Chương 9:
Hắn mở cửa, Hạ Trí liền theo sau bước vào.
Chu Thời Bùi tùy tiện lấy một quyển sách từ giá, đưa cho Hạ Trí đang ngồi trên sofa:
"Tôi bảo dì Trương mang ít hoa quả và đồ ăn vặt vào. Nếu ở lâu mà thấy chán, em hãy quay về phòng."
Hạ Trí nhận lấy sách từ tay hắn, gật đầu, như chợt nhớ ra điều gì đó, liền lấy điện thoại ra, gõ một chữ [Được.]
Ánh mắt Chu Thời Bùi hơi khựng lại—Hạ Trí đã ghi nhớ lời hắn nói.
Cảm giác uể oải trong lòng cũng theo đó mà tan biến. Ánh nhìn của hắn dịu đi vài phần: "Vậy em cứ ngồi đây đi."
Nói xong, hắn tiếp tục công việc của mình.
Chẳng bao lâu sau, dì Trương mang hoa quả và đồ ăn vặt vào, ánh mắt dì nhìn Hạ Trí cũng có phần trìu mến.
Chưa từng có ai được hưởng đãi ngộ này trong thư phòng của Chu Thời Bùi.
Hạ Trí ăn hai miếng bánh quy, ăn thêm chút hoa quả rồi không động nữa. Không gian trong phòng dần chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng lật trang sách thi thoảng vang lên cùng âm thanh gõ bàn phím nhịp nhàng.
Chu Thời Bùi ngồi trước máy tính rất lâu. Khi đưa tay cầm cốc nước, ánh mắt vô tình lướt qua sofa—Hạ Trí vẫn ngồi ngay ngắn ở đó, tập trung đọc sách, hoàn toàn nhập tâm.
Động tác cầm cốc của hắn hơi khựng lại. Ánh mắt nhìn Hạ Trí như có chút suy tư.
Nói thật, hắn suýt nữa đã quên mất trong phòng vẫn còn một người.
Một buổi tối tẻ nhạt như vậy, thế mà Hạ Trí thực sự đã ngồi cùng hắn suốt mấy tiếng đồng hồ.
Rất ít người làm được điều đó.
Chu Thời Bùi vốn không thích có người không liên quan ở bên cạnh khi làm việc. Thế nhưng người kia yên lặng đến mức hắn thậm chí không hề nhận ra rằng hai người đã ở chung một không gian lâu đến vậy.
Hắn không ghét cảm giác có Hạ Trí ở bên, thậm chí còn có một trải nghiệm khác hẳn với trước đây.
Chu Thời Bùi không bận t@m đến người trên sofa nữa, chỉ khi giơ tay lên, hắn phát hiện cốc nước của mình đã cạn.
Nhìn đống tài liệu trên màn hình sắp xử lý xong, hắn cũng lười đứng dậy rót thêm nước. Dù sao thì cũng chỉ còn nửa tiếng nữa là xong việc.
Lúc này, Hạ Trí đặt sách xuống, đứng dậy, đi đến bên cạnh hắn.
Chu Thời Bùi cứ nghĩ rằng cuối cùng Hạ Trí cũng ngồi không nổi nữa, liền lên tiếng "Nếu buồn ngủ thì đi ngủ đi."
Nhưng Hạ Trí chỉ im lặng nhìn chiếc cốc trống không trên bàn, không nói gì, cũng không làm phiền hắn. Cậu nhẹ nhàng cầm lấy cốc nước, xoay người rời đi.
Động tác của cậu rất khẽ.
Chu Thời Bùi đang tập trung vào công việc, nên thậm chí không để ý rằng cốc nước đã bị mang đi, chỉ nghe thấy tiếng cửa thư phòng khẽ mở.
Chẳng bao lâu sau, Hạ Trí quay lại.
Nghe thấy tiếng mở cửa lần nữa, Chu Thời Bùi theo phản xạ hơi nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía cửa. Nhưng khi thấy người bước vào là Hạ Trí, nét mặt hắn dịu đi đôi phần.
Bình thường, nếu không được phép, thư phòng của hắn không ai được tùy tiện ra vào. Nếu có việc tìm hắn, phải gõ cửa trước. Đây không hẳn là quy tắc, mà là phép lịch sự tối thiểu.
Khoảnh khắc vừa rồi, hắn không ngờ Hạ Trí quay lại.
Ánh mắt hắn dừng trên chiếc cốc trong tay Hạ Trí, mày khẽ nhướng lên, lúc này mới nhận ra chiếc cốc trên bàn mình đã bị lấy đi.
