Thanh Mai - Giang Nam Mai Ngạc

Chương 79

Tần Diễn bị định tội phản nghịch, chứng cớ là những phong thư hắn viết lục soát được từ nhà của Đàm Lập An, trong thư có chi tiết kế hoạch phát động cung biến, gi.ết ch.ết Ngư Tuấn Nghĩa cùng Hạ Lệ, ép Thánh thượng phế truất Thái tử.

Trong triều rất nhiều người nghi ngờ tính xác thực của mấy phong thư này, một là từ sự sắc xảo của Tần Diễn, coi như muốn mưu phản cũng không ghi lại bằng chứng phản nghịch này lên giấy; thứ hai, với những chứng cứ như vậy nếu bị phát hiện chắc chắn sẽ đem đến hoạ diệt tộc, sao Đàm Lập An còn giữ ở trong nhà? Thậm chí chỉ tìm qua một cái trong thư phòng là đã thấy?

Nhưng mà bất luận ai đòi xem, thậm chí tìm cả mấy thư pháp kỳ danh tới giám định mấy phong thư kia, đã xác nhận đó chính là của Tần Diễn, so với những bản thảo trước đây của hắn, ngay cả một tia khả năng làm giả cũng không có.

Bằng chứng như núi, Đàm Lập An đã chết, kẻ còn sống dĩ nhiên phải gánh vác tội trạng tương ứng.

Trong triều bắt đầu cuộc thanh tẩy lớn. Tần Diễn ngã, dưới sự điều hành của Ngư Tuấn Nghĩa, các quan lại liên quan chặt chẽ đến phe phái Nam nha đều bị giết hoặc giáng chức, thế lực sụp đổ, số người âm thầm dựa vào Bắc ty nhiều không đếm xuể, trong thời gian ngắn không có dư lực nào đủ sức đấu lại với Bắc ty.

Hạ Lệ được đảm nhiệm Hữu vệ đại tướng quân, thêm chức Khai phủ nghi đồng tam ty.

Hàng Thuỵ có công trừ diệt Đàm Lập An được bổ nhiệm chức Hữu uy vệ đại tướng quân.

Tháng 9, nam nhân trưởng thành của Tần gia bị chém đầu ở dưới gốc cây liễu Tây thị, người xem nhiều như nước.

Hạ Lệ không đi xem mà đưa Mạnh Doãn Đường tới từ đường Hạ thị, xá tổ liệt tông.

Sau cuộc thanh tẩy, cuộc sống dường như yên bình trở lại, các loại thiệp mời yến hội bay đến trên bàn Mạnh Doãn Đường nhiều như bông tuyết.

Mạnh Doãn Đường bĩu môi, cảm thấy mình còn bận rộn hơn cả Hạ Lệ.

Hạ Lệ ôm nàng cười nói: “Nàng muốn đi thì đi, không đi sai người mang lễ vật tới tặng cũng được, bọn họ không dám nói gì nàng đâu”

“Vì sao?”

“Bởi vì bây giờ triều đình do yêm đảng nắm giữ, mà phu quân của nàng đứng vị trí thứ hai trong yêm đảng”, môi Hạ Lệ cong lên một tia cười nhạo.

Mạnh Doãn Đường nhào vào ngực, ôm lấy hắn nói: “Ta mặc kệ chàng là đảng gì, chỉ cần chàng còn sống. Chàng cũng không cần lo lắng chuyện ta ra ngoài bị người ta đàm tiếu xem chàng ở đảng nào, ta bây giờ hung dữ rồi, không để cho người ta khi dễ”

Trải qua biến cố lần trước, Mạnh Doãn Đường biết ở vị trí này của hắn, có rất nhiều chuyện là thân bất do kỷ.

Hạ Lệ ôm nàng, hôn lên mái tóc thơm ngát, nói: “Đừng lo lắng, chuyện như lần trước sẽ không xảy ra nữa”

Lúc này Hoà Thiện từ bên ngoài thò đầu vào nói: “A Lang, phu nhân, Viên lang quân tới, nói là cầu kiến phu nhân”

Mạnh Doãn Đường sửng sốt một chút, từ trong ngực Hạ Lệ quay đầu ra nói: “Viên lang quân nào?”

“Chính là cái hoạ sĩ đó, Viên lang quân”

Mạnh Doãn Đường mờ mịt ngẩng đầu nhìn Hạ Lệ, hỏi: “Sao ta không biết chàng lại độ lượng như vậy, nam nhân tới cửa cầu kiến ta cũng cho thông báo?”

