Mạnh Doãn Đường bước vào, thấy Hạ Lệ đang cầm trong tay cành diêu hoàng mới nở, tựa lưng vào cửa sổ lười biếng nhìn nàng.
Lộc Văn Sanh đóng cửa lại từ bên ngoài.
“Mấy ngày không gặp đã không nhận ra ta rồi?” Hạ Lệ thấy Mạnh Doãn Đường đứng ngẩn ra ở cửa, mở miệng nói.
“Lâm Phong ca ca”, Mạnh Doãn Đường đi tới trước mặt hắn, nhìn bông diêu hoàng trong tay.
Nàng tuy thích quần áo màu đó, nhưng hoa mẫu đơn lại thích diêu hoàng, nhất là lúc khi mới nở, cánh hoa non mọng màu vàng nhạt như tơ, đến khi diêu hoàng hoàn toàn nở rộ sẽ chuyển sang màu vàng kim, đến lúc này thì nàng không thích nữa.
Hắn đều nhớ.
Hắn giơ tay lên, cài diêu hoàng vào cây trâm sau đầu nàng, lúc thu tay lại thuận tiện khẽ nhéo mặt nàng một cái nhưng không dùng lực, chê bai: “Ở bên ngoài bị tức tối chỉ biết bỏ đi thật xa? Ở trước mặt ta thì tính khí lớn vậy?”
Mạnh Doãn Đường kinh ngạc: “Làm sao chàng biết?” nàng có thể chắc chắn lúc đám người quận chúa Hoà Tĩnh chỉ trích nàng, Hạ Lệ không ở gần đó.
“Ta cái gì mà không biết”, Hạ Lệ khoanh tay hỏi: “Tại sao không phản kháng?”
Mạnh Doãn Đường thấp đầu: “Nhà các nàng đều có quyền thế, ta không muốn gây phiền toái cho cha mẹ”
“Có ta đứng đằng sau, nàng sợ cái gì?”
“Cũng không muốn gây phiền toái cho chàng”
Hạ Lệ thở dài, nắm vai nàng kéo tới trước mặt, cúi đầu nhìn nàng nói: “Được rồi, nàng không muốn gây phiền toái, vậy nàng học cách tố lại đi, còn làm thế nào để xả giận cho nàng, để ta lo, được không?”
Mạnh Doãn Đường: “…”
“Có muốn không, nếu không để ta tự đi giải quyết” Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết, để hắn đi giải quyết, nhất định sẽ lại ầm ĩ hết cả lên, không chừng còn phiền toái hơn cả tự nàng gây ra.
“Vậy nàng phải hứa với ta không được chịu uỷ khuất, ta không muốn khi dễ người khác, kẻ vô liêm sỉ khác dựa vào cái gì khi dễ nàng?” Hạ Lệ nói.
Mạnh Doãn Đường liền không phục, phản bác: “Chàng khi dễ ta còn ít sao?”
Hạ Lệ híp mắt, đưa tay cù nàng, nói: “Lật lại nợ cũ có phải không?”
Mạnh Doãn Đường cười tránh, được hai bước thì bị hắn ngăn dưới cửa sổ.
“Ta không lật nữa”, nàng ngửa đầu cầu xin tha thứ.
Ánh nắng mặt trời rực rỡ chiếu qua lớp giấy dán cửa sổ trắng như tuyết, soi vào khuôn mặt nàng, nhìn rõ từng sợi lông măng, làn da trắng muốt trong suốt, đôi mắt trong vắt như nước suối.
Hạ Lệ nhìn cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi, trong đầu hiện lên những chuyện lăn lộn hắn nghe được trên lầu ba, hầu kết chuyển động lên xuống, thấp giọng nói: “Hôn một cái”
Mạnh Doãn Đường: “…”
Nàng thấp đầu, khước từ: “Bên ngoài có người”
“Không vào được”, hắn cúi gần hơn, hơi thở ấm nóng phảng phất trên má nàng.
