
“Nếu ngươi không tin có thể đi quan phủ cáo trạng”, tuy kinh dị trước thảm trạng của Mạnh Nhã Hân, nhưng đối với một… kẻ… đứa cháu gái hại con mình mà hoàn toàn không biết hối cải, Chu thị không thể thương cảm được.
Mạnh lão phu nhân nói: “Không bàn đến chuyện này, việc cấp bách là đưa được lão đại ra. Các ngươi có quan hệ tốt với phủ Vệ Quốc công, đi cầu xin Hạ Lục lang đi”
Mạnh Phù Doanh nhắm mắt lại.
Chu thị trong lòng chán ghét cực điểm, nói: “Mẫu thân, nhà chúng ta cũng chỉ có thể dựa vào chút tình cảm ngày xưa với phủ Vệ Quốc công, quan hệ cũng bình thường thôi. Nếu nói quan hệ tốt, sao có thể so sánh được với Nhữ Xương hầu phủ có ân với Hạ gia? Mẫu thân sao không đi nhờ Trương gia tìm biện pháp? Còn nữa, hai xe hàng kia không phải của đại bá, nếu muốn thoát tội sao không khai ra chủ xe là ai?”
Mạnh lão phu nhân bị Chu thị âm dương bát quái châm chọc, tức giận không thôi, nhưng lúc này đang đứng dưới mái hiên nhà người ta không thể cúi đầu, không thể nổi nóng với Chu thị, đành quát lớn Ngô thị: “Khóc cái gì, người vẫn còn chưa chết đâu!”
……
Điện Thái hòa trong cung Đại Minh.
Đôi mắt phượng của Thái hậu nhìn chằm chằm Hạ Lệ, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: “Người hầu trà bên cạnh hắn đã khai, ngươi còn không chịu nói thật à?”
Hạ Lệ buông chén trà, ngẩng đầu mỉm cười nói: “Việc này quả thật là con và Thái tử đồng mưu”
Thái hậu thấy hắn thừa nhận, vẻ vẫn thản nhiên như không thì cả giận nói: “Nó mới bao nhiêu tuổi? Ngươi làm thế nào để cho nó phối hợp hiểm chiêu này với ngươi? Những gì ta nói trước đây ngươi không nghe lọt tai một câu nào phải không?”
Hạ Lệ thần sắc trấn định, nói: “Cô mẫu, Thái tử dùng hiểm chiêu này không phải vì phối hợp cùng con, mà muốn phân ưu cùng người và thánh thượng. Hắn biết người và Thánh thượng lúc này phải biểu hiện công bằng, không muốn vì chuyện của mình mà làm khó mọi người. Nếu con ra tay, Tần Diễn vẫn cho rằng động cơ của con là trả thù, sẽ không suy tính nhiều đến người và Thánh thượng. Thái tử tuy nhỏ nhưng có dũng có mưu, có tố chất cứng cỏi của một thái tử quốc gia, cô mẫu cứ yên tâm”
“Yên tâm cái gì? Hắn vì ngăn chặn chuyện Đồng Liêm có thể rút lui vào lúc mấu chốt, trước đó đã cho đổi chén trà của hai người, chỉ riêng hành động này thôi là Tần Diễn đã biết hắn có tham gia vào chuyện này”, Thái hậu nói.
“Thì đã sao? Cho dù Thái tử tỏ ra thân cận với Tần gia, chẳng lẽ Tần Diễn vẫn không muốn ngoại tôn của mình làm Thái tử? Sau chuyện này, cô mẫu vừa lúc nhân cơ hội kiểm tra toàn diện Đông cung một lần, kẻ đáng chết thì giết, cần đổi thì đổi. Đông cung an toàn, con bên ngoài sẽ tiếp tục cản trở, không để Tần Diễn rảnh rang lo chuyện khác”
Thái hậu liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi suy tính mọi chuyện chu toàn, sao vẫn để cho Đồng Liêm chết không mở miệng ở trong ngục? Sáng sớm hôm qua ngươi ra ngục để làm gì?”
Hạ Lệ nói: “Cô mẫu, ai cũng có những chuyện tư mật mà không muốn người ngoài biết, chất nhi cũng vậy. Đồng Liêm chết, chẳng qua chỉ là thiếu đi một cơ hội công kích Tần Diễn thôi, loại tổn thất này, chất nhi có thể chấp nhận được, tin rằng cô mẫu cũng vậy”
Thái hậu nhìn gương mặt hòa hoãn nhưng che giấu vẻ kiêu ngạo thách thức của hắn, không nói thêm gì.