Hạ Lệ nhéo chóp mũi nàng nói: “Nàng nghĩ sao, Viên Sùng Tuấn đầu quân cho ta, bây giờ là phụ tá của ta”, hắn ngẩng đầu phân phó Hoà Thiện: “Cho hắn vào”

“Phụ tá? Vì sao chàng thu hắn làm phụ tá?” Mạnh Doãn Đường đứng lên, vẫn ngơ ngác không hiểu.

Hạ Lệ nói: “Bởi vì hắn có tay nghề xuất quỷ nhập thần”

“Cái này… cũng hữu dụng sao?”

Trong nụ cười Hạ Lệ có một nét nàng không hiểu, gật đầu nói: “Có một số thời điểm vô cùng hữu dụng”

Một lát sau, Viên Sùng Tuấn đi vào hành lang phía đông nội đường, hướng hai người hành lễ.

“Ngươi tìm ta là có chuyện gì?” Mạnh Doãn Đường ngồi ngay ngắn, thái độ đoan trang cùng vẻ mặt ung dung, hơi có mấy phần khí thế của chủ mẫu đương thời.

Viên Sùng Tuấn hơi cúi đầu nói: “Phu nhân, ta muốn gặp Mạnh gia nhị nương tử, nàng không chịu gặp ta, ta chỉ có thể đi cầu phu nhân”

“Ngươi muốn gặp nàng? Vì chuyện gì?” Mạnh Doãn Đường hỏi.

Viên Sùng Tuấn chần chừ một lúc, chắp tay nói: “Trước kia ta khốn cùng chán nản, tự nghĩ không thể cho Mạnh nhị nương tử một cuộc sống tốt đẹp, cô phụ một mảnh tâm ý của nàng. Hiện giờ ta có tiền, mua nhà cửa, mua nô tỳ, hơn nữa còn tính thi khoa cử giành công danh. Ta hỏi thăm biết nàng còn chưa mai mối, nghĩ muốn gặp nàng, nếu nàng không chê ta giờ phút này vẫn là bạch thân, muốn đến nhà nàng cầu hôn”

Mạnh Doãn Đường đánh giá hắn, nàng mới chỉ gặp hắn 2 lần, lần thứ nhất, hắn giống như mọi thiếu niên khác khi gặp được người trong lòng, hân hoan mà ngốc nghếch. Lần thứ hai hắn giống như mọi thiếu niên khác bị mất mặt trước người mình thích, tự ti lại cô đơn.

Lần này thì khác, nàng có thể nhận ra hắn khẩn trương không yên, nhưng ánh mắt cùng giọng nói lộ ra sự kiên định chắc chắn, hắn thật sự muốn cầu hôn Mạnh Dĩ Vi.

Mua nhà cửa, mua nô tỳ, cũng tính toán thi khoa cử giành công danh, chứng tỏ vài năm tới hắn chỉ tập trung vào đọc sách, không phải mưu sinh cũng không lo lắng chi phí ăn mặc của người trong nhà, điều này đòi hỏi một khoản tiền không nhỏ.

“Viên lang quân, thứ ta mạo muội, ta muốn biết tiền của ngươi từ đâu mà có?” Mạnh Doãn Đường hỏi.

Viên Sùng Tuấn im lặng, ngẩng đầu nhìn Hạ Lệ.

Hạ Lệ nói với Mạnh Doãn Đường: “Không phải ta đã nói với nàng rồi sao, hắn là phụ tá của ta, tiền kia là ta cho hắn phí an gia”

Mạnh Doãn Đường: “…”

Một phụ tá mà có thể được cấp phí an gia đổi nhà đổi cửa ở Trường An, phu quân nàng đúng là phá gia chi tử!

Nhưng nếu số tiền này lai lịch chính đáng, nàng cũng sẽ không lo lắng.

“Tâm ý của ngươi ta hiểu được, ngươi đưa địa chỉ hiện tại cho nha hoàn của ta, ta sẽ về nói với muội muội chuyện này. Nếu nàng đồng ý gặp mặt, ta sẽ cho người đến báo cho ngươi, nếu nàng không muốn gặp, ta cũng sẽ cho ngươi biết”, Mạnh Doãn Đường nói.

“Đa tạ phu nhân, làm phiền phu nhân”, Viên Sùng Tuấn cung kính cáo từ.