Hạ Trí đóng cửa lại, tay bưng cốc nước vừa rót, đi đến trước mặt Chu Thời Bùi đưa cho hắn.
Chu Thời Bùi nhìn Hạ Trí, nói không bất ngờ là giả. Hắn giơ tay nhận lấy cốc nước, đầu ngón tay chạm vào bàn tay ấm áp của Hạ Trí. Nhưng lần này, Hạ Trí không vội rụt tay mà đợi hắn cầm chắc mới buông ra.
"Cảm ơn em." Chu Thời Bùi khẽ mỉm cười.
Hạ Trí không nói gì, nhưng đầu ngón tay cậu dường như vẫn lưu lại hơi ấm vừa chạm vào, ấm áp như cái nắm tay của Chu Thời Bùi hôm trước, mang đến cảm giác an t@m đến lạ.
Đợi Chu Thời Bùi uống nước xong, Hạ Trí quay về chỗ cũ, tiếp tục đọc sách.
Chu Thời Bùi đặt cốc xuống, ánh mắt lại vô thức dừng trên người cậu.
Đến khi hoàn thành tất cả công việc, đã gần mười giờ tối. Hạ Trí vẫn đang đọc sách. Mãi đến khi một bóng đen che khuất tầm nhìn, cậu mới ngẩng đầu lên, ánh mắt trong veo chạm phải đôi mắt của Chu Thời Bùi, trong đó mang theo chút ấm áp hiếm hoi.
"Đi thôi, nếu thích cuốn sách này thì em có thể mang về phòng đọc tiếp." Chu Thời Bùi nói.
Hạ Trí nhìn quyển sách trong tay, khẽ khép lại rồi đứng dậy. Hai người cùng rời khỏi thư phòng, Chu Thời Bùi đóng cửa, Hạ Trí đứng im tại chỗ chờ hắn.
Chu Thời Bùi nhìn cậu một cái, thu hồi ánh mắt, chuẩn bị bước đi bỗng nhiên cảm thấy vạt áo bị ai đó kéo nhẹ.
Lực kéo rất khẽ, nhưng đủ để khiến hắn dừng lại.
Chu Thời Bùi cúi xuống nhìn bàn tay đang giữ lấy áo mình, ngước lên nhìn Hạ Trí, chờ cậu lên tiếng.
Hạ Trí rất nhanh đã buông tay, cúi đầu gõ vài chữ trên điện thoại rồi đưa ra trước mặt hắn: [Tôi có thể ngủ ở đây không?]
Chu Thời Bùi nhìn dòng chữ trên màn hình, mày hơi nhíu lại. Hắn im lặng một lúc lâu, nhẹ giọng hỏi: "Sợ gặp ác mộng sao?"
Giọng hắn rất dịu dàng. Hạ Trí gật đầu, bổ sung thêm: [Khi anh ở đây, tôi sẽ không mơ thấy nữa.]
Chu Thời Bùi đọc xong, trong lòng dâng lên một cảm xúc phức tạp.
Ngủ bên cạnh hắn sẽ không gặp ác mộng sao…
Điều này thực sự khiến hắn bất ngờ.
Hóa ra suốt cả buổi tối Hạ Trí theo hắn, đây mới là lý do chính. Chu Thời Bùi hiếm khi có chút bất lực, cậu nhóc này, đúng là khiến hắn khó lòng từ chối.
Nhưng hắn vẫn chưa quên những lời Cận Vi nói với mình hôm nay, vì thế chỉ đáp: "Vậy em lấy chăn gối bên phòng em qua đây đi."
Nghe thấy hắn đồng ý, trên khuôn mặt Hạ Trí thoáng hiện nét vui vẻ hiếm hoi. Dù rất nhạt, nếu không chú ý sẽ chẳng ai nhận ra.
Chu Thời Bùi tất nhiên cũng không nhận ra điều đó. Hắn trở về phòng, không khóa cửa, để lại một lối cho Hạ Trí.
Hạ Trí rất nhanh đã ôm chăn gối sang. Chu Thời Bùi nhìn một cái, không nói gì thêm, xoay người vào phòng tắm.
Khi hắn tắm xong bước ra, Hạ Trí đã nằm ngủ trên giường.
Một người sạch sẽ, thuần khiết đến mức cả đời này hắn cũng chưa từng gặp qua. Có lẽ cha mẹ cậu thực sự nghĩ rằng họ có thể bảo vệ cậu cả đời.
