Mạnh Doãn Đường bước ra từ sau lưng Chu thị, đi thẳng đến trước mặt Ngô thị, siết chặt hai nắm tay, dùng đôi mắt đỏ ngầu tia máu nhìn chằm chằm bà ta: “Nhà bà xảy ra chuyện, liên quan gì đến nhà ta? Lúc cha ta xảy ra chuyện, các ngươi có ai đến hỏi thăm một câu không? Đúng, không phải Hạ Lệ không thể giúp, chính là ta không muốn giúp, thì sao?”
Chu thị cùng Mạnh Phù Doanh đều có chút ngây ngẩn nhìn nàng.
“Ngươi---“, Ngô thị giơ tay lên định tát nàng.
Chu thị vừa định tiến lên ngăn lại, liền nghe Mạnh Doãn Đường lạnh lùng nói: “Bà cứ thử tát một cái xem? Bây giờ bà tát ta một cái, không biết lúc nào đường ca hoặc đường tỷ sẽ vì hành động của bà hôm nay mà phải trả giá bằng một đôi tay, nếu bà cảm thấy đáng giá thì tát đi”
“Ngươi… ngươi…” Ngô thị run run chỉ tay về phía nàng, nửa ngày cũng không nói được một câu.
Mạnh Sở Thanh, Mạnh Nhã An cũng đứng ngây ra kinh ngạc.
“Bất kể là khi ở chung hay sau khi tách ra, cha mẹ ta chưa có nửa điểm mắc lỗi với các người. Nhà các người rơi vào kết quả ngày hôm nay, là do các người tự tạo ra. Tiếp tục làm người thân thích hay cắt đứt quan hệ không lui tới, không phải do một tiểu bối như ta có thể quyết định. Nhưng ta cảnh cáo, từ nay về sau, bất kỳ một ai trong nhà các người tiếp tục tuỳ tiện đến quấy rối sự thanh tịnh của cha mẹ ta, thì cứ đợi cả nhà ngươi không-còn-sống-được ở Trường An nữa”, Mạnh Doãn Đường nhấn mạnh từng chữ.
Biết sau lưng nàng là Hạ Lệ, Ngô thị không dám mạo hiểm, căm hận lại tuyệt vọng mang bọn Mạnh Sở Thanh, Mạnh Nhã Hân đi.
Nội đường lập tức yên tĩnh trở lại.
Chu thị đến gần Mạnh Doãn Đường đang đứng bất động ở cửa nội đường, dò xét đặt tay lên vai nàng, khẽ gọi: “Đồng nhi”
Mạnh Doãn Đường ngẩng đầu nhìn bà, nước mắt lăn dài trên má như những viên ngọc trai đứt dây, buông lòng tay, lao vào lòng Chu thị khóc nức nở: "Mẹ."
Chu thị ôm cơ thể đang run rẩy của nàng, cảm thấy vừa đau xót vừa nhẹ nhõm, cuối cùng chỉ đem ánh mắt oán trách nhìn về phía Mạnh Phù Doanh.
Mạnh Phù Doanh xấu hổ cúi đầu xuống, khe khẽ thở dài.
Sau khi khóc một trận thống khoái, ph.át ti.ết hết cảm xúc trong lòng, Mạnh Doãn Đường nói cho Chu thị biết chuyện nàng và Hạ Lệ đã quay về với nhau.
Chu thị nghe xong cũng không nói gì, chỉ vuốt tóc nàng nói: “Con nghĩ cho kỹ là được, nếu như Hạ Lục lang làm được đúng như những gì hắn nói với con, thì đó là phúc khí của con”
Mạnh Doãn Đường gật đầu: “Con nghĩ kỹ rồi, con tin hắn”
Nàng lớn đến như vậy mà chưa bao giờ có được sức lực mạnh mẽ như vừa rồi, mà sự mạnh mẽ đó, là hắn cho nàng.