Mạnh Doãn Đường đỏ bừng mặt: “Nhưng mà son môi sẽ bị lem”, hôm nay nàng mặc xiêm áo màu sắc diễm lệ, cho nên cũng đánh son màu đỏ tươi.
“Vậy nàng lau trước đi”, hắn nói nhỏ.
Mạnh Doãn Đường lúng túng lấy chiếc khăn lụa nhỏ trong người ra, cúi đầu nhẹ nhàng lau môi mình, nhìn trên chiếc khăn có vệt màu son hồng rực, đột nhiên thẹn thùng không chịu nổi, định quay lưng lại. Vừa mới chuyển động, hắn đã kéo nàng qua, nâng cằm lên, hôn thẳng xuống.
Đoá diêu hoàng trên tóc rơi bộp xuống đất, bước chân nàng lảo đảo, bị hắn áp sát vào cửa sổ, tay che sau gáy nàng.
Mạnh Doãn Đường trợn tròn mắt, tim đập thình thịch. Nàng không biết người khác như thế nào, nhưng hắn hôn thật sự đều rất mạnh bạo, mỗi lần đều như muốn ăn nàng, làm nàng không thở nổi.
Nhưng, sự không dịu dàng lại đặc biệt làm cho trong lòng rung động.
Người ta nói gần mực thì đen, Mạnh Doãn Đường cảm thấy ở chung với hắn lâu, nàng thật giống như cũng biến thành ngày càng không bình thường.
Lúc này ngoài cửa có tiếng nữ tử nói chuyện, sau đó là giọng của Lộc Văn Sanh:
“A Lang nhà ta thân thể khó chịu, ở bên trong nghỉ ngơi một chút, xin các vị đổi chỗ uống trà”
Mạnh Doãn Đường vội vàng đẩy hắn ra.
Hơi thở của hai người đều có chút hổn hển, trong không gian chật hẹp yên tĩnh này càng trở nên rõ ràng, khiến người ta đỏ mặt, tim đập nhanh hơn.
Mạnh Doãn Đường lặng lẽ ngước mắt nhìn hắn một cái, thấy môi hắn hồng hồng, cẩn thận nhìn kỹ, bên mép cũng có màu đỏ, là son môi của nàng dính vào.
Trong lúc nhất thời vừa thấy buồn cười vừa xấu hổ, còn chưa kịp nghĩ ra nói gì, hắn đã nói: “Cùng ta về nhà nhé?”
“Không”, Mạnh Doãn Đường theo bản năng cự tuyệt.
“Trang điểm của nàng bị lem rồi”, Hạ Lệ chỉ ra sự thật.
Mạnh Doãn Đường: “…”
Nàng khổ sở nói: “Nhưng muội muội ta còn ở đây”
“Đừng lo, để ta kêu a tỷ chiếu cố nàng ta, sau khi tiệc ngắm hoa kết thúc sẽ đưa nàng ta về”, Hạ Lệ nói.
“Vốn là ta đưa nó tới, ta đi với chàng, bỏ nó lại cũng không tốt”
“Nhưng trang điểm của nàng bị lem hết rồi, sao có thể đi ra gặp người ngoài?” Hạ Lệ ôm eo nàng, vẻ mặt nghiêm túc có chút vô lại.
Mạnh Doãn Đường kịp phản ứng, tố cáo: “Chàng cố ý!”
Hạ Lệ không phủ nhận, mỉm cười cúi đầu xuống, tựa vào trán nàng, nói: “Mấy ngày nàng không tới tìm ta, ta giữ lại cho nàng một ít đồ ăn ngon, cùng ta trở về, để đầu bếp nấu cho nàng ăn”
Mạnh Doãn Đường không còn cách nào, đành rót nước trà làm ướt chiếc khăn, lau sạch son trên môi hai người, sau đó theo hắn đi qua một con đường vắng vẻ ra khỏi vườn mẫu đơn, lẻn ra khỏi cửa cung, đi đến phủ Vệ Quốc công.
Sùng nhân phường cách cung Khánh Hưng bằng Thắng nghiệp phường, cưỡi ngựa chốc lát liền đến.
