Chương 21:
Thành phố vừa có một trận tuyết rơi, không lớn cũng không nhỏ. Mùa đông năm nay đến sớm hơn mọi năm.
Hạ Trí ngồi bên bệ cửa sổ, lặng lẽ nhìn những bông tuyết bay lả tả ngoài trời.
Chu Thời Bùi nói sẽ về sau một tháng, nhưng giờ đã gần hai tháng mà vẫn chưa thấy bóng dáng. Mọi thứ dường như chẳng thay đổi, nhưng cũng có chút gì đó đã khác đi.
Cậu nhận ra rằng, thì ra dù không có Chu Thời Bùi bên cạnh, cậu cũng không còn gặp ác mộng nữa. Nhưng cậu vẫn giữ thói quen ngủ trong phòng của hắn vào mỗi tối.
Cậu không muốn nói chuyện này cho Chu Thời Bùi biết.
Chu Thời Bùi đang ở nước ngoài, hiếm khi liên lạc với cậu. Thỉnh thoảng cậu gọi điện hoặc nhắn tin, phần lớn chỉ nhận lại hai chữ: "Đang bận."
Chắc hẳn hắn thực sự rất bận, giống như cha mẹ cậu khi xưa.
Dạo gần đây, cậu hay nghĩ về những chuyện cũ, những ký ức vụn vặt. Có nhiều thứ đã mơ hồ, thậm chí có những chuyện cậu không còn nhớ rõ, chỉ là nghe cha mẹ kể lại.
Từ nhỏ, cậu đã phải đeo máy trợ thính. Chính xác là từ mẫu giáo hay tiểu học thì cậu không còn nhớ nữa.
Có lần, máy trợ thính của cậu bị rơi hỏng, nhưng cha mẹ đều đi công tác. Họ dặn có gì thì báo với người giúp việc, nhưng người người giúp việc đó chẳng bao giờ để t@m đến cậu.
Ngoài chuyện lo ba bữa cơm và đưa đón cậu đến trường, còn lại hầu như không thấy bóng dáng bà ta đâu.
Mỗi lần cậu cố gắng nói chuyện, người giúp việc đều tỏ ra thiếu kiên nhẫn, suốt ngày hối thúc cậu. Vì thế, chuyện máy trợ thính bị hỏng cũng không ai hay biết-bà ta căn bản chẳng thèm nghe cậu nói gì.
Vì không nghe được, cậu thường xuyên nói sai.
Cậu không hiểu giáo viên đang giảng gì, không biết bạn bè nói gì. Dần dần, có người bắt đầu nhận ra điểm đặc biệt này của cậu.
Họ coi cậu như một trò đùa, cố tình trêu chọc, cười nhạo, chờ xem cậu bối rối, lúng túng.
Hạ Trí không nghe được những lời họ nói, nhưng cậu có thể nhìn ra biểu cảm trên gương mặt họ.
Từ đó, cậu dần dần học cách tránh đi ánh mắt của người khác, cũng không còn nói chuyện với bất kỳ ai nữa.
Mãi đến khi giáo viên nhận ra sự bất thường, thì đã là mấy tuần sau đó.
Lúc mời phụ huynh lên gặp, cha mẹ cậu vẫn đang ở nước ngoài, do chênh lệch múi giờ nên không nghe được điện thoại. Cuối cùng, người đến trường là người giúp việc.
Lúc này, bà ta mới ý thức được mình đã gây ra chuyện lớn, liền tìm cách nói dối cả hai bên.
Với giáo viên, bà ta nói mọi thứ không có gì nghiêm trọng.
Với cha mẹ cậu, bà ta bảo rằng cậu vẫn ổn.
Sau đó, bà ta quay sang trách mắng cậu, đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu cậu, trong khi bản thân chẳng hề quan t@m đến cậu dù chỉ một chút.
Hạ Trí không bao giờ quên được vẻ mặt méo mó, dữ tợn của bà ta lúc đó.
May mắn là cậu không nghe được những lời cay độc mà bà ta đã thốt ra.
Cuối cùng, người giúp việc sợ cha mẹ cậu sẽ truy cứu trách nhiệm, liền bỏ trốn.
Bà ta để mặc cậu một mình trong nhà rồi lẳng lặng rời đi.
Hạ Trí ở trong phòng rất lâu, có lẽ đã vài ngày.
Cậu ăn hết tất cả đồ có thể ăn trong nhà, nhưng đến khi không còn gì để lót dạ, cậu đành gõ cửa nhà hàng xóm xin giúp đỡ.
Nhờ vậy mà mọi người mới phát hiện ra chuyện này.
Sau sự kiện đó, cậu chưa từng mở miệng nói chuyện lần nào nữa.