Chất nhi này quay về kinh không lâu, nhưng bà đã sớm nhìn rõ, hắn không phải là người dễ dàng nắm trong tay.
Điều này cũng là bình thường, dùng người luôn có những phiền não như vậy, đắc dụng thì khó kiểm soát, nắm được trong tay thì lại không dùng được.
Nhưng thôi, như hắn nói, người nào cũng có những bí mật riêng của mình. Vì sao không muốn người ngoài biết? Bởi vì một khi người ngoài biết được, bí mật này sẽ trở thành uy hiếp hắn.
Có lẽ bà cũng nên thay đổi một chút quan niệm của chính mình, thay vì tìm một nhà vợ quyền lực khiến hắn càng khó kiểm soát, tốt hơn là nên chờ xem. Mạnh gia ít người biết, Mạnh thất nương, xem chừng là điểm yếu của hắn.
Hạ Lệ ra khỏi cung Đại Minh, đi về hướng nam đến ngã tư Sùng nhân phường và Thắng nghiệp phường thì nhìn thấy Yến Từ.
Vết thương trên mặt Yến Từ chưa hết, trong lòng nặng tâm sự, ngẩng đầu nhìn thấy Hạ Lệ, không thèm để ý đến hắn, quay ngựa định đi.
Cha bị tống giam, hắn đang vội đi tìm hiểu tin tức.
Hạ Lệ lại giục ngựa tiến lên vài bước, chặn đường hắn.
“Họ Hạ kia, hôm nay ta không rảnh để gây chuyện với ngươi, tránh ra!” Yến Từ nhíu mày quát.
“Nếu muốn cứu cha ngươi thì đi theo ta”, Hạ Lệ quay ngựa, đi đến chỗ vắng người.
Yến Từ bán tín bán nghi do dự ngồi trên lưng ngựa một lúc, cuối cùng vẫn đi theo.
Hai người một trước một sau đi vào nơi rất vắng người, xuống ngựa.
“Ta cho ngươi 3 ngày để hòa ly với Mạnh Doãn Đường theo đúng các quy định, nếu không chuẩn bị nhặt xác của cha ngươi đi”, Hạ Lệ đi thẳng vào vấn đề.
“Ngươi đừng có hù dọa, chuyện của cha ta không đến mức mất đầu đâu”, Yến Từ thấy hắn định mượn chuyện này để ép mình hòa ly với Mạnh Doãn Đường, xoay người định đi.
“Yến đại lang quân kim tôn ngọc quý, chưa từng bị giam trong ngục Đại Lý tự đúng không?” Hạ Lệ hơi hơi cất cao giọng.
Yến Từ dừng lại.
“Trong phòng giam Đại Lý từ có rất nhiều chuột, nếu bị chuột cắn, vận khí tốt thì chỉ tổn hại da thịt, nếu vận khí không được tốt thì dịch của chuột… ai nói phải tội danh đến mức mất đầu mới có thể chết chứ?” Hạ Lệ chậm rãi nói.
Yến Từ bỗng nhiên xoay người.
Hạ Lệ cười lạnh một tiếng, xoay người định lên ngựa.
Yến Từ vừa tức vừa vội, thốt lên: “Hạ Lệ, ngươi đừng ở đó vênh vang kiêu ngạo, ngươi tỏ vẻ lợi hại như thế, không phải để cướp nữ nhân của ta sao?”
Hạ Lệ quay người, bước vài bước đến trước mặt hắn, nhanh như chớp túm cổ ấn hắn vào tường.
“Nữ nhân của ngươi?” thái dương của hắn nổi gân xanh, ánh mắt hung ác, thanh âm không giấu được sát khí: “Lúc trước nếu ta ở Trường An, ngươi có mấy cái mạng để có thể lấy được nàng?”
Cho dù đã đánh nhau hai lần với Hạ Lệ, Yến Từ vẫn luôn cho rằng Hạ Lệ là bị vẻ đẹp của Mạnh Doãn Đường mà nảy lòng tham, nhưng giờ phút này ánh mắt của hắn cho thấy, chuyện không phải như vậy.
“Ngươi hẳn là thấy may mắn vì chưa chạm vào nàng”, nhận ra mình thất thố, Hạ Lệ rất nhanh buông hắn ra, lên ngựa rời đi.