Lý do hắn đồng ý cho Hạ Trí ngủ cùng cũng rất đơn giản—vì hắn không ghét cậu.
Hạ Trí đã ngủ cạnh hắn hai đêm, hắn không cảm thấy phiền, vì thế mới bằng lòng để cậu tiếp tục ở lại.
Đôi khi, ranh giới giữa không ghét và thích rất mơ hồ, đến mức chẳng ai có thể lý giải rõ ràng.
Trường hợp của Hạ Trí rất đặc biệt, đặc biệt đến mức hắn không cần có bất kỳ sự phòng bị nào đối với cậu. Giữ bên mình một người mà bản thân hoàn toàn yên tâm, cũng không phải chuyện gì xấu.
Huống hồ, sự tin tưởng và ỷ lại tuyệt đối mà Hạ Trí dành cho hắn… dù không muốn thừa nhận, nhưng thực tế là Chu Thời Bùi rất hưởng thụ cảm giác đặc biệt này.
Cảm giác này rất dễ hiểu. Ngay cả khi bạn nuôi một con thú cưng, nhìn thấy nó chỉ quấn lấy bạn, chỉ thân thiết với bạn, bạn cũng sẽ cảm thấy thỏa mãn. Huống chi, đây là một con người.
Chu Thời Bùi tắt đèn.
Nửa đêm, Hạ Trí lại thức giấc.
Có lẽ do thói quen, đôi mắt hơi ướt của cậu mở ra trong bóng tối, nhìn xung quanh nhưng không tìm thấy phương hướng.
Lần này, giấc mơ không đánh thức Chu Thời Bùi. Cậu cũng không bị giật mình tỉnh dậy.
Giấc mơ đêm nay khác hẳn mọi lần—trong mơ, cậu nhìn thấy Chu Thời Bùi.
Trong khoang xe đầy máu, cơ thể lạnh băng của cha mẹ đè lên người cậu, giữ chặt cậu đến mức gần như ngạt thở.
Cơ thể cậu cứng đờ, hoàn toàn không thể cử động. Đúng lúc cậu bắt đầu giãy giụa trong tuyệt vọng, cửa xe bất ngờ mở ra.
Một luồng ánh sáng nhẹ nhàng chiếu vào.
Cậu ngẩn người, đôi mắt mờ mịt nhìn về phía cửa xe.
Chu Thời Bùi đứng ở đó, lặng lẽ đưa tay về phía cậu. Bóng dáng hắn trong mơ dịu dàng đến mức khiến cả giấc mộng cũng thay đổi—cái lạnh lẽo trên người cha mẹ biến mất, mùi máu tanh trong khoang xe cũng tan đi.
Hạ Trí bừng tỉnh, vô thức nhìn quanh.
Xe đã biến mất. Mọi thứ đều sạch sẽ, giống như tất cả chỉ là ảo giác.
Cậu nhìn về phía Chu Thời Bùi.
Hắn nhẹ giọng nói: "Hạ Trí, xuống xe đi."
Hạ Trí sững sờ, vươn tay ra—nhưng còn chưa kịp chạm vào hắn, cậu đã tỉnh dậy.
Trong bóng tối, tiếng tim đập của cậu vang lên trong lồ ng ngực, trầm lắng mà sống động.
Hạ Trí nhẹ nhàng xoay người, đối diện với Chu Thời Bùi. Dưới ánh sáng mờ nhạt, cậu muốn nhìn rõ gương mặt hắn, nhưng trong phòng quá tối, ngoài đường nét mơ hồ, chẳng thấy gì khác.
Cậu đưa tay ra khỏi chăn.
Nhớ đến bàn tay chưa kịp chạm vào trong mơ, cậu lần đầu tiên nảy sinh một mong muốn—muốn đến gần hơn.
Không phải vì sợ hãi, không vì bất cứ lý do gì khác, chỉ đơn giản là muốn đến gần.
Hạ Trí khẽ động đầu ngón tay, do dự một lúc lâu rồi lặng lẽ thăm dò, chậm rãi vươn tay qua.
Bàn tay của Chu Thời Bùi đặt ngay bên ngoài, cậu dễ dàng chạm tới, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy lòng bàn tay có chút lạnh của hắn.
Cảm giác an tâm khó hiểu lại trỗi dậy, Hạ Trí dịch người, đầu khẽ nghiêng về phía Chu Thời Bùi, gần đến mức dường như có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, lúc này mới dường như hài lòng mà không tiếp tục động đậy nữa.
