Hắn không hỏi còn tốt, hắn vừa hỏi, Lâm Yển Nguyệt liền lau nước mắt, vẻ mặt rất xấu hổ.
Lâm Băng Hà lòng đầy căm phẫn, nói: “Chẳng phải tên Lục tặc kia bội tín, hãm hại a tỷ ta”
Lão phụ Cam thở dài: “Hay là để lão nô nói đi”
Bà chuyển hướng hành lễ với Hạ Lệ một cái, nói: “Hạ đại tướng quân, phu nhân lúc còn sống có định một mối hôn sự cho nương tử, vốn là một người trong thôn, họ Lục. Dự định là mùa xuân năm nay sẽ thành thân, nhưng hè năm trước, sau khi phu nhân qua đời, Lục lang quân kia không biết nghe đâu được, nói nhà ta cùng đại tướng quân có giao tình, liền tới tìm nương tử, nói nếu tạm thời trước mắt vướng tang sự không thành hôn được, không bằng mưu tính tiền đồ trước cho hắn, xin cho hắn một chức quan, tương lai cưới vợ càng rạng rỡ hơn.
“Nương tử như thế nào chịu làm phiền Hạ đại tướng quân? Nàng không đáp ứng viết thư cầu xin tiền đồ cho hắn, ai ngờ người kia lòng dạ ác độc, chẳng những lấy lý do mạng nương tử khắc thân để lui hôn, còn leo lên huynh đệ của sủng thiếp Thứ sử. Thấy nương tử phụ mẫu đã mất cả, không có chỗ nương tựa, bèn bày kế ép nương tử đi làm thiếp thất cho tên huynh đệ kia, mưu cầu tiền đồ. Cũng may Hàn biệt giá thay mặt Hạ đại tướng quân phát hiện kịp thời ngăn cản chuyện này, còn phái người hộ tống chúng ta đến Trường An”
Hạ Lệ sau khi nghe xong, thoáng gật đầu tỏ vẻ hiểu.
Lâm Yển Nguyệt cố gắng ngừng khóc, nói lí nhí: “Lục ca ca, ta như thế nào cũng không sao, chỉ mong đệ đệ có một chỗ an thân, tránh bị ta liên luỵ. Vì thế, không thể không mặt dày đến nhờ cậy chàng, biết là rất lỗ m.ãng, thực xin lỗi”
“Không sao, ta cùng cha ngươi tuy không có giao ước, nhưng ân tình của cha ngươi ta luôn nhớ trong lòng, bảo đảm tỷ đệ có cuộc sống an toàn là điều đơn giản”, Hạ Lệ nói.
Lão phụ Cam vừa nghe, hớn hở ra mặt.
Hạ Lệ hỏi Lâm Băng Hà: “Vóc dáng cao lớn như vậy, nhìn như một tiểu nam tử hán, đã có dự định gì cho tương lai chưa? Muốn đi theo ngành võ hay văn?”
Lâm Băng Hà hất cằm một cái, nói: “Theo ý chí phụ thân, tất nhiên là muốn tập võ bảo vệ quốc gia!”
Hạ Lệ vỗ vai hắn nói: “Được, có chí khí!”
Hắn nghiêng đầu nói với Lâm Yển Nguyệt: “Các ngươi trước mắt cứ yên tâm ở trong phủ, cần gì thì nói với thị nữ”
Lâm Yển Nguyệt gật đầu vâng dạ, Hạ Lệ liền rời đi.
Lão phụ Cam thấy không còn sớm, giục Lâm Băng Hà về phòng ngủ, đi theo Lâm Yển Nguyệt vào phòng trong, nhỏ giọng nói: “Nương tử, lần sau trước mặt đại tướng quân đừng khóc sướt mướt như vậy. Đại tướng quân xuất thân quân ngũ, tính tình lãnh đạm, nhìn không phải kiểu nhu tình mật ý dỗ dành, chắc cũng không thích người khác khóc sướt mướt trước mặt mình, người đừng chọc cho hắn chán ghét”
Lâm Yển Nguyệt cúi đầu nói: “Ta chẳng qua là không nhịn được, cũng không phải cố ý”
“Lão nô dĩ nhiên biết nương tử không phải cố ý, lão nô chỉ sợ nương tử không nghĩ ra”
“Không nghĩ ra cái gì?” Lâm Yển Nguyệt nghe ra hàm ý trong lời lão phụ Cam, ngẩng đầu lên hỏi.