……
Mạnh phủ.
Hạ Linh Phương đến đưa thuốc trị thương, Chu thị nhân cơ hội này đuổi Mạnh lão phu nhân và Ngô thị đi. Sau khi Hạ Linh Phương về, Chu thị đến chăm sóc Mạnh Phù Doanh. Hồ thập nhất đến tìm Mạnh Sở Nhuận, Mạnh Sở Nhuận cùng hắn ra ngoài, nói không về ăn trưa.
Mạnh Doãn Đường về phòng mình, ngồi ngẩn người dưới cửa sổ suy nghĩ mông lung.
Cha bị liên lụy hạ ngục chịu hình, Mạnh Nhã Hân bị bắt cóc nhổ răng cắt lưỡi, những chuyện phát sinh trong hai ngày này, không còn giống như lúc bị Hạ Lâm Phong giam giữ, mà phải trực tiếp đối mặt với sự tàn khốc của nhân sinh.
Từng việc, nàng đều không thể chịu đựng nổi.
Nàng không nhịn được suy nghĩ, nếu không có Hạ Lâm Phong ra tay tương trợ, cha nàng sẽ như thế nào?
Mạnh Nhã Hân là nữ nhi bá tước mà còn bị người ta bắt đi, ra tay tàn độc như vậy, còn nàng và gia đình nàng là cái gì trong mắt những kẻ quyền lực đó?
So với những cái này, chuyện nàng lo lắng sau khi gả cho Hạ Lâm Phong bị hắn khi dễ này khác quả thật ngây thơ và nực cười.
Lúc ăn cơm trưa, Mạnh Doãn Đường nói với Chu thị: “Mẹ, lát nữa con đến phủ Vệ Quốc công”
Chu thị nhớ tới nàng đồng ý với Lộc Văn Sanh đến xem con anh vũ, nói: “Mẹ đi cùng con nhé”
“Không cần, mẹ, hắn không làm gì con đâu”, Mạnh Doãn Đường rầu rĩ nói.
Bởi vì nàng sẽ không làm cho hắn tức giận nữa.
Chu thị nhìn nàng, thật sự rất muốn hỏi buổi đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng do dự một lát vẫn không nói ra. Nữ nhi đã lớn, cất giấu bí mật trong lòng không muốn nói, làm cha mẹ cũng không nên truy đuổi hỏi cho bằng được.
Sau giờ ngọ, Hạ Lệ đi về thư phòng, Lộc Văn Sanh nói: “A Lang, mỗ về phòng một chút”
Hạ Lệ thấy tâm thần hắn không yên, hỏi: “Có chuyện gì?”
“Chính là con anh vũ kia. Hai ngày nay thấy tâm trạng của nó không tốt, không biết có phải mắc bệnh hay không nên muốn về xem”, Lộc Văn Sanh nói.
Hạ Lệ nghe vậy, nói: “Mang lại đây cho ta xem”
Lộc Văn Sanh mang Thải y đến Tùng Linh viện, treo dưới tán cây tùng trong sân.
Hạ Lệ nhìn nó một lát, phát hiện có điểm khác thường, không thấy nói chuyện nữa. Hắn đoán là do cách ly chủ nhân, trong khoảng thời gian ngắn chưa thích nghi được hoàn cảnh mới.
“Có khi đi mua thêm một con anh vũ làm bạn với nó”, hắn nói.
Lúc này bên ngoài có người hầu bẩm báo: “Lộc tư, Mạnh tiểu nương tử tới”
Hạ Lệ chợt nghiêng người về phía Lộc Văn Sanh, mày kiếm nhíu lại.
Lộc Văn Sanh ngượng ngập nói: “Lúc sáng Mạnh phu nhân mang theo Mạnh tiểu lang quân cùng Mạnh tiểu nương tử đến để cảm tạ A Lang, mỗ lo lắng cho con anh vũ nên có mời Mạnh tiểu nương tử qua xem. Lúc đó Mạnh tiểu nương tử có việc, nói sau giờ ngọ sẽ tới… Nếu A Lang mất hứng, để mỗ đi từ chối Mạnh tiểu nương tử?”
Hạ Lệ không nói lời nào, mặt sưng lên đi vào thư phòng.
Lộc Văn Sanh thấy thế vội thấp giọng phân phó người hầu: “Nhanh đi mời Mạnh tiểu nương tử vào”