Chương 8:
Bác sĩ đến vào đúng 2 giờ 50 phút chiều.
Người đó mặc áo blouse trắng, dáng vẻ thư sinh, nụ cười ôn hòa, như thể bẩm sinh đã mang theo sự thân thiện, khiến người đối diện vô thức hạ xuống phòng bị, dễ dàng tin tưởng và mở lòng.
"Đến rồi à?" Chu Thời Bùi đứng dậy khi thấy người kia bước vào.
Người đó mỉm cười, ánh mắt lướt qua Hạ Trí đang ngồi bên cạnh Chu Thời Bùi, gật đầu nói: "Ừm, đây là Hạ Trí sao?"
Giọng điệu thân thiện, mang theo vài phần dịu dàng, vô hình kéo gần khoảng cách với bệnh nhân.
Từ cách nói chuyện có thể nhận ra, chắc hẳn Chu Thời Bùi đã kể sơ qua tình hình của Hạ Trí cho bác sĩ.
Hạ Trí vẫn lặng lẽ ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha.
Sự trầm lặng của cậu dường như đã trở thành thói quen. Cậu từng gặp không ít bác sĩ tâm lý, mà phần lớn trong số họ đều có phong thái tương tự - dễ gần, kiên nhẫn, giỏi lắng nghe. Đối với cậu, người này cũng không có gì khác biệt.
Hạ Trí thậm chí có thể đoán được trình tự tiếp theo, cũng như những câu hỏi bác sĩ sẽ đặt ra cho mình.
Chu Thời Bùi nghiêng người nhìn cậu, nhẹ giọng nói: "Hạ Trí, đây là bác sĩ Cận Vi, cậu ấy là bạn tôi. Em không cần căng thẳng, lát nữa cậu ấy hỏi gì thì cứ trả lời theo ý em là được."
Nghe vậy, Hạ Trí mới có phản ứng, cầm điện thoại lên gõ một hàng chữ: [Chào bác sĩ Cận.]
"Chào em." Cận Vi cười tít mắt, giọng điệu mềm mại như đang nói chuyện với trẻ con. Nhưng từ ánh mắt của Hạ Trí, anh ta không thấy chút sợ hãi hay căng thẳng nào, trái lại, bình tĩnh và quen thuộc chiếm nhiều hơn.
Bệnh nhân như thế này... thật ra không dễ xử lý.
Chu Thời Bùi đã gửi cho anh ta thông tin cơ bản về Hạ Trí, trong đó cũng nhắc đến việc cậu từng gặp rất nhiều bác sĩ tâm lý trước đây. Có lẽ vì thế mà cậu không hề phản kháng hay bài xích việc điều trị.
Nhưng cũng chính điều này khiến Cận Vi lo ngại rằng, dù có tiến hành tư vấn tâm lý đi nữa, chưa chắc đã mang lại hiệu quả đáng kể.
Thật ra, so với Hạ Trí, điều anh ta tò mò hơn là Chu Thời Bùi.
Từ khi hắn tìm đến và nhắc về Hạ Trí, anh ta đã lấy làm ngạc nhiên. Hai người họ quen biết đã nhiều năm, Cận Vi hiểu rõ, Chu Thời Bùi không phải kiểu người sẽ tùy tiện đưa ai đó về nhà.
Nói thẳng ra, nếu không tận mắt chứng kiến, anh ta thật sự khó mà tin nổi đây lại là chuyện do Chu Thời Bùi làm ra.
Giờ gặp trực tiếp, Cận Vi cũng hiểu ra đôi chút.
"Hạ Trí, em có thể lên phòng một lát không? Anh cần nói chuyện riêng với Chu Thời Bùi, lát nữa sẽ lên tìm em." Cận Vi cười, nhẹ giọng nói với Hạ Trí.
Hạ Trí gật đầu, không tỏ rõ thái độ gì, sau đó đứng dậy lên lầu.
Chu Thời Bùi đoán rằng Cận Vi muốn nói chuyện riêng với hắn, nhưng cụ thể là chuyện gì thì vẫn chưa rõ.
Cận Vi nhìn theo Hạ Trí, đợi khi cánh cửa phòng trên tầng đóng lại, nụ cười thường trực trên mặt anh ta mới thu lại, ánh mắt cũng trở nên nghiêm túc hơn.
"Sao thế?" Chu Thời Bùi ngồi xuống ghế sô pha, tựa lưng vào sau ghế, hai tay đan vào nhau đặt trên đùi, dáng vẻ thả lỏng.
Cận Vi ngồi xuống đối diện hắn, không vòng vo mà hỏi thẳng: "Cậu có tình cảm với cậu ấy sao?"
