Thanh Mai - Giang Nam Mai Ngạc

Chương 54


Buổi chiều mùa xuân, gió nhè nhẹ, chim hót líu lo.

Dưới cái nhìn của Lộc Văn Sanh, Mạnh Doãn Đường mang theo hộp đựng thức ăn từ nhà, từ từ bước vào thư phòng.

Phía ngoài thư phòng là phòng nghị sự, trên sàn trải thảm nhung màu xanh lam, đi trên đó không phát ra âm thanh nào.

Mạnh Doãn Đường đi đến cửa phòng trong, nhìn vào, Hạ Lệ ngồi một mình sau án thư, thần sắc lạnh lùng, dáng người thẳng, đang múa bút thành văn.

Sàn trong phòng cũng được trải thảm, nàng cởi giày thêu, nhẹ nhàng đến gần hắn ngồi xổm xuống.

Toàn bộ quá trình đó, hắn không liếc nàng một cái nào.

Hắn ngồi viết, nàng không muốn quấy rầy, an tĩnh ngồi chờ một bên.

Căn phòng im lặng đến mức có thể nghe được cả tiếng tim đập.

Một lúc sau, hắn quăng bút đứng dậy.

“Lâm Phong ca ca”, nàng vội vàng kéo vạt áo hắn, đôi mắt nhìn hắn đầy mong đợi: “Chúng ta có thể nói chuyện với nhau được không?”

“Ta nghĩ không cần”, hắn vẫn không nhìn nàng.

“Cần. Cho dù sau này chàng không bao giờ… muốn gặp ta nữa, ít nhất cũng nên nghe những suy nghĩ chân thật nhất của ta về đoạn tình cảm này, quan hệ này”, Mạnh Doãn Đường nói.

Hạ Lệ không hé răng, nhưng cũng không quyết liệt bỏ đi.

Mạnh Doãn Đường cắn môi, cúi đầu nói: “Chàng cũng biết, từ nhỏ ta đã không hay động não, nhưng gần đây ta thật sự đã suy nghĩ rất nhiều. Ta suy nghĩ rất khó khăn, cũng may, cuối cùng ta cũng nghĩ được thông suốt. Từ khi chàng đưa ngọc bội cho ta, bên tai ta luôn có người đánh giá chuyện này, trước mặt nói rằng chàng vận lớn, ta may mắn khi có được chàng, sau lưng thì đều có chung một ý giống nhau, là ta không xứng với chàng.

“Cho dù họ nói gì, khi phải nghe hàng trăm hàng ngàn lần, thì rất khó để nghi ngờ rằng đó không phải là sự thật. Mà tới bây giờ, những gì chàng thể hiện trước mặt ta lại giống hệt như những gì họ nói, chàng biết ta không xứng với chàng, cho nên chàng cũng không bận tâm tới tâm trạng của ta, đối xử tốt với ta”.

Hạ Lâm Phong hơi hơi nhíu mày.

“Sau đó, chàng đi rồi, đường ca đường tỷ đều nói chàng sẽ chết, ta đã lén khóc không biết bao nhiêu lần. Khi đó kỳ thật là ta đã hiểu, tính chàng xấu cũng được, khi dễ ta cũng được, làm cho ta khổ sở đến mức chạy đến đòi hủy hôn cũng được, nhưng trong lòng ta vẫn luyến tiếc chàng”, nói đến đây Mạnh Doãn Đường cảm thấy sống mũi cay xè, mắt nóng bừng, muốn khóc nhưng cố kìm lại.