Tuy là cáo mượn oai hùm, nhưng mà nàng thấy mình cũng thật dũng cảm. Nếu như trước kia, nàng tuyệt đối không dám hô to doạ nhỏ với trưởng bối như vậy. Mặc dù chỉ dũng cảm trong chớp mắt, nhưng ai nói đó không phải là dũng cảm chứ? Chỉ trong chớp mắt này, nàng đã bảo vệ được cha mẹ mình.
Dĩ Vi vẫn chưa về, Mạnh Doãn Đường ở trong nội đường trò chuyện cùng Chu thị một lúc rồi về phòng mình.
Tuệ An cùng Hoà Thiện hôm nay không đi cung Khánh Hưng, ở nhà trông nhà, Mạnh Doãn Đường chia cho bọn họ một ít trái cây, điểm tâm mang về từ phủ Vệ Quốc công, rồi tự mình đến rương quần áo lớn nhất, rút từ dưới đáy ra một cái túi bao bố.
Trong bao bố có 8 hà bao màu sắc khác nhau, bên trên đều thêu rồng, dưới góc mỗi hà bao đều thêu một đoá hải đường nho nhỏ.
8 năm Hạ Lâm Phong không có ở đây, mỗi năm nàng thêu một cái hà bao, trong lòng suy nghĩ, chỉ là để chứng minh trình độ nữ công của mình ngày một cao thôi. Nhưng chưa bao giờ nàng nghĩ tới, nếu hắn không trở lại, nàng chứng minh nữ công của mình với ai? Bởi vì năm đó cười nhạo nữ công của nàng, cũng chỉ có hắn mà thôi.
Thật ra từ khi hắn rời đi, trong lòng nàng rất mong đợi có một ngày hắn còn sống trở về, chẳng qua nàng không dám thừa nhận, thậm chí cũng không dám nghĩ tới mà thôi.
Nhưng bây giờ nàng không cần phải “không dám” nữa, bởi vì hắn đã trở lại, hơn nữa hắn còn thích nàng, hắn nói nàng là tiểu thanh mai độc nhất vô nhị của hắn, nhưng không biết rằng hắn cũng là đại trúc mã độc nhất vô nhị của nàng.
Mạnh Doãn Đường chọn đi chọn lại 8 cái hà bao, nghĩ đến việc hắn đeo hà bao này lên thắt lưng, trong lòng thấy ngọt ngào.
Loại cảm giác này, chắc đúng là cảm giác thích một người phải không?
Nàng chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn một cái màu trắng, giống như cái hà bao đầu tiên nàng đưa cho hắn. Càng tương tự mới càng thấy sự khác biệt trước sau.
Nàng không muốn chờ, cất các hà bao còn lại đi, nói với Tuệ An một tiếng rồi tới tiền viện cưỡi ngựa ra sân, đi đến phủ Vệ Quốc công.
Đến trước cổng phủ Vệ Quốc công, gia đinh nhận ra nàng, ân cần tiến đến giúp nàng dắt ngựa.
Nàng đi vào cổng, thấy đằng trước có 3 nữ 1 nam đang đứng đó.
Trong đó có một nữ tử nhìn tuổi chừng 20, da hơi đen, khoác bọc quần áo lớn, nhìn kiểu tóc cùng trang phục giống như nha hoàn. Đứng bên cạnh là một bà lão mặt tròn, nhìn có vẻ đôn hậu nhưng ánh mắt nhìn mọi người khá láo liên.
Bà lão đang đỡ một tiểu nương tử khoảng 16, 17 tuổi, cằm nhọn, lông mày cong, mắt hình quả hạnh, môi nhạt, màu da tái nhợt, nhìn yếu ớt, mảnh khảnh.
Bên cạnh nàng là một tiểu lang quân khoảng 11, 12 tuổi, mắt to mày rậm, thần thái sáng láng, nhìn rất có tinh thần.
Mạnh Doãn Đường nhìn bọn họ, bọn họ cũng nhìn nàng chằm chằm.