Chu Thời Bùi không ngờ câu đầu tiên vừa ngồi xuống đã là câu này, hắn không khỏi đưa tay lên day trán. Sao dạo này ai cũng nghĩ hắn có ý với Hạ Trí vậy?
Nhưng trong mắt Cận Vi, việc Chu Thời Bùi không lên tiếng chẳng khác nào ngầm thừa nhận. Anh ta nghiêm túc nói: "Chu Thời Bùi, cậu ấy vẫn còn trẻ, dù theo luật pháp thì đã trưởng thành, nhưng với tình trạng hiện tại, tôi không nghĩ cậu ấy thực sự hiểu gì về chuyện tình cảm. Cậu lớn hơn cậu ấy, suy nghĩ và trải nghiệm đều phong phú hơn, chắc chắn có thể dễ dàng dẫn dắt hoặc tác động đến nhận thức của cậu ấy."
Dừng lại một chút, anh ta tiếp tục: "Cậu ấy không phù hợp với cậu. Nếu cậu muốn tìm một người để yêu đương, tôi khuyên cậu nên tìm người có cùng độ tuổi và trải nghiệm, chứ không phải đặt suy nghĩ vào một đứa trẻ chưa hiểu rõ về tình yêu."
Chu Thời Bùi nghe hết lời Cận Vi, sau đó buông tay xuống, ngước lên nhìn anh ta: "Trong mắt cậu, tôi là loại người như vậy sao?"
Cận Vi im lặng trong giây lát. Chính vì anh ta không nghĩ Chu Thời Bùi là người như thế, nên chuyện này mới càng làm anh ta ngạc nhiên.
"Được rồi, tôi nhờ cậu đến đây là để khám cho Hạ Trí, không phải để phân tích tôi. Tôi không có ý gì với cậu ấy." Chu Thời Bùi cắt ngang chủ đề.
Hắn cũng không trách Cận Vi, bởi với tư cách một bác sĩ tâm lý, nhạy cảm với những điều này là chuyện bình thường.
"Vậy cậu thật sự chỉ là vì lòng tốt mà đưa cậu ấy về nhà?" Cận Vi hỏi.
"Trước đây từng gặp một lần, xem như có duyên." Chu Thời Bùi đáp.
Cận Vi gật đầu, không nói thêm gì về chuyện này nữa. Anhta chuyển sang chủ đề chính: "Tôi sẽ tiến hành một bài đánh giá tâm lý, trò chuyện với cậu ấy trước. Cậu có muốn vào cùng không?"
Chu Thời Bùi lắc đầu: "Không cần, hai người cứ nói chuyện riêng. Tôi sợ sự có mặt của mình sẽ ảnh hưởng đến cậu ấy. Nếu có gì cần thì cứ gọi tôi."
"Được." Cận Vi đứng dậy, chuẩn bị lên tầng.
Lúc này, Chu Thời Bùi chợt nhớ ra điều gì đó, liền nói: "Còn một chuyện nữa. Lần cuối cha mẹ Hạ Trí đặt lịch với bác sĩ là vì cậu ấy đã cất tiếng nói, nhưng giữa chừng lại xảy ra tai nạn giao thông, cuối cùng không gặp được bác sĩ. Tuy nhiên, từ lúc ở đây đến giờ, tôi chưa từng nghe cậu ấy nói chuyện."
Bước chân của Cận Vi khựng lại, anh ta cau mày, nhìn sang Chu Thời Bùi: "Chuyện quan trọng như vậy, giờ cậu mới nói với tôi sao?"
Nói rồi, dường như cũng chẳng buồn trách móc thêm, anh ta nhanh chóng tập trung trở lại: "Ý cậu là, trước khi tai nạn xảy ra, tình trạng của cậu ấy đã có chuyển biến tốt, nhưng sau vụ tai nạn, có thể đã chịu k1ch thích mạnh nên mới không nói chuyện nữa?"
"Không, tôi không có suy đoán gì cả. Việc này nên để chuyên gia như cậu đánh giá. Tôi chỉ cung cấp cho cậu tất cả thông tin mình có thể nghĩ đến thôi." Chu Thời Bùi bình tĩnh nói.
Cận Vi: "..."
Anh ta phất tay, không muốn tranh luận thêm, một mình lên lầu.
Đến trước cửa phòng Hạ Trí, anh ta đưa tay gõ cửa. Không lâu sau, cánh cửa mở ra, Hạ Trí đích thân đứng bên trong. Hai người cách nhau một cánh cửa, Cận Vi mỉm cười hỏi: "Anh có thể vào không?"
Hạ Trí không nói gì, chỉ hơi nghiêng người nhường lối.
Từ góc độ của Chu Thời Bùi, hắn chỉ có thể thấy bóng lưng của Cận Vi đứng ở cửa một lúc, sau đó bước vào phòng. Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại.
