Thanh Mai - Giang Nam Mai Ngạc

Chương 60



Mạnh Doãn Đường mờ mịt: “Cái gì… nói cái gì mất hứng?”

“Nói về Liễu Sĩ Bạch”

Mạnh Doãn Đường nghĩ nghĩ, nói: “Ta đã lâu không gặp hắn”

Hạ Lệ đột nhiên quay đầu lại, một tay kéo nàng vào ngực, nói: “Lời này là sao, đã lâu không gặp, nàng nhớ hắn à?”

“Ai nhớ hắn chứ? Chẳng phải chàng bảo ta nói sao?” Mạnh Doãn Đường gối đầu lên cánh tay hắn, tức giận bĩu môi.

Hạ Lệ nhìn thấy, cúi xuống hôn một lần lại một lần, vẫn chưa thỏa mãn, muốn thâm nhập sâu hơn nhưng lại sợ không khống chế được, cuối cùng nằm xuống, nhìn lên đ.ỉnh màn, nói: “Nếu không theo ta đi U Châu thì nàng ở nhà may giá y đi, đợi khi về ta cưới nàng”

Mạnh Doãn Đường nói: “Chàng còn chưa cầu hôn mà”

“Cầu hôn nhanh, hôn kỳ cũng kéo càng gần càng tốt, nếu tháng 8 thành hôn, nàng có thể tới suối nước nóng để nghỉ hè”, cẩu trúc mã lại bắt đầu dụ dỗ tiểu thanh mai ngây thơ.

Mạnh Doãn Đường cũng có đầu óc, nói: “Chàng quay về cũng phải tháng 7, tháng 8 làm sao kịp, vội vàng quá”

“Vậy tháng 9, không thể trễ hơn được”, Hạ Lệ nói.

“Sao chàng gấp vậy?” Mạnh Doãn Đường không hiểu.

“Thật không hiểu?” Hạ Lệ nghiêng mặt nhìn nàng.

Mạnh Doãn Đường lắc đầu.

Hắn nghiêng người, kéo Mạnh Doãn Đường sát vào ngực, đến khi hai cơ thể dính vào nhau, giọng nói nặng nề của hắn vang trên đỉnh đầu nàng: “Hiểu chưa?”

Hai má Mạnh Doãn Đường đỏ hồng, vội đẩy hắn ra, định xuống giường thì bị hắn giữ lại.

“Đừng nhúc nhích, ta sẽ không chạm vào nàng, nói chuyện thêm một lúc”, Hạ Lệ nói.

Mạnh Doãn Đường nằm bên cạnh hắn, chôn mặt vào cánh tay, tim đập thình thịch, không dám động đậy.

“Lúc ta không ở đây, nàng đừng đi đến những chỗ xa một mình. Ta sẽ cho người bảo vệ nàng và người nhà, đừng thấy ngại, đi ra ngoài cứ mang theo bọn họ”

Mạnh Doãn Đường thấy hắn nói vào việc chính, nghiêng khuôn mặt đỏ rực nhìn hắn.

“Nói cha nàng đừng vội đi ra ngoài tìm việc, tránh rơi vào bẫy của người khác, cứ dưỡng thân thể cho tốt trước đã, đừng để lưu lại bệnh. Những chuyện khác đợi ta về rồi nói sau”

Mạnh Doãn Đường yên lặng, nhấc đầu gối lên cánh tay hắn.

Bàn tay hắn xoa nhẹ gò má nóng rực của nàng nói: “Mấy tháng này nàng an phận ở trong nhà may giá y, có thể chuẩn bị một cuốn sổ nhỏ, ai khi dễ nàng thì ghi lại, chờ ta về sẽ tính sổ”

“Ừm”, Mạnh Doãn Đường vươn tay ôm lấy người hắn.

Hạ Lệ cúi mi nhìn nhìn, nói: “Định câu dẫn ta?”

Mạnh Doãn Đường xấu hổ: “Ta ôm chàng một chút cũng tính là câu dẫn à?”

“Sao lại không tính? Mỗi lời nàng nói với ta đều tính”

“Chàng, chàng đáng ghét!”

Hai người đùa giỡn một trận, Hạ Lệ chống khuỷu tay lên, nói: “Không còn sớm, nàng ngủ đi, ta về đây”

Mạnh Doãn Đường vội túm tay áo hắn.

Hạ Lệ dừng lại, ý cười trong trẻo hỏi nàng: “Sao thế? Không nỡ để ta đi à?”

“Chàng đừng đi, ta sợ lại có người muốn giết chàng”, Mạnh Doãn Đường có chút khẩn trương nói. So với ngượng ngùng, nàng lo cho sự an toàn của hắn hơn.