Gia đinh dắt ngựa của Mạnh Doãn Đường tới chuồng ngựa nhỏ bên ngoài, phu xe vội vàng bưng ghế kê chân tới, đỡ Mạnh Doãn Đường xuống ngựa.
Mạnh Doãn Đường đứng xuống đất, không nhịn được lại nghiêng người nhìn đoàn người kia, đột nhiên thấy tiểu lang quân hưng phấn la to: “Đô uý ca ca” rồi chạy như bay đến.
Nàng quay đầu nhìn, là Hạ Lệ cùng Lộc Văn Sanh đang đi ra từ chính viện.
Tiểu lang quân kia nhào lên người Hạ Lệ, thái độ rất thân mật.
Hạ Lệ nắm vai hắn, quan sát từ trên xuống dưới: “Hai năm không gặp, đã cao như vậy rồi à?”
“Bởi vì ta giống cha ta!” tiểu lang quân cao hứng nói.
Bà lão lúc này cũng đỡ tiểu nương tử đi đến gần, hành lễ với Hạ Lệ: “Lão nô ra mắt Hạ đô uý”
Lộc Văn Sanh một bên cười, đính chính: “Bây giờ là Hạ đại tướng quân rồi”
Bà lão sửng sốt một chút, vội vàng sửa lời: “Chúc mừng Hạ đại tướng quân lên chức”
Tiểu nương tử kia nhìn Hạ Lệ, lúc mở miệng có chút nghẹn ngào: “Lục ca ca vẫn khoẻ chứ”
Hạ Lệ gật đầu nói: “Mọi người vất vả rồi, vào trong phủ nghỉ ngơi, có chuyện gì thì nói sau”, rồi không chờ họ đáp lời, phân phó Lộc Văn Sanh: “Mang bọn họ đi vào, kêu Tề quản sự sắp xếp cẩn thận”
Lộc Văn Sanh vâng mệnh, mời những người kia: “Lâm tiểu lang quân, Lâm tiểu nương tử, mời”
Bốn người đi theo Lộc Văn Sanh vào phủ, Hạ Lệ đi về phía Mạnh Doãn Đường, mỉm cười nói: “Sao nàng lại tới đây?”
Mạnh Doãn Đường thấy bà lão cùng tiểu nương tử kia đi vào trong phủ còn ngoái đầu nhìn nàng, trong lòng rối loạn, có chút bứt rứt nói: “Không có việc gì, chàng có khách, lần sau ta tới” vừa nói vừa đi vào trong dắt ngựa.
“Hũ giấm thật lớn, nghĩ là người cũ của ta tìm đến cửa à?” Hạ Lệ nắm tay, kéo nàng lại vào trong phủ: “Tới đây, ta sẽ nói cho nàng họ là ai, đỡ cho nàng phải suy nghĩ lung tung”
Mạnh Doãn Đường đi theo hắn đến thư phòng, vào trong phòng, hắn ngồi lên giường, ôm nàng, để nàng ngồi trên đùi, hai cánh tay vòng qua người nàng.
Mạnh Doãn Đường đẩy cánh tay hắn ra, kháng nghị: “Ta tự ngồi cũng được”
“Vẫn còn để ý sao, lòng dạ nhỏ vậy à?” Hạ Lệ không những không buông ra, còn cầm tay nàng, thấp giọng cười trêu.
Mạnh Doãn Đường đỏ mặt, cãi lại: “Ta không phải bởi…” nói được nửa câu cảm thấy càng nói sẽ càng đen liền ngậm miệng lại.
Hạ Lệ cúi mắt, ngón tay nhẹ nhàng n.ắn b.óp những ngón tay mềm mại trơn nhẵn của nàng, nói: “Năm đó ta mới tới U Châu, quen một giáo uý họ Lâm. Hắn thấy ta mang theo chất nhi còn nhỏ, thỉnh thoảng mang thức ăn đến cho ta, nói đứa con nhỏ của hắn cũng không lớn hơn chất nhi của ta bao nhiêu. Mùa hè năm thứ hai, trong quân phát sinh dịch bệnh, cũng là hắn đưa thuốc tới cho ta và chất nhi. Ta chịu đựng được nhưng đứa nhỏ thì không qua khỏi. Ba năm trước, sau khi Hạ gia khôi phục, ta đi tìm hắn, mới biết hắn đã chết trên sa trường bốn năm trước. Lâm tiểu nương tử cùng Lâm tiểu lang quân là con của hắn”
Hoá ra đó là gia quyến của ân nhân cứu mạng hắn.
