Sau khi Hạ Lệ đi, cuộc sống của Mạnh Doãn Đường lại trở về bình thường.
Hết thảy đều giống như trước kia, thỉnh thoảng trong lúc mơ màng, Mạnh Doãn Đường còn hoài nghi liệu mọi chuyện xảy ra lúc trước có phải chỉ là một giấc mơ hay không?
Nhưng những con anh vũ trên giá, con ngựa Xuân quang trong chuồng và Lộc Văn Sanh ngày ngày tới báo danh đều nhắc nhở nàng rằng, đó không phải là giấc mơ.
Đệ đệ không ở nhà, Hạ Lệ cũng đi, cha mẹ trên người đều bị thương, nàng cũng rất an phận, mỗi ngày ở nhà trừ giúp đỡ cha mẹ lớn nhỏ ăn uống sắp đặt, thì đều trốn trong phòng may giá y. Nàng khâu đồ rất chậm, ba bốn tháng thêu xong giá y đối với nàng mà nói là có chút chật vật.
Lần trước thành hôn với Yến Từ, thời gian gấp gáp nên giá y đó là do mẹ cùng Dĩ Vi làm, còn Tuệ An, Hoà Thiện phụ giúp, cho nên lần này nàng không khách khí kêu Dĩ Vi đến giúp.
Ngày ngày hai tỷ muội cùng hai nha đầu đều ở trong phòng Mạnh Doãn Đường thêu thùa, bên ngoài báo Lâm Uyển Yến đến, nàng liền bước ra ngoài.
Sau khi Lâm Uyển Yến thành thân vẫn chưa gặp lại Mạnh Doãn Đường. Mạnh Doãn Đường hiểu, nàng vừa đến nhà chồng, phải cần nhiều thời gian để thích ứng, không gặp nhau cũng là bình thường. Bản thân nàng bên này cũng rối bời một đống chuyện, không có thời gian đi Lữ gia thăm bạn.
Hôm nay mới gặp, phát hiện Lâm Uyển Yến có vẻ gầy đi một ít, Mạnh Doãn Đường nghi ngờ nàng ở nhà chồng không được tốt lắm, sau khi dẫn qua chào Chu thị thì đưa về phòng mình.
Lâm Uyển Yến vừa là bạn thân của Mạnh Doãn Đường, đối với đám Dĩ Vi, Tuệ An, Hoà Thiện cũng thân thiết, tới nơi thấy mọi người bận bịu thêu giá y, hỏi ra mới biết Mạnh Doãn Đường chuẩn bị gả cho Hạ Lệ, nàng cao hứng ngồi xuống thêu cùng mọi người.
Nàng vốn định tới hỏi về chuyện về Hương nhu phường, nhưng thấy Mạnh Doãn Đường bận chuyện quan trọng hơn nên cũng quên mất luôn chuyện Hương nhu phường, chỉ nói với Mạnh Doãn Đường: “Mấy hôm trước ta đi Tây thị cùng Lữ tam lang, vừa lúc gặp Chung Lệ Kiều, nàng nói Khương tỷ tỷ lại mang thai”
Mạnh Doãn Đường dừng tay, kinh ngạc ngước mắt: “Khương tỷ tỷ mang thai? Nàng không phải nói không sinh nữa sao?
Lâm Uyển Yến nói: “Có thể sinh cũng là chuyện tốt, nếu không nhỡ sau này chồng nạp thêm thiếp thất lại sinh thứ tử, nửa đời sau của Khương tỷ tỷ làm sao sống được? Tiểu Gia Nguyệt lớn lên cũng phải đi lấy chồng”
Mạnh Doãn Đường nghĩ cũng phải, nói: “Vậy chúng ta hôm nào hẹn tới thăm nàng ta đi”
Lâm Uyển Yến gật đầu đồng ý.
Mạnh Doãn Đường nhìn vào mắt nàng, nói: “Ngươi ở Lữ gia thế nào? Ta thấy ngươi có vẻ sụt cân, Lữ gia bắt ngươi làm việc vất vả sao?”