Vừa thấy hắn đi ra ngoài, Hạ Lệ liền bước đến bên cạnh, ôm nàng vào lòng, hỏi: “Hôn sự của muội muội nàng, nhạc mẫu đại nhân có dự định gì không?”

Mạnh Doãn Đường vốn đã quen mỗi lần ở cùng nhau, hắn đều dính lấy nàng, để hắn ôm, nói: “Lần trước có chuyện lộn xộn, mẹ ta không cho tiểu muội ra ngoài gặp gỡ ai nữa, gần nhất cũng đang có ý định này”

“Nếu nhạc mẫu đại nhân chưa tìm được ai vừa ý, có thể không ngại xem xét Viên Sùng Tuấn”

Mạnh Doãn Đường kinh ngạc ngước mắt nhìn hắn nói: “Không phải trước kia chàng ghét bỏ họa sĩ như hắn, sao giờ lại ủng hộ hắn?”

Hạ Lệ nói: “Địa vị của hắn có thấp một chút, nhưng giỏi nắm bắt cơ hội, can đảm cẩn trọng, lại có quý nhân tương trợ, tương lai có thể được việc. Nếu trong lòng muội muội nàng còn có hắn, thì có thể”

Mạnh Doãn Đường cười hỏi hắn: “Có quý nhân tương trợ? Đừng nói quý nhân đó là chàng nha?”

Hạ Lệ nhướn mi: “Sao? Với hắn mà nói, ta không đủ quý sao?”

Mạnh Doãn Đường buồn cười, giơ tay đánh hắn: “Làm gì có ai tự nói mình như vậy chứ?”

“Sự thật không thể chối cãi phải không?”

Mạnh Doãn Đường rất vui.

Phu thê đùa giỡn một trận, Hạ Lệ nói: “Chuyện chung thân của muội muội nàng, chiều nay nàng về nhà xem thế nào đi, làm được sớm thì làm. Muội muội nàng tuổi cũng không còn nhỏ, tốt nhất năm nay xong chuyện hôn sự”

“Sao lại sốt ruột như vậy?” Mạnh Doãn Đường nghi ngờ.

Hạ Lệ cười nói: “Ta chỉ lo đêm dài lắm mộng, vạn nhất thời gian dài quá, lại xảy ra biến cố thì sao?”

Mạnh Doãn Đường hồ nghi nhìn hắn: “Biến cố gì?”

Hạ Lệ buông tay nói: “Ai biết được? Nếu là biến cố thì luôn không biết trước được”

Mạnh Doãn Đường không tin hắn không biết, nếu hắn đã có tín hiệu, đương nhiên nàng không thể không nghe theo, chiều hôm đó về Mạnh gia tìm Mạnh Dĩ Vi.

Mạnh Dĩ Vi nghe nàng nói lại những câu của Viên Sùng Tuấn, cúi đầu không nói.

Mạnh Doãn Đường cũng không thúc giục, chuyện hôn nhân đại sự, nàng nghĩ càng rõ ràng càng tốt.

“Tỷ phu nói hắn có thể à?” sau một lát, Mạnh Dĩ Vi ngẩng đầu lên hỏi Mạnh Doãn Đường.

Mạnh Doãn Đường gật đầu: “Hắn nói là có thể, nhưng muội cũng biết, bọn nam nhân nhìn nhau và chúng ta nhìn nam nhân, ánh mắt cùng tiêu chuẩn đều bất đồng. Có thể hay không phải do muội tự nhìn và quyết định”

Mạnh Dĩ Vi suy nghĩ một lát, chần chừ hỏi Mạnh Doãn Đường: “A tỷ, tỷ nói, ta có nên… cho hắn một cơ hội nữa không?”

Mạnh Doãn Đường vừa nghe lời này liền biết trong lòng nàng vẫn còn Viên Sùng Tuấn, nếu đã thực sự buông bỏ, với tính cách quả quyết của nàng, chỉ sợ mặc kệ ai nói gì, nàng vẫn sẽ kiên quyết lắc đầu.

