Thanh Mai - Giang Nam Mai Ngạc

Chương 62

Cha chồng của Lâm Uyển Yến, Lữ Tích Liên chỉ là thự thừa của võ khố, mang hàm quan bát phẩm.

Lão đại, lão nhị của Lữ gia cũng làm công việc cấp thấp, còn lão tam, chồng của Lâm Uyển Yến vâng theo tôn chỉ thành gia lập nghiệp, vẫn chưa chính thức có việc làm.

Tóm lại, gia cảnh Lữ gia không bằng bên nhà Mạnh Doãn Đường. Mặc dù cha nàng lúc trước cũng chỉ là quan bát phẩm, nhưng xuất thân là đích tử của hầu phủ, Chu thị cũng là đích nữ của bá phủ. Lữ gia tuy cũng đứng trong hàng quan lại thế gia, nhưng các thế hệ chỉ là tiểu quan, chưa ai vượt qua được bậc ngũ phẩm.

Với vị trí như vậy, những người hay lui tới cũng không phải quan to hiển quý gì. Sau này Mạnh Doãn Đường gả cho Hạ Lệ, thì đây là bằng hữu có địa vị cao nhất mà nhà họ có được. Bây giờ Mạnh Doãn Đường còn chưa gả cho Hạ Lệ, thân phận nghĩa muội của chất nữ Thái hậu cũng đủ khiến cho bọn họ phải coi trọng.

Cho nên khi Mạnh Doãn Đường đi vào ngoại viện Lữ phủ trình thiệp mời, Lữ phu nhân mang theo Lâm Uyển Yến trực tiếp ra đón.

Sau vài câu hàn huyên, Lâm Uyển Yến kéo cánh tay Mạnh Doãn Đường, đi theo Lữ phu nhân vào hậu viện nội đường.

Hôm nay là đại thọ 50 tuổi của Lữ Tích Liên, khách nhân không ít, nội đường không được rộng rãi lắm cũng đã đông kín người, nhìn đều là người có tuổi, chắc nhóm tiểu nương tử đã nhường chỗ cho các trưởng bối.

Mạnh Doãn Đường đi theo Lữ phu nhân vào nội đường, mọi người quả nhiên bị những món trang sức quý giá trên người nàng trấn áp, không ngừng nhìn nàng chằm chằm.

Lữ phu nhân cười, hướng mọi người giới thiệu Mạnh Doãn Đường, đồng thời cũng giới thiệu mọi người ở đây cho nàng, đương nhiên không thể thiếu cô mẫu Lữ thị của Lữ tam lang.

Lữ thị kia nhìn khoảng hơn 40 tuổi, thân thể gày yếu, tướng mạo tầm thường, đôi lông mày mỏng, ánh mắt tinh quang b.ắn ra bốn phía, thoạt nhìn không phải là người dễ sống chung. Bà ta búi tóc cao, cài một đóa mẫu đơn bằng lụa đỏ rất lớn, cùng màu với chiếc váy cạp cao đỏ thẫm bà ta đang mặc, tính cách hẳn rất khoa trương.

Mạnh Doãn Đường mang vẻ mặt tươi cười, nhẹ nhàng đáp lễ với mọi người.

Lữ phu nhân muốn nàng ngồi ở ghế trên, nhưng nàng lấy cớ tuổi còn trẻ, không dám đi quá giới hạn để từ chối, ngồi cùng chỗ với Lâm Uyển Yến.

Mọi người vẫn tập trung sự chú ý lên Mạnh Doãn Đường, một vị phụ nhân trẻ tuổi vẫn luôn chú ý đến cái quạt trên tay nàng, không nhịn được, hỏi: “Mạnh tiểu nương tử, cái quạt của nàng là mua ở đâu? Nhìn thật đẹp”

Mạnh Doãn Đường còn chưa nói, một vị phụ nhân trung niên khác có vẻ hiểu biết hơn, khẽ cười nói: “Quạt tròn trong tay Mạnh tiểu nương tử đây chính là gấm tơ tằm, hơn nữa còn dệt màu vàng, cửa hàng nào dám bán? Sợ là không muốn sống nữa đi? Nếu ta đoán đúng, quạt này là vật từ trong cung?”