Lâm Uyển Yến cúi đầu chuyên tâm thêu hoa văn, nói: “Ta cũng chỉ là con dâu thứ 3, trên đầu còn có bà tức, đại tẩu, nhị tẩu, cần con bà nó phải làm gì? Chẳng qua là…”
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn Mạnh Doãn Đường đầy vẻ áy náy: “Đồng Nương, cái trâm như ý lần trước ngươi đưa cho ta, bị biểu muội của Lữ tam lang ép mua rồi”
Mạnh Doãn Đường: “Cái gì gọi là ép mua? Nàng ta trả ngươi bao nhiêu tiền?”
Nói tới đây, Lâm Uyển Yến không còn quan tâm thể diện nữa, tức tối nói: “Cái trâm kia ta rất thích, hồi mới gả qua dường như ngày nào cũng cài nó, có lẽ nàng ta đã sớm nhìn trúng. Sáu ngày trước, cô mụ* của Lữ tam lang cùng biểu muội hắn bỗng nhiên tìm ta, đưa năm quan tiền đòi mua cây trâm kia của ta, nói ngày hôm sau có lang quân tới xem mắt, biểu muội cần cây trâm để tạo ấn tượng. Ta tất nhiên không chịu bán, biểu muội khóc lóc, cô mụ nói ta quá hẹp hòi, vừa nói vừa la mắng, rồi hỏi cha của Lữ tam lang là có phải không còn muốn nuôi bà ta và đứa cháu gái ngoại này nữa không, ầm ĩ hết cả nhà. Bà mẫu ta muốn yên chuyện đã đưa cho ta hai cây kim trâm của bà, nói đổi lấy cây kia để ổn thoả mọi chuyện. Lữ tam lang cũng nói sau này sẽ đền bù cho ta một cây trâm tốt hơn, ta cưỡi trên lưng hổ khó xuống, chỉ có thể đưa cây trâm kia cho nàng ta. Cô mụ hắn sợ ta sau này đổi ý, tìm mọi cách nhét tiền cho ta, nói cây trâm đó là họ đã mua, thật là… thật tức chết ta!”
(*cô mụ: bà cô, chị em gái của ba)
“Lẽ nào lại như vậy? 5 quan tiền mà mua được cây trâm kia của ngươi? Tại sao không cướp luôn đi?” Mạnh Doãn Đường cũng tức giận.
Cây kim trâm đó nàng cũng rất thích, được chạm khắc theo hình dáng của một cành hồng, có 8 tua rua hình quả hồng, tất cả đều làm bằng hồng ngọc. Thợ điêu khắc tinh xảo giống y như thật, nàng vừa nhìn đã thích ngay, chẳng qua lúc đó bạn thân Lâm Uyển Yến gả đi, trên cây trâm có tua ngọc đỏ, là điềm lành nên mới miễn cưỡng từ bỏ, đưa nó cho Lâm Uyển Yến.
Lại bị cái loại người không biết xấu hổ đó ép mua. 5 quan? Ngay cả một viên đá quý hình trái hồng trên cây trâm đó cũng không mua được!
Hoà Thiện lòng đầy căm phẫn, nhưng vì thân phận, không dám tự tiện mở miệng.
Mạnh Dĩ Vi từ trước đến giờ không phải người nói nhiều, Tuệ An cũng vậy.
Mạnh Doãn Đường tức giận một trận, nói: “Không được, ta phải giúp ngươi lấy cây trâm về. Năm ngàn đồng mua cây trâm, họ nằm mơ đi!”
Lâm Uyển Yến lắc đầu nói: “Mặc dù ta rất tức giận, nhưng ngươi không biết cô cô của Lữ tam lang đâu… nói một cách vô lễ, thì bà ta chính là một nữ tử đanh đá. Cha mẹ hắn lại là người vô cùng coi trọng thể diện, sợ bạn bè thân hữu cười nhạo cho nên cũng luôn nhân nhượng bà ta. Ta không muốn vì chuyện của ta lại làm cho ngươi mất mặt.