Lão phụ Cam quỳ xuống bên cạnh, nói nhỏ: “Nương tử vừa rồi trước mặt đại tướng quân nói chỉ muốn đệ đệ có một chỗ an thân, mình như thế nào cũng không thành vấn đề, sao lại không thành vấn đề chứ? Người phải ở lại, ở bên cạnh đại tướng quân”
Lâm Yển Nguyệt kịp phản ứng, kinh hoàng nói: “Không không, không thể như vậy. Mẹ đã sớm nói, cha chưa bao giờ nhắc đến chuyện có liên quan với Lục ca ca, có thể thấy năm đó, chuyện thi ân của cha chỉ là tiện tay mà thôi. Hắn cảm niệm ân tình, đó là lương tâm của hắn, chúng ta không thể đòi báo đáp. Nếu quả thực không còn cách nào khác, ta cũng không mang đệ đệ đến Trường An tìm hắn”
Lão phụ Cam nói: “Để cho người ở lại bên cạnh đại tướng quân sao lại là đòi báo ân chứ? Hắn thân phận dòng dõi quý tộc, chẳng lẽ chỉ cưới một chính thê? Chúng ta không dám đòi vị trí chính thê, nhưng làm thiếp thất, so với gả cho những tiểu quan tiểu lại hoặc bình dân bách tính bên ngoài chẳng phải cao hơn rất nhiều à. Nếu người có thể ở lại bên cạnh đại tướng quân, tiểu lang quân chính là tiểu cữu* của Vệ Quốc công, tương lai hài tử của nương tử, chính là tiểu lang quân hoặc tiểu nương tử của phủ Quốc công. Có ân cứu mạng với A Lang, nương tử cũng không phải là người không biết điều, chỉ cần không làm cho đại tướng quân chán ghét, hắn tất sẽ chiếu cố người. Nương tử, cơ hội này vô cùng tốt, người không nghĩ cho mình, cũng nên nghĩ cho tiểu lang quân một chút”
(*tiểu cữu: em vợ)
“Nhưng… dường như hắn đã có người trong lòng”, Lâm Yển Nguyệt do dự nói.
“Người nói là vị tiểu nương tử chúng ta gặp ở ngoại viện chiều nay? Đại tướng quân yêu thương nàng cũng tốt, vị tiểu nương tử kia dáng dấp châu tròn ngọc sáng, gương mặt hiền hoà, nhìn là biết dễ sống chung. Nếu nàng làm chính thê của đại tướng quân, biết nương tử là nữ nhi của ân nhân đại tướng quân, tất không thể hà khắc với nương tử”, lão phụ Cam nói.
“Bà đừng nói nữa, để ta suy nghĩ cẩn thận lại một chút”, Lâm Yển Nguyệt quay mặt đi.
Hai ngày trôi qua, Mạnh Sở Nhuận vẫn không thấy về, Chu thị bắt đầu nghi ngờ, phân phó gã sai vặt Thanh Vân bên người Mạnh Sở Nhuận đi tìm hắn.
Thanh Vân chậm chạp rề rà không chịu ra cửa, Chu thị nghi ngờ, một trận hù doạ, gã sai vặt kia vội quỳ xuống, móc từ trong ngực ra hai phong thư đưa cho Chu thị, nói là Mạnh Sở Nhuận để lại cho cha mẹ và a tỷ.
Chu thị cùng Mạnh Doãn Đường mở thư ra xem, suýt chút nữa thì ngất xỉu.
Trong thư Mạnh Sở Nhuận nói, hắn cùng Hồ thập nhất và Bàng thất lang đi đầu quân ở Doanh Châu, công thành danh toại mới trở về, kêu nhà không cần lo lắng.
Mạnh Doãn Đường lúc này mới nghĩ ra, 20 xâu tiền kia không phải thay bạn đi trả nợ, rõ ràng là tiền lộ phí. Nhất thời trong lòng rất hối hận cùng hổ thẹn, nếu nàng không cho hắn tiền, hắn cũng sẽ không bỏ nhà lén đi như vậy.
“Mẹ, để con đi tìm A Nhuận về”, Mạnh Doãn Đường nói.
“Nó đi được 3 ngày rồi, con chỉ là một tiểu cô nương, làm sao đuổi kịp nó?” Chu thị nóng ruột nói.
