Thanh Mai - Giang Nam Mai Ngạc

Chương 80

Sau khi Viên Sùng Tuấn nói chuyện với Mạnh Dĩ Vi, Mạnh Dĩ Vi đến Hương nhu phường. Mạnh Doãn Đường thấy biểu tình của nàng vừa xấu hổ vừa rụt rè, biết là nàng đã đồng ý, không hỏi nhiều nữa.
Trên đường về, Mạnh Dĩ Vi nói với nàng chuyện mẹ của Viên Sùng Tuấn bệnh nặng, không sống lâu được.

Mạnh Doãn Đường nghĩ đây là biến cố mà Hạ Lệ nói, vì thế vội vàng trở về thông báo với cha mẹ.

Mạnh Dĩ Vi đồng ý gả, lại có Mạnh Doãn Đường nói thêm vào, dĩ nhiên là Mạnh Phù Doanh và Chu thị gật đầu.

Vì thế Viên gia vội cho người mang sính lễ tới, hai nhà cùng gấp rút chuẩn bị, trước khi hết năm cũng kịp cho Viên Sùng Tuấn cưới Mạnh Dĩ Vi về.

Mẫu thân Viên Sùng Tuấn 2 tháng sau thì mất, lão nhân gia nhìn thấy nhi tử duy nhất cưới được kiều thê, lại có anh em đồng hao quyền cao chức trọng, hoàn toàn yên tâm, thanh thản ra đi.

Xong xuôi mọi việc, Mạnh Doãn Đường nằm trong lòng Hạ Lệ, nghĩ tới phu thê Viên Sùng Tuấn cùng Mạnh Dĩ Vi, buồn rầu nói: “Muội muội cũng đáng thương, thành hôn được 2 tháng đã phải giữ đạo hiếu”

“Không phải sao? Tiểu phu thê vừa mới được ăn thịt, giờ lại phải ăn chay 27 tháng, ngẫm lại mà đau lòng thay cho bọn họ. Nếu không nàng tính thời gian, trộm đưa cho muội muội nàng một ít thuốc? Chỉ cần không tạo ra đứa nhỏ, buổi đêm bọn họ làm gì ai biết”, Hạ Lệ thấp giọng nói.

Mạnh Doãn Đường nghẹn họng nhìn trân trối, ngồi dậy từ trong ngực hắn, vừa thẹn vừa giận đánh vào người hắn: “Chàng nói cái gì thế? Đáng ghét!”

Hạ Lệ cười, còn chưa kịp nói chuyện, con anh vũ Thải y bên cạnh đã tiếp lời, học theo ngữ điệu nhõng nhẽo nũng nịu của Mạnh Doãn Đường: “Chán ghét… không cần, a a… đau… chàng nhẹ một chút…”

Sau đó chuyển sang giọng trầm thấp: “Ngoan, nhịn chút nữa, sẽ tốt ngay thôi”

Giống y như đúc.

Mạnh Doãn Đường kinh ngạc, hai má đỏ hồng, vừa che mặt vừa rúc sâu vào lòng Hạ Lệ, hận không thể độn thổ.

Hạ Lệ ôm nàng cười to không ngừng.

Mạnh Doãn Đường: “Chàng còn cười, ta không muốn sống nữa!”

Hà Lệ dỗ dành: "Chỉ là một con anh vũ thôi, bắt chước nói vậy chứ không hiểu gì cả”

“Nhỡ ngày nào đó có ai nghe thấy thì sao?”

“Vậy… hay đưa nó cho nha hoàn nuôi?”

“Nó nói đi nói lại mấy câu này, làm sao đưa cho nha hoàn được?” Mạnh Doãn Đường tức giận nói.

“Vậy làm thế nào?”

Phu thê thương lượng rất lâu cũng không tìm ra biện pháp nào, cuối cùng lại phải tự mình nuôi.

Qua vài ngày yên ổn, lại có đại sự.

Giáng Châu Nhâm đồng dã sử Trương Bá Hưng bị tra ra dùng hàng nhái tráo đổi để tư lợi, dùng chì mạ đồng để giả tạo hơn 10 vạn cân đồng tiền, số lượng cực lớn, chấn động cả triều đình và dân chúng.

Trương Bá Hưng bị áp tải về Trường An thẩm vấn, Hạ Lệ bị phạt một năm bổng lộc vì đã tiến cử người này.

