Thanh Mai - Giang Nam Mai Ngạc

Chương 55

Mạnh Doãn Đường đưa Thải y và Xuân quang về nhà, đến nội đường tìm Chu thị. Chu thị đang ngồi tính toán sổ sách.

Thấy nàng trở lại, Chu thị dừng tính toán, hỏi nàng kết quả.

Mạnh Doãn Đường đem những lời của Hạ Lệ nói cho bà nghe.

Chu thị sau khi nghe xong, thở dài nói: “Đại bá của con cùng đại bá mẫu cũng coi như gieo gió gặt bão, sinh con gái mà không dạy dỗ, hại mình hại cả nhà”

Mạnh Doãn Đường nghe vậy, cúi đầu nói: “Có lúc con cảm thấy con cũng giống họ, luôn để cho cha mẹ phải bận lòng”

“Nói bậy nói bạ”, Chu thị gạt đi: “Làm gì có cha mẹ nào không bận lòng vì con gái? Nhưng ta cùng cha con bận tâm về con gái, còn đại bá cùng đại bá mẫu con vì Thập nương mà bất chấp, không giống nhau”

Chu thị dứt lời thì nhìn kỹ thần sắc của Mạnh Doãn Đường.

Mạnh Doãn Đường có chút không được tự nhiên, nói: “Mẹ, mẹ nhìn cái gì?”

“Hình như hôm nay con khác với mấy ngày trước” thần sắc rõ ràng tốt hơn rất nhiều, ánh mắt trong sáng hơn.

Mạnh Doãn Đường ngại nói mình và Hạ Lệ đã tốt hơn, dù sao hắn vẫn chưa tới cầu hôn, bây giờ nói ra, vạn nhất sau này có biến cố gì, cha mẹ lại bị khó chịu.

“Hạ Lục lang đưa Thải y cho con” nàng tìm đại một cái cớ, vội vàng nói sang chuyện khác: “Mẹ đang tính toán sổ sách à?”

“Ừ, cha con không làm quan nữa, trước mắt là khoản thu vào ít đi, phải điều chỉnh lại chi tiêu” Chu thị nói.

Mạnh Doãn Đường suy nghĩ một chút, gần đây cứ chuyện nọ nối tiếp chuyện kia, nàng nói phải vực Hương nhu phường dậy mà đến bây giờ vẫn chưa bắt tay vào làm cái gì. Trước mắt thấy mọi việc cũng đã ổn ổn, cũng đến lúc phải xử lý việc của Hương nhu phường, đỡ phần nào nỗi lo cho cha mẹ.

Nghĩ như vậy, buổi tối nàng đi tìm Dĩ Vi, hai người trong phòng bàn bạc đến hơn nửa đêm.

Hôm sau mời thợ mộc đến làm khuôn bánh, sửa sang lại Hương nhu phường, ngày nào cũng bận rộn.

Hôm Mạnh Phù Doanh xuống giường đi lại được, Hạ Linh Phương tới nói Cao An trưởng công chúa tổ chức tiệc hoa mẫu đơn ở Cảnh viên, mời Mạnh phu nhân mang mấy người Mạnh Doãn Đường đi ngắm hoa, thay đổi tâm trạng.

Nàng còn chưa biết Mạnh Doãn Đường và Hạ Lệ đã làm lành.

Chu thị muốn ở nhà chăm sóc Mạnh Phù Doanh, nói nếu Mạnh Doãn Đường muốn đi thì đi cùng Hạ Linh Phương.

Cao An trưởng công chúa là nữ nhi của Thái hậu, tổ chức tiệc hoa mẫu đơn, người tham dự hẳn là phu nhân các quan viên hiển hách, Mạnh Doãn Đường muốn xem thử sở thích bánh ngọt của họ là gì, nên muốn mang Mạnh Dĩ Vi đi cùng.

