Thanh Mai - Giang Nam Mai Ngạc

Chương 53

“Đồ không có lương tâm, lâu như vậy cũng không đến gặp ta, đồ không có lương tâm”, quả nhiên Thải y vừa nhìn thấy Mạnh Doãn Đường thì bật người lên tinh thần, vừa đi lại trên cái giá màu tím vừa chửi ầm lên.

Mạnh Doãn Đường vừa muốn khóc vừa muốn cười, đưa tay ra: “Ta sai rồi, để ta sờ ngươi một cái”

Thải y phối hợp cúi đầu cho nàng sờ sờ, rồi đứng thẳng người lên rũ lông: “Có hôn phu liền quên ngay bằng hữu, cái này người ta gọi là trọng sắc khinh bạn”

Lộc Văn Sanh đứng một bên: “…”

Mạnh Doãn Đường xấu hổ nhìn hắn giải thích: “Năm đó bạn tốt khuê mật của ta xuất giá xong đến thăm ta, ta giận dỗi với nàng ấy, bị Thải y học theo”

Lộc Văn Sanh tỏ vẻ hiểu biết.

Mạnh Doãn Đường cẩn thận hỏi chế độ ăn uống, sinh hoạt hàng ngày của Thải y, không thấy có vấn đề gì.

“Gần Mạnh tiểu nương tử là nó lên tinh thần, có thể thấy là nó nhớ cô. Về sau rảnh rỗi, Mạnh tiểu nương tử có thể thường xuyên đến thăm nó được không?” Lộc Văn Sanh hỏi.

“Lộc thập nhị!”

Mạnh Doãn Đường chưa kịp trả lời, thư phòng cách đó không xa chợt truyền tới giọng của Hạ Lệ.

Lộc Văn Sanh vội chạy tới, đứng ở cửa phòng chờ phân phó.

“Ai cho ngươi tự chủ trương!” Hạ Lệ quát lớn.

“Mỗ sai rồi, xin A Lang bớt giận”, Lộc Văn Sanh nhận tội.

Mạnh Doãn Đường cúi đầu.

Lộc Văn Sanh trở lại trong viện.

Ngón tay Mạnh Doãn Đường nắm chặt chiếc khăn, hỏi hắn: “Ta có thể gặp Lâm Phong ca ca một lần được không?”

Lộc Văn Sanh không sợ chết quay lại cửa thư phòng, nói: “A Lang, Mạnh tiểu nương tử muốn gặp người”

Hạ Lệ ngẩng đầu lên sau án thư, mặt không đổi sắc: “Ngươi nhìn hiện tại xem ta có rảnh không?”

Lộc Văn Sanh lại lui về, nói với Mạnh Doãn Đường: “A Lang nói hiện tại không rảnh”

“Vậy ta ở chỗ này chờ hắn”, Mạnh Doãn Đường nói.

Chờ một cái là gần một canh giờ, Lộc Văn Sanh có việc phải rời đi, Mạnh Doãn Đường đứng đến đau hết cả chân, đi đến ngồi ở hành lang ngoài thư phòng.

Ban ngày trong viện không có thủ vệ, bọn hạ nhân cũng rất im lặng, Hạ Lệ có thể nghe được từng tiếng động nhỏ của nàng ở trong viện.

Hắn tâm phiền ý loạn, nhìn thấy nửa ngày vẫn chưa đọc xong quyển sách, hắn nhận ra mình hoàn toàn lãng phí thời gian, nhất thời cảm thấy vô cùng phẫn nộ cùng buồn nản vì chính mình lại dễ dàng bị nàng ảnh hưởng như thế, cuộn quyển sách trong tay ném lên án thư, kêu “bang” một tiếng.

Ngồi ở hành lang, Mạnh Doãn Đường bị tiếng động này làm cho cả kinh, nhìn sang thấy cửa sổ đang mở bèn trộm tiến lại gần, thò tay bám vào mép cửa sổ, từ từ nhô đầu lên nhìn vào trong phòng.

Hạ Lệ là người rất nhạy bén, nàng tới gần cửa sổ đã bị hắn phát hiện, cho nên khi nửa cái đầu vừa nhô lên, đụng ngay phải ánh mắt lạnh như băng của hắn.

Mạnh Doãn Đường: “…” nàng lại từ từ rụt đầu về.