“Sau đó, ta bị bắt phải gả cho Yến Từ. Hắn không phải tự nguyện cưới ta, cũng không thích ta. Hắn không để ý tới ta, không gặp ta, phân viện để sống, còn nạp thiếp. Cái đó với ta chẳng sao cả vì dù sao ta cũng không thích hắn, hắn đối với ta chỉ là người xa lạ. Thế nhưng chính đoạn hôn nhân này làm ta hiểu được một điều, đó là nữ tử khi thành thân, gia thế không bằng hôn phu, nếu hôn phu xử tệ với nàng, nàng cơ bản không có cách nào phản kháng”

Mạnh Doãn Đường cúi đầu, hai tay nắm chặt chiếc khăn, xúc động thấp giọng nói: “Ta không nghĩ xa cách nhiều năm như vậy, chàng vẫn thực hiện lời hứa ban đầu, muốn cưới ta. Ta nhịn không được mà suy nghĩ, vì sao chàng lại muốn cưới ta? Nghĩ nếu sau khi thành hôn, chàng đối với ta không tốt thì ta phải làm gì? Khương tỷ tỷ và mẹ đều nói với ta rằng, thời điểm tốt đẹp nhất trong mối quan hệ với hôn phu là khi mới thành hôn. Nếu ta gả cho chàng, theo thời gian, chàng có xử tệ dần với ta không? Nếu lúc đó chàng cũng giống như Yến Từ, đối xử với ta không tốt, lại còn nạp thiếp, ta sẽ phải làm gì? Yến Từ làm như thế không sao, nhưng nếu chàng làm như vậy, ta không chịu được, ta nhất định sẽ vô cùng thương tâm, ta chỉ nhìn thấy chàng đi ra từ sân viện của hoa nương thôi là đã không chịu được, muốn phát điên lên rồi”

Hạ Lâm Phong nghiêng mặt nhìn nàng.

Tiểu nương tử cúi chiếc cổ trắng mềm mại trắng nõn, cái đầu nhỏ nhắn rũ xuống như một bông hoa héo.

“Sau đó ta lại nghĩ, có cách nào, hay là nói, trên người ta có… sở trường gì để cho chàng thích ta thật lâu, không xử tệ với ta không? Ta nghĩ đi nghĩ lại, đáp án đều giống nhau: không có. Ta thậm chí còn không biết rốt cuộc chàng thích gì ở ta, dù sao chàng cũng nói, bản tính ta nhu nhược, xử thế khờ dại, nhìn mọi việc chỉ theo vẻ bề ngoài, làm việc cẩu thả, bê bối, cùng với chàng là hoàn toàn khác biệt. Cho tới bây giờ, vấn đề này đối với ta vẫn là nan giải, đối với chuyện gả cho chàng, ta vẫn sợ hãi. Nhưng ta hy vọng chàng có thể hiểu, ta không muốn gả cho chàng là bởi vì sợ rằng tương lai chàng chán ghét ta, không thích ta, chứ không phải vì ta không thích chàng”

“Cho dù nàng đã bị nhốt vào địa lao, biết chuyện của Mạnh Nhã Hân là do ta sai người làm, vẫn thích ta?” Hạ Lệ hỏi nàng.

Những ngón tay đang siết chiếc khăn quàng trở nên trắng bệch, hai giọt nước mắt rơi xuống chiếc váy đỏ như hoa lựu, tạo thành hai điểm ướt át.

Nàng nức nở: “Ta rất sợ, nhưng không biết vì sao, càng sợ càng muốn đến gần chàng, có lẽ ta thật sự bị dọa đến ngu rồi”

Thấy nàng như vậy, Hạ Lâm Phong thầm thở dài, nói: “Lại đây”

Mạnh Doãn Đường ngước đôi mắt đẫm lệ, cẩn thận dò xét liếc hắn một cái, chậm rãi xách váy đứng dậy từ từ bước đến, mới được hai bước, bàn tay hắn đã vươn ra ôm lấy eo nàng, kéo vào trong ngực.

Hắn không nói gì, Mạnh Doãn Đường bị hắn ôm trong lòng cũng không khóc được nữa, căn phòng nhất thời yên tĩnh trở lại.

“Vì sao không nói từ sáng?” thật lâu sau, nàng nghe thấy giọng hắn ở trên đỉnh đầu.

“Lúc sáng chưa suy nghĩ cẩn thận”, nàng hít mũi, nhỏ giọng nói.