Mạnh Doãn Đường có chút ngượng ngùng, cười nói: “Vẫn là vị nương tử này nhiều kiến thức, ta cũng không biết, ta lấy đại một cái trong hộp của a tỷ đưa mà thôi”

Mọi người vừa nghe, trong lòng tấm tắc. Tơ tằm quý như vàng, vậy mà chỉ tiện tay cầm một cái thôi.

Lữ thị chen vào nói: “Mạnh tiểu nương tử có nhiều quạt như thế, sao không tặng một cái cho tức phụ của lão tam? Các người không phải bạn bè thân thiết sao?”

Lữ phu nhân đưa ánh mắt nhìn Lữ thị, nhưng Lữ thị không thèm để ý, còn híp mắt cười với Mạnh Doãn Đường.

Mạnh Doãn Đường nói: “Sao Lữ nương tử biết ta không tặng cây quạt cho Ngọc Tiễn? Chẳng lẽ nàng có cái gì bà cũng biết à?”

Lữ thị bị hỏi cứng họng, cười gượng: “Không thấy nàng ta dùng nên nghĩ là không có thôi. Chẳng qua cũng chỉ là tiện miệng nói mấy câu, Mạnh nương tử nói vậy dễ khiến cho người ta hiểu lầm”

Mạnh Doãn Đường nói: “Nàng có nhưng không dùng, tất nhiên nàng có lý do của mình. Câu tiện miệng này của Lữ nương tử cũng dễ khiến người ta hiểu lầm lắm”

Lúc này có 5 6 tiểu nương tử từ bên ngoài bước vào, trong đó có một tiểu nương tử mặc váy vàng, trên búi tóc cắm cây trâm Sự sự như ý rực rỡ.

Mấy tiểu nương tử sau khi vào cửa thì tản ra ngồi cạnh mẫu thân mình, tiểu nương tử váy vàng quả nhiên ngồi bên cạnh Lữ thị, lúc này ánh mắt cũng giống hệt như mẫu thân, đang nhìn chằm chằm trang sức trên người Mạnh Doãn Đường với vẻ tham lam và thèm khát cố nén.

Mạnh Doãn Đường đứng dậy, lập tức đi đến trước mặt nàng.

Cả sảnh đường thấy vậy đều tò mò nhìn xem nàng định làm gì.

Lữ thị thấy Mạnh Doãn Đường đi đến trước mặt con gái mình, không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm, trong lòng khó hiểu, nghi ngờ hỏi: “Mạnh tiểu nương tử đây là…”

Nói chưa dứt câu, Mạnh Doãn Đường đột nhiên giơ tay rút phắt cây trâm vạn sự như ý trên đầu nữ nhi Lữ thị xuống, xoay người hỏi Lâm Uyển Yến: “Ngọc Tiễn, cây trâm này không phải là quà tân hôn ta tặng ngươi sao? Sao thành hôn chưa được một tháng đã chuyển cây trâm này cho người ngoài? Nếu ngươi không thích thì cứ nói với ta, ta chọn cái khác cho ngươi, sao lại cô phụ một mảnh tâm ý của ta?”

Ngoài những người trong Lữ gia, các khách nhân đều có chút kinh ngạc.

Người trong nhà Lữ gia đều đã từng thấy Lâm Uyển Yến cài cây trâm này, nên đều biết đây là đồ của Lâm Uyển Yến, chỉ có người ngoài là không biết.

Thành hôn chưa được 1 tháng đã mang quà tân hôn của bạn tốt tặng đưa cho người ngoài, quả thật có chút tổn thương tình cảm.

Lâm Uyển Yến định giải thích, Lữ phu nhân đang định hòa giải, hai người chưa kịp lên tiếng thì Lữ thị đã giành nói trước: “Cây trâm này chúng ta bỏ tiền ra mua, không phải cái nàng ta được tặng, ngươi trả đây!”

“Mua? Mua ở chỗ nào? A tỷ ta khi tặng cây trâm này có nói, thợ thủ công trong cung đã phải mất 3 tháng mới tạo ra được, khắp thiên hạ này chỉ có 1 cái. Bà mua được ở chỗ nào mà giống nhau như đúc vậy?” Mạnh Doãn Đường chất vấn Lữ thị.

Lữ thị nói: “Mua trong tay tức phụ của lão tam”

Mạnh Doãn Đường tỏ vẻ kinh hoàng nhìn về phía Lâm Uyển Yến: “Ngươi dạo này thiếu thốn đến như vậy sao? Sao không nói với ta?”