Hắn ngồi trên sô pha dưới lầu, không có việc gì làm, liền lấy điện thoại ra xem. Hắn đoán cuộc nói chuyện này có lẽ sẽ kéo dài khá lâu.
Nhưng ngoài dự đoán, chỉ khoảng hơn mười phút sau, cửa phòng trên tầng đã mở ra.
Nghe thấy động tĩnh, Chu Thời Bùi ngẩng lên, nhìn thấy Cận Vi bước ra.
Hắn thoáng bất ngờ, theo bản năng nhìn đồng hồ. Tính từ lúc Cận Vi bước vào, thời gian chưa đến hai mươi phút.
Nhanh như vậy? Xem ra lần này Cận Vi kiếm tiền cũng quá dễ dàng rồi.
Phải biết rằng một giờ của Cận Vi không hề rẻ, lịch hẹn của anh ta cũng khó khăn, nếu đặt lịch theo quy trình thông thường, có khi phải đợi mấy tháng mới đến lượt. Lần này, Chu Thời Bùi trực tiếp chiếm dụng thời gian riêng tư của đối phương.
"Lên đây một lát." Cận Vi gọi hắn từ trên lầu.
Chu Thời Bùi đứng dậy, lên lầu. Hai người đứng ngay hành lang trước phòng Hạ Trí.
"Sao thế?" Hắn hỏi.
"Tôi đã làm bài đánh giá tâm lý. Nhìn chung, trạng thái của cậu ấy không tệ, nhưng..." Cận Vi nhíu mày.
"Nhưng gì? Cậu ấy không chịu phối hợp sao?" Chu Thời Bùi cảm thấy điều này không có khả năng. Hạ Trí trông không giống người sẽ từ chối hợp tác.
Cận Vi lắc đầu, thở dài: "Không, cậu ấy rất hợp tác. Hỏi gì cũng trả lời, cậu ấy đã quen với việc này rồi, thậm chí còn có thể bình tĩnh đối mặt với bác sĩ, biết nên trả lời thế nào. Chính điều này mới là vấn đề."
Không thể đào sâu vào tâm lý, vì Hạ Trí chỉ đơn thuần thể hiện sự hợp tác. Cậu không hề miễn cưỡng, cũng không chống đối, nhưng những câu trả lời lại quá hoàn hảo, như thể một bộ đáp án tiêu chuẩn đã được chuẩn bị sẵn.
Cuối cùng, Hạ Trí nói rằng cậu ý thức được vấn đề của mình và sẽ tự điều chỉnh. Mà thực tế chứng minh, khả năng tự điều chỉnh cảm xúc của Hạ Trí quả thực không tệ. Nhìn chung, tâm trạng cậu luôn rất ổn định.
"Vậy cậu gọi tôi lên đây làm gì?" Chu Thời Bùi hỏi.
Cận Vi gật đầu: "Tôi để ý thấy cậu ấy có vẻ tin tưởng cậu. Khi tôi vừa vào, cơ thể cậu ấy vô thức nghiêng về phía cậu, đây là biểu hiện của sự tin tưởng. Cậu vào cùng tôi đi, xem thử nếu có cậu ở đó, tình hình có tốt hơn không."
Chu Thời Bùi hiểu rõ, gần đây Hạ Trí quả thực có xu hướng dựa dẫm vào hắn hơn. Nhưng đó chỉ vì hắn vô tình chứng kiến cơn ác mộng của Hạ Trí, phát hiện bí mật của cậu, vừa hay ở bên cạnh cậu trong những lúc đó, nên mới tạo ra sự tin tưởng này.
Nói thật, Chu Thời Bùi không cho rằng mình có thể đạt được hiệu quả mà Cận Vi mong muốn, nhưng hắn cũng không phản bác hay từ chối, chỉ khẽ gật đầu: "Được."
Từ khi Chu Thời Bùi bước vào, Cận Vi vẫn luôn chú ý quan sát Hạ Trí. Ánh mắt và sự tập trung của cậu đều đặt trên người Chu Thời Bùi. Đôi mắt vốn luôn mang một tầng xám tro, không có cảm xúc rõ ràng, vậy mà khi nhìn thấy hắn, lại lộ ra chút ánh sáng.
Cận Vi ra hiệu cho Chu Thời Bùi ngồi xuống cạnh mình, đối diện với Hạ Trí, sau đó bắt đầu cuộc trò chuyện.
Suốt quá trình, Chu Thời Bùi không nói một lời, còn Cận Vi thì cũng coi như hắn không tồn tại, giống như chỉ đơn thuần mời hắn vào ngồi một lúc. Nhưng ánh mắt Hạ Trí vẫn thỉnh thoảng hướng về phía Chu Thời Bùi, rõ ràng là đang để ý đến hắn.