“Ta đi, thằng này không làm cho ai bớt lo được, bắt về phải trói nó lại”, Mạnh Phù Doanh định về phòng thay quần áo đuổi theo, bị Chu thị kéo lại: “Ông bị thương còn chưa khoẻ, đừng để chưa tìm được con trai thì ông đã xảy ra chuyện, phái hộ viện đuổi theo đi”
“Hắn quyết tâm bỏ nhà đi, hộ viện có đuổi kịp nhưng chủ tớ khác biệt, chưa chắc đã khuyên được hắn về. Con đi tìm Hạ Lục lang, để hắn phái người đi tìm kéo về, nếu nó không chịu thì trói lại bắt về”, Mạnh Doãn Đường vội vã ra cửa, giục ngựa chạy thẳng đến phủ Vệ Quốc công.
Hạ Lệ không ở trong phủ, nha hoàn hỏi nàng lát nữa quay lại hay ở trong phủ chờ hắn?
Mạnh Doãn Đường nghĩ chuyện của đệ đệ là nhờ vả hắn, liền nói chờ ở trong phủ, rồi đi đến toà 2 lầu ở nội đường.
Ai ngờ lên lầu 2, phát hiện chỗ ngồi của mình ở lan can lần trước đã bị người khác chiếm mất.
Là Lâm tiểu nương tử gặp ở tiền viện hôm trước.
Thấy nàng đi lên, Lâm tiểu nương tử đứng dậy, cùng nàng hành lễ.
Mạnh Doãn Đường ngồi ở đối diện, quan sát nàng ta.
Nàng ta mặc cả bộ đồ màu trắng, là loại vải phổ thông, so với lần gặp trước, trên tóc có thêm 2 3 món trang sức quý, là bạc nạm pha lê hoặc lục bảo thạch, giản dị nhưng tinh xảo, làm nổi bật đôi lông mày thanh tú và khuôn mặt xinh đẹp, hết sức động lòng người.
Mạnh Doãn Đường có chút nhạy cảm.
Đồ trang sức quý giá, nhìn qua không giống như nàng ta tự mang theo, là Hạ Lệ đưa cho nàng?
Cách ăn mặc nhìn qua giống như vẫn đang thủ tang, nhưng vẫn có tâm tư chải chuốt chỉnh trang, ngồi ở lầu 2 nội đường, là đợi Hạ Lệ sao?
Lúc Mạnh Doãn Đường quan sát Lâm Yển Nguyệt, nàng ta cũng đang nhìn Mạnh Doãn Đường.
Tiểu nương tử trước mặt áo tím váy vàng, tóc búi cao, trên mái tóc đen nhánh chỉ điểm mấy cài tóc trân châu nho nhỏ. Gương mặt tròn mịn màng, mày liễu cong cong, đôi mắt to tròn, đầu mũi tròn xinh, ngay cả đôi môi cũng đầy đặn. Cả người nhìn qua vừa mềm mại lại ngoan ngoãn, không hề có một tia đả kích, khó trách ngay cả ánh mắt luôn kén chọn của lão phụ Cam cũng dùng từ châu tròn ngọc sáng để hình dung về nàng.
Vừa rồi hẳn là nàng đã cưỡi ngựa rất nhanh, những sợi tóc mai trên trán tung bay, làm cho người ta có cảm giác hấp tấp lại trẻ con.
Trong lòng Lâm Yển Nguyệt thoáng thấy kinh ngạc.
Nàng ta mới chỉ gặp Hạ Lệ vài lần, trong ấn tượng của nàng, Hạ Lệ là người lạnh lùng nghiêm túc, trên người luôn mang theo một cảm giác xa lạ cùng kính sợ, lạnh nhạt cùng tôn quý. Nàng cũng từng tưởng tượng về một lang quân như vậy thì tương lai sẽ kết hôn với một phu nhân như thế nào? Cao môn khuê tú, nhàn nhã tiết hạnh, có tri thức hiểu lễ nghĩa, hiểu biết không câu nệ…
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới một người giống như Mạnh tiểu nương tử.
Hai người ở chung một chỗ làm cho người ta có cảm giác một thanh đao sắc bén ở bên cạnh một bánh nhân đậu ngọt ngào mềm mại.
Tề quản sự tới, phía sau là một hàng thị nữ, lần lượt đặt đủ loại thức ăn lên bàn của Mạnh Doãn Đường.
Mạnh Doãn Đường nhìn Lâm Yển Nguyệt đối diện chỉ có 4 đĩa điểm tâm, 2 đĩa mứt trái cây, nhìn lại mình là đủ loại điểm tâm trái cây chất đầy thì có chút lúng túng.