Buổi tối, Mạnh Doãn Đường ăn cơm cùng Chu thị xong về phòng thì Tuệ An bưng trà vào nói: “Nương tử, ta thấy đại lang quanh quẩn ở con đường trước viện ta, hình như muốn đến tìm người nhưng lại do dự”

Mạnh Doãn Đường bưng ly trà của Tuệ An đưa, nói: “Gần đây không thấy bóng dáng nó đâu, không biết đang làm gì, ngươi gọi hắn tới đây để ta hỏi một chút”

Tuệ An đi ra ngoài, không lâu sau Mạnh Sở Nhuận đi theo vào.

Mạnh Doãn Đường gần đây có chút mất tập trung, vừa rồi ăn cơm không thấy hắn cũng không để ý, bây giờ gặp thấy hắn phơi nắng đen kịt, người gầy gò thì hết hồn, hỏi: “Gần đây ngươi làm gì? Sao vừa gầy vừa đen vậy?”

“Không làm gì, cùng bọn Hồ thập nhất ở bên ngoài tập cưỡi ngựa thôi”, Mạnh Sở Nhuận trả lời ậm ừ.

Mạnh Doãn Đường cũng không nghi ngờ gì, chỉ nói: “Vậy ngươi cũng phải nói với cha mẹ một tiếng, ngày nào cũng sáng sớm ra cửa, tối mịt mới về, mọi người lo lắng”

“Ta biết”, hắn cúi đầu, ngón tay nắm thành quyền siết chặt, ngước mắt hỏi Mạnh Doãn Đường: “A tỷ, có thể cho ta mượn 20 xâu tiền được không?”

Mạnh Doãn Đường kinh ngạc, đặt ly trà xuống: “Ngươi cần nhiều tiền như vậy để làm gì?”

“Ta có một bằng hữu mượn tạm tiền công để làm ăn, nhưng thua lỗ, bây giờ thấy tổ trạch cũng không gánh nổi, nguy cơ lang thang đầu đường xó chợ, chúng ta cùng nghĩ biện pháp hỗ trợ. Khoản tiền này trong thời gian ngắn hắn chưa chắc đã có thể trả được, sau này ta từ từ trả lại cho tỷ”, Mạnh Sở Nhuận nói dối nên cố gắng đè nén sự khẩn trương.

“Bằng hữu rất thân thiết sao?” Mạnh Doãn Đường cảm thấy nhà người này không đáng tin cậy, sao lại cầm cố cả tổ trạch để thế chấp vay tiền công?

“Thân”, Mạnh Sở Nhuận nói.

Mạnh Doãn Đường do dự một chút, rồi bảo Tuệ An Hoà Thiện đi lấy tiền, nói với Mạnh Sở Nhuận: “Ta thấy ngươi có nghĩa khí, đối phương cần gấp mới cho mượn, nhưng chuyện này chỉ có 1 lần, ngươi kết bạn cũng phải tìm người đáng tin một chút”

Mạnh Sở Nhuận cười hiện rõ hai hàm răng trắng: “Nhớ kỹ lời a tỷ dạy bảo, cảm ơn a tỷ”

Mạnh Doãn Đường quở trách: “Đồ miệng lưỡi trơn tru. Đúng rồi, nghĩa tỷ nói ta với Dĩ Vi ngày mai đi Cảnh viên ngắm hoa, ngươi đi không?”

Nụ cười Mạnh Sở Nhuận nhạt đi: “Hoa thì có gì hay? Ta không đi”

Không đi thì thôi.

Sau khi Tuệ An và Hoà Thiện mang 20 xâu tiền tới, Mạnh Doãn Đường bảo tìm mảnh vải bọc lại, nói với Mạnh Sở Nhuận: “Đừng để cho mẹ biết, cha vừa mới mất việc, nếu để mẹ biết ngươi cầm một đống tiền đi trả nợ thay bạn, nhất định sẽ nhéo tai ngươi”

Mạnh Sở Nhuận cúi mắt, cầm bao tiền nặng trĩu, nói: “Biết rồi, a tỷ đối với ta thật tốt”

“Đi nhanh đi”, Mạnh Doãn Đường nhìn bọc tiền lớn trong tay hắn mà có thể sẽ không lấy lại được, có chút bực bội.