“Cứ gặp một lần đi”, nàng nắm tay Mạnh Dĩ Vi, nói: “Gặp một lần cũng không phải là đã đáp ứng hắn. Ta chỉ cảm thấy, đời này gặp được một người khiến cho lòng mình rung động không dễ, nếu không thành được phu thê thì cũng chia tay trong tốt đẹp. Nếu lần gặp trước của muội và hắn là lần gặp cuối cùng, đối với cả hai mà nói, trong lòng vẫn còn nhiều đáng tiếc”

Mạnh Dĩ Vi nghĩ nghĩ, gật đầu: “A tỷ nói đúng, vậy cứ gặp một lần đi”

Mạnh Doãn Đường mỉm cười: “Được, để ta cho người đi báo với hắn”

Quá trưa hôm sau, tại một nhã gian trên lầu hai của Hạnh hoa Xuân vũ lầu, Mạnh Doãn Đường cùng Mạnh Dĩ Vi ngồi bên cửa sổ, vừa uống trà vừa nhìn xuống ngã tư đường.

Lát sau, một công tử cưỡi ngựa mặc cẩm bào màu xanh đi tới, ngửa đầu lên nhìn hai người, lộ ra gương mặt tuấn tú môi hồng răng trắng.

Mạnh Doãn Đường thu hồi ánh mắt, nhìn Mạnh Dĩ Vi cười nói: “Hắn tới rồi”

Hai gò má Mạnh Dĩ Vi hơi phiếm hồng.

Mạnh Doãn Đường chỉnh lại vạt áo, chuẩn bị đứng lên đi xuống.

Mạnh Dĩ Vi vội vàng hỏi: “A tỷ, tỷ không ở lại sao?”

Mạnh Doãn Đường cười nói: “Hai người nói chuyện, ta ở lại làm chi? Ta đến Hương nhu phường trước, các người nói chuyện xong thì đến đó tìm ta”

Nàng ra cửa, vừa lúc Viên Sùng Tuấn lên lầu, chắp tay hành lễ: “Hạ phu nhân”

“Ừ, muội muội ta ở bên trong, thành hay không là do ngươi” Mạnh Doãn Đường trong lòng có chút hy vọng bọn họ có thể thành, nguyên nhân đơn giản, Viên Sùng Tuấn tướng mạo đẹp, trong nhà cũng không có quan hệ phức tạp loạn tất bát tao, nếu Hạ Lệ đã có lời tốt về hắn, tức là hắn cũng có thể thành công.

Mạnh Doãn Đường nghĩ thay cho Dĩ Vi, tương lai cũng sẽ tốt đẹp.

“Đa tạ Hạ phu nhân”

Mạnh Doãn Đường mang theo nha hoàn xuống lầu, Viên Sùng Tuấn vào nhã gian.

“Mạnh nhị nương tử”, hắn hành lễ với Mạnh Dĩ Vi.

Mạnh Dĩ Vi đáp lễ: “Viên lang quân, ngồi xuống nói chuyện đi”

Viên Sùng Tuấn tạ ơn, ngồi xuống đối diện với Mạnh Dĩ Vi.

Mạnh Dĩ Vi cúi đầu, thong thả uống trà.

Viên Sùng Tuấn nhìn nữ tử thanh lệ ôn nhã ở đối diện, trong lòng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng sợ nói ra quá phận lại đường đột, nội tâm đấu tranh một lúc, hắn lấy bức tranh từ trong túi luôn mang theo bên người, đưa cho Mạnh Dĩ Vi nói: “Lần trước không có năng lực vẽ tranh cho nàng, ta vẫn luôn nuối tiếc, đây là ta vẽ lại, hy vọng nàng sẽ thích”

Mạnh Dĩ Vi đặt tách trà xuống, nhận bức tranh, mở ra xem.

Trong tranh, nàng ngồi trong đình, tay cầm chiếc quạt tròn, sau lưng là mười dặm sen nở. Khuôn mặt nàng hơi nghiêng nghiêng đón gió, sợi tóc bay chạm nhẹ vào má, thậm chí nốt ruồi nhỏ ở cuối mắt cũng nhìn rõ.

Mạnh Dĩ Vi không biết mình lại đẹp đến thế, hoặc có lẽ, nàng vốn không đẹp như vậy nhưng trong mắt hắn nàng là như thế.

Nàng đỏ mặt, thấp giọng nói: “Vẽ đẹp lắm”

Viên Sùng Tuấn nhìn thẳng nàng, nói: “Không, không bằng một phần mười của nàng”

Tai Mạnh Dĩ Vi hồng lên, nàng cất bức tranh đi.

“Vì để tiếp cận nàng, ta đã làm phụ tá cho tỷ phu nàng”, Viên Sùng Tuấn đột nhiên nói.