Trương Quân Cơ biết tin, vội tìm Mạnh lão phu nhân, đòi bà sáng sớm đi phủ Vệ Quốc công cầu kiến Mạnh Doãn Đường.

Sáng sớm hôm sau, hai người ngồi trong nội đường trang nghiêm hoa lệ của phủ Vệ Quốc công chờ đợi hồi lâu, ngoài cửa chợt có bóng người.

Mạnh lão phu nhân vội ngồi thẳng lên, bày ra tư thế tổ mẫu, ngẩng đầu lên thì ngạc nhiên: “Hạ đại tướng quân?”

Trương Quân Cơ cũng kinh ngạc nghi ngờ.

Hạ Lệ lập tức đến ngồi ở ghế chính, ngẩng đầu nhìn hai người nói: “Đồng Nương hôm qua mệt, vẫn còn đang ngủ, hai người tìm nàng? Nói với ta cũng được”

Trương Quân Cơ cùng Mạnh lão phu nhân nhìn nhau, trong lòng thấp thỏm. Là bởi vì có tật giật mình, mặc dù biết chủ nhân hiện tại có thể chưa phát hiện đồ vật bị tráo đổi, nhưng khi đối mặt vẫn không thể tự nhiên được.

“Hạ đại tướng quân, chất nhi của lão thân dính vào vụ việc đó chắc người cũng đã nghe nói, án này tất có kỳ quái. Nếu là mấy ngàn cân đồng tiền thì hắn còn có lòng tham, chứ đến mấy vạn cân, đánh chết hắn cũng không có gan xuống tay. Cầu Hạ đại tướng quân vì giao tình giữa hai nhà, ra tay trợ giúp, đừng làm cho hắn trở thành vật tế thần cho người khác hưởng lợi”, Mạnh lão phu nhân khẩn thiết mở miệng nói.

Trương Quân Cơ cũng nói: “Hạ đại tướng quân, cô tổ mẫu nói đúng, cha ta chắc chắn bị người hãm hại. Ông mới đi nhậm chức đồng dã sử được bao lâu chứ? Làm gì có khả năng tham ô mấy chục vạn cân đồng tiền?”

Hạ Lệ không nhịn được cười một tiếng.

Mạnh lão phu nhân cùng Trương Quân Cơ kinh ngạc nhìn hắn.

Hạ Lệ phất tay, thị vệ cùng nha hoàn lùi hết ra ngoài.

Hạ Lệ nhìn quét qua Mạnh lão phu nhân cùng Trương Quân Cơ, chậm rãi mở miệng: “Ý của nhị vị là buộc ta phải nhất thiết trợ giúp, đừng để cho Trương Bá Hưng phải chịu tội thay cho ta sao?”

Lời vừa nói ra, Mạnh lão phu nhân cùng Trương Quân Cơ như bị sét đánh, đứng đờ tại chỗ.

Hạ Lệ nâng ly lên, chậm rãi uống một ngụm trà.

Mạnh lão phu nhân nhìn dáng vẻ khinh bạc của hắn, hai gò má run rẩy, lẩm bẩm nói: “Ngươi… ngươi đã sớm biết…”

Trương Quân Cơ mặt xám như tro tàn.

Hạ Lệ buông chén trà, quay sang nhìn một già một trẻ mặt cắt không còn giọt máu, hai tay nắm lại, mặt lộ vẻ nghi hoặc hỏi: “Kỳ thật có một chút mà ta vẫn không thông, trước kia ta không ở đây thì không tính, nhưng sau khi ta trở về, các ngươi vì cái gì mà không hề kiêng kị mặc sức khi dễ Đồng Nương? Hả? Trong mắt các ngươi, Hạ Lệ ta ngu xuẩn vô năng như vậy sao?”

“Không không, không phải, ta không phải cố ý lừa gạt, lúc trước khi báo cho Hạ đại nương tử nói chưa rõ ràng, nàng hiểu lầm…”

“À, nói như vậy tức là lỗi của a tỷ ta?” Hạ Lệ mặt không thay đổi nhìn chằm chằm Trương Quân Cơ.

Trương Quân Cơ môi run rẩy, lệ rơi đầy mặt, lắc đầu.

“Ít nói nhảm đi, muốn ta thả Trương gia, có thể. Hai người về lấy cái chết tạ tội, chỉ cần trước khi trời tối ta nghe được tin hai ngươi chết, ta sẽ lưu lại cho Trương gia một chút hương hỏa”, Hạ Lệ nói.

Lúc này ngay cả Mạnh lão phu nhân cũng run lên.

“Nói gì thì nói, ta vẫn là tổ mẫu của Đồng Nương, tổ mẫu ruột thịt, ngươi sao có thể bức ta chết?” bà ta nói.

Hạ Lệ nhìn bà: “Ta đương nhiên biết bà là tổ mẫu ruột của nàng, bằng không năm đó sao bà có thể ép nàng phải gả cho Yến Từ? Nhưng bà không phải là tổ mẫu ruột thịt của ta, vì sao ta không thể bức chết?”

“Ngươi không sợ chúng ta đem chân tướng của ngươi nói cho đối thủ của ngươi biết sao?” Trương Quân Cơ tuyệt vọng cùng cực, liều chết nói.

“Chân tướng? Ngươi có không?” Hạ Lệ thấy buồn cười: “Đương nhiên, nếu ngươi cảm thấy có người sẽ tin ngươi, sau khi ra khỏi phủ Vệ Quốc công, ngươi có thể thử xem. Nhưng ta phải nhắc nhở các ngươi một chút, cho các ngươi tự sát tạ tội là ta đã nghĩ đến cảm thụ của Đồng Nương, cho các ngươi một thể diện, nếu các
ngươi không cảm kích, có thể lựa chọn một cái chết phi thường khó coi”

Hắn đứng dậy bước ra khỏi nội đường, giọng lạnh lùng độc đoán: “Nhớ kỹ, trước khi mặt trời lặn”

Mạnh Doãn Đường căn bản không hề biết Mạnh lão phu nhân và Trương Quân Cơ đến tìm nàng. Sáng sớm hôm sau, hạ nhân trong Mạnh phủ đến báo mới biết Mạnh lão phu nhân đã mất, còn thập phần khiếp sợ, cảm thấy quá mức đột ngột.

Sau đó, lại truyền đến tin Trương Quân Cơ thắt cổ tự tử tại nhà chồng. Mạnh Doãn Đường tưởng do tội của Trương Bá Hưng quá lớn làm cho nàng ta không chịu nổi áp lực, nghĩ tới nàng ta còn hai đứa nhỏ, trong lòng thập phần thương xót.

Đợi cho tang sự của Mạnh lão phu nhân xong xuôi, án tử của Trương Bá Hưng cũng được ban xuống.

Bởi vì tham ô số lượng quá lớn, mà mấy chục vạn cân đồng tiền kia đang ở đâu, Trương Bá Hưng không nói ra được, cuối cùng bị xử trảm ngay lập tức, tước bỏ tước vị, tịch thu gia sản. Nam đinh Trương gia lưu hành hai ngàn dặm, nữ quyến sung nhập giáo phường ty.

Sau khi vụ án Trương gia giải quyết xong, hoa mẫu đơn lại nở rộ.

Cao An trưởng công chúa tổ chức tiệc hoa mẫu đơn ở Cao viên.

Mạnh Doãn Đường phát hiện mình cùng quận chúa Hòa Tĩnh có thói quen ăn mặc thật sự giống nhau, hai người lại mặc áo trùng nhau.

Điều duy nhất khác biệt là lần này đổi thành quận chúa Hòa Tĩnh yên lặng tránh lui.

Hạ Lệ mặc dù đáp ứng Mạnh Doãn Đường không động đến mẹ con Yến vương phi cùng quận chúa Hòa Tĩnh, nhưng với bản tính có thù tất báo của hắn, tất nhiên sẽ không để Yến vương gia sống thoải mái. Gần một năm nay, rất nhiều quan hệ thông gia bằng hữu của Yến vương bị Hạ Lệ chèn ép, gạt bỏ, cuộc sống rất không ổn. Áp lực đè nặng trên người Yến vương, Yến vương không làm gì được Hạ Lệ, chỉ có thể trút giận lên Yến vương phi và quận chúa Hòa Tĩnh.

Bên hồ mẫu đơn, như thường lệ lại có hai bộ cần câu, Hạ Lệ cùng Ngư Tuấn Nghĩa song song ngồi dưới tàng cây anh đào.

“Hạ đại tướng quân lần này lấy quá nhiều tiền phi nghĩa đó!” mắt Ngư Tuấn Nghĩa nhìn xuống hồ, tựa tiếu phi tiếu.

Lời nói của Hạ Lệ khiến ông ta không giữ được biểu cảm:

“Ở chung lâu như vậy, Ngư tướng quân còn không biết ta sao? Con người của ta luôn coi tiền tài như cặn bã. Đúng là có người giàu to vì tiền phi nghĩa, nhưng không phải ta, một xu ta cũng không lấy”

Ngư Tuấn Nghĩa ánh mắt âm trầm.

Hạ Lệ mang bộ mặt tươi cười.

Mấy chục vạn cân đồng tiền có thể mua chuộc được bao nhiêu người? Hoặc là dùng nó để đập ngã ai đó, có ai không bị đạp đổ?
Những thân tín dưới tay mình, có thể tin tưởng được ai? Mấy chục vạn cân đồng tiền biến mất giống như một bí ẩn khiến cho bất kỳ một kẻ nào đều thấy kinh hồn táng đởm mỗi giây mỗi phút từ nay về sau.

Buổi tối, Hạ Lệ ở thư phòng xử lý công vụ, Mạnh Doãn Đường lạch xạch đi vào, dựa vào người hắn lẳng lặng nhìn hắn viết chữ, bắt đầu oán giận nói: “Ngày mai còn phải đi dự tiệc hoa mẫu đơn ở phủ Hưng Bắc hầu.

“Phu nhân Hưng Bắc hầu thật đáng ghét, một mực khoe khoang trong phủ bà ta có hai gốc hoa mẫu đơn cổ thụ. Ai chẳng biết hai cây mẫu đơn cổ thụ đó bà ta cưỡng đoạt về từ Nguyệt Tuyền tự chứ?”

“Tăng nhân trong chùa cực khổ nuôi dưỡng hai cái cây trong hơn 10 năm, bởi vì lọt vào mắt bà ta liền cưỡng đoạt mang về, còn nói láo là tăng nhân cảm niệm chuyện bà ta có công đức quyên góp đúc tượng Bồ tát nên tặng cho bà ta. Thật không biết xấu hổ.

“Bà ta còn nói cây mẫu đơn cổ thụ sau khi vào phủ bà ta kết nụ nở hoa đặc biệt đặc biệt nhiều, là Bồ tát phù hộ phủ Hưng Bắc hầu của bà ta! Sao lại có người mặt dày như thế chứ?

“Ta thực không muốn đi, Lưu thập nhất nương ở phủ Lộ Quốc công cũng không muốn đi, nhưng bọn họ có quan hệ họ hàng không thể không đi. Lưu thập nhất nương nằn nì ta ngày mai đi cùng, bởi vì ta có thể về sớm, nàng sẽ tranh thủ về sớm cùng ta luôn.

“Thế nhưng thật sự ta không muốn nhìn sắc mặt dối trá của phu nhân Hưng Bắc hầu!”

Mạnh Doãn Đường liên miên cằn nhằn một hồi lâu, Hạ Lệ vẫn không phản ứng, liền giở trò xấu nằm bò lên người hắn, nâng cằm hắn nói: “Sao chàng không để ý đến ta? Có phải không thích ta rồi không?”

Hạ Lệ cúi mắt nhìn tiểu nương tử đang làm nũng trong ngực mình, thở dài, đặt bút xuống, ôm nàng đứng dậy, ra khỏi thư phòng đi về phía ngoại viện.

Mạnh Doãn Đường thấy hắn kêu mấy hạ nhân đỡ nàng lên ngựa, kinh ngạc lại mờ mịt: “Đã trễ thế này còn đi đâu?”

“Chẳng phải nàng mất hứng sao? Mang nàng đi làm một ít chuyện cao hứng”, Hạ Lệ xoay người lên ngựa, cưỡi chung với nàng một con, chạy ra ngoài cổng phủ Vệ Quốc công.

Trăng sáng sao thưa, gió thổi phơ phất, cùng hắn cưỡi ngựa dưới ánh trăng chạy xuyên qua phố phường, tâm tình của Mạnh Doãn Đường đã tốt hơn rất nhiều.