“Không chỉ đơn thuần là chuyện của ngươi. Cây trâm là ta tặng cho ngươi, ta nguyện ý cho ngươi đeo chứ người khác đeo là không được. Hơn nữa, biểu muội của Lữ tam lang gả đi, cô cô hắn có vẻ sẽ phải ở nhà hắn cả đời, sau này nếu như ngươi có gì tốt, bà ta lại thích thì làm thế nào? Chẳng lẽ mỗi lần lại để bà ta dùng mấy đồng bạc lẻ để “mua đi”? Nếu không thể tranh cãi, chúng ta hãy tìm cách lấy cây trâm về mà không cần phải cãi nhau. Bây giờ đang đông người, mỗi người hãy thử nghĩ ra một biện pháp xem sao”, Mạnh Doãn Đường nói.
Mọi người suy nghĩ một lúc, Tuệ An mở miệng trước, hỏi Lâm Uyển Yến: “Lâm nương tử, biểu muội kia bình thường có đeo cây trâm đó không?”
Lâm Uyển Yến nói: “Khách tới là đeo, ra cửa dự tiệc cũng đeo để khoe khoang”
Tuệ An nói: “Nếu thế, người và nương tử nhà ta cùng hợp ca song diễn đi”
Mạnh Doãn Đường hứng thú hỏi: “Diễn như thế nào?”
Tuệ An lại hỏi Lâm Uyển Yến: “Sắp tới Lữ phủ có chuyện gì vui phải mở tiệc mời tân khách không?”
Lâm Uyển Yến nói: “Còn 10 ngày nữa là đại thọ 50 của cha chồng ta, chuẩn bị tổ chức tiệc lớn”
Tuệ An nói: “Nương tử ta hôm nay là quan hệ tỷ muội kết nghĩa với Hạ đại nương tử, nếu người mời nương tử ta tới dự tiệc, Lữ gia sẽ không phản đối chứ?”
“Bọn họ mừng còn không được, sao có thể phản đối?” Lâm Uyển Yến nói.
“Nếu như thế, vậy không bằng…” Tuệ An thấp giọng nói ra kế hoạch.
Mạnh Doãn Đường và Lâm Uyển Yến đưa mắt nhìn nhau, Lâm Uyển Yến nghiêng đầu nhìn Tuệ An, vừa mừng vừa sợ, cười nói với Mạnh Doãn Đường: “Không nghĩ Tuệ An còn có tài quân sư!”
“Nàng ta luôn rất thông minh!” Mạnh Doãn Đường tự hào.
Tuệ An đỏ mặt nói: “Chẳng qua chỉ là hạ sách thôi, không biết có tác dụng hay không”
“Vừa nghe là biết có tác dụng rồi”, Lâm Uyển Yến vui mừng không dứt, nói với Mạnh Doãn Đường: “Vậy thì như đã bàn đi, ta về nói với bà mẫu, gửi thiệp mời tới nhà ngươi”
Mạnh Doãn Đường gật đầu.
Mấy người lại cầm kim lên, vừa nói chuyện phiếm vừa thêu giá y giúp Mạnh Doãn Đường.
9 ngày thoáng trôi qua.
Sau một đêm mưa rả rích, bình minh bừng sáng, trong vườn lá xanh bóng loáng, cánh hoa rụng đầy trên mặt đất.
Tuệ An bước vào phòng ngủ, nhẹ nhàng vén tấm màn màu tử đinh hương lên, nhìn thấy Mạnh Doãn Đường vùi đầu trong chăn, mái tóc đen phủ kín gối, gương mặt sáng bóng như một khối dương chi bạch ngọc, dịu dàng tinh mỹ.
Quả cầu ngân hương treo ở góc màn vẫn đang toả ra làn khói mỏng, hương thơm thoang thoảng.
Tuệ An kéo rèm xuống, quay tới cạnh bàn trang điểm, đang định cho hai con anh vũ ăn thì một con hỉ thước (chim khách) bay vào trong sân, kêu om sòm ngoài cửa sổ.
Thải y vừa nghe thấy, nhảy tới nhảy lui trên cái giá màu tím, vui mừng nói: “Ngày tốt lành! Ngày tốt lành!”
Trong giường nhỏ vọng ra tiếng hừ hừ của tiểu nương tử đang ngủ bị quấy rầy, Tuệ An dừng việc chim ăn nữa, trực tiếp vén rèm lên.