“Những năm này ta đều gửi tiền cho bọn họ, cũng có nhờ cậy quan lại địa phương chiếu cố cả nhà bọn họ, Hôm nay tỷ đệ mang người làm đột nhiên tìm tới, trên người mặc đồ tang, có lẽ mẹ bọn họ đã qua đời, hai tỷ đệ không còn chỗ nương tựa, tìm đến xin che chở. Cũng có thể là có người biết quan hệ của ta và bọn họ, cố ý tìm bọn họ tới”
Giọng hắn bình tĩnh, nhưng Mạnh Doãn Đường nghe được thì sợ hãi cả kinh, nhìn hắn nói: “Vậy chàng định đối xử như thế nào?”
“Dĩ nhiên là phải chiếu cố thật tốt. Nếu bọn họ chỉ muốn tìm nơi che chở, ta có thể an bài cho Lâm tiểu nương tử một hôn sự tốt, để tỷ đệ các nàng có chỗ nương tựa. Nếu là có người tìm bọn họ tới, ta cũng phải hỏi rõ chân tướng, tận lực kéo họ ra khỏi đống lửa. Dẫu sao không có cha của họ, ta cũng không sống được đến bây giờ”
Mạnh Doãn Đường nắm ngón tay hắn, có chút khẩn trương nói: “Vậy chàng nhất định phải chú ý an toàn”
Hạ Lệ nhìn nàng, tựa hồ như muốn nói gì nhưng rồi lại không nói ra, chỉ gật đầu một cái.
Mạnh Doãn Đường rất lâu sau mới hiểu được, ở vào vị trí này của hắn, thật ra không thể nói đến chuyện an toàn.
“Bây giờ đến lượt nàng, vì sao lại quay lại?” Hạ Lệ đung đưa tay nàng.
Mạnh Doãn Đường cúi đầu, lấy từ trong ngực ra cái hà bao, nhỏ giọng nói: “Muốn đưa cho chàng cái này”
Hạ Lệ nhận lấy, nhìn một cái là nhận ra bản sao của hà bao năm xưa, có điều con rồng lần này thêu trông linh hoạt hơn nhiều.
“Nàng thêu à?” hắn hỏi.
Mạnh Doãn Đường gật đầu một cái.
“Tín vật đính ước?”
“Chàng nhất định phải hỏi sao?” Mạnh Doãn Đường xấu hổ lấy tay che mặt.
“Được, ta không hỏi”, Hạ Lệ cười kéo tay nàng xuống, hỏi: “Lần này sao không thêu rồng phun mây nữa?”
Mạnh Doãn Đường đầy sa sút tinh thần: “Thêu kiểu gì cũng giống như trùng phun tơ vậy…”
Hạ Lệ ôm nàng cười lớn.
Mạnh Doãn Đường vốn bị hắn cười có chút tức giận, nhưng nhìn hắn cười quả thực rất đẹp mắt, không nhịn được cũng cười theo.
Về đến nhà lúc đã đến giờ đóng cổng phường, Mạnh Doãn Đường nghe nói Dĩ Vi đã về liền về phòng lấy một ít trái cây mang qua.
Mạnh Dĩ Vi không hề chê trách gì chuyện nàng đột nhiên biến mất, Mạnh Doãn Đường hỏi nàng sau giờ ngọ làm gì, nàng đỏ mặt, nói ở trong vườn xem người vẽ tranh.
Mạnh Doãn Đường thấy nàng ngượng ngùng quanh co thì không hỏi thêm nữa.