Hạ Lệ nhìn thấy mấy ngón tay trắng nõn của nàng vẫn đang bám ở bệ cửa sổ, trong lòng đột nhiên tức giận, đứng dậy đi ra ngoài.

Mạnh Doãn Đường nghe thấy tiếng bước chân, đôi mắt trông mong nhìn cửa thư phòng, nhưng hắn bước ra lập tức đi vào trong viện, không cả liếc nàng một cái.

Nàng vội theo sau.

“Trong vòng 3 ngày Yến Từ sẽ tìm nàng để xử lý chuyện hòa ly”, Hạ Lệ nghĩ nàng tới tìm hắn về chuyện thư hòa ly, nên vừa đi vừa nói.

“Lâm Phong ca ca”, Mạnh Doãn Đường chạy chậm đuổi theo, nắm lấy cổ tay hắn.

Hạ Lệ dừng lại, nghiêng mặt nhìn nàng.

“Lâm Phong ca ca, chúng ta có thể hòa hảo với nhau được không?” Mạnh Doãn Đường bị hắn nhìn nên chột dạ, cúi đầu nói.

“Hòa hảo? Dựa vào cái gì? Bằng việc nàng có ân với Hạ gia ta? Bằng việc nàng là nghĩa muội của a tỷ ta?” Hắn gây sự.

Mạnh Doãn Đường hoảng loạn lắc đầu, lại không biết phải trả lời như thế nào.

Hắn gỡ tay ra khỏi tay nàng, quay đầu bước đi.

“Lâm Phong ca ca, ta… ta thích chàng” Mạnh Doãn Đường nhìn bóng dáng cao thẳng của hắn, có chút bất lực nói.

Đây là kết luận nàng rút ra được sau nhiều ngày buồn bực.

Lúc đầu nàng tưởng rằng cái khó chịu nhất trong chuyện này chính là nàng gả cho hắn, bị hắn khi dễ cả đời. Nhưng khi tự hắn nói hủy bỏ hôn ước, hơn nữa sau đó không hề đi tìm nàng, nàng mới phát hiện, so với việc khi dễ, hắn không để ý đến nàng còn làm cho nàng khó chịu hơn nhiều.

Nàng không tìm được lý do nào để giải thích cho cảm xúc của mình, ngoại trừ điều nàng vừa nói.

Hạ Lệ dừng chân, xoay người lại.

“Thích ta? Thích cái gì ở ta?” sắc mặt hắn bình tĩnh hỏi nàng.

Mạnh Doãn Đường bị câu hỏi làm cho bối rối.

Thích cái gì ở hắn? Nàng không biết, nàng chưa suy nghĩ kỹ về điều đó, nàng mới chỉ đưa ra kết luận, chưa kịp phân tích nguyên nhân.

Sự im lặng của nàng dường như đã chọc giận hắn.

Hắn quay trở lại, nắm cổ nàng kéo về phía mình, cúi đầu nhìn chằm chằm vẻ hoảng loạn trong mắt nàng, đè thấp giọng nói: “Chẳng phải nàng bị dọa đến choáng váng rồi à? Lúc trước nói không muốn cưới là nàng, giờ nói thích cũng là nàng, nàng muốn ta phản ứng như thế nào? Nàng cho mình là ai, có thể tùy ý gọi đến, đuổi đi Hạ Lệ ta?”

“Ta không hề nghĩ tùy ý gọi đến đuổi đi, cũng không phải bị chàng dọa, ta chỉ là ngay từ đầu đã không biết phải phản ứng như thế nào. Ta biết lần trước chàng tức giận cố ý làm ta sợ chứ không thực sự muốn làm tổn thương ta” Mạnh Doãn Đường ngửa mặt ngoan ngoãn nói: “Lâm Phong ca ca, chúng ta quên hết những chuyện trước đây đi, quay về như lúc ban đầu, được không?”

Hạ Lệ nhìn ánh mắt của nàng, trong suốt và sạch sẽ, sạch đến mức dường như không tồn tại bất cứ một điều dơ bẩn nào trong thế gian này.

“Mạnh Nhã Hân, là ta sai người làm”, hắn bỗng nhiên nói.

Mạnh Doãn Đường ngây người một chút, sau đó kinh sợ.