Đây là một tín hiệu rất rõ ràng. Ít nhất thì, trong suốt khoảng thời gian Cận Vi trò chuyện với Hạ Trí, ánh mắt của cậu chưa từng rời đi, trông như đang chăm chú lắng nghe, đang giao tiếp với anh ta, nhưng thực chất lại không có chút dao động nào về mặt cảm xúc hay tình cảm.
Cuộc trò chuyện kéo dài hơn một tiếng, cuối cùng, Cận Vi mỉm cười nói với Hạ Trí: "Được rồi, hôm nay đến đây thôi."
Hạ Trí gật đầu.
Chu Thời Bùi cùng Cận Vi rời khỏi phòng Hạ Trí, hai người đi vào thư phòng của hắn để trao đổi.
Chú Vương kêu người pha hai tách trà mang vào.
Cận Vi ngồi trên ghế sofa trong thư phòng, nhìn người giúp việc nhẹ nhàng đặt ly trà xuống trước mặt mình, mỉm cười nói lời cảm ơn.
Chu Thời Bùi ngồi bên cạnh bỗng lên tiếng: "Phiền mang thêm một ly nước trái cây đến phòng Hạ Trí."
"Vâng, thưa cậu."
Khi cửa thư phòng khép lại, Chu Thời Bùi mới quay sang nhìn Cận Vi, hỏi: "Thế nào?"
"Trị liệu tâm lý tạm thời không cần thiết với cậu ấy. Nhưng cậu có thể trò chuyện với cậu ấy nhiều hơn, đưa cậu ấy ra ngoài đi dạo. Phản ứng của Hạ Trí với cậu rất khác so với người khác. Ngoài ra, khi tiếp xúc với cậu ấy, cậu cũng cần chú ý hướng dẫn để cậu ấy có nhận thức đúng về cảm xúc và tình cảm. Tôi sẽ đến đây mỗi tháng một đến hai lần để đánh giá tâm lý cho cậu ấy."
"Còn về việc cậu ấy không nói chuyện... Đây không phải vấn đề có thể giải quyết trong một sớm một chiều. Cha mẹ cậu ấy đã mất hơn mười năm mới có thể chờ được một phép màu, nhưng dù sao trước đây cậu ấy cũng từng mở miệng nói chuyện, nên nếu nhìn theo hướng tích cực thì vẫn có hy vọng. Chỉ là... cần thời gian."
Nghe xong, Chu Thời Bùi trầm mặc.
Theo những gì Cận Vi nói, hắn không chỉ cần mang lại giá trị cảm xúc tích cực cho Hạ Trí mà còn phải tránh để cậu có nhận thức sai lệch trong quá trình tiếp xúc với mình. Vậy thì chẳng khác nào đang nuôi dạy một đứa trẻ?
Cận Vi nhìn hắn, trầm giọng nói: "Giờ cậu không phải hối hận đấy chứ? Chuyện này không hề nhỏ. Hiện tại cậu ấy chịu mở lòng một chút với cậu, thoạt nhìn có vẻ không đáng kể, nhưng nếu bây giờ cậu đột nhiên đẩy cậu ấy ra, thì với cậu ấy mà nói, tổn thương sẽ còn lớn hơn. So với việc ngay từ đầu không đưa cậu ấy về, thì việc này càng tệ hơn."
Chu Thời Bùi nghe Cận Vi nói mà thấy có chút đau đầu. Một lúc sau, hắn mới đáp: "Tôi biết rồi."
Cận Vi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiễn Cận Vi rời đi, Chu Thời Bùi cũng không vội đi tìm Hạ Trí, mà đợi đến giờ cơm tối mới đích thân lên gọi cậu xuống dùng bữa.
Khi Hạ Trí mở cửa và nhìn thấy hắn, trong mắt cậu rõ ràng hiện lên chút bất ngờ.
Hai người cùng nhau ngồi vào bàn ăn, lặng lẽ dùng bữa. Sau khi ăn xong, Hạ Trí không hề quay về phòng mà cứ lặng lẽ đi theo Chu Thời Bùi.
Hắn lên thư phòng trên tầng hai để xử lý công việc, Hạ Trí cũng đi lên theo. Ban đầu hắn không để ý, chỉ nghĩ cậu định về phòng, nhưng đến khi phát hiện cậu theo mình đến tận cửa thư phòng, hắn mới khựng lại.
Bước chân hắn dừng lại, quay đầu nhìn Hạ Trí.
Hạ Trí do dự một chút rồi cũng đứng im.
Hai người cứ thế im lặng đối diện nhau một lúc.
Cuối cùng, Chu Thời Bùi không rõ vì tâm trạng gì, chậm rãi lên tiếng: "Muốn theo tôi thì vào đi."