Tề quản sự giải thích: “Tất cả đồ điểm tâm của Lâm tiểu nương tử là trong cung ban thưởng, những thứ này A Lang cố ý dặn dò để lại cho Mạnh tiểu nương tử, Mạnh tiểu nương tử có thể dùng”
Mạnh Doãn Đường nói: “Nhiều vậy ta cũng không ăn hết được, đem những thứ này cho Lâm tiểu nương tử nếm một chút”, nàng chỉ vào chồng đĩa nói.
Nàng đã lên tiếng, Tề quản sự để cho thị nữ mang mấy đĩa điểm tâm đến cho Lâm Yển Nguyệt.
Lâm Yển Nguyệt ngồi thẳng lên nói cảm tạ, Mạnh Doãn Đường cũng đáp lễ.
Tề quản sự mang thị nữ xuống, trên lầu lại rơi vào trầm mặc.
Mạnh Doãn Đường uống trà có chút không được tự nhiên, đôi mắt to liếc xuống dưới lầu, trong lòng có chút hối hận, sớm biết phải đối mặt với tình cảnh lúng túng này, thà đi về trước còn hơn.
“Mạnh tiểu nương tử, xin hỏi, người là phu nhân chưa qua cửa của Hạ đại tướng quân sao?” lão phụ Cam đột nhiên hỏi.
Lâm Yển Nguyệt vội vàng quýnh lên, nghiêng đầu nháy mắt cho lão phụ Cam không được nói linh tinh, nhưng bà ta không thèm nhìn.
Mạnh Doãn Đường khẽ sặc, rút khăn tay ra lau miệng, nói: “Không phải”
Lão phụ Cam sâu xa hỏi: “Vậy người là…”
“Ta là nghĩa muội của a tỷ Hạ đại tướng quân”, Mạnh Doãn Đường suy nghĩ chốc lát, tìm được cho mình một thân phân đứng đắn.
Lão phụ Cam cùng Lâm Yển Nguyệt trố mắt nhìn nhau, Lâm Yển Nguyệt bật thốt lên: “Vậy hoá ra Mạnh tiểu nương tử là nghĩa muội của Hạ đại tướng quân?”
Mạnh Doãn Đường gật đầu một cái, trước mắt, nàng chỉ có thân phận đứng đắn này trước mặt Hạ Lệ.
Trạng thái cả người Lâm Yển Nguyệt rõ ràng nhẹ nhàng không ít, lão phụ Cam biểu tình có chút phức tạp.
Mạnh Doãn Đường thấy vậy, trong lòng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, cầm lên một miếng bánh tuyết từ từ nhấm nháp.
“Mạnh tiểu nương tử, nương tử nhà chúng ta mới tới nhờ cậy Hạ đại tướng quân, không biết gì về thói quen, sở thích của ngài ấy cả, không biết người có thể chỉ điểm vài điều được không?” lão phụ Cam mở miệng lần nữa.
“Bà Cam”, Lâm Yển Nguyệt đỏ mặt kéo tay áo bà, tỏ ý không được nói.
Lão phụ Cam nói với nàng: “Nương tử, lão nô biết người không thích phiền toái người khác, nhưng chúng ta tới nhờ cậy Hạ đại tướng quân, dù thế nào cũng không thể làm cho người ta chán ghét, phải vậy không?”
Bà ta nói như thế, Lâm Yển Nguyệt không thể nói gì khác.
Mặt lão phụ Cam đầy mong đợi nhìn Mạnh Doãn Đường.
Mạnh Doãn Đường nắm miếng bánh tuyết trong tay.
Thói quen cuộc sống? Sở thích? Nàng, nàng cũng không biết…
Nàng cúi đầu nhìn, trên bàn đều là điểm tâm và trái cây nàng yêu thích, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy áy náy.
“… Mạnh tiểu nương tử?”
Lão phụ Cam gọi mấy lần, Mạnh Doãn Đường mới hồi phục tinh thần, áy náy nói: “Xin lỗi, ta cũng không rõ lắm. Hắn mới quay về Trường An chưa lâu, trước đây, chúng ta đã có 8 năm không gặp nhau”
“Vậy, Mạnh tiểu nương tử có biết Hạ đại tướng quân có đính hôn với ai không?” lão phụ Cam lại hỏi.