Lữ phu nhân lúng túng nói: “Mạnh tiểu nương tử, chuyện không phải như vậy…” nhưng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, trước ánh mắt của tất cả mọi người trong sảnh đường, bà ta không có mặt mũi nào để nói.

Lâm Uyển Yến bị mọi người nhìn chằm chằm, khóc òa nói: “Cho dù có khó khăn, ta cũng không bán nó với 5 quan tiền”

Mạnh Doãn Đường nghẹn họng, nhìn chăm chăm cây trâm trong tay, lại nhìn sắc mặt không tốt của mẹ con Lữ thị, hỏi Lâm Uyển Yến với vẻ không tin được: “Ngươi nói, mẹ con bà ta dùng 5 quan tiền để mua cây trâm này của ngươi?”

Cái giá bất ngờ này, cùng tiếng khóc của Lâm Uyển Yến, không cần nói rõ mọi người đều hiểu chuyện gì xảy ra, chụm đầu vào nhau bàn luận, ánh mắt họ nhìn mẹ con Lữ thị thập phần ý vị sâu xa.

Lữ thị đứng ngồi không yên, nói với Mạnh Doãn Đường: “Đều là thân thích, sao lại không thể dùng giá rẻ bán cho chúng ta? Đây là chuyện của Lữ gia, Mạnh tiểu nương tử đừng quản quá rộng đi”

“Tiểu cô! Đừng có nói nữa!”, biểu tình của Lữ phu nhân thập phần dọa người.

“Ta dựa vào cái gì mà không được nói? Đây không phải là sự thật sao? Ỷ vào nghĩa tỷ có địa vị cao có thể tùy tiện can thiệp vào chuyện nhà người khác à? Đại tẩu, ngươi nịnh bợ người khác cũng phải để ý mặt mũi nhà mình một chút chứ!” Lữ thị chanh chua nói.

“Làm cho Lữ gia mất mặt chính là bà chứ ai? Ngọc Tiễn là tân tức phụ của Lữ gia, vào cửa chưa được một tháng, cô mẫu này của Lữ gia đối với nàng có bao nhiêu cảm tình, để cho nàng có thể mang món quà của người bạn thân trị giá 500 quan bán cho bà 5 quan? Còn chuyện nhà? Ngọc Tiễn là tức phụ Lữ gia, con gái bà cũng mang họ Lữ sao? Bà cho rằng mọi người đều ngu ngốc, chỉ mẹ con bà thông minh thôi à, bịt tai trộm chuông cũng phải xem người bên ngoài có bị điếc hay không chứ!”

“Ngươi, đồ tiểu tiện nhân!”

Lữ thị giận dữ vừa mắng một câu, Mạnh Doãn Đường đã giơ tay lên tát cho bà ta một cái.

Cả sảnh đường bị cái tát này làm cho sợ ngây người, Lâm Uyển Yến cũng quên cả khóc.

Này, cái này hoàn toàn không có trong kế hoạch nha!

Mạnh Doãn Đường thừa dịp Lữ thị bị tát cho ngây người ra, bình tĩnh xoay người nhìn thẳng Lữ phu nhân đang cuống lên, hành lễ tạ lỗi: “Lữ phu nhân, quấy rầy thọ yến nhà bà, thực có lỗi. Không phải ta muốn tát bà ta, nhưng nghĩa tỷ ta từng nói về tác phong làm việc của Hạ đại tướng quân, các vị chắc ít nhiều cũng nghe thấy. Nếu hắn biết ta bị ủy khuất ở Lữ gia, không phải một cái tát có thể xong chuyện được đâu”

Lữ thị lúc đầu định nổi điên, không bỏ qua, nhưng nghe đến tên Hạ Lệ, lại biết phong thanh một số việc hắn làm sau khi về Trường An, rốt cuộc cũng không dám làm càn.

Mạnh Doãn Đường liếc Lâm Uyển Yến một cái, tiếp tục nói với Lữ phu nhân: “Ngọc Tiễn là bằng hữu tốt nhất của ta. Nàng nói sau khi thành hôn, công bà mẫu* cùng vị hôn phu đối xử với nàng rất tốt, ta cũng mừng thay cho nàng, vì thế ta không nghĩ Lữ phủ có thể vì ai đó làm cho liên lụy. Hôm nay thật sự là thất lễ, ngày khác ta sẽ đến để bồi tội”, nói xong nàng thi lễ, xoay người đi ra ngoài.