Đến phủ, Hạ Lệ gọi Tề quản sự tới phân phó việc nấu nướng rồi hỏi Mạnh Doãn Đường: “Đến nội đường hay Tùng Linh viện?”
Mạnh Doãn Đường: “Nội đường”, nàng thích toà 2 lầu ở nội đường.
Hạ Lệ lại hỏi: “Không trang điểm lại à?”
“Trong phủ chàng có cả son môi sao?”
“Son phấn, cái gì cũng có, đều mua ở Tây thị, là hàng không có sẵn”, Hạ Lệ nói.
Nữ tử nào mà chẳng thích những thứ đồ đặc biệt, Mạnh Doãn Đường dĩ nhiên không ngoại lệ.
Nàng thật vui vẻ đi theo Hạ Lệ đến Tùng Linh viện.
“Tất cả lui ra”, Hạ Lệ ra lệnh cho các nha hoàn.
Chân Mạnh Doãn Đường vừa bước lên thảm trong phòng thì nghe đằng sau có tiếng đóng cửa, quay đầu lại nhìn, thấy Hạ Lệ đã đóng cửa phòng.
“Ban ngày tại sao…” chưa nói hết câu, nàng đã bị ấn vào gáy, hôn.
Mạnh Doãn Đường bị hắn ôm chặt vào lòng, có chút hoảng, đưa tay đẩy hắn.
Nàng vừa đẩy, hắn liền buông lỏng tay ra, thấp giọng dụ dỗ: “Đừng sợ, hôn một lát thôi”
“Không muốn”, nàng tránh né nhỏ giọng nói.
“Vì sao?"
“Không mai mối không sính lễ, chúng ta như vậy… như vậy bị coi là tằng tịu với nhau”
Hạ Lệ cười, bế nàng ngồi lên giường, đặt nàng trong lòng, vòng tay ôm nói: “Hôn một cái thì có gì gọi là tằng tịu với nhau? Tằng tịu đúng nghĩa phải là g.iao h.ợp…”
Mạnh Doãn Đường xấu hổ, hai má nóng rực như thiêu đốt, đưa tay che miệng hắn: “Chàng không được nói”
“Được, không nói”, Hạ Lệ kéo móng vuốt nhỏ của nàng xuống, nhéo một cái nói: “Gần đây nàng gầy đi à, ăn ít đi hay sao?”
“Gầy một chút không tốt sao? Chẳng phải từ nhỏ chàng đã chê ta mập à?” Mạnh Doãn Đường tức giận nói.
“Nàng chớ ngậm máu phun người, ta chưa từng chê nàng mập”, Hạ Lệ bóp cằm nàng.
“Chàng có chê, chàng dạy Thải y nói: “Heo nhỏ mập, heo nhỏ mập hù hù”. Đêm đó chàng đưa ta về, lúc ở chân tường đỡ ta còn cân nhắc, nếu không phải ta kịp thời che miệng, lúc đó chắc chàng định nói ta nặng phải không?” Mạnh Doãn Đường tố cáo.
Hạ Lệ muốn giãi bày, nhìn ánh mắt oán giận của nàng, phát hiện có nói cũng không được, đành bảo: “Nàng có thể dùng đầu óc suy nghĩ một chút được không, nếu ta thật sự chê nàng mập, ta còn mang đồ ăn cho nàng làm gì?”
“Nói không chừng sợ ta gầy, chàng không có gì để cười nhạo?”
Hạ Lệ trợn mắt, sau đó bóp mũi nàng một cái: “Sao ta lại không phát hiện, nàng giỏi cưỡng từ đoạt lý như thế chứ?”
“Ta không có, chàng rõ ràng là dám làm không dám nhận, ha ha ha, đừng có cù ta, nhột…”
Hai người đùa giỡn một trận, Hạ Lệ kéo Mạnh Doãn Đường sắp tụt xuống đất ôm lên, nói: “Không lộn xộn nữa, nói chuyện chính này. Qua đoạn thời gian này, ta định đi U Châu một chuyến, cả đi cả về chậm thì hơn 3 tháng, nhanh thì hơn 2 tháng, để nàng ở Trường An ta không yên tâm, nàng đi cùng ta đi”
“Cùng chàng đi U Châu? Ta sợ cha mẹ không đồng ý” khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạnh Doãn Đường đỏ ửng vì cười, thở hổn hển nói.