Mạnh Doãn Đường nhìn hai gò má đỏ lên của Lâm Yển Nguyệt, trong lòng không được tự nhiên, nói: “Chưa”
Lão phụ Cam còn muốn nói điều gì đó, bị Lâm Yển Nguyệt kéo tay áo, liền không hỏi linh tinh nữa.
Mạnh Doãn Đường uống một ngụm trà, đang tính để lại lời nhắn cho Hạ Lâm Phong rồi về trước thì thoáng thấy có người đang tiến về phía mình. Nàng nhìn xuống dưới lầu, vừa lúc Hạ Lâm Phong nhìn lên, thấy nàng, hắn cong môi cười một tiếng bước vào nội đường.
Có lẽ vì chân dài, không cần phải bước từng bậc, Mạnh Doãn Đường vừa thấy hắn bước vào, chớp mắt một cái đã lên đến lầu hai.
Lâm Yển Nguyệt thấy hắn đi lên, vội vàng đứng lên làm lễ.
Mạnh Doãn Đường vốn không để ý, thấy như vậy cũng đứng lên.
Hạ Lệ nhận lễ của Lâm Yển Nguyệt, nói: “Không có việc gì, ngươi về hậu viện nghỉ ngơi trước đi”
Lâm Yển Nguyệt đáp ứng, mang lão phụ Cam cùng nha hoàn rời đi.
Hạ Lệ cho nha hoàn trên lầu lui xuống, ôm Mạnh Doãn Đường ngồi xuống.
Mạnh Doãn Đường vẫn còn kinh ngạc, hỏi: “Sao chàng lại đuổi người ta đi?”
“Sao? Nàng muốn nói chuyện với ta trước mặt nàng ta à?” Hạ Lệ hỏi.
Mạnh Doãn Đường: “… Không muốn”
“Vậy vì sao lại không thể đuổi đi? Đừng bao giờ trông chờ vào cái nhìn của người khác, nếu nàng không muốn người ngoài quấy nhiễu công việc của nàng, phương thức trực tiếp hữu hiệu nhất là không cho nàng ta có cơ hội quấy nhiễu”, Hạ Lệ nói.
“Nhưng như thế sẽ trực tiếp đắc tội người ta”, Mạnh Doãn Đường do dự nói.
“Nếu trong lòng có chừng mực sẽ không cảm thấy bị đắc tội, nếu không, đắc tội thì đã sao?” Hạ Lệ hỏi nàng.
Mạnh Doãn Đường không chống đỡ được, “ừm” một tiếng.
“Chờ ta ở đây là có chuyện gì à?” Hạ Lệ n.ắn b.óp móng vuốt mập nhỏ của nàng.
Mạnh Doãn Đường đột nhiên nhớ đến mục đích của chuyến đi này, cuống cuồng nói: “Đệ đệ A Nhuận của ta cùng hai bằng hữu bỏ nhà trốn đi, nói là đi đầu quân ở Doanh Châu, đi được 3 ngày rồi. Cha mẹ ta rất lo lắng, cha ta bị thương nên không thể đuổi theo được, chàng có thể phái giúp mấy người đi bắt hắn về không?”
“Hắn có chí hướng đầu quân đền nợ nước là chuyện tốt, sao phải bắt hắn về?”
“Hắn là đích tử duy nhất của mẹ, cho dù không bằng người khác cũng còn hơn là mất mạng ở bên ngoài. Trên chiến trường đao thương không có mắt, không hợp với nó. Nếu nó có chuyện không may, cha mẹ ta sẽ không thể chịu đựng được”, Mạnh Doãn Đường nói.
Hạ Lệ suy nghĩ một chút, hỏi nàng: “Nàng có nói với mẹ về chuyện đi U Châu cùng ta không?”
Mạnh Doãn Đường có chút mơ hồ, không hiểu vì sao câu chuyện lại nhảy sang đề tài này.
“Nói rồi, bà không đồng ý, nói đường quá xa, không yên tâm”, nàng nhỏ giọng.
“Nàng về nói chuyện với bà một lần nữa đi. Đệ đệ nàng là một thiếu niên long tinh hổ mãnh, nếu cưỡng ép trói lại mang về, sợ là sẽ xảy ra chuyện. Nếu muốn khuyên bảo hắn, hắn gần đây có thành kiến với ta khá sâu, sợ ta không làm được, không bằng a tỷ nàng tự thân xuất mã”, Hạ Lệ ôm nàng, ánh mắt ranh mãnh nói.
Mạnh Doãn Đường: “…”