Lúc dùng cơm tối, không thấy Mạnh Sở Nhuận, nàng hỏi Chu thị: “Mẹ, A Nhuận đâu? Nó chưa về à?”
Chu thị nói: “Nó bảo gần đây Hồ thập nhất gặp chuyện thương tâm, muốn ở Hồ gia mấy ngày để khuyên bảo, hai ngày nay không về”
Mạnh Doãn Đường chê bai: “Tính tình của nó vậy mà khuyên bảo được ai?”
Chu thị gắp một miếng cá cho vào chén của nàng nói: “Mặc kệ nó, chỉ cần đừng gây hoạ là được”
Mạnh Doãn Đường thấy mẹ không mấy quan tâm, nghĩ tới lời của Hạ Lệ nói cùng đi U Châu.
Trong lòng cân nhắc mãi, cuối cùng nàng dò xét hỏi: “Mẹ, Hạ Lục lang nói thời gian tới phải đi U Châu, con… con muốn đi cùng hắn, có được không?”
Chu thị dừng đũa, ngước mắt lên kinh ngạc nhìn nàng, nói: “Dĩ nhiên không được. Đường xa như vậy, ai biết có hợp thuỷ thổ hay không? Hơn nữa các con bây giờ chưa mai mối chưa sính lễ, làm sao con có thể một mình đi cùng hắn? Tuyệt đối không được”
“Dạ”, Mạnh Doãn Đường thu hồi ánh mắt, cúi đầu ăn cơm.
“Tại sao con lại muốn đi cùng hắn?” Chu thị có chút nghi ngờ. Bà cảm thấy ý tưởng to gan đó nhất định không phải của Mạnh Doãn Đường.
“Trong phủ hắn mới có một đôi tỷ đệ, họ Lâm, là con của ân nhân cứu mạng hắn. Lâm tiểu nương tử kia nhìn qua còn nhỏ hơn con một ít, rất là xinh đẹp, hơn nữa cách nói chuyện, tính tình, thần thái cũng rất dịu dàng. Con đang suy nghĩ, không biết lúc đó Hạ Lục lang có dẫn nàng ta đi cùng không”, Mạnh Doãn Đường buồn buồn nói.
“Con sợ hắn sẽ thay lòng? Nếu hắn dễ dàng thay lòng như vậy, làm sao cha mẹ có thể yên tâm gả con cho hắn?” Chu thị nhăn mày.
“Cũng không phải sợ hắn tuỳ tiện thay lòng. Chỉ là so sánh, gia thế chúng ta chẳng qua chỉ thấp hơn một chút, còn Lâm tiểu nương tử kia phụ mẫu đều mất, cha nàng còn có ân cứu mạng với Hạ Lục lang, nếu nàng đòi một số… yêu cầu không quá đáng, con nghĩ Hạ Lục lang sẽ rất khó cự tuyệt”, Mạnh Doãn Đường đem lòng so với lòng.
Chu thị nói: “Nếu con chỉ lo lắng những thứ này, ta thấy không quá đáng ngại. Hạ Lục lang không phải là con, tính tình hắn cương nghị quả quyết, tâm tư tinh tế. Nếu hắn thật yêu mến con, dù Lâm tiểu nương tử kia là con của ân nhân cứu mạng, hắn sẽ cẩn thận khi ở cùng nàng ta”
Hai lần thử nghiệm thất bại, Mạnh Doãn Đường gật đầu một cái, không nói thêm nữa.
….
Tại phủ Vệ Quốc công, sau khi dùng xong cơm chiều, Hạ Lệ đi tới sân viện, nơi an trí của tỷ đệ Lâm thị.
Lão phụ Cam nghe nha hoàn ngoài cửa thông báo, vội vào trong kêu Lâm Yển Nguyệt và Lâm Băng Hà đi ra.
Mấy người ngồi vào chỗ, sau mấy câu xã giao, Hạ Lệ hỏi: “Các người đột nhiên rời bỏ quê hương tới Trường An tìm ta, là gặp khó khăn gì?”