Hạ Lệ biết lần mai phục trước chỉ là thủ đoạn để đánh lạc hướng hắn thôi, mục tiêu thật sự không phải ở Trường An, nhưng nhìn thấy tiểu nương tử hai gò má đỏ au, đôi mắt trong suốt, nghĩ phải 2 3 tháng nữa mới được gặp lại nàng, hắn lại phóng túng chính mình, nằm xuống.

“Thật sự muốn lưu ta qua đêm? Không sợ ta làm gì nàng à?” Hạ Lệ cố ý trêu nàng.

“Chàng sẽ không” Mạnh Doãn Đường ôm cổ hắn, ghé mặt vào vai hắn, xa cách 2 3 tháng nàng cũng lưu luyến.

Hạ Lệ bất đắc dĩ nói: “Nàng có thể chú ý đến chừng mực một chút được không, ta cũng không phải là hòa thượng trong chùa”

“Ta mặc kệ, chàng… cố chịu đi”, giọng Mạnh Doãn Đường nũng nịu.

Hạ Lệ không nhịn được khẽ bóp mặt nàng: “Nàng ngang ngược vậy à?”

“Không phải nói gần mực thì đen sao, chàng không nhìn xem ta đang ở cùng ai?” Mạnh Doãn Đường đương nhiên nói.

Hạ Lệ gác tay lên trán cười. Hắn bỗng nhiên có chút chờ mong, nếu tiểu thanh mai bị giày vò trong tay hắn thì sẽ có bộ dạng như thế nào?

Trăng treo trên cao, bóng cây đung đưa, côn trùng kêu ríu rít.

Đêm đã khuya, hai người trong màn vẫn thì thầm trò chuyện.

“Con anh vũ mới mua biết nói chưa?”

“Vẫn chưa”

“Nàng có thật sự dạy nó không đó?”

“Có mà!”

“Vậy thì do trí lực rồi, chủ nào anh vũ đó!”

“Nếu chàng thực sự không biết dùng cái miệng này, hôm nào đó ta có thể giúp chàng khâu lại”

“Khâu thì nàng không khâu được rồi, nhưng nàng có thể che nó lại. Biết che không, để ta dạy cho nàng?”

“Không cần, ha ha, đáng ghét, chàng tránh ra”

Hạ Lệ ôm tiểu nương tử ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, cảm giác chính mình tự tìm lấy phiền não.

Tâm trạng lên xuống, căn bản là không ngủ được. Muốn tìm một chút ngọt ngào, nhưng rồi hiểu được ngọt ngào qua đi là tra tấn giày vò, đành cứ nằm mở mắt như thế cho đến khi trời sáng.

Người trong lòng đã ngủ say không biết gì, lông mi dài khép lại thật bình yên, hai gò má ửng hồng, đôi môi hồng nhuận như trái cây chin ngọt ngào.

Hắn cúi mặt xuống, hôn lên đôi môi đỏ mềm mại kia.

Nàng khẽ ừm một tiếng, lông mi run run nhưng vẫn ngủ say không tỉnh lại.

Hạ Lệ chống một tay trên đầu nàng, khẽ rút cánh tay dưới gáy nàng ra, đặt đầu nàng lên gối.

Hắn ngồi ở mép giường lẳng lặng nhìn nàng, phát hiện nếu không đi, có thể hắn sẽ bắt cóc nàng đi luôn, lúc này mới bắt buộc chính mình quay đầu.

Ngày mai khởi hành, hôm nay vẫn còn rất nhiều việc phải sắp xếp.

Hạ Lệ quay về phủ Vệ Quốc công không bao lâu, nội thị Ngư Hữu Miểu sáng sớm đã tìm đến, nói Thái hậu cho mời.

Hạ Lệ trầm xuống, giấu chút không kiên nhẫn trong đáy mắt, đi theo Ngư Hữu Miểu vào cung Đại Minh.

“Tối hôm qua ngươi đi đâu?” mặt Thái hậu căng lên, ngón tay không biết vì sao bị thương, cung nữ đang quỳ một bên nín thở băng bó.

Hạ Lệ không giấu diếm, nói thẳng: “Mạnh gia”

Thái hậu cho thị nữ lui ra, thấp giọng tức giận: “Đã là lúc nào rồi mà ngươi còn có tâm trạng hoa tiền nguyệt hạ!*”

(*hoa tiền nguyệt hạ: ý chỉ nam nữ hẹn hò, nói chuyện yêu đương)

Hạ Lệ thản nhiên nói: “Có tâm tình hoa tiền nguyệt hạ thì mới chứng tỏ lúc này cũng là thời điểm bình thường thôi”

“Ngươi là thật khờ hay giả ngốc? Ngươi không biết đại đô đốc U Châu Lăng Kim Đấu với Tần Diễn có quan hệ gì à? Ngươi nghĩ cái gì vậy? Lúc này đi U Châu thỉnh tội với Bắc Bình quận vương, U Châu kia với ngươi mà nói khác gì đầm rồng hang cọp? Ngươi vì sao không thể… ổn định một chút?” Thái hậu có chút đau đầu nói.