“Nếu nàng nói với ta từ sớm, ít nhất ta đã có thể cho nàng biết ta thích cái gì ở nàng”

Mạnh Doãn Đường ngước mắt nhìn hắn, chỉ nhìn được đến chiếc cằm thanh tú duyên dáng. Ánh mắt hắn đang nhìn về nơi khác, có lẽ với hắn mà nói, bộc lộ nội tâm cũng không phải là chuyện dễ dàng.

“Nàng vừa nói nàng không có sở trường gì để cho ta thích thật lâu dài, nàng sai rồi, nàng có. Sở trường của nàng chính là làm cho ta vui vẻ. Trên đời này nhiều người như vậy, những người làm ta nổi giận không ít, nhưng có thể làm cho ta thoải mái sung sướng vui vẻ, chỉ có một.

“Loại cảm giác này nói ra thì rất kỳ quái, ngay cả chính ta cũng không rõ. Có đôi khi nhìn thấy nàng vì một chuyện gì đó mà hân hoan nhảy nhót, rõ ràng trong lòng cảm thấy nàng thật ngốc, vẫn là không nhịn được mà cười theo nàng. Có đôi khi nhìn thấy nàng tức giận không thèm để ý, nếu là người khác ta đã sớm bỏ đi rồi, nhưng bởi vì đó là nàng, ta cảm thấy chọc ghẹo trêu nàng cũng rất thú vị. Có đôi khi rõ ràng không hề muốn ăn món ăn đó, nhưng nhìn thấy nàng ăn, lại rất muốn nếm thử… Nói rằng đó đều là những chuyện nhỏ nhặt, nhưng đặc biệt ở chỗ, chỉ có nàng mới khiến ta thấy như vậy. Tám năm trước đã thế, tám năm sau vẫn y như vậy”

Mạnh Doãn Đường ngơ ngác nhìn hắn.

Cuối cùng hắn cũng cúi đầu nhìn nàng, xoa má nàng, ngón tay nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt, động tác ôn nhu.

“Ngày ấy lừa nàng, ta chưa từng vì chuyện ngày nàng đến từ hôn, ta nhà tan cửa nát mà oán hận nàng. Ta biết nàng không cố ý. Ngày mới về Trường An ta cũng từng do dự, có nên đụng vào nàng nữa không, dù sao lần này trở về, ta không định có cuộc sống ổn định lâu dài ở Trường An. Sau này ta mới phát hiện ra rằng, mưu cầu hạnh phúc là bản năng của con người, không liên quan đến việc ngươi đã trải qua những gì hay phải làm những gì”

Hắn nhìn chằm chằm vào đôi tròng mắt ướt át của Mạnh Doãn Đường, nói: “Lúc đầu nhìn thấy nàng không vui, ta đã định buông tha nàng, nhưng bây giờ tự nàng đã tới trước mặt ta, nàng không thể chạy trốn được nữa.

Mạnh Doãn Đường cụp mắt xuống, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.

Phát hiện ra sự bất an của nàng, hắn nói: “Kỳ thật nàng không cần lo lắng chuyện ta sẽ yêu người khác sau khi thành hôn. Nàng cũng thấy tính tình ta không tốt, không biết rằng trước mặt người khác ta còn tệ hơn nhiều. Nếu ta đối xử với họ giống như đối xử với nàng, sợ rằng cả đời này nàng sẽ không bao giờ thích ta nữa. Còn nữa, 8 năm qua, ngoài việc đã quen với sinh tử, ta cũng nhìn thấy những mặt xấu trong bản chất con người. Người khác không dễ dàng có được tín nhiệm của ta chứ đừng nói là cảm tình. Nếu không phải biết nàng từ nhỏ, nàng vừa ngốc vừa vụng về như vậy, ta chưa chắc đã thích nàng”

Mạnh Doãn Đường đỏ mặt kháng nghị: “Ai ngốc?”

Hạ Lệ không nhịn được cười, cầm tay nàng nói: “Được rồi, nàng một chút cũng không ngốc, còn biết thích ta thì ngốc ở chỗ nào chứ?”

Mặt Mạnh Doãn Đường càng đỏ hơn, quay sang một bên, vùi cả khuôn mặt trong ngực hắn, chỉ để lộ ra một bên tai đỏ ửng.