Mạnh Sở Nhuận ôm tiền đi ra cửa, đi được một đoạn thì quay đầu lại nhìn ánh đèn chiếu ra từ cửa sổ của Mạnh Doãn Đường, dừng lại trong chốc lát rồi sải chân bước đi.

….

Cảnh viên toạ lạc tại cung Khánh Hưng, là lâm viên hoàng gia, những người được Cao An trưởng công chúa mời đến Cảnh viên cũng đều là những nhà có vị thế trong triều.

Hai tỷ muội Mạnh gia xuống xe ở cửa cung, nhìn những phu nhân lui tới đều rất có khí phái, trong lòng khó tránh khỏi có chút rụt rè.

Hạ Linh Phương gọi hai người: “Đồng Nương, đi bên này”

Mạnh Doãn Đường mang Mạnh Dĩ Vi đi theo Hạ Linh Phương, trong lòng âm thầm tự trấn an: Chỉ tới xem khẩu vị bánh ngọt của các nàng là gì thôi, không toan tính gì cả, không cần phải chột dạ.

Ở một góc bờ hồ Cảnh viên, Hạ Lệ cùng Ngư Tuấn Nghĩa ngồi dưới bụi cây anh đào hoa nở trắng như tuyết với hai bộ đồ câu cá.

Các tuỳ tùng đứng ở đằng xa.

“Chuyện này, Hạ tướng quân thật không suy xét?” Ngư Tuấn Nghĩa mắt nhìn mặt hồ, nhàn nhạt hỏi.

“Mỗ sinh ra đã bướng bỉnh, không muốn dùng chung thân đổi lấy tiền đồ, đa tạ Ngư tướng quân đã có lòng. Nghe nói Ngư tướng quân thọ thần vào tháng 8, mỗ tất sẽ dâng lên Ngư tướng quân một đại lễ”, Hạ Lệ nói.

Ngư Tuấn Nghĩa cười: “Đừng tặng loại lễ như cho Đồng Liêm”

Hạ Lệ cũng cười: “Ngư tướng quân nói đùa, mỗ đâu phải đứa trẻ 3 tuổi, há không phân rõ địch hay bạn?”

Trò chuyện đôi câu, Hạ Lệ đứng dậy rời đi.

Lộc Văn Sanh đón ở giao lộ, thấp giọng nói: “A Lang, Mạnh tiểu nương tử tới rồi, đang ở trong vườn mẫu đơn”

Hạ Lệ hơi gật đầu, đi về phía lầu các ba tầng lầu bên cạnh vườn mẫu đơn.

Ở tầng 2 là những phu nhân lớn tuổi đang ngắm hoa lan, Hạ Lệ không dừng lại, đi thẳng lên lầu 3.

Ba lầu bốn bề đều có bàn ghế ngồi để uống trà ngắm cảnh.

Phía đông và nam đều có thể nhìn được vườn mẫu đơn, Hạ Lệ đứng ngay góc đông nam, ánh mắt thoáng đảo qua trong vườn, nhanh chóng nhìn thấy Mạnh Doãn Đường.

Hôm nay nàng mặc áo màu đỏ cam, váy dài in hoạt tiết màu ngọc lam, một chiếc khăn choàng màu hồng nhạt pha trắng cùng một búi tóc dễ thương trên đầu. Nàng đứng cùng thứ muội Mạnh Dĩ Vi và một nữ tử khác đang bế một bé gái.

Cách ba người không xa là một đám nữ quyến trẻ tuổi, người đứng ở trung tâm cũng mặc chiếc váy cùng màu áo với Mạnh Doãn Đường, không biết đám người đó đang nói gì, thỉnh thoảng có người lại nhìn về phía Mạnh Doãn Đường.

Ba người Mạnh Doãn Đường thấy có vẻ không đúng, quay người đi cách xa đám người kia một đoạn.

Hạ Lệ còn đang quan sát thì nghe thấy hai nam tử ngồi gần đó nói chuyện.