“Cho nên nàng phải tìm cách thuyết phục cha mẹ”, Hạ Lệ cầm tay nàng, từ từ dụ dỗ: “Nàng cũng ít có cơ hội ra khỏi kinh thành, lần này cùng ta đi ra ngoài sẽ an toàn hơn, dọc đường có thể ngắm núi cao sông dài, đủ loại sản vật địa phương mà Trường An không có, cứ vui chơi 2 3 tháng như vậy không tốt sao?”
Mạnh Doãn Đường rất động lòng, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, bọn họ không có hôn ước, hắn còn có tiền án giam giữ nàng, cho dù hắn đã cứu cha, cha mẹ cũng sẽ không đồng ý cho nàng không danh không phận đi cùng hắn đến chỗ xa như vậy.
“Cha mẹ ta sẽ không đồng ý đâu. Nếu không… ta ở lại Trường An chờ chàng. Chàng không cần lo lắng, lúc chàng không ở Trường An, chẳng phải ta vẫn rất tốt sao?” nàng nói.
“Bị buộc gả cho Yến Từ cũng là tốt à?”
Hạ Lệ nói một câu khiến Mạnh Doãn Đường không thể chống đỡ.
“Nếu không, hay để nàng mất tích 3 tháng?” Hạ Lệ cười nói.
“Không được, chàng muốn gi.ết ch.ết cha mẹ ta à?” Mạnh Doãn Đường cau mày.
Hạ Lệ xoa xoa chân mày đang nhíu lại của nàng, thấp giọng nói: “Được rồi, đừng lo nữa, để ta đi nói với cha mẹ nàng”
“Chàng nói? Chàng nói thế nào?” Mạnh Doãn Đường tò mò.
“Ta nói, Tần ngũ nương kia lần này ra tay với Mạnh gia, là bởi vì nàng ta ái mộ ta, trong khi ta lại chỉ thích nàng, cho nên bày ra độc kế đó. Lần này ta phải rời Trường An, nếu để nàng lại dễ khiến cho nàng ta ra tay. Cha mẹ nàng vì thương con, lo cho an toàn của con, sẽ đồng ý cho nàng đi U Châu cùng ta”
Mạnh Doãn Đường: “…”
Nói bậy như vậy cũng được sao? Nhưng mà, hắn nói như vậy, nghe có vẻ cũng rất hợp lý.
Mạnh Doãn Đường chợt từ trong lòng hắn ngồi thẳng dậy, trợn mắt nhìn hắn: “Tần ngũ nương ái mộ chàng?”
Hạ Lệ nhìn đôi tròng mắt đen linh hoạt như đang đối diện kẻ thù của nàng, khoé môi cong lên, nói: “Nàng khẩn trương như vậy làm gì? Ghen à?”
“Chàng lúc nào thì làm cho nàng ta coi trọng? Làm sao chàng biết nàng ta ái mộ chàng? Nàng ta, chính miệng nói với chàng à?” Mạnh Doãn Đường truy hỏi.
Ánh mắt Hạ Lệ lấp lánh, ngả người ra sau, hai tay chống lên giường, nhìn nàng nói: “Ta quên rồi”
“Chàng…” Mạnh Doãn Đường tức giận, quay đầu sang chỗ khác.
“Ghen thật à?” Hạ Lệ ôm lấy nàng, mỉm cười thì thầm vào tai nàng, giọng êm ái như tiếng suối.
“Hừ!” Mạnh Doãn Đường quay lưng về phía hắn, tức giận không thèm để ý.