“Về phần đứa nhỏ, nàng muốn sinh thì sinh, không muốn thì không sinh, không cần để ý người ngoài nói ra nói vào. Sống trên đời dài ngắn khó liệu, cho nên cứ thoải mái mà sống là được”

Mạnh Doãn Đường ngẩn người, kinh ngạc quay đầu nhìn hắn hỏi lại: “Chàng không cần con cái? Nhưng, nhưng, nhưng chàng là nam đinh duy nhất của Hạ gia”

Hạ Lệ ôm nàng, ngước mắt nhìn qua cửa sổ nói: “Liệt tổ liệt tông sẽ không trách móc đâu, vì 8 năm qua, nếu ta không sống sót được thì cũng như vậy”

Mạnh Doãn Đường cảm thấy lời nói của hắn có chút nặng nề, nhất thời không biết nên thế nào, đành vòng tay ôm eo hắn, tựa vào ngực hắn.

Nàng không biết sau này nàng có muốn sinh con hay không, nhưng trước mắt quả thật nàng sợ hãi chuyện này. Hắn nói như vậy khiến trong lòng nàng thoải mái không ít.

Thư phòng yên tĩnh trở lại.

Không biết qua bao lâu, Mạnh Doãn Đường cảm thấy hơi thở của mình bị ngưng trệ, đột nhiên mở mắt ra, chỉ thấy Hạ Lệ đang nhéo mũi mình.

Thấy nàng tỉnh, hắn buông ngón tay ra, liếc mắt chọc nàng: “Ta nghĩ trước đây nàng nói sợ ta là giả bộ quá? Sợ mà còn ngủ trong ngực ta?”

Mạnh Doãn Đường: “…”

Nàng khẽ xoa mắt, cố gắng ngồi dậy trong lòng hắn, ngượng ngùng nói: “Gần đây buổi tối ta ngủ không ngon”

Hạ Lệ xoay người nàng lại, để nàng tựa đầu vào khuỷu tay, một bên thu dọn giấy tờ trên bàn, nói: “Vậy nàng ngủ thêm chút nữa đi”

“Không cần, ta cũng không phải là con nít”, Mạnh Doãn Đường ngượng ngùng, định bò từ trên người hắn xuống.

“Đừng nhúc nhích, đã lâu không gặp, để ta ôm nàng thêm một lúc nữa”, Hạ Lệ thấp giọng nói.

Mạnh Doãn Đường đỏ mặt: “Vừa rồi còn không muốn gặp ta mà”

Hạ Lệ nói: “Nàng đã không muốn theo ta, vì sao ta phải gặp nàng? Hạ Lệ ta, người ngoài muốn gặp là gặp được sao?”

“Vậy đây không phải là gặp sao?” thấy hắn tự cao tự đại, Mạnh Doãn Đường cố ý nói.

Hạ Lệ xấu hổ không dám thừa nhận, đưa tay nhéo mặt nàng: “Chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ, cũng chỉ có nàng thôi, đối thành người khác, nàng xem có gặp được không?”

Mạnh Doãn Đường đẩy tay hắn: “Đau…”

Hạ Lệ buông tay ra.

Mạnh Doãn Đường nổi giận nói: “Chàng đừng có lúc nào cũng nhéo mặt ta được không? Rất đau đó”

“Mặt nàng làm bằng đậu hũ à? Ta có dùng lực đâu” Hạ Lệ cúi đầu nhìn, trên má nàng quả nhiên có vệt đỏ: “Thật đúng là làm bằng đậu hũ”

Mạnh Doãn Đường tức giận đẩy hắn.

Hạ Lệ bắt được tay nàng, nói: “Cho nàng nhéo ta bù lại, sau này sẽ không nhéo nàng nữa”

“Thật không?” mắt Mạnh Doãn Đường sáng rực lên.

Hạ Lệ nắm tay nàng đặt lên mặt mình.