Manh Doãn Đường duỗi người trong chăn, quay mặt về phía cửa sổ, hé mắt ra, buồn ngủ hỏi: “Tuệ An, mấy giờ rồi?”
“Trống mở phường vẫn chưa điểm, còn sớm, có thể ngủ thêm một lúc nữa”, Tuệ An nhỏ giọng nói.
Mạnh Doãn Đường vừa nghe liền kéo cái chăn lên ngang tai, tiếp tục nhắm mắt.
Một lúc sau, bên ngoài vang lên tiếng trống trầm trầm, sau đó là tiếng chuông chùa xa xa. Tiếng chuông trong trẻo cùng tiếng trống trầm đục hoà quyện vào nhau, nhất thời tựa như thiên quân vạn mã đang xông lên, liên miên bất tuyệt gột tan màn đêm ở Trường An, đánh thức mọi người tỉnh lại sau giấc ngủ say.
Mạnh Doãn Đường phút chốc mở mắt ra, ngửa đầu hỏi Tuệ An: “Hôm nay có phải là ngày đi dự tiệc ở Lữ phủ không?”
Tuệ An nói: “Đúng rồi”, vừa nói thì Mạnh Doãn Đường đã ngồi dậy, bước nhanh xuống đất.
“Nhanh lên, đem những trang sức của nghĩa tỷ tới đây, giúp ta chọn mấy món để đeo”, Mạnh Doãn Đường nói.
Nàng vốn không thường đeo nhiều trang sức, một là cảm thấy phiền phức, hai là sợ làm rớt rồi bị cười nhạo, nhưng theo kế hoạch của Tuệ An, hôm nay nàng phải có khí thế đè chết người. Người dựa vào y phục, phật dựa vào kim trang, ăn mặc sang trọng quý phái chưa bao giờ sai.
Hơn nữa, nàng cảm thấy mình cũng nên tập thói quen chưng diện. Sau này gả cho Hạ Lệ, chính là phu nhân Vệ Quốc công, ngoài thay đổi quần áo phong cách ăn mặc, còn có rất nhiều tình huống phải học cách ứng phó.
Hắn chiếu cố nàng như vậy, nàng cũng phải vì hắn mà giảm bớt gánh nặng, ít nhất cũng không thể để người ta chê cười hắn có một phu nhân ăn mặc không ra làm sao.
Ngồi trước bàn trang điểm mới phát hiện hăng quá hoá dở. Tướng mạo nàng không phải loại rất có khí thế, đeo quá nhiều đồ trang sức quý trên người, không chỉ tục khí mà còn có vẻ thô kệch. Tốt nhất nên đơn giản một chút, chỉ đeo một vài món đặc biệt là được.
Tuệ An chải tóc cho nàng, cài trên búi tóc một cây trâm bách hoa. Đế của bách hoa được làm bằng ngọc phỉ thuý, dùng 14 viên hồng ngọc cùng 108 viên chân trâu lớn nhỏ kết lại thành hình chùm hoa, cực kỳ bắt mắt. Tuệ An cài thêm ở tóc mai phía trước hai viên trân châu nhỏ để phụ trợ.
Xiêm áo chọn áo màu hồng in hoa chìm cùng chiếc váy dài ngang ngực màu lam nhạt in hoa bảo tương, một chiếc khăn quàng màu kem thêu hoa hồng, đeo một chiếc vòng cổ bằng vàng mỏng có gắn hai viên hồng ngọc chạm hình quả anh đào. Hai cổ tay đeo vòng đồi mồi nạm vàng khảm châu báu, tay cầm một chiếc quạt bằng gấm vàng thêu lan hồ điệp.
Hoa điền trên trán dùng son môi vẽ một cánh hoa đào đơn giản, trên môi cũng chỉ điểm một chút son.
Trang điểm xong, Mạnh Doãn Đường nhìn Tuệ An, Hoà Thiện, nhẹ nhàng xoay một vòng, hỏi: “Thế nào? Có trấn áp được không?”
Hai nha đầu nhìn nương tử nhà mình môi đỏ răng trắng, ngọc diện nga mi, vui mừng không thôi, liên tục khen đẹp.