“Nàng ngốc à? Không biết ta cùng Tần gia có huyết cừu sao?” Hạ Lệ nắm má nàng quay lại: “Đừng nói nàng ta là người bình thường, cho dù có là tiên nữ ta cũng muốn đạp vào trong bùn”
Mạnh Doãn Đường nhớ lần gặp Tần ngũ nương ở Tây thị, đây thực sự là đại mỹ nhân, gia thế cực tốt.
“Nếu Tần gia không có huyết cừu, chàng sẽ thích kiểu tiểu nương tử đó sao?” Mạnh Doãn Đường nhìn hắn cẩn thận hỏi.
Hạ Lệ cố ý nói: “Nếu nàng đối với ta không tốt, thì có thể”
“Chàng đừng thích, ta sẽ đối xử tốt với chàng”, Mạnh Doãn Đường ôm cổ hắn, nghiêm túc nói.
Hạ Lệ: “Lời nói không có bằng chứng”
Mạnh Doãn Đường ghé mặt qua hôn hắn một cái.
Hạ Lệ cười, giọng khàn khàn: “Hôn một cái nữa”
Mạnh Doãn Đường hôn thêm hai cái.
Hạ Lệ ôm nàng thân mật nói: “Bây giờ mới có cảm giác nàng có chút thích ta”
“Chẳng lẽ cứ phải hôn thì mới chứng minh là thích à?” Mạnh Doãn Đường luôn cảm thấy thân mật như vậy có chút mắc cỡ.
“Thích một người, muốn cùng nàng thân mật không phải là chuyện rất tự nhiên sao?” Hạ Lệ hỏi lại.
Mạnh Doãn Đường suy nghĩ một chút, phát hiện khi ở cùng với hắn, nàng cũng không phải thật sự muốn làm chuyện thân mật với hắn, chẳng lẽ nàng lại nghĩ lầm rồi? Chẳng lẽ tình cảm của nàng với hắn không phải tình yêu nam nữ?
Mạnh Doãn Đường bị chính suy nghĩ của mình hù doạ, ngồi cứng đờ trên đùi hắn.
“Sao thế? Sao sắc mặt lại đột nhiên biến đổi như vậy? Khó chịu chỗ nào sao?” Hạ Lệ phát hiện biến hoá của nàng, ân cần hỏi.
Mạnh Doãn Đường ngước mắt nhìn hắn, ngập ngừng nói: “Không sao, vừa rồi mới nhớ tới một chuyện khác”. Không đúng, nàng nhất định đối với hắn là tình yêu nam nữ, nếu không mới vừa rồi cũng sẽ không bởi vì lo lắng hắn thích người khác mà chủ động hôn hắn.
“Có phải nàng vẫn lo lắng chuyện sau này sẽ cùng ta rời Trường An?” Hạ Lệ hỏi nàng.
Mạnh Doãn Đường chần chừ một giây một gật đầu.
“Không cần lo lắng, nếu nàng không muốn rời Trường An, chúng ta không đi nữa” Hạ Lệ áp đầu nàng vào ngực hắn, ngước mắt nhìn qua cửa sổ.
“Nhưng không phải chàng muốn rời đi sao?” Mạnh Doãn Đường hỏi.
“Trước kia muốn rời đi, là vì cảm thấy thế gian bên ngoài rộng lớn, tự do tự tại, chứ không phải là ta không có năng lực ở lại. Nếu nàng muốn thì cứ ở lại, so với tự do tự tại, hạnh phúc của nàng quan trọng hơn”, Hạ Lệ nói.
Mạnh Doãn Đường ngửa đầu nhìn hắn, hỏi: “Lâm Phong ca ca, sao lại tốt với ta như vậy?”
“Bởi vì nàng là tiểu thanh mai của ta”, Hạ Lâm Phong thu hồi ánh mắt, khẽ nhéo cái mũi nhỏ: “Với ta mà nói, không bao giờ có được tình cảm đơn giản thuần tuý như vậy nữa”
Ăn xong cơm trưa không bao lâu, có người tới tìm Hạ Lệ. Mạnh Doãn Đường thấy hắn có việc, liền nói phải về nhà.