“Trịnh huynh, hôm nay ở Cảnh viên mỹ nữ nhiều như mây, dung mạo kề nhau thật sự rất khó rời mắt, theo ánh mắt của ngươi, ai là đẹp nhất?”

Họ Trịnh nhìn trong sân một chút, xếp cái quạt chỉ về một hướng: “Theo ta thấy, người mặc áo đỏ váy lục kia là hợp nhãn nhất”

“Áo đỏ váy lục? Áo đỏ váy lục nào? Bên dưới không mười thì cũng phải tám người như thế”

“Chỗ ba người đứng kia kìa, nương tử cạnh người dắt bé gái, vóc dáng nho nhỏ, làn da trắng đến phát sáng đó”, nam tử họ Trịnh chỉ tay.

Nam tử đối diện hắn cuối cùng cũng nhìn ra, quan sát nửa ngày rồi nói: “Người đẹp đó nhìn cũng bình thường, chỉ có da trắng thôi. Ta thấy vẫn là quận chúa Hoà Tĩnh đẹp hơn”

Nam tử họ Trịnh lắc đầu, cười không nói gì.

Nam tử đối diện thấy vậy hỏi: “Sao Trịnh huynh lại có bộ dạng này, chẳng lẽ trong này còn gì đặc biệt sao?”

Nam tử họ Trịnh nói: “Ta đã từng ở độ tuổi của ngươi, nhìn tiểu nương tử chỉ nhìn khuôn mặt, nhưng khi đến độ tuổi của ta, nhìn người không thể chỉ nhìn mặt”

“Không thể chỉ nhìn mặt, vậy thì nhìn cái gì?”

“Thật sự nếu nói về điều đó thì phải có học vấn lớn, giống như nhìn ngọc vậy, phải kết hợp cả độ trong, màu sắc, hình dạng và kết cấu của nó”

“Mời Trịnh huynh dạy ta”, nam tử kia vội vàng nói.

Nam tử họ Trịnh thấy hắn thành tâm thỉnh giáo liền đặt ly trà xuống, tự đắc nói: “Dung mạo cố nhiên trọng yếu, nhưng chúng ta tìm tiểu nương tử, không phải chỉ để ngắm cảnh đẹp ý vui, đúng không? Nếu như cả hai tiểu nương tử đều đẹp mắt, lại không thể có được cả hai, thì phải chọn thế nào? Dĩ nhiên là phải chọn người thoải mái nhất để ngủ cùng”

Hạ Lệ nghe đến chỗ này, cau mày nhìn hai người kia.

Đáng tiếc hai người kia đang say sưa câu chuyện, nam tử họ Trịnh lại quay lưng về phía hắn nên không phát hiện hắn đang nhìn chằm chằm.

“Đều chưa từng ngủ qua, sao biết ai ngủ thoải mái hơn?”

“Cái này không phải là lúc khảo nghiệm nhãn lực à? Ví dụ như tiểu nương tử mà ta vừa chỉ đó, ngươi nhìn nàng đi, màu da trong suốt, thể trạng thon nhỏ, xương thịt nở nang, loại này nhìn một cái là biết mềm mại ẩm ướt, ngủ thoải mái nhất. Hơn nữa ta nói với ngươi, tiểu nương tử da trắng như vậy, chỗ kia cũng hồng…”

Lời nói chưa kịp hết, Hạ Lệ từ phía sau đã túm tóc, đập mặt rầm một cái xuống bàn, mấy ly trà vỡ vụn, máu lập tức chảy ra.

Nam tử trẻ tuổi đối diện cả kinh, há hốc mồm.

“Còn chưa cút?” ánh mắt Hạ Lệ lạnh như băng lướt qua hắn như lưỡi đao.

Nam tử kia vội lăn một vòng chạy, không kịp cả xỏ giày.

Nam tử họ Trịnh bị Hạ Lệ đè đầu đang ra sức giãy dụa, chẳng qua hắn chỉ là dạng công tử nhà giàu ở Trường An cơm no ấm cật, làm sao so khí lực được với Hạ Lệ.