Chu Thời Bùi mở mắt trong bóng tối, Hạ Trí bất ngờ chạm phải ánh nhìn của hắn. Dù trong đêm đen, nhưng ánh mắt của hắn vẫn khiến người ta khó lòng bỏ qua—hắn cứ lặng lẽ nhìn cậu như thế.
Hạ Trí né tránh theo bản năng, dù chính cậu cũng không rõ vì sao mình lại phải trốn tránh. Có lẽ tiềm thức đã nhận ra hành động này là không đúng.
Cậu không nên được một tấc lại muốn tiến một thước sau khi Chu Thời Bùi đã đồng ý cho cậu ngủ lại đây.
Nhưng—muốn chủ động gần gũi một người, là sai sao?
Chu Thời Bùi thật ra đã tỉnh ngay khi Hạ Trí vừa chạm vào hắn, chỉ là muốn xem thử rốt cuộc đối phương định làm gì. Kết quả phát hiện Hạ Trí càng lúc càng sát lại gần.
Nói thật, hành động của Hạ Trí khó mà không khiến người ta nghĩ nhiều. Hắn thậm chí còn nghĩ, nếu cậu thực sự có ý định làm gì đó, thì liệu hắn có nên ngăn cản cậu vào giây phút cuối cùng, khi mọi chuyện vẫn chưa đi quá xa hay không.
Trong đầu rối bời trăm mối suy nghĩ, nhưng đến cuối cùng, hóa ra tất cả chỉ là hắn tự mình đa tình. Hạ Trí chẳng có ý gì khác, cậu chỉ đơn thuần muốn được dựa vào hắn ngủ, giống như đêm hôm trước.
Chu Thời Bùi nhìn cậu—dáng người gầy gò mảnh khảnh, chăn của hắn bị cậu đè lên, cả người co lại áp sát vào hắn, mà chiếc chăn thuộc về cậu thì đã bị bỏ lại phía sau.
Giữa mùa hè, điều hòa trong phòng vẫn luôn để ở nhiệt độ thấp, cứ thế này mà ngủ cả đêm, sáng hôm sau kiểu gì cũng bị lạnh.
Có vài chuyện, chỉ cần thỏa hiệp một lần thì sẽ có lần thứ hai.
Cuối cùng, Chu Thời Bùi vén chăn lên, để Hạ Trí chui vào.
Hạ Trí không ngờ mình chẳng những không bị hắn quở trách, mà còn nhận được sự dung túng và cho phép.
Cậu mãn nguyện nhắm mắt ngủ thiếp đi rất nhanh, trái lại Chu Thời Bùi vì thế mà mất ngủ suốt cả đêm.
---
Qua cuối tuần, Chu Thời Bùi vẫn bận rộn như trước, bận đến mức không có thời gian để ý tới Hạ Trí, chỉ có thể dặn chú Vương chăm sóc cậu nhiều hơn.
Chỉ có một điểm khác biệt—từ sau hôm đó, mỗi sáng Hạ Trí đều theo hắn dậy ăn sáng.
Cảm giác giống như hắn đã tìm cho mình một người cùng ăn cơm vậy.
Nhưng mấy năm qua hắn vẫn luôn một mình, giờ trên bàn ăn có thêm một người, ngược lại lại có chút giống với những năm xa xưa, khi cả gia đình còn sống cùng nhau.
Cuối tuần trôi qua, công việc bận rộn gần kết thúc, Chu Thời Bùi cuối cùng cũng có thời gian rảnh. Hắn bảo thư ký mang một bản hợp đồng tới nhà, đưa cho Hạ Trí.
Nhìn thấy bản hợp đồng, Hạ Trí hơi ngạc nhiên. Cậu đã nghĩ rằng Chu Thời Bùi đã sớm quên mất chuyện này, hoặc có lẽ, ngay từ đầu hắn chỉ thuận miệng nói, chứ chẳng hề nghiêm túc.
Thư ký cũng không dám tỏ vẻ lơ là với Hạ Trí, mỉm cười lịch sự: “Hạ tiên sinh, cậu xem qua hợp đồng đi, nếu có thắc mắc gì cứ hỏi tôi. Nếu không có vấn đề gì, xin hãy ký tên vào đây.”
Thực ra, anh ta không nghĩ Hạ Trí có thể làm tốt được gì. Đừng nói đến chuyện công ty, ngay cả việc chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của Chu Thời Bùi, cậu cũng chưa chắc đã làm được.
Một công tử sinh ra đã ngậm thìa vàng, dù có sa sút thế nào, cũng không thể lập tức học được cách chăm sóc người khác.