“Thích ta? Căn bản người trước mặt nàng là người hay quỷ nàng còn chưa phân biệt được!” Hạ Lệ buông nàng ra, xoay người đi thẳng, không quay đầu lại.

……

Mạnh Doãn Đường không biết mình đã về nhà bằng cách nào, đến khi hồi phục tinh thần đã thấy mình nằm bò trên giường, mẹ ngồi bên cạnh lo lắng hỏi xem chuyện gì đã xảy ra với nàng?

Nàng nhìn trong phòng thấy không có hạ nhân, không nhịn được nữa, khóc òa lên: “Hôm nay Hạ Lâm Phong nói với con, chuyện của Mạnh Nhã Hân là do hắn sai người làm”

Chu thị trước đó đã ẩn ẩn đoán ra chuyện này, nhưng không nghĩ Hạ Lâm Phong lại trực tiếp nói cho Mạnh Doãn Đường, hỏi nàng: “Bởi vì hắn không hài lòng sau khi đường huynh muội bị xử trí?”

Mạnh Doãn Đường lắc đầu, nức nở nói: “Lần trước hắn giam con trong phủ, con đã nói với hắn là Mạnh Nhã Hân hại con phải gả cho Yến Từ. Mạnh Nhã Hân hại con 2 lần, nhưng con lại hại nàng ta cả đời”

Nàng khóc thất thanh.

Chu thị vội vàng ôm nàng vỗ về: “Không phải lỗi của con, con cũng không thể đoán được mọi chuyện lại phát triển thành như thế này”

“Nếu không phải vì con, hắn sẽ không làm như vậy, đây là lỗi của con” Mạnh Doãn Đường nằm trên vai Chu thị khóc ròng.

Chu thị biết an ủi cũng vô dụng, để cho nàng khóc thoải mái, đợi đến khi nàng dần dần an tĩnh lại mới lấy khăn tay lau nước mắt, nói: “Mặc kệ như thế nào, ngàn vạn lần con không được lộ chuyện này ra ngoài. Nếu để cho người biết là do hắn làm, lại nổi lên sóng to gió lớn”

Mạnh Doãn Đường gật đầu, khàn giọng nói: “Con sẽ không nói, nếu có báo ứng, con nguyện chịu thay hắn”

“Các con ai cũng không phải chịu, nếu có báo ứng, mẹ sẽ chịu”, Chu thị ôm mặt nàng trong tay, nói: “Con tỉnh táo lại, không cần nghĩ tới chuyện này, cũng không cần quá mức chú ý đến Mạnh Nhã Hân, cứ như trước kia là được rồi. Chuyện này sẽ không nói với người thứ hai”

Mạnh Doãn Đường ngoan ngoãn vâng lời.

Tại phủ Vệ Quốc công, Lộc Văn Sanh xong việc quay về Tùng Linh viện, Mạnh Doãn Đường đã rời đi, Hạ Lệ đứng dưới tàng cây, ngửa cổ nhìn con anh vũ.

Lộc Văn Sanh nói: “A Lang, trời không còn sớm, để mỗ mang nó về?”

“Không cần, để lại đây đi”, Hạ Lệ nói.

Lộc Văn Sanh thấy tâm trạng hắn không tốt, cũng không biết phải nói thế nào.

Thải y dùng móng vuốt cào cào cái đầu, bỗng nhiên mở miệng: “Lâm Phong ca ca, ta thích chàng”

Bước được vài bước, biến thành giọng trầm: “Thích cái gì ở ta?”

Lộc Văn Sanh: “…” xem ra chiều nay không phải là không có chuyện phát sinh.

Hạ Lệ xoay người đi vào thư phòng, đến cửa phòng thì dừng lại, phân phó Lộc Văn Sanh: “Đem nó vào đây”

….

Yến gia lo lắng nếu cứ kéo dài, Yến Duyệt thật sự sẽ bị Hạ Lệ giết trong đại lao. Ngày thứ hai, Yến phu nhân đến Mạnh gia, thương lượng với Chu thị việc hòa ly của Yến Từ và Mạnh Doãn Đường.

Chu thị tất nhiên là đồng ý, vì thế hôm sau ở từ đường Yến gia, hai nhà cùng có mặt để đồng ý hòa ly.