-
Hạ Trí tựa vào bệ cửa, đôi mắt nhìn mông lung ra bầu trời trắng xóa, trong lòng tự hỏi: "Mình thật sự vì chuyện đó mà không nói chuyện nữa sao?"
Những ký ức này, thực ra phần cậu nhớ được không nhiều.
Phần lớn đều là do cha mẹ mỗi lần nhắc lại với sự hối hận và áy náy.
Những chuyện trước năm sáu tuổi, có lẽ vì chính cậu cố tình quên đi, nên những gì còn sót lại trong trí nhớ vô cùng ít ỏi.
Ngay cả khi cha mẹ bảo rằng trước đây cậu từng biết nói, cậu cũng không còn nhớ rõ.
Đúng lúc này, điện thoại của cậu vang lên.
Hạ Trí cúi đầu nhìn-là cuộc gọi từ Chu Thời Bùi.
Giờ này mà hắn gọi cho cậu sao?
Cậu nhận máy, ngay lập tức nghe thấy giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia, khiến cậu vô thức cảm thấy an tâm: "Ngày mai hai giờ chiều, tôi về đến thành phố . Hạ Trí, em có muốn ra sân bay đón tôi không?"
Nghe Chu Thời Bùi nói ngày mai trở về, tinh thần của Hạ Trí lập tức phấn chấn hơn hẳn, tâm trạng vui vẻ không sao che giấu nổi.
Mãi một lúc sau, cậu mới nhớ đến việc phải gõ chữ trả lời: [Được.]
Chu Thời Bùi nhận được tin nhắn, liền dặn dò thêm: "Tôi nghe nói thành phố đang có tuyết, ra ngoài nhớ mặc ấm nhé."
Hạ Trí: [Được.]
"Vậy cứ thế nhé. Hoặc là... em có muốn tiếp tục nói chuyện với tôi thêm một lát không?" Chu Thời Bùi hỏi.
Hạ Trí vốn nghĩ đến đây là Chu Thời Bùi sẽ cúp máy, không ngờ nghe thấy câu này. Đôi mắt cậu lập tức sáng lên vài phần.
Cậu há miệng, như thể muốn nói gì đó, nhưng giọng nói bị nghẹn lại nơi cổ họng.
Cậu muốn nói với Chu Thời Bùi rằng có.
Cậu muốn nghe giọng hắn.
Cậu muốn có thể nói chuyện với hắn nhiều hơn một chút.
Thế nhưng, giữa hai người, phần lớn đều là Chu Thời Bùi nói, còn cậu chỉ lắng nghe. Thông thường, sau khi hắn dặn dò xong chuyện cần nói, cuộc gọi sẽ kết thúc.
Một lúc sau, Chu Thời Bùi nhận được tin nhắn của Hạ Trí.
Vỏn vẹn một chữ: [Muốn.]
Công việc đã xử lý xong, Chu Thời Bùi liền kể cho Hạ Trí nghe về những chuyện thú vị hắn gặp trong chuyến công tác.
Từ góc nhìn của thư ký ngồi bên cạnh, cảnh tượng này... thật sự giống như đang dỗ dành trẻ con.
Boss mà cũng có một mặt dịu dàng thế này sao?
Nhưng nói thật, ai mà chẳng muốn được vị đại boss này dịu dàng dỗ dành chứ?
Lần công tác này, họ đã kéo dài thời gian ở nước ngoài gần một tháng.
Thực tế, đó là vì Chu Thời Bùi vốn không có ý định ký hợp đồng theo thỏa thuận ban đầu, mà đã chuẩn bị một bản hợp đồng mới.
Dù đối tác vẫn là Tập đoàn M, nhưng cách hợp tác và người hợp tác thì không còn như trước.
Nói một cách đơn giản, nội bộ Tập đoàn M có biến động lớn.
Chu Thời Bùi không những nhúng tay vào chuyện nội bộ của họ, mà còn đứng về phe thế lực mới để hạ bệ phe cũ.
Vốn dĩ, mối quan hệ hợp tác giữa nhà họ Chu và Tập đoàn M trước đây đều do ông Chu xử lý.
Nhưng bây giờ, nó đã nằm trong tay Chu Thời Bùi.
Điều đáng nói là...
Thư ký-người vẫn luôn theo sát Chu Thời Bùi trong suốt chuyến công tác-lại hoàn toàn không hề hay biết về kế hoạch này.
Anh ta vẫn cứ chăm chỉ làm việc, cẩn thận thương lượng với những người phụ trách cũ của Tập đoàn M suốt nửa ngày.
Đến cuối cùng, khi mọi chuyện đã xong xuôi, Chu Thời Bùi mới bình thản khen một câu: "Làm tốt lắm. Vất vả rồi."
Không trách được lúc trước hắn nói tập tài liệu trong tay Hạ Trí là tài liệu tuyệt mật.
Nhưng mà... Chu Thời Bùi chưa bao giờ khen nhân viên một cách có lệ.