Hạ Lệ chậm rãi nâng mắt lên, ánh mắt kiên định nhìn Thái hậu: “Nếu con chỉ cầu ổn định, cô mẫu đã sớm không gặp được chất nhi rồi”

Thái hậu khẽ nhíu mày, không nói gì.

“Con biết đây là thế cục lão tặc Tần Diễn bày riêng ra cho con, cô mẫu xin đừng lo, cứ chờ chất nhi phá thế cục này”, Hạ Lệ nói.

Ra khỏi cung Đại Minh, Hạ Lệ về phủ Vệ Quốc công, vào thư phòng viết một bức thư, gọi Lộc Văn Sanh vào nói: “Chuyến đi U Châu này, ngươi không cần phải đi”

Lộc Văn Sanh vội la lên: “A Lang, chuyến này nguy hiểm, mỗ muốn đi theo”

“Không sao, không chết được. Ngươi ở lại Trường An, có nhiệm vụ trọng yếu hơn”, Hạ Lệ đưa bức thư trong tay cho hắn, nói: “Bảo vệ tốt Mạnh tiểu nương tử, nếu Mạnh gia bên kia có việc gì cấp bách không giải quyết được, ngươi cầm phong thư này tới góc đông nam Phụ hưng phường, gửi vào đó, đó là tư trạch của Ngư Tuấn Nghĩa”

Lộc Văn Sanh nhận thư, biểu tình rối rắm, trầm mặc không nói, hiển nhiên chưa thể chấp nhận chuyện hắn không được đi cùng lần này.

Hạ Lệ nhìn hắn nói: “Ngươi nhiều lần tác hợp ta với Mạnh tiểu nương tử, trong lòng hiểu được nàng có ý nghĩa như thế nào đối với ta. Sau khi đi U Châu về ta sẽ cưới nàng. Lần này phó thác cho ngươi là cơ hội duy nhất để ta lập gia đình và có cuộc sống hạnh phúc”

Lục Văn Sanh đứng thẳng người, quỳ một chân xuống, chắp tay trước ngực kiên định nói: "Nhất định không phụ lòng tin của A Lang!"

Hạ Lệ gật đầu nói: “Về phần Lâm tiểu nương tử, Lâm tiểu lang quân cùng đám nha hoàn kia, nếu muốn ra ngoài thì không cần ngăn cản, âm thầm đi theo là được, đừng để bọn họ quấy rầy Mạnh tiểu nương tử”

“Được”

“Cho người đi gọi Trương Bá Hưng tới gặp ta”

Trương Bá Hưng gọi cái là đến ngay, nhưng Hạ Lệ cố ý để hắn đợi nửa canh giờ mới cho vào gặp.

“Trương hầu, ta đã tìm được một công việc mới cho ngài, Giáng Châu đồng dã sử, chắc trong ba ngày tới, ý chỉ phong quan sẽ được đưa tới quý phủ”, Hạ Lệ bưng chén trà, có chút không để ý, nói.

Trương Bá Hưng ngây người.

Kinh ngạc vui mừng tới quá đột ngột, nhất thời ông ta tưởng mình nghe lầm.

Không có tiếng đáp lại, Hạ Lệ ngẩng đầu nhìn: “Sao? Việc này Trương hầu không thích à?”

“Không không, không phải, chính là… chức Đồng dã sử này thấp nhưng quan trọng, theo quy định không phải là do Hà Trung giám quân kiêm nhiệm sao?” Vị trí béo bở như thế luôn phải đánh nhau sứt đầu mẻ trán trong triều mới giành được, tự nhiên rơi vào đầu hắn, Trương Bá Hưng cảm giác như mình đang nằm mơ.

“Quy định không phải là để phá vỡ sao? Trương hầu yên tâm nhận chức, mọi người đều biết sau lưng ngài là ta, sẽ không ai dám gây phiền phức đâu”, Hạ Lệ thản nhiên nói.