Ngón tay Mạnh Doãn Đường chạm vào mặt hắn, làn da trơn bóng, nhẵn nhụi, ấm áp, cảm xúc này khiến nàng nhớ tới buổi tối hôm đó.

Nàng rụt tay lại, ánh mắt cũng né tránh.

Hạ Lệ nhìn bộ dạng nàng hiểu ngay nàng lại nhớ đến đêm đó. Cho dù có bao nhiêu lý do, cho dù có tha thứ hay không, đêm đó sẽ mãi là ký ức mà nàng không muốn nhớ lại.

Hắn không muốn tìm lý do để giải vây nên đặt nàng sang một bên, nói qua chuyện khác: “Vết thương của cha nàng sao rồi?”

Mạnh Doãn Đường cũng không muốn nghĩ nhiều đến chuyện đêm đó, thu suy nghĩ của mình lại, nói: “Dùng thuốc của a tỷ đưa đã tốt hơn nhiều rồi”

“Vậy là tốt rồi”

Trong lúc nhất thời không biết nói gì khác, không khí có chút nặng nề.

Mạnh Doãn Đường nhớ tới chuyện hồi sáng, hỏi: “Lâm Phong ca ca, đại bá ta lần này bị tống giam, liệu có mất đầu không?”

“Mất đầu thì không đến mức, nhưng có thể bị giam 3 4 năm, tịch thu gia sản, tước vị không được truyền đời nữa”, Hạ Lâm Phong nói.

“Ông ấy bị Tần gia hãm hại”, Mạnh Doãn Đường nói.

“Thì sao?” Hạ Lâm Phong nghiêng mặt nhìn nàng: “Lúc Tần gia mới tìm tới hắn, cơ hội duy nhất để tự cứu mình của hắn ta là cự tuyệt và nhắc nhở cha nàng đề cao cảnh giác. Vì tư lợi làm đầu óc không còn tỉnh táo, rơi vào kết cục này là đối phương đã hạ thủ lưu tình rồi”

Mạnh Doãn Đường nghi hoặc nói: “Nhưng mà ta vẫn không rõ, vì sao Tần ngũ nương kia lại muốn hại Mạnh gia? Cho dù quan hệ của ta và Yến gia không tốt, bọn họ là thông gia với nhau, nhưng cũng không đáng để nàng ta phải làm đến mức này”

Hạ Lệ dời ánh mắt, bình tĩnh nói: “Nàng đang đi trên đường, bỗng nhiên có con chó hoang lao ra cắn nàng một cái, nàng có biết vì sao nó cắn nàng không?”

Mạnh Doãn Đường: “…”

“Vậy chàng có thể giúp đại bá ta một tay được không?” nàng thử hỏi: “Nếu đúng như chàng nói, đại bá tống giam, tịch thu gia sản, tổ mẫu cùng đại bá mẫu nhất định ngày nào cũng đến nhà ta tống tiền, da mặt của họ rất dày”

“Tần gia có người ở Đại Lý tự, một khi phát hiện ta can thiệp vào án này, hai nhân chứng kia dù muốn lật lọng cũng không có cơ hội. Nếu nàng ngại tổ mẫu đáng ghét, có thể dùng việc thu liệm người nhà ta để gây áp lực, ép bà ta tống tiền Trương gia”, Hạ Lệ nói.

Mạnh Doãn Đường nghe vậy, biết chuyện của đại bá là không còn biện pháp.

Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời đang dần xuống, cũng đến lúc phải về rồi.

“Lâm Phong ca ca, a tỷ tặng ta những thứ kia, trừ vàng bạc ra, có cái gì là của chàng tặng ta không?” nàng hỏi.