(*công bà mẫu: cha mẹ chồng)

“Ơ, Mạnh Tiểu nương tử…”

“Mẹ, để con đi nói chuyện với nàng”

Lữ phu nhân đang định giữ lại, Lâm Uyển Yến lau nước mắt trên mặt, chạy ra ngoài theo Mạnh Doãn Đường.

Hai người đi vào một góc vắng người ở ngoại viện, Mạnh Doãn Đường bảo Hòa Thiện đi chính đường gọi Lộc Văn Sanh, nàng cùng Lâm Uyển Yến đứng nói chuyện với nhau.

Mạnh Doãn Đường nhướn mày khẽ xoa lòng bàn tay, thì thầm với Lâm Uyển Yến: “Tát xong đau tay quá”

Lâm Uyển Yến nâng tay nàng lên, thấy cả lòng bàn tay đỏ ửng đến tận ngón tay, nén cười nói: “Là ngươi tát rất mạnh đó, nhìn dấu bàn tay đỏ ửng trên mặt cô mẫu, chắc chắn sẽ sưng phù lên”

Hai người cười lén một lúc, Lâm Uyển Yến nói: “Sao ngươi không theo kế hoạch của Tuệ An? Vừa rồi bộc phát khiến ta choáng váng”

Mạnh Doãn Đường xấu hổ nói: “Thật có lỗi, thấy nội đường nhiều người như vậy, tim ta đã đập thình thịch, nếu không phải sau đó cô mẫu của Lữ tam lang chọc tức ta, ta cũng không biết phải làm sao. Nhưng mà vừa rồi ta phát huy không tồi đi, phải không?”

“Rất được!” Lâm Uyển Yến cười nói: “Lần đầu tiên ta biết ngươi có một mặt lợi hại như thế, quả thật Hạ Lục lang trở về cái là ngươi thay đổi”

Mạnh Doãn Đường đỏ mặt, cù khắp người nàng ta: “Ngươi còn có thể như vậy được sao? Ta vì ngươi trút giận, ngươi còn giễu cợt ta!”

Lâm Uyển Yến vội vàng xin tha: “Không dám không dám, xin Hạ phu nhân tha cho ta”

Lần này cả lỗ tai Mạnh Doãn Đường cũng đỏ, không buông tha, truy đuổi nàng ta đến cùng, cho đến khi Lộc Văn Sanh xuất hiện cùng Hòa Thiện mới thôi.

Lộc Văn Sanh vẻ mặt nghiêm túc, tiến lên thi lễ với Mạnh Doãn Đường: “Mạnh tiểu nương tử, Lữ gia có người khi dễ cô à?”

“Không có, ta giải quyết xong rồi, Lộc lang quân không cần lo lắng”, Mạnh Doãn Đường nói.

Lộc Văn Sanh thấy nàng không có dáng vẻ bị ủy khuất, lúc này mới gật đầu một cái.

Mạnh Doãn Đường đưa cây trâm sự sự như ý trả lại cho Lâm Uyển Yến, nói: “Cất đi, về nhà thì trả lại 5 quan tiền cho bọn họ. Nếu sau này bọn họ tiếp tục khi dễ ngươi, cô bà mẫu, hôn phu không giúp ngươi thì tìm đến ta. Ngươi cũng thấy rồi đó, ta hiện tại khá là hung dữ”

Lâm Uyển Yến trong lòng cảm động, nước mắt rưng rưng, cong môi gật đầu.

“Ngươi về đi, hôm nay nói chuyện vậy thôi, ta cũng về nhà đây. Ngươi về nói với bà mẫu là khuyên được ta rồi, ngày khác ta sẽ đến thăm ngươi”, Mạnh Doãn Đường nhẹ giọng nói.

Lâm Uyển Yến đồng ý, nhìn Mạnh Doãn Đường lên ngựa, hai nha hoàn cùng Lộc Văn Sanh và một hàng hộ vệ vạm vỡ hộ tống nàng đi ra khỏi Lữ gia. 

 
Bình Luận (0)
Comment