Hạ Lệ cho nàng mang về rất nhiều điểm tâm, trái cây, nói hôm nay để muội muội nàng một mình ở lại Cảnh viên, mang chút đồ ăn ngon đến bù đắp cho nàng.
Mạnh Doãn Đường cao hứng mang đồ ăn về, thấy nhà đang loạn thành một nùi.
Đại bá mẫu Ngô thị mang theo hai đường huynh, Mạnh Nhã Hân, còn có đường tỷ đã xuất giá Mạnh Nhã An đang khóc lóc sướt mướt náo loạn trong nội đường nhà nàng. Mặt mẹ nàng đầy tức giận, mặt cha thì tái nhợt nhưng vẫn kiên trì ngồi bên cạnh mẹ.
Mạnh Sở Nhuận không có ở đây.
“Thất muội đã về”, Mạnh Sở Thanh vừa nhìn thấy Mạnh Doãn Đường xuất hiện, liền kêu lên.
Ngô thị cũng Mạnh Nhã An vừa thấy thì đứng dậy, xông về phía Mạnh Doãn Đường.
Chu thị vội vàng vừa chạy theo vừa la lớn: “Các ngươi muốn làm cái gì? Đừng làm khó dễ con bé!” thế nhưng vẫn chậm hơn Ngô thị một bước.
Ngô thị túm chặt cánh tay Mạnh Doãn Đường, cuồng loạn hỏi: “Đồng Nương, lần trước ngươi không phải nói sẽ đi cầu Hạ Lệ giúp sao? Tại sao đại bá của ngươi vẫn bị xử tù 5 năm? Tại sao quan phủ lại tới tịch thu nhà? Ngươi căn bản không đi phải không? Qua loa lấy lệ với ta phải không?”
Mạnh Doãn Đường bị hốc mắt hõm sâu vằn tia máu của bà ta doạ sợ, lắp bắp: “Ta, ta đi…”
Chu thị chạy tới, đẩy Ngô thị ra, che chắn Mạnh Doãn Đường, nói: “Ta vừa mới nói rất rõ ràng với ngươi, Đồng Nương quả thật đã đi tìm Hạ Lệ, người ta nói không cứu được, chúng ta có thể làm sao? Chẳng lẽ có thể ép hắn sao?”
“Nếu hắn muốn, làm sao không cứu được? Hắn là chất nhi của đương kim Thái hậu, ngoài đường phố bắn bị thương người ta vẫn không việc gì, làm gì có chuyện hắn không cứu được người? Chỉ có các ngươi không chịu thôi”, Mạnh Nhã An vừa lau nước mắt vừa nói.
“Đúng vậy, Thất muội, ta biết huynh đệ chúng ta có lỗi với ngươi, nhưng ngươi nhìn Thập nương bị hại thành như vậy, ngươi vẫn chưa hết giận sao? Cả đời này của nó bị huỷ rồi”, Mạnh Sở Thanh nói.
“Này, ngươi nói thế là có ý gì? Thập nương thành như vậy có quan hệ gì với Đồng Nương nhà chúng ta, cái gì gọi là vẫn chưa hết giận? Ý của ngươi là Thập nương như vậy là phải trách Đồng Nương à?” Mạnh Phù Doanh bất chấp thương thế, đứng lên lý luận với Mạnh Sở Thanh.
“Ngươi chớ ở chỗ này nói năng vô lý, có bản lãnh thì đi báo quan đi”, Chu thị một mình không thể tranh cãi với cả nhà bên kia, giận đến run cả người.
Mạnh Doãn Đường nhìn một nùi rối loạn trước mặt, kinh hoảng lại uỷ khuất, tức giận lại mờ mịt, trong đầu như có hồ đặc, đang lúc nghĩ xem mình phải làm gì, tự nhiên nhớ đến những lời của Hạ Lệ.
Nhớ tới Hạ Lệ, nàng đột nhiên cái gì cũng không sợ nữa, lần đầu tiên có dũng khí.
Nàng đập mạnh hộp đựng đồ ăn xuống đất, quát lên: “Đủ rồi!”
Mọi người cả kinh, đều nhìn nàng.