Hạ Lệ dừng bút một chút, đặt bút xuống, quay đầu nhìn nàng nói: “Tối hôm đó, những gì ta nói đều là nói trong lúc tức giận, nàng đừng để ở trong lòng”

“Ừm”, Mạnh Doãn Đường cúi đầu, nói thầm: “Nhưng chàng nói rất nghiêm túc, giống như là sự thật vậy”

Hạ Lệ cúi người, nhẹ tay đỡ gáy nàng, chạm đầu vào trán nàng, thấp giọng dịu dàng nói: “Thích nàng là thật, vô liêm sỉ cũng là thật. Về sau nàng chỉ nhớ những lời dễ nghe, những gì vô liêm sỉ để mình ta giữ”

……

Trong rừng cây nhỏ ven đường ở ngoại ô, Mạnh Sở Nhuận phóng ngựa như bay, một đao chém đứt đầu con bù nhìn được buộc làm bia, khiến cho bằng hữu đều trầm trồ khen ngợi.

“Mạnh thập tứ, nhà ngươi có tỷ đệ Vệ Quốc công làm chỗ dựa vững chắc, lẽ ra tiền đồ không cần phải lo, vì sao vẫn khắc khổ luyện tập như chúng ta?” Bàng thất lang hỏi.

Mạnh Sở Nhuận vòng ngựa trở lại, mặt phơi nắng ửng đỏ, trên trán đầm đìa mồ hôi.

Hắn nhảy xuống ngựa, đưa đao cho người kế tiếp, nói: “Nhân vô viễn lự tất hữu cận ưu*, chỉ ỉ vào chỗ dựa lớn nhất, một khi phản bội, sẽ trở thành địch nhân lớn nhất”

(*Nhân vô viễn lự tất hữu cận ưu: người không lo xa tất sẽ buồn gần)

Hắn nghiến răng nghiến lợi nói những lời này, không giống như đang đùa giỡn, mấy bằng hữu nghe xong đưa mắt nhìn nhau.

Hồ thập nhất bước lên, vỗ vai hắn: “Ta thấy chúng ta tập luyện cũng ổn rồi, nhân lúc chưa tới hè, đi phương Bắc thôi! Dù sao cũng phải ở trong quân doanh luyện tập một trận, lúc ra trận mới ổn thỏa, chứ chờ chiến sự nổi lên mới đi, chẳng phải lao vào chỗ chết à?”

“Đi bây giờ à? Nhưng nhà ta đang chuẩn bị làm mai cho ta!”

“Mẹ ta đang bệnh, phải chờ bà khỏe lên thì ta mới đi được”

……

Sau một trận bàn bạc, cuối cùng chỉ có 3 người Hồ thập nhất, Bàng thất cùng Mạnh Sở Nhuận là chắc chắn có thể đi.

Thời gian thì không thành vấn đề, nhưng còn hai vấn đề cần được giải quyết mới đi được, một là giấy thông hành, hai là lộ phí.

Không có giấy tờ chứng minh thân phận, ba người không có cách nào qua được các trạm kiểm soát từ Trường An tới quan ải. Không có lộ phí, đi lại ăn ở trên đường bằng cách nào?

Bàng thất nói trước: “Các ngươi đều biết, cha ta là một tiểu lại ở huyện Vạn Niên, giấy tờ ta có thể tìm cách, nhưng lộ phí… thật sự khó”

Ba người đều chưa từng đi xa, không biết từ Trường An đến Doanh Châu cần phải mất bao nhiêu tiền.

Chần chừ một lúc lâu, Hồ thập nhất xoa tay nói: “Nhà nghèo đi đường giàu, đi Doanh Châu nếu không muốn bắt đầu từ chỗ thấp nhất, không chừng còn phải đút lót nữa, theo ta, ít nhất phải mang theo 3 đến 5 vạn”

Ba người cũng chưa có tiền riêng, vì thế quyên góp tại chỗ, cả đám bằng hữu móc túi ra cũng chỉ góp được 3 xâu tiền.

“Vậy phải làm sao bây giờ? Còn thiếu nhiều lắm”, Bàng thất lo lắng.

Hồ thập nhất vò đầu, đếm ngón tay nói: “Mẹ ta, dì cả, dì hai, a tỷ, tỷ phu, đại khái có thể lừa được khoảng 10 xâu tiền”

“Ta đưa 20 xâu”, Mạnh Sở Nhuận cau mày, có chút phiền lòng nói: “Đủ hay không tính sau vậy” 

 
Bình Luận (0)
Comment