Sau đó, hai bên mời các trưởng bối cùng quan huyện làm chứng, ở từ đường nhà họ Yến, Yến Từ vì muốn cứu cha, buộc phải để cho người ta đoạt vợ, lại một lần nữa khuất nhục viết thư hòa ly, huyện lệnh đóng dấu, giao thư cho người Mạnh gia.

Tới đây, chuyện Mạnh Doãn Đường hòa ly với Yến Từ cuối cùng cũng đã xong, không còn dây dưa gì.

Yến Duyệt cũng nhanh chóng được thả ra, dưới tác động của Tần gia, ông ta chỉ bị bãi chức quan, không tổn thương gân cốt.

Ngược lại, Tùy An bá phủ Mạnh Phù Lâm sau khi bị tống giam, trải qua tra tấn trên dưới, cuối cùng đã bị kết tội tham dự vận chuyển tên nỏ, đầu cơ trục lợi.

Tên nỏ chính là đồ quốc cấm của triều đình, một khi đã thành tội danh, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Ngô thị ầm ĩ buộc Mạnh lão phu nhân đến Nhữ Xương hầu phủ cầu Trương gia tìm Hạ Lệ giúp đỡ, Mạnh lão phu nhân biết rõ nội tình, sao có thể để Trương gia rơi vào nguy hiểm? Vì thế lại tìm đến nhà Mạnh Phù Doanh.

“Chúng ta thật sự không có tham gia buôn lậu tên nỏ. Hai xe hàng kia là Tần ngũ nương yêu cầu chúng ta đưa vào Tây thị, lấy đó làm điều kiện để Trịnh gia không hưu Hân nhi”, Ngô thị vừa khóc vừa nói.

Chu thị hết sức bình tĩnh, nói: “Giờ ngươi nói với ta thì có tác dụng gì? Phải nói với quan phủ”

Ngô thị nói: “Ta không có chứng cớ. Lúc đó trong phòng chỉ có 2 người bọn ta, hơn nữa Trịnh gia khẳng định sẽ không làm chứng rằng ta đã gặp nàng ta ở Trịnh gia. Bây giờ lại có nhân chứng vật chứng nói đại bá ngươi có tham dự, khẳng định là kế thoát thân của Tần ngũ nương. Đệ muội, cầu xin ngươi nể tình chúng ta là người một nhà, đi xin phủ Vệ Quốc công giúp đỡ. Với uy thế của Tần gia bây giờ, ngoài hắn ra, không ai có thể giúp được Mạnh gia chúng ta”

“Ngươi cũng biết uy thế của Tần gia, Mạnh gia chúng ta không chống lại được, lúc trước nàng ta tới tìm ngươi, ngươi không nghĩ xem mình có gì đáng giá để nàng ta làm giao dịch? Đây rõ ràng là cái bẫy, nếu mọi chuyện suôn sẻ không sao, nếu có chuyện không ổn, Mạnh gia sẽ gánh hết. Bọn họ đã chuẩn bị đủ nhân chứng vật chứng, tìm Hạ Lục lang còn có nghĩa lý gì?” Chu thị nói.

“Nói tóm lại, nếu không phải các ngươi buộc Trịnh gia hưu Hân nhi, mới xảy ra một loạt chuyện sau đó sao? Bây giờ nó đã bị người ta làm hại chỉ còn nửa cái mạng, Trịnh gia chết đâm chết chém kia vẫn hưu nó, cha nó còn bị tống vào ngục… làm sao mà sống nổi?” Ngô thị khóc lóc than vãn.

Chu thị thấy bà ta đổ tội lên nhà mình định phản bác lại, nhưng nghĩ đến cảnh đại phòng bây giờ rốt cục lại nhịn xuống, mặt lạnh như băng không nói gì.

Mạnh lão phu nhân nói: “Những nhân chứng vật chứng đó đều là vu oan, tất nhiên có sơ hở, có điều nhà chúng ta không có ai đủ trọng lượng để đứng ra chất vấn, Đại Lý tự cũng không thật sự kiểm tra. Các ngươi chỉ cần đi cầu xin Hạ Lệ một lần thôi mà cũng khó khăn đến vậy sao? Nếu các ngươi thật sự khó xử, ta đi tìm lão tam”, nói xong đứng dậy đi vào trong tìm Mạnh Phù Doanh.