Khen rồi, có nghĩa là tiền thưởng cũng sẽ vào tài khoản.
Vậy nên, dù trong lòng còn nhiều điều khó hiểu, thư ký vẫn rất vui vẻ.
Suy cho cùng, chuyện của Boss, những gì không nên hỏi thì đừng hỏi, những gì Boss không muốn để mình biết thì cũng chẳng cần cố tìm hiểu làm gì.
Hạ Trí lắng nghe Chu Thời Bùi kể chuyện về chuyến công tác ở nước ngoài. Giọng hắn chậm rãi, trầm ổn, nghe thế nào cũng thấy dễ chịu.
Chu Thời Bùi chưa bao giờ cảm thấy nhàm chán chỉ vì cậu không thể nói chuyện hay phản hồi nhiều.
Hai người trò chuyện hơn nửa tiếng mới kết thúc cuộc gọi.
Sau đó, Hạ Trí đặc biệt mở tủ quần áo, lựa chọn cẩn thận bộ đồ sẽ mặc ngày mai khi ra sân bay đón Chu Thời Bùi.
Hôm sau, khi ra sân bay, Hạ Trí còn cẩn thận mang theo một chiếc áo khoác dày cho Chu Thời Bùi.
Dù lúc hắn rời đi thời tiết chưa quá lạnh, nên hành lý cũng không mang theo đồ giữ ấm nhiều, nhưng bây giờ, thành phố A đột ngột trở lạnh.
Vừa bước ra khỏi sân bay, thư ký bị cái lạnh thấu xương làm co rúm cả người. Đang run rẩy thì anh ta nhìn thấy Hạ Trí ôm một chiếc áo khoác thật dày, vừa thấy Chu Thời Bùi lập tức khoác áo lên người hắn.
Gió lạnh thổi qua, tuyết không còn rơi, nhưng hai bên đường vẫn còn nhiều mảng trắng xóa.
Khoảnh khắc ấy, thư ký cảm thấy chua xót tận đáy lòng.
May mắn thay, Chu Thời Bùi là một ông chủ biết quan tâm nhân viên. Hắn quay sang anh ta dặn dò: "Xe công ty đã đến rồi, cậu về trước đi. Dặn tài xế đưa cậu về thẳng nhà."
"Vâng, cảm ơn Chu tổng!"
Thư ký bị lạnh đến mức môi cũng tái nhợt, vừa nghe vậy lập tức cúi đầu cảm ơn, sau đó nhanh chóng rời đi.
Hạ Trí và Chu Thời Bùi cùng lên xe.
Chu Thời Bùi nhìn sang Hạ Trí, bình thường ở nhà ăn mặc đơn giản, vậy mà ra ngoài lại quấn mình kín mít.
Áo khoác dày, mũ len, khăn quàng cổ, thậm chí còn đeo cả khẩu trang, chỉ để lộ ra đôi mắt to tròn đang nhìn hắn.
Đôi mắt đó, so với lần đầu gặp mặt, đã có thần sắc hơn rất nhiều.
"Đã chịu ra ngoài rồi, vậy sau này theo tôi đến công ty làm việc đi." Chu Thời Bùi đột nhiên nói.
Hạ Trí nghe vậy, lập tức quay đầu nhìn hắn.
Cậu có vẻ ngạc nhiên, cứ tưởng chuyện này đã bị bỏ qua từ lâu.
Một lúc sau, cậu mới dùng ngôn ngữ ký hiệu để hỏi: [Nếu tôi làm ở công ty anh, sau này có thể đi công tác cùng anh không?]
Chu Thời Bùi không ngờ Hạ Trí lại quan t@m đến chuyện này.
Hắn hơi bất ngờ, sau đó khẽ cười, gật đầu: "Ừ, không chỉ vậy, sau này em có thể cùng tôi đi làm mỗi ngày."
Có lẽ vì câu nói này khiến Hạ Trí dao động, dù vẫn còn chút do dự, nhưng cuối cùng cậu cũng gật đầu đồng ý.
Vậy là chuyện này cứ thế được quyết định.
Bên cạnh Chu Thời Bùi có thêm một trợ lý, đối với công ty mà nói thì chẳng phải chuyện gì to tát.
Nhưng vì ai cũng biết Hạ Trí là ai, nên tin tức này trở thành một đề tài hết sức thú vị để bàn tán.
Tuy nhiên, những lời đồn đó chẳng thể lọt vào tai Hạ Trí.
Có Chu Thời Bùi che chở, không ai dám nói gì trước mặt cậu.
Về phần công việc, do trước đó đã được Chu Thời Bùi hướng dẫn, nên sau khi vào công ty, Hạ Trí thích nghi rất nhanh.