Hạ Lệ đè gáy hắn, ấn mặt lên đống đồ sứ vỡ nát, nói: “Đồ hạ lưu, muốn tìm chỗ chết trước mặt ta”

Nam tử họ Trịnh kêu thảm thiết, khóc lóc cầu xin tha thứ, chất lỏng chảy từ dưới đ.ũng qu.ần hắn bốc ra mùi nước tiểu nồng nặc.

Hạ Lệ ngại bẩn, nhảy ra một bên thả hắn ra.

Nam tử họ Trịnh ngẩng mặt, khuôn mặt bị mảnh sứ cắt chảy máu đầm đìa không nói, sống mũi gãy, lỗ mũi không ngừng chảy máu, răng cửa gãy hai cái, thật là thê thảm không nỡ nhìn.

Hạ Lệ nhìn thảm trạng của hắn, tức giận trong lòng giảm xuống, mang theo Lộc Văn Sanh đi xuống lầu, vào trong vườn mẫu đơn.

Bên kia, Mạnh Doãn Đường vào vườn mẫu đơn thì gặp Khương Ngọc Sơ, vốn đang rất vui vẻ, ai dè màu áo của nàng lại trùng với màu váy của quận chúa Hoà Tĩnh, liền bị quận chúa và đám người bên cạnh chỉ trỏ bàn tán.

Bọn họ cũng không tới nói thẳng trước mặt mà nói riêng với nhau bằng cái giọng ai cũng nghe thấy, từ gia thế tới chuyện hoà ly, tựa như chính mình trải qua gia thế nhà nàng vậy.

Mạnh Doãn Đường muốn bỏ đi, nhưng nghĩ đến mặt mũi của Hạ Linh Phương, đành phải cách xa bọn họ một chút, tai không nghe thấy cũng yên tĩnh hơn.

“Này, đó không phải là Hạ Lục lang sao?” lúc ba người các nàng đang ở trong góc ngắm hoa, Khương Ngọc Sơ bỗng nhiên thấp giọng nói.

Mạnh Doãn Đường ngẩng đầu nhìn lên, đúng là hắn.

Hôm nay hắn mặc áo bào màu xanh đậm, phía trên thêu hoa văn kim tuyến lấp lánh dưới ánh mặt trời, toả sáng tựa như chính gương mặt hắn.

Hắn cùng Hạ Linh Phương, Cao An trưởng công chúa đứng cùng một nơi, còn có những phu nhân gia tộc hiển hách khác. Vóc dáng hắn cao lớn, so với những phu nhân kia cao hơn ít nhất nửa cái đầu, khiến người ta khó mà bỏ qua.

Kể cả đám Hoà Tĩnh quận chúa và tiểu nương tử kia nhìn thấy, vội vàng nghênh đón, tìm đến mẹ của mình oanh oanh yến yến trò chuyện hoà nhã cùng nhau.

Mạnh Doãn Đường thu hồi ánh mắt.

Một khi nghĩ về gia thế chênh lệch giữa hai người, nàng lại không có tự tin. Nàng biết rất rõ, trừ đoạn tình cảm từ lúc bé, so với các quý nữ khác bên cạnh hắn, nàng không có bất cứ ưu thế nào.

Mặc dù hôm đó hắn nói rất nhiều lời trấn an nàng, nhưng thực tế, để loại trừ những lo lắng đó quả thực rất khó.

“Chúng ta cùng đi qua đi, Hạ đại nương tử đang nhìn ngươi”, Khương Ngọc Sơ nói.

Mạnh Doãn Đường biết các nàng bên đó góp vui, mình với Khương tỷ tỷ, Dĩ Vi đứng ở chỗ này thật là có chút cách biệt, liền cùng Khương Ngọc Sơ đi tới bên đó.

Đi lướt qua Hạ Lệ, nàng cúi đầu, không nhìn hắn, cũng không chào hỏi, đi thẳng đến bên cạnh Hạ Linh Phương.

Lúc mới vào, Hạ Linh Phương đã giới thiệu nàng với mọi người, cũng đã làm lễ chào hỏi, cho nên lúc này không cần khách sáo.