Mạnh Dĩ Vi không hé răng.

“Lần trước từ biệt, thực ra trong lòng ta vô cùng tuyệt vọng, không buông bỏ được nàng nhưng cũng không biết làm thế nào để xứng đôi với nàng. Mấy tháng trước, mẫu thân ta bỗng nhiên bệnh nặng, nói tâm nguyện duy nhất trước khi chết là muốn thấy ta thành thân, muốn ta cưới nữ nhi kế bên nhà. Lúc đó ta bỗng nhiên ý thức được, ta sắp hai bàn tay trắng, cô đơn một mình trong thiên hạ này, đừng nói đến tôn ti, cho dù là sinh tử cũng không có ai để ý. Khi đó ta hiểu được, vì một cái tôn nghiêm đáng thương hại này, ta đã có bao nhiêu ngu xuẩn khi bỏ qua nàng, nếu một người ngay cả cái chết còn không sợ, thì còn gì đáng phải sợ nữa?”

Hắn nắm tay, cúi đầu nói: “Ta vốn dĩ muốn có thêm thể diện khi đi gặp nàng, nhưng đại phu nói, mẫu thân ta chỉ còn được vài tháng nữa. Nếu mẫu thân qua đời, ta phải thủ tang giữ trọn đạo hiếu, sẽ hoàn toàn không còn cơ hội nào với nàng. Ta không muốn dễ dàng buông tay như thế, cho nên dù cho kết cục thế nào, ta cũng hy vọng là nàng cự tuyệt ta không phải vì ta không cầu hôn nàng. Ta thực sự thích nàng, ngay từ lần gặp đầu tiên đã thích nàng. Ta từng quá tự ti, quá hồ đồ, nhưng hiện tại ta rất rõ ràng, vì nàng, cái gì ta cũng nguyện làm. Nàng có thể… cho ta một cơ hội nữa được không?”

Mạnh Dĩ Vi ngẩng đầu lên, nhìn hắn nói: “Trước khi trả lời chàng, ta hy vọng chàng giải đáp cho ta một chuyện”

“Chuyện gì?”

“Chàng làm thế nào để tỷ phu thu nhận làm phụ tá?” Mạnh Dĩ Vi nhìn hắn.

Ánh mắt Viên Sùng Tuấn khẽ run, nuốt nước miếng nói: “Nàng có nhất định phải biết không? Chuyện này tỷ tỷ nàng cũng có thể không biết”

Mạnh Dĩ Vi bóp các ngón tay: “Ta muốn biết, điều này rất quan trọng. Chàng yên tâm, ta sẽ không nói ra ngoài” Nàng không dám nói mình hiểu tỷ phu, nhưng con người như Hạ đại tướng quân, sẽ không vì nhất thời thương hại hay vì một lý do không quan trọng mà thu nhận một người không danh tiếng, không đáng giá một xu làm phụ tá.

Nàng cần phải biết, một họa sĩ như Viên Sùng Tuấn rốt cuộc đã làm gì mới được Hạ Lệ thu nhận dưới trướng.

Viên Sùng Tuấn nhìn nàng một lát, hơi cụp mắt, rót một ít nước trà ra bàn, lấy ngón tay viết chữ: “Những phong thư chứng cứ Tần Diễn mưu phản tìm thấy trong thư phòng Đàm Lập An, là ta viết”

Mạnh Dĩ Vi khiếp sợ trợn tròn hai mắt, không tin được.

“Chàng? Chàng như thế nào…”

Viên Sùng Tuấn lắc đầu, tiếp tục viết: “Là bọn họ nghe được tài nghệ viết chữ, trang trí cao siêu của cha ta nên tìm đến, đưa cho ta một tập bản thảo, thư tín, ta đã viết từng chữ một”

Mạnh Dĩ Vi đưa tay che miệng, thất thanh hỏi: “Chàng không sợ sao?”

Viên Sùng Tuấn lắc đầu cười nói: “Trước khi làm chuyện này ta đã nghĩ qua, kết cục đơn giản chỉ có 2 cái, một là bị bọn họ giết người diệt khẩu, hai là ta thành công, có lẽ về sau còn dùng được, đem thu nhận ta. Nếu là cái thứ 2, ta còn có cơ hội đổi đời, nói cách khác, có thể cầu hôn nàng” 

Bình Luận (0)
Comment