Thành Nghiện - Mộc Tây Tây Trạch

Chương 22

Chương 22: 

 

Năm nay với Hạ Trí mà nói trôi qua rất nhanh, mười tám tuổi của cậu cứ thế lặng lẽ qua đi.

 

Chẳng có gì đọng lại, ngoại trừ một cái tên, đã cắm rễ thật sâu trong lòng cậu.

 

Mùng Một Tết, Hạ Trí nói với Chu Thời Bùi rằng cậu muốn đến thăm cha mẹ.

 

Ban đầu, cậu chỉ định thông báo một tiếng, nhưng không ngờ Chu Thời Bùi lại nói: "Chiều nay tôi rảnh, sẽ đi cùng em."

 

Khi hai người đến nghĩa trang, họ phát hiện trước mộ phần của cha mẹ Hạ Trí có dấu vết của tiền giấy vừa được đốt, bên cạnh còn có một bó hoa tươi.

 

Rõ ràng, đã có người đến trước họ.

 

Ngoài người nhà họ Hạ ra thì còn ai khác vào đây nữa?

 

Chu Thời Bùi nhìn Hạ Trí một cái.

 

Hóa ra, bọn họ vẫn nhớ đến cha mẹ cậu, chỉ là không thích Hạ Trí, không coi cậu là người một nhà mà thôi.

 

Nhưng Hạ Trí chẳng cảm thấy gì.

 

Cậu lặng lẽ cúi xuống, đặt bó hoa trong tay trước bia mộ.

 

Cha mẹ cậu và những người anh chị em kia có tình cảm rất tốt, nhưng đó là tình cảm của họ.

 

Nó không liên quan gì đến cậu.

 

Muốn xây dựng một mối quan hệ bình thường với Hạ Trí, vừa tốn công vừa tốn sức.

 

Người nhà họ Hạ cho rằng cậu lạnh nhạt, thiếu cảm xúc, chẳng gần gũi với ai, kiểu người như thế nuôi cũng chẳng thân.

 

Mà tình thân, đâu thể chỉ dựa vào huyết thống để duy trì?

 

Vốn dĩ, giữa cậu và họ đã chẳng có bao nhiêu tình cảm ngay từ đầu.

 

Chu Thời Bùi ở bên cạnh cậu một lúc, sau đó hai người cùng rời khỏi nghĩa trang.

 

Đi được một đoạn, Hạ Trí lặng lẽ nắm lấy tay hắn, bàn tay cậu lạnh buốt.

 

Chu Thời Bùi hơi nghiêng đầu nhìn cậu nhưng cũng không nói gì.

 

Khi đến trước xe, Chu Thời Bùi mở cửa ghế phụ cho Hạ Trí.

 

Lúc này cậu mới chịu buông tay, ngoan ngoãn lên xe.

 

Mấy ngày Tết, Chu Thời Bùi không có nhiều thời gian dành cho Hạ Trí.

 

Dù ông cụ nhà họ Chu đã lui về không quản chuyện nữa, nhưng bề ngoài vẫn phải làm tròn trách nhiệm.

 

Hơn nữa, nhà họ Chu còn một đống họ hàng xa, hắn không thể để mẹ hắn một mình gánh vác hết mọi thứ. Vậy nên hôm đó, Chu Thời Bùi chỉ đưa Hạ Trí về nhà rồi rời đi, cũng không xuống xe.

 

Đây là cái Tết yên tĩnh nhất từ trước đến nay của Hạ Trí.

 

Nhưng cậu cũng không cảm thấy lạnh lẽo hay cô đơn.

 

Mọi năm, nhà cậu lúc nào cũng đông đúc, nhưng cậu vẫn thích ở một mình trong phòng hơn. So với sự náo nhiệt, cậu vẫn thích yên tĩnh hơn, không ai làm phiền, chỉ là… nếu Chu Thời Bùi có ở đây thì tốt rồi.

 

Cậu cứ thế một mình trải qua ngày Tết đến mùng Ba, thì dì Trương là người đầu tiên quay về.

 

Dì vốn là người địa phươngm đêm Giao thừa mới rời đi, bây giờ về còn mang theo không ít quà bánh.

 

Lúc này, Hạ Trí đang ngồi xem TV trên sofa.  Nghe thấy tiếng mở cửa, cậu cứ tưởng là Chu Thời Bùi.

 

Nhưng vừa quay đầu lại, chỉ thấy dì Trương.

 

Dì cười hiền: "Tiểu Hạ, năm mới vui vẻ nhé!"

 

Hạ Trí khẽ gật đầu, sau đó dời ánh mắt về màn hình.

 

dì Trương vừa về chưa bao lâu, thì chuông cửa lại vang lên.

 

Hôm nay có vẻ hơi náo nhiệt.

 

Hạ Trí tắt TV, đứng dậy đi ra cửa, dì Trương cũng theo sau cậu.

 

Vừa mở cửa ra, hai người đàn ông đang đứng bên ngoài, trên tay xách theo quà cáp. Trong đó, một người Hạ Trí đã từng gặp, chính là người lần trước đưa Chu Thời Bùi về.

 

Còn người kia thì xa lạ, nhưng khí thế lại có phần áp đảo, trông không dễ tiếp cận. Người đàn ông đó nhìn lướt qua cậu, cất giọng hỏi: "Cậu là Hạ Trí?"

 

Giọng điệu kia đậm chất bề trên, đầy thói quen ra lệnh.

 

Xe của bọn họ đỗ ngay trong sân.

 

Muốn vào được đây, chắc chắn phải là người rất thân thiết với Chu Thời Bùi.

 

Hạ Trí không biết tại sao họ biết cậu, nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu.

 

"Phải cậu không? Lần trước chúng ta gặp rồi đấy, nhớ không?"

 

So với người đàn ông kia, người còn lại thái độ ôn hòa hơn hẳn, nụ cười cũng có vẻ thân thiện hơn, làm bầu không khí dễ chịu đi ít nhiều.

 

Dĩ nhiên Hạ Trí nhớ ra.

 

Nhưng đó không phải một kỷ niệm đẹp, thế nên cậu chỉ lặng lẽ nhìn người đó, không có phản ứng gì.

 

Trái lại, dì Trương đứng bên cạnh thì lập tức tươi cười, khách sáo chào hỏi: "Ôi chào, hóa ra là cậu Giang! Sao hôm nay lại ghé qua vậy? Mời vào trong ngồi, nhