Chương 10:
Hạ Trí không có ý kiến, chuyện này cứ vậy mà quyết định.
Có lẽ Chu Thời Bùi đã dặn dò trước, nên sáng hôm sau, khi Hạ Trí tìm chú Vương, ông liền nói cho cậu biết về thói quen sinh hoạt hằng ngày và sở thích của Chu Thời Bùi.
“Cậu cứ ghi nhớ thói quen và sở thích của cậu chủ trước, những thứ khác tôi sẽ dạy dần. Trong nhà có nhiều người làm, nhiều việc có thể giao cho họ, cậu không cần phải tự mình làm tất cả.” chú Vương cười nói.
Hạ Trí gật đầu. Cậu có trí nhớ rất tốt, chỉ cần nghe một lần là có thể ghi nhớ.
Trong bếp, dì Trương đang chuẩn bị bữa sáng, Hạ Trí bước vào xem. Nhìn thấy cậu, dì Trương hơi bất ngờ. Hạ Trí đã ở đây gần hai tuần nhưng hiếm khi đi lại trong biệt thự. Cậu chỉ ở phòng khách hoặc trong phòng riêng, thỉnh thoảng theo Chu Thời Bùi vào thư phòng, ngoài ra gần như không bước chân ra khỏi cửa.
Có lần, thời tiết bên ngoài rất đẹp, hoa trong vườn nở rộ, dì Trương gợi ý cậu ra ngoài đi dạo, nhưng Hạ Trí lắc đầu từ chối, chỉ ngồi yên trong phòng khách, im lặng như đang thẫn thờ suy nghĩ điều gì đó.
Trong mắt dì Trương, Hạ Trí rất ngoan, chỉ là cậu không có nhiều biểu cảm, cũng ít giao tiếp với người khác. Chỉ khi ở bên Chu Thời Bùi, cậu mới nói chuyện nhiều hơn một chút.
Hôm nay, hiếm khi thấy Hạ Trí chủ động vào bếp, dì Trương mỉm cười hỏi: "Sao thế? Có món gì muốn ăn sao? Cứ nói với dì, dì sẽ làm cho cậu."
Không biết vì sao, nhưng khi đối diện với Hạ Trí, dì Trương vô thức xem cậu như một đứa trẻ, ngay cả giọng điệu cũng mang theo chút cưng chiều.
Hạ Trí lắc đầu, gõ lên điện thoại một dòng chữ: [Cháu có thể học nấu ăn không?]
dì Trương nhìn dòng chữ trên màn hình, ngẩn ra một lúc, theo phản xạ nhìn về phía chú Vương đang đứng ở cửa.
chú Vương không biết Hạ Trí vừa nhắn gì, nhưng vẫn gật đầu, ý bảo cứ làm theo cậu. Đây cũng là ý của Chu Thời Bùi.
Thấy vậy, dì Trương quay lại nhìn Hạ Trí, mỉm cười gật đầu: "Được thôi, nhưng cậu phải cẩn thận đấy."
Nói xong, dì liền nhường chỗ cho cậu.
chú Vương đứng một bên nhìn Hạ Trí bận rộn trong bếp, không nói gì, chỉ thầm nghĩ rằng hôm nay bữa sáng của Chu Thời Bùi chắc chắn sẽ rất đặc biệt.
Khi bữa sáng được chuẩn bị xong, Chu Thời Bùi cũng vừa xuống lầu. Nhìn thấy món ăn trên bàn, hắn hơi cau mày—vừa cháy vừa khét, chẳng có chút mỹ quan nào, rõ ràng không đạt tiêu chuẩn như mọi khi.
Hạ Trí ngồi đối diện hắn. dì Trương thấy sắc mặt Chu Thời Bùi thì lên tiếng: "Là do cậu Hạ tự tay làm đấy."
Nghe vậy, ánh mắt Chu Thời Bùi khẽ động, nhìn về phía Hạ Trí.
Hạ Trí cũng biết mình làm không ngon, mà bây giờ có làm lại cũng không kịp, chỉ khiến Chu Thời Bùi chậm bữa sáng. Vì vậy, cậu cầm điện thoại nhắn cho hắn một tin: [Lần sau tôi sẽ làm tốt hơn.]]
Chu Thời Bùi cúi xuống nhìn tin nhắn, lập tức hiểu ra.
Hắn định bảo cậu không cần phải làm những chuyện này. Hắn không thiếu người phục vụ, ban đầu hắn chỉ muốn Hạ Trí có một công việc và thu nhập, để cậu cảm thấy yên tâm khi sống ở đây.
Đồng thời, vì thấy Hạ Trí ít giao tiếp với người khác, hắn nghĩ để cậu làm gì đó sẽ tốt hơn, ít nhất cũng có thể trò chuyện với mọi người trong nhà.
Quan trọng hơn, nếu Hạ Trí có thể học hỏi từ chú Vương, học cách quản lý và sắp xếp công việc, thì sau này cậu sẽ có khả năng sống tự lập hơn.
Những việc khác, hắn đã có người lo.
Nhưng lời vừa đến miệng, Chu Thời Bùi lại nuốt xuống.
Nếu Hạ Trí chủ động muốn làm, cũng không phải chuyện xấu. Hắn không nên ngay lập tức từ chối cậu, làm cậu mất hứng.
Dù sao thì… có dì Trương ở bên, chắc cũng không tệ lắm.
"Ăn thôi." Chu Thời Bùi nói.
Hạ Trí vẫn chưa động đũa, nhìn hắn chăm chú.
Chu Thời Bùi không nói gì thêm, cầm đũa lên bình tĩnh ăn thử một miếng.
Có lẽ do dì Trương đã hướng dẫn nên dù món ăn không đẹp mắt, nhưng ít nhất cũng không đến mức khó ăn. Chỉ là có chút cháy khét, hơi đắng và mặn hơn bình thường một chút.
Hắn không tỏ vẻ gì, chỉ lặng lẽ ăn hết phần của mình.
Lần nữa, hắn định nói với Hạ Trí rằng lần sau không cần phải nấu nữa. Nhưng rồi lại thôi.
Sau đó, hiếm hoi lắm, hắn uống thêm hai cốc nước vào buổi sáng.
Thấy vậy, Hạ Trí cúi đầu, yên lặng ăn hết phần của mình.
Cậu biết mình nấu không ngon, nhưng Chu Thời Bùi không trách mắng một câu nào.
Hôm nay là thứ Sáu. Chu Thời Bùi dự định cuối tuần đưa Hạ Trí ra ngoài một chuyến, nên tối nay hắn sẽ về nhà cũ thăm mẹ.
Nghe chú Vương nói, cả tuần nay Hạ Trí vẫn chưa bước chân ra khỏi cửa lần nào.
Trước khi đi, Chu Thời Bùi dặn dò chú Vương: "Tối nay tôi về nhà mẹ, không cần chuẩn bị cơm cho tôi."
“Vâng, cậu chủ. Thay tôi gửi lời hỏi thăm đến phu nhân.” chú Vương gật đầu đáp.
Hạ Trí tưởng rằng Chu Thời Bùi sẽ không về trong tối nay. Khi thấy hắn rời đi, cậu cảm thấy có chút mất mát.
Cảm giác này không thể hiện ra ngoài, nhưng nó cứ lặng lẽ tồn tại trong lòng cậu.
Thế gian không có bức tường nào không lọt gió. Nhất là với thân phận của Chu Thời Bùi, chuyện hắn mang Hạ Trí về sớm đã trở thành đề tài bàn tán ngầm.
Hơn nữa, tình huống của Hạ Trí khá đặc biệt.
Những ai từng gặp cậu đều biết cậu có ngoại hình rất đẹp. Và những người hiểu đôi chút về Chu Thời Bùi cũng biết khuynh hướng tính dục của hắn.
Hai người vốn chẳng có bất kỳ mối quan hệ nào trước đây, vậy mà đột nhiên Chu Thời Bùi đưa Hạ Trí về sống cùng. Nói là vì lòng tốt thì nghe cũng hợp lý, nhưng ai biết được trong lòng hắn thực sự nghĩ gì?
Thế là, những lời đồn đại về họ càng lúc càng trở nên mờ ám và nhiều ẩn ý.
Có người nói, Chu Thời Bùi thực sự tốt bụng.
Có người lại bảo, hắn có dụng ý khác…
Những người luôn muốn tìm hiểu sở thích của Chu Thời Bùi chắc chắn sẽ cảm thấy đây là một tin tức đáng để chú ý.
Người có tâm tư khác nhau vốn dĩ rất nhiều, Chu Thời Bùi không bận t@m đến suy đoán của bên ngoài, nhưng hắn không quan tâm không có nghĩa là người khác cũng vậy. Cuối cùng, ngay cả bạn thân của hắn cũng không nhịn được mà hỏi chuyện này.
Giang Luật ngồi trong văn phòng của hắn, vốn là đến bàn chuyện công việc, đúng lúc sắp hết giờ làm, liền cười hỏi: "Tan làm đi uống một ly không?"
Chu Thời Bùi ngẩng đầu nhìn anh ta, khép tập tài liệu lại, giọng ôn hòa từ chối "Không được, tôi đến thăm mẹ."
Nghe vậy, Giang Luật nhướng mày, quan tâm hỏi: "Không phải bình thường cuối tuần cậu mới đến thăm dì sao? Sức khỏe dì có vấn đề à?"
"Không có gì." Chu Thời Bùi đáp, "Dạo này tinh thần mẹ tôi khá tốt. Là vì Hạ Trí, cuối tuần tôi muốn đưa cậu ấy ra ngoài đi dạo."
Rõ ràng, Giang Luật đã nghe nói về Hạ Trí từ trước. Anh ta thậm chí không cần hỏi Hạ Trí là ai, chỉ có chút bất ngờ: "Mấy ngày trước có người đến hỏi tôi về chuyện này. Tôi còn nói chắc không thể nào, nhưng bây giờ xem ra, có khi nào lời đồn bên ngoài là thật không? Cậu thực sự để ý đến đứa nhỏ nhà họ Hạ? Tôi chưa gặp cậu ấy bao giờ, nhưng nghe nói rất đẹp. Đẹp đến mức nào mà khiến cậu động lòng thế?"
Câu nói sau cùng rõ ràng mang theo ý trêu chọc.
Chu Thời Bùi vẫn giữ vẻ bình thản: "Cậu cũng tin mấy lời bên ngoài?"
"Tôi không tin, nhưng thái độ của cậu thật đáng suy nghĩ, còn cố ý dành thời gian đi cùng cậu ấy." Giang Luật nhún vai.
Chu Thời Bùi có chút bất đắc dĩ, "Không có chuyện đó đâu. Cậu ấy có tình trạng đặc biệt, tôi chỉ lo cậu ấy sẽ gặp vấn đề tâm lý nên mới muốn đưa cậu ấy ra ngoài một chút."
Nhà họ Hạ từng là một gia tộc có danh tiếng, mọi người đều biết họ có một cậu con trai duy nhất, là người câm, cũng rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác. Thi thoảng có người từng gặp thoáng qua, nhưng chưa từng tiếp xúc thực sự.
Giờ đây, nhà họ Hạ xảy ra chuyện lớn như vậy, cú sốc tinh thần chắc chắn không nhỏ. Nghe Chu Thời Bùi nói xong, Giang Luật cũng không nói gì thêm mà chuyển chủ đề: "Nhiều người quan t@m đến chuyện của cậu như vậy, bản thân cậu chưa từng nghĩ đến việc thật sự tìm một người sao?"
Chu Thời Bùi vốn không có nhu cầu quá lớn về chuyện tình cảm. Những năm qua, không ít người muốn dâng tặng "lễ vật" để lấy lòng hắn, nhưng hắn không thích kiểu tiếp cận này, vì vậy rất ít người có thể lọt vào mắt hắn.
Mối quan hệ dài nhất của hắn với một người tình cũng chỉ kéo dài ba, bốn tháng. Mặc dù không có tình cảm, nhưng không thể phủ nhận rằng hắn đối xử với đối phương rất tốt. Tuy nhiên, sau này người đó chạm vào giới hạn của hắn nên hắn cắt đứt quan hệ. Từ đó, hắn càng trở nên lạnh nhạt với chuyện tình cảm, gần như không còn bất kỳ hứng thú nào.
Giang Luật không phải đang nói đến chuyện tìm một người tình đơn thuần, mà là tìm một người thực sự có thể ở bên cạnh, một người có thể đường hoàng dẫn về nhà.
Chu Thời Bùi nhớ lại lần trước chú Vương cũng từng nhắc đến chuyện này, hắn quả thực đã có chút suy nghĩ. Nhưng chữ "người yêu" này lại quá nặng nề.
Một người có thể ở bên hắn, cùng hắn chung giường chung gối, ngày ngày đối mặt—
Bỏ qua tất cả những yếu tố khác, ít nhất cũng phải là một người mà hắn thực sự có thể tin tưởng.
Nhưng với Chu Thời Bùi, để hắn hoàn toàn tin tưởng một người thật sự rất khó. Không phải hắn không muốn, mà là hắn không làm được.
Hắn hơi nhướng mày, cười nói: "Chuyện này đâu có dễ, cậu cũng biết mà."
Chu Thời Bùi chưa nói hết, nhưng Giang Luật hiểu ý hắn. Gia tộc của Chu Thời Bùi khác với nhà anh ta, nhà họ Chu là một đại gia tộc, mà những gia tộc lớn như vậy, mỗi người đều là cáo già, đầy rẫy âm mưu và đấu đá.
Khi cha của Chu Thời Bùi bị bệnh nặng rồi qua đời, cả nhà họ Chu rơi vào tình trạng hỗn loạn. Mẹ hắn bị cú sốc tinh thần lớn, còn hắn khi ấy vừa mới tốt nghiệp đại học, bị ép phải trở về tiếp quản sản nghiệp.
Lúc đó, ai cũng muốn tranh đoạt quyền lực. Ông nội của Chu Thời Bùi—người duy nhất có tiếng nói quyết định—lại không đứng về phía hắn, mà chỉ đứng ngoài cuộc như đang "nuôi cổ", lặng lẽ quan sát đám con cháu tranh đấu.
Người thừa kế của nhà họ Chu, phải là kẻ mạnh nhất.
Khi đó, Chu Thời Bùi chỉ là một hậu bối trẻ tuổi, vừa tiếp quản công ty đã bị chèn ép khắp nơi. Những lão già cáo già trong gia tộc liên tục ra tay hãm hại, muốn hắn chủ động từ bỏ.
Người bên cạnh hắn, ai cũng có thể là tai mắt của kẻ khác. Hắn không thể phân biệt đâu là người trung thành, đâu là kẻ hai mặt.
Chu Thời Bùi mất vài năm trời để đặt ra một ván cờ lớn, cuối cùng mới thu lưới.
Lúc hắn ra tay, thiên hạ chấn động.
Một khi ra tay là phải khiến đối thủ không còn đường lui.
Khi đám người kia nhận ra thì đã muộn, không ai có cơ hội lật ngược thế cờ nữa.
Sau khi giành lại quyền lực, việc đầu tiên Chu Thời Bùi làm là thay máu toàn bộ hệ thống nhân sự xung quanh mình.
Có người bị điều chuyển, có người bị sa thải.
Nhắc đến Chu Thời Bùi, người ta chỉ nhớ đến thủ đoạn và năng lực của hắn, ai ai cũng kiêng dè, thậm chí sợ hãi. Nhưng không ai biết những năm đó hắn đã sống như thế nào.
Giang Luật thở dài, nói: "Tôi hiểu mà, với tính cảnh giác của cậu, một người xa lạ rất khó có được kết quả tốt đẹp. Nhưng nếu cậu thật sự có ý định này, tôi có thể giới thiệu cho cậu một người, đảm bảo cậu sẽ tin tưởng được."
Chu Thời Bùi nghe vậy, ngược lại có chút hứng thú, cười hỏi: "Ai?"
"Lộ An Hòa, em họ tôi. Cậu đã gặp vài lần rồi, là một tên vô lo vô nghĩ."
Chu Thời Bùi nghe cái tên này, trong đầu lập tức có ấn tượng. Hắn đã gặp đối phương hai lần, nhỏ hơn bọn họ bốn tuổi. Nhưng nghĩ đến tính cách của người đó, hắn nhìn Giang Luật, vẻ mặt không tỏ rõ thái độ: "Cậu nghiêm túc sao?"
Giang Luật rất nghiêm túc: "Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, nếu cậu thật sự có suy nghĩ này, tôi mới giới thiệu. Hơn nữa, tôi cảm thấy hai người khá hợp nhau đấy..."
Chu Thời Bùi do dự giây lát, rồi nói: "Vậy thì gặp thử xem, cậu hỏi xem ý cậu ấy thế nào."
Giang Luật bật cười: "Được thôi!"