“Tổ mẫu đừng đi tìm cha, cha còn đang dưỡng thương, dù có tâm cũng vô lực. Ta… để ta đi cầu Hạ Lục lang” Mạnh Doãn Đường vẫn đứng yên lặng một bên bỗng nhiên nói.

Chu thị kinh ngạc nhìn nàng.

Nàng lảng tránh ánh mắt của Chu thị.

Thấy nàng nguyện ý, Mạnh lão phu nhân cùng Ngô thị đều thở phào nhẹ nhõm, không vây lấy Chu thị nữa.

“Con thật sự muốn đi cầu Hạ Lục lang?” sau khi Mạnh lão phu nhân và Ngô thị rời đi, Chu thị nói nàng.

Mạnh Doãn Đường gật đầu nói: “Nếu không đi, bọn họ mỗi ngày lại đến quấy rầy, cha cũng không thể dưỡng thương được”

“Nhưng, con lấy cái gì để cầu xin?” Chu thị khó xử thay nàng, đứng ở vị trí của nàng mà xem xét, quan hệ của Mạnh Doãn Đường và Hạ Lệ đã tan vỡ ngay sau Tiêu vĩ yến.

“Con… con sẽ nghĩ biện pháp” Mạnh Doãn Đường có thể nói cho mẹ chuyện mình không muốn gả cho Hạ Lệ, nhưng không thể nói với bà rằng sau khi Hạ Lệ đồng ý hủy hôn, nàng vẫn còn thích hắn, thậm chí còn dự định nối lại tình xưa với hắn. Trong mắt mẹ nàng, khi nói đến chuyện tình cảm, nhất là khi gia thế không ngang bằng, người có gia thế thấp hơn không nên chủ động.

“Cố gắng hết sức, để ông trời quyết định vận mạng, không được thì đành chịu. Nếu dòng chính thực sự xảy ra chuyện, thì cũng đó là lỗi của bọn họ, chúng ta đã cố hết sức rồi”, Chu thị nói với Mạnh Doãn Đường.

“Con biết rồi, mẹ”

Vì thế buổi chiều, Mạnh Doãn Đường lại tới phủ Vệ Quốc công.

Hạ Lệ đang ở trong thư phòng nghị sự, sau hai khắc, người trong thư phòng đi ra, Lộc Văn Sanh tiến vào bẩm: “A Lang, Mạnh tiểu nương tử đến đây, nói muốn gặp ngài”

Hạ Lệ nhíu mi: “Khi nào thì cổng Vệ Quốc công phủ ai cũng ra vào được vậy?”

Lộc Văn Sanh sửng sốt, cúi đầu nói: “Mỗ ra bảo nàng đi”

Hắn vừa đi hai bước, lại nghe Hạ Lệ nói: “Từ từ”

Lộc Văn Sanh quay người lại.

Hắn cầm một quyển công văn trên tay, ra vẻ lơ đãng nói: “Nếu đã đến, bảo nàng vào xem anh vũ đi”

Lộc Văn Sanh nâng mắt nhìn con anh vũ đang ở bên cửa sổ thư phòng hắn.

Hạ Lệ nhìn theo, thẹn quá hóa giân: “Ngươi không biết tự mang đi à?”

Lộc Văn Sanh đem anh vũ ra ngoại viện của thư phòng, treo dưới tàng cây rồi mời Mạnh Doãn Đường tới.

Mạnh Doãn Đường thấy thư phòng im ắng, thấp giọng hỏi Lộc Văn Sanh: “Lâm Phong ca ca có bận không?”

Lộc Văn Sanh thấp giọng trả lời: “Nếu cô không sợ bị hắn mặt lạnh, lúc nào cũng có thể vào, còn nếu sợ thì cứ coi là hắn bận đi”

Mạnh Doãn Đường do dự.

Lúc này gác cổng đến báo có người xin cầu kiến, Lộc Văn Sanh đến thư phòng báo lại.

“Không gặp” Hạ Lệ không ngẩng đầu lên.

Lộc Văn Sanh báo cho gác cổng xong, đến bên cạnh Mạnh Doãn Đường nhỏ giọng: “A Lang không tiếp khách”

Mạnh Doãn Đường hiểu ý của hắn – nếu bây giờ nàng đi gặp Hạ Lệ, sẽ không có ai quấy rầy.

Bình Luận (0)
Comment