Trương Bá Hưng vội đứng dậy, kích động chắp tay nói: “Đa tại đại tướng quân”

Hạ Lệ khoát tay ý bảo hắn ngồi xuống: “Trương gia với ta có ân, đây là điều ta nên làm, không cần lo lắng. Hôm nay ta tìm ngài là vì một việc khác”

Trương Bá Hưng nói: “Đại tướng quân cứ phân phó, mỗ xin nghe theo”

Hạ Lệ nhìn hắn nói: “Mạnh gia lão thái thái là người xuất thân Trương gia, ngài đi nói với bà một tiếng, đừng ỷ vào thân phận trưởng bối mà can thiệp vào cuộc sống của vãn bối, nhất là nhà Mạnh lão tam. Đừng tự tìm phiền toái, nếu Mạnh thất nương không thoải mái, ta cũng sẽ không thoải mái. Ta đã không thoải mái thì người khác đừng mong thoải mái”

“Dạ dạ dạ, nếu đại tướng quân đã đích thân phân phó, ta nhất định sẽ nói với cô mẫu” Trương Bá Hưng choáng váng, trong đầu chỉ có ba chữ “Đồng dã sử”, giống như nhìn thấy kim quang vạn trượng từ cửa Trương gia.

Hạ Lệ lạnh mặt nhìn khuôn mặt đỏ lên và vầng trán bóng loáng của ông ta, thản nhiên hỏi: “Tình huống hiện nay của Tùy An bá phủ như thế nào?”

Trương Bá Hưng ngơ ngẩn, cố gắng lấy lại một tia tỉnh táo, nói: “Vẫn tốt, chỉ là tịch thu gia sản, trước đây ta đã gửi một ít tiền để giúp đỡ cuộc sống của bọn họ, về sau cũng sẽ tiếp tục lo chuyện ăn mặc, không để cho bọn họ vì chuyện tiền tài đến làm phiền nhà Mạnh lão tam”

Hạ Lệ vừa lòng, vuốt cằm nói: “Như vậy cũng tốt”

Sau giờ ngọ, Hạ Lệ đang chuẩn bị những việc cuối cùng trước khi đi, Lộc Văn Sanh báo lại, nói Mạnh tiểu nương tử tới.

Mạnh Doãn Đường đi vào thư phòng, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn bị phơi nắng đến đỏ rực, trên trán, chóp mũi phủ một lớp mồ hôi, lấp lánh hệt như đôi mắt nàng.

“Nàng đi đâu vậy? Sao lại một thân mồ hôi thế này?” Hạ Lệ đứng dậy, nắm tay nàng, phân phó người hầu đi lấy nước rửa mặt.

“Không cần, ta chỉ đến gặp chàng rồi về nhà ngay”, Mạnh Doãn Đường nói.

Hạ Lệ cho người hầu lui ra, cúi đầu nhìn tiểu nương tử đang ôm thắt lưng mình, cười nói: “Sao? Ta chưa đi mà nàng đã không nỡ rồi à?”

“Ừm!” Mạnh Doãn Đường gật đầu một cái, buông hắn ra, nhìn bên hông hắn không thấy hà bao liền hỏi: “Sao chàng không đeo hà bao của ta? Không thích sao?”

“Thích, nhưng tiếc, đi đường gió bụi dơ thì phải làm sao?” Hạ Lệ giơ ngón tay lau đi vệt mồ hôi trên chóp mũi nàng.

“Dơ cũng không sao, ta còn có 7…” Mạnh Doãn Đường nói xong phát hiện không ổn, cúi đầu ngượng ngùng.

Hạ Lệ quả nhiên nở nụ cười, nói: “Còn có 7 cái nữa? Ta đi rồi, mỗi năm nàng thêu cho ta 1 cái à?”

“Ta thêu vì giết thời gian thôi”, Mạnh Doãn Đường mạnh miệng.

Hạ Lệ cầm hai tay nàng, nói: “Về sau đừng thêu nữa. Trước đây ta chê nàng thêu hà bao xấu, thật ra là khi thêu, nàng luôn bị kim đâm vào tay. Nàng cũng rất cố chấp, đâm vào tay chỉ rơi hai giọt nước mắt, lấy vạt áo lau nước mắt xong lại thêu tiếp. Để ta nói a tỷ tìm một tú nương giỏi nhất về, sau nàng thích thêu cái gì thì bảo họ làm”

“Được!” Mạnh Doãn Đường vui vẻ gật đầu. Đối với loại nữ công tốn nhiều thời gian công sức này, nàng vốn không có nhiều hứng thú.

Nàng lấy từ trong ngực ra một lá bùa bình an hình tam giác bằng vải đỏ, nói: “Ta đi chùa cầu xin bùa bình an cho chàng, khi ra ngoài, chàng để bùa bình an vào hà bao, ta biết có thể nó không hữu dụng, nhưng biết đâu”

Hạ Lệ cầm bùa bình an từ tay nàng, tay kia ấn đầu nàng vào ngực mình, nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu, chuyến này chỉ là đường xá xa xôi, hơi lâu một chút, không nguy hiểm. Ngoan ngoãn ở nhà, chờ ta về cưới nàng”. 

 
Bình Luận (0)
Comment