Một đám người từ từ đi về phía trước, thỉnh thoảng có tiểu nương tử lên tiếng bình phẩm màu hoa, kiểu dáng, còn ngâm thơ trợ hứng, biểu hiện hết sức rõ ràng.

“Quận chúa Hoà Tĩnh”, đang đi đột nhiên Hạ Lệ dừng lại kêu.

Mọi người dừng lại, cùng quay đầu nhìn quận chúa Hoà Tĩnh.

Mẹ của quận chúa Hoà Tĩnh là Yến vương phi cười, khẽ đẩy nàng về phía trước.

Vốn lần này tới đây ngắm hoa chính là vì Ngư Tuấn Nghĩa muốn làm mai mối Hoà Tĩnh cho Hạ Lệ, nhìn tình huống này có vẻ như thành rồi.

Quận chúa Hoà Tĩnh hai gò má phiếm hồng, dè dặt đi tới bên cạnh Hạ Lệ, nói: “Hạ đại tướng quân là có chuyện gì?”

Hạ Lệ chắp hai tay sau lưng, nhìn về phía vườn hoa nói: “Quận chúa cảm thấy trong vườn này, đoá mẫu đơn nào là đẹp nhất?”

Mọi người nghe vậy đều cho là hắn định hái hoa tặng quận chúa Hoà Tĩnh, liếc mắt nhìn nhau ngầm hiểu ý tứ.

Quận chúa Hoà Tĩnh cũng cho là như vậy, chỉ vào một bông màu tím đang nở rộ, nói: “Bông kia rất đẹp”

Hạ Lệ cúi người, hái đoá hoa màu tím, xoay người về phía quận chúa Hoà Tĩnh.

Quận chúa Hoà Tĩnh lặng lẽ đứng trước mặt hắn, đôi má ửng hồng dưới cái nhìn của mọi người.

Hạ Lệ quan sát nàng từ đầu đến chân nói: “Ánh mắt không tệ, nhưng người lại xấu, không xứng với hoa mẫu đơn, đáng tiếc”, dứt lời vẻ đầy mất hứng ném bông hoa vào trong vườn, nghênh ngang bỏ đi, để lại đám quý phụ cùng tiểu nương tử trợn mắt há hốc mồm.

Quận chúa Hoà Tĩnh phục hồi tinh thần, xấu hổ muốn chết, dùng khăn tay che mặt vừa khóc vừa chạy xuyên qua đám người.

Yến vương phi vội vàng dẫn người đuổi theo.

Cao An trưởng công chúa nhìn Hạ Linh Phương bên cạnh: “Cái này…”

Hạ Linh Phương chỉ muốn đập trán.

Là chủ nhà, Cao An trưởng công chúa đương nhiên phải đi trông nom an ủi mẹ con Yến vương phi, Hạ Linh Phương cũng đành phải đi theo để bồi tội thay Hạ Lệ.

Mạnh Doãn Đường mang theo Mạnh Dĩ Vi và Khương Ngọc Sơ tiếp tục dạo bước trong vườn.

Khương Ngọc Sơ cười cảm khái nói: “Hạ Lục lang vẫn giống hệt như hồi bé, há miệng là làm người ta tức chết”

Mạnh Dĩ Vi nhỏ giọng: “Đáng đời, mới vừa rồi các nàng chỉ trích người khác còn không thèm giữ mồm giữ miệng”

Mạnh Doãn Đường kéo tay áo nàng, nói: “Đừng nói, để người ta nghe được không tốt”

Lúc này, một nha hoàn bên cạnh Hạ Linh Phương tới, nói Hạ Linh Phương có chuyện tìm nàng.

Mạnh Doãn Đường không biết chuyện gì, nói mấy câu với Khương Ngọc Sơ và Mạnh Dĩ Vi rồi đi theo nha hoàn tới lầu các uống trà phía tây hoa viên, ngẩng đầu đã thấy Lộc Văn Sanh đứng ở ngoài cửa.

Bình Luận (0)
Comment