Nhưng nói cho cùng, Chu Thời Bùi cũng đâu có thiếu trợ lý, vị trí của Hạ Trí rốt cuộc là gì, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
Những chuyện ngầm hiểu này, chẳng ai nói ra, mà thư ký cũng rất biết điều. Muốn giữ được công việc, thì chỉ cần làm tốt phận sự của mình, đừng sinh ra những ý nghĩ không nên có.
Dù sao thì, trợ lý trước đây của Chu Thời Bùi chỉ vì một lần tham tiền, nhận quà từ người khác, rồi tùy tiện tiết lộ lịch trình cá nhân của hắn, mà chưa đầy một tuần sau đã bị thay thế.
Chính vì vậy, anh ta mới có cơ hội lên thay, tính đến giờ mới theo Chu Thời Bùi được nửa năm.
Hạ Trí gật đầu, cầm lấy hợp đồng, tỉ mỉ xem xét từng điều khoản. Cậu biết rõ Chu Thời Bùi không thể đưa ra một bản hợp đồng có vấn đề, nhưng vẫn đọc rất cẩn thận.
Hợp đồng này do chính thư ký soạn thảo theo yêu cầu của Chu Thời Bùi, nên anh ta hiểu rõ nội dung bên trong. Đây là một bản hợp đồng hoàn toàn bình thường, mức lương và đãi ngộ cũng như trợ lý thông thường.
Thành thật mà nói, điểm này khiến thư ký hơi bất ngờ.
Anh ta thấy Hạ Trí đọc hợp đồng rất lâu, sợ rằng cậu không hiểu, bèn lên tiếng: “Cậu có cần tôi tóm tắt nội dung chính cho dễ hiểu không?”
Dù sao, xét đến hoàn cảnh của Hạ Trí, rất ít người coi cậu như một người hoàn toàn bình thường.
Mặc dù ai cũng biết cậu chỉ đơn thuần không thể nói chuyện, trí tuệ không hề có vấn đề, nhưng không hiểu sao vẫn có quá nhiều người mặc định rằng cậu không giống họ.
Hạ Trí ngước mắt nhìn anh ta, nhẹ gật đầu, sau đó tiếp tục đọc hợp đồng.
Thái độ có phần lạnh nhạt, nhưng thư ký cũng chẳng để tâm, vẫn kiên nhẫn chờ cậu xem xong.
Chu Thời Bùi nhìn Hạ Trí chăm chú đọc hợp đồng, không nói gì, nhưng trong mắt lại ánh lên chút tán thưởng.
Sau khi xác nhận không có gì bất ổn, Hạ Trí cầm bút lên, ký tên vào hợp đồng.
Nét chữ của cậu vô cùng đẹp, ngay ngắn, thanh thoát mà cứng cáp, nhìn qua rất dễ chịu.
Chu Thời Bùi và thư ký đều lần đầu tiên thấy cậu viết chữ, rõ ràng trong mắt cả hai đều hiện lên một chút tán thưởng.
Thư ký cũng thay đổi cách nhìn ban đầu về cậu—ít nhất, anh ta nhận ra, ngoài việc không thể nói chuyện, Hạ Trí không có bất kỳ điểm nào khác biệt so với họ, thậm chí còn có thể vượt trội hơn trong một vài phương diện.
Sau khi ký xong, Hạ Trí đưa hợp đồng cho thư ký. Anh ta kiểm tra lại lần cuối, sau đó để lại một bản cho cậu rồi rời đi.
Hạ Trí cầm lấy bản hợp đồng của mình, ngẩng đầu nhìn Chu Thời Bùi.
Nhưng hắn không nhắc gì đến công việc, chỉ đơn thuần tò mò hỏi: “Em từng học thư pháp?”
Nói rồi, hắn đưa bút cho cậu, trên bàn có tờ giấy trắng.
Hạ Trí hiểu ý, nhận lấy bút, viết xuống vài chữ: [Học vài năm.]
Chu Thời Bùi nhìn nét chữ của Hạ Trí, khẽ mỉm cười khen một câu: "Chữ rất đẹp."
Rõ ràng, Hạ Trí không giỏi đáp lại những lời khen, chỉ lặng lẽ nhìn hắn.
Chu Thời Bùi cũng không để ý, nhanh chóng quay lại chủ đề chính: "Về sinh hoạt hàng ngày, cứ theo chú Vương học dần. Còn chuyện công ty, đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp người hướng dẫn em."