Ban đầu, mọi người đều nghĩ Hạ Trí chẳng khác nào một bình hoa di động, cũng không ai kỳ vọng có thể giao phó công việc cho cậu.
Dù sao thì, bất cứ nhân viên nào trong công ty cũng có lý lịch xuất sắc hơn Hạ Trí.
Nhưng rất nhanh sau đó, cậu đã khiến tất cả phải thay đổi suy nghĩ.
Ngoại trừ những công việc như giao tiếp với khách hàng, nghe điện thoại, thì những nhiệm vụ còn lại, Hạ Trí hoàn toàn có thể đảm nhiệm với tư cách một trợ lý xuất sắc.
Suy cho cùng, cậu chính là do một tay Chu Thời Bùi dạy dỗ.
Chỉ là... không ai biết chuyện này mà thôi.
Thư ký sớm đã nhận ra rằng, Chu Thời Bùi rất tin tưởng Hạ Trí.
Sau khi cậu thích nghi với công việc, rất nhiều nhiệm vụ quan trọng đều được trực tiếp giao cho cậu.
Thậm chí, có những hạng mục mà anh ta còn không có tư cách chạm vào, nhưng Chu Thời Bùi vẫn có thể yên tâm để Hạ Trí làm.
Nhưng mà...
Người có thể làm thư ký của Chu Thời Bùi, đương nhiên phải là người biết thân biết phận.
Vậy nên, anh ta sẽ không vì chuyện nhỏ nhặt này mà suy nghĩ quá nhiều.
Cuối năm sắp đến.
Các buổi tiệc thương mại lớn nhỏ cũng bắt đầu nhiều hơn.
Những dịp cần xã giao cũng ngày càng gia tăng.
Mỗi lần tham dự sự kiện, Chu Thời Bùi đều đưa Hạ Trí theo cùng.
Với tư cách là trợ lý, lẽ ra khi tham gia tiệc xã giao, Hạ Trí nên giúp sếp mình chặn bớt rượu.
Nhưng ở trường hợp của Chu Thời Bùi và Hạ Trí, tình huống lại hoàn toàn ngược lại.
Chu Thời Bùi không phải kiểu người dễ nịnh bợ, nên có không ít người bắt đầu đánh chủ ý lên Hạ Trí.
Những vị doanh nhân ấy, ai nấy đều cười đầy thân thiện với cậu: "Trợ lý Hạ, nào, tôi kính cậu một ly."
Nhưng Hạ Trí, ngoại trừ với Chu Thời Bùi ra, thì vốn chẳng nhiệt tình với bất kỳ ai.
Đối mặt với sự niềm nở đột ngột từ người khác, cậu chỉ có thể đáp lại bằng vẻ mặt lạnh nhạt.
Cậu vốn dĩ không thuộc về những nơi thế này.
Chu Thời Bùi nhẹ nhàng kéo cậu về phía sau mình, khóe môi mang theo một nụ cười nhàn nhạt.
Nhìn như ôn hòa, nhưng thực chất lại vô cùng xa cách: "Cậu ấy không quen uống rượu."
Dứt lời, Chu Thời Bùi tùy ý nâng ly rượu trong tay lên, trong ly là thứ chất lỏng màu đỏ sóng sánh.
Có lẽ hắn chỉ vừa chạm môi vào đó, uống hay không còn chưa biết.
Nhưng chẳng ai dám lên tiếng.
Chu Thời Bùi đã nể mặt như vậy, họ còn có thể nói gì nữa?
Người đối diện lập tức uống cạn ly rượu của mình, xã giao vài câu rồi rời đi.
Hạ Trí không quen những nơi như thế này.
Cậu ngoan ngoãn hỏi Chu Thời Bùi bằng ngôn ngữ ký hiệu: [Khi nào chúng ta về?]
Chu Thời Bùi nhìn động tác tay của Hạ Trí, khẽ cười một tiếng, ánh mắt ôn hòa lộ ra chút chân thật: "Chờ thêm một lát."
Ở thêm một lúc, Hạ Trí mới phát hiện thì ra Chu Thời Bùi cũng chẳng thích nơi này.
Chỉ là hắn không thể hiện ra mà thôi.
Vậy nên, bất cứ ai khi nhắc đến Chu Thời Bùi, ấn tượng đầu tiên là: Ít khi nổi giận, lễ độ và hòa nhã.
Nhưng trớ trêu thay, một người nhìn có vẻ ôn hòa như vậy, đặt trong giới kinh doanh của thành phố A, lại không một ai dám làm càn trước mặt hắn.
Hạ Trí thực ra không cần đi cùng hắn đến các buổi tiệc tùng xã giao.
Chu Thời Bùi mang cậu theo, chỉ vì hắn thấy những chuyện này vô vị, có người đi cùng thì đỡ chán hơn một chút.
Dĩ nhiên, lời này... hắn chưa từng nói với Hạ Trí.