Chẳng bao lâu đã tới con hẻm chỗ phủ Hưng Bắc hầu, dừng lại ở bên ngoài tường, mấy tên thủ hạ trèo tường vào trước, sau đó một người quay lại ra hiệu cho Hạ Lệ đang đứng bên ngoài.

Hạ Lệ ôm Mạnh Doãn Đường bay qua tường, đi vào hậu viện.
Mạnh Doãn Đường lần đầu tiên làm việc này, mặc dù Hạ Lệ nắm tay nàng, nhưng nàng vẫn hồi hộp đến mức tim đập thình thịch, khó thở.

Có người dẫn đường, hai người nhanh chóng nhìn thấy nhân vật chính của buổi tiệc hoa mẫu đơn ngày mai của phủ Hưng Bắc hầu – hai gốc mẫu đơn cổ thụ. Đúng như lời nói của phu nhân Hưng Bắc hầu, dưới ánh trăng, cành là tươi tốt, các bông hoa đang nở rộ.

Trên mặt đất có hai gia đinh đang nằm, chắc là để canh gác hai gốc mẫu đơn.

Hạ Lệ không phải là kiểu người thương hương tiếc ngọc, gặp đúng đối tượng liền ra lệnh cho thuộc hạ: “Chém”

“Ấy đừng đừng! Lớn được như vậy cũng không dễ”, Mạnh Doãn Đường vội ngăn lại.

Hạ Lệ nhìn nàng: “Chẳng phải nàng không muốn tham gia tiệc hoa mẫu đơn sao? Không có hai gốc cây cổ thụ này, đương nhiên bọn họ sẽ không tổ chức tiệc được”

“Nhưng mà chém đi thật sự rất đáng tiếc!” Mạnh Doãn Đường nhìn hai gốc cây mẫu đơn cổ thụ cao lớn, trong đầu lóe lên ý tưởng, nói: “Nếu muốn phá hủy buổi tiệc mẫu đơn của họ, không cần cứ phải chặt cây”

Hai khắc sau, Mạnh Doãn Đường ôm một bọc lớn hoa mẫu đơn, hạ nhân đi theo mỗi người cũng ôm một bọc lớn, xuyên qua màn đêm chạy nhanh về phủ Vệ Quốc công.

Nghĩ tới ngày mai phu nhân Hưng Bắc hầu thức giấc, khiếp sợ nhìn hai cây mẫu đơn không còn một bông hoa nào, Mạnh Doãn Đường không nhịn được cười khanh khách không ngừng.

“Vui không?” Hạ Lệ ngồi phía sau hỏi nàng.

“Rất vui!” Mạnh Doãn Đường lớn tiếng nói, nếu không sợ người khác nghe thấy, nàng thật muốn hét thật to.

Trở về phủ Vệ Quốc công, Hạ Lệ lại đi thư phòng xử lý công vụ, Mạnh Doãn Đường kêu Tuệ An Hòa Thiện tìm thật nhiều bình hoa lại, cắm hết mẫu đơn vào bình, đặt được chỗ nào liền đặt ở khắp trong phủ.

Hạ Lệ đang cầm một quyển công văn, ngưng mi trầm tư, Mạnh Doãn Đường ôm một bình hoa mẫu đơn hớn hở đi vào, đặt lên án thư của hắn, rồi đi vòng ra sau nằm lên lưng hắn, hôn một cái thật kêu vào má hắn rồi cười hì hì vui vẻ chạy đi.

Hạ Lệ cảm nhận được hơi ấm mềm mại còn sót lại trên má mình, nhận định đây là một lời ám chỉ vì thế buông công văn đi theo ra ngoài.

Một lát sau, tiếng ngân nga của Mạnh Doãn Đường vang lên từ phía sau tấm rèm lụa đỏ trong phòng ngủ:

"Không muốn…

"Tốt như thế ta cũng không muốn..."

Giọng cười trầm thấp của nam nhân vang lên dịu dàng: “Suỵt, đừng nói, anh vũ nghe được đó”

Thanh âm nhỏ dần, triền miên.

Ánh trăng lặng lẽ chiếu qua cửa sổ, rải rác trên song cửa màu tím, hai con anh vũ nằm sát vào nhau, thu chân, vùi đầu trong cánh, sớm tiến vào mộng đẹp.

(Hoàn) 

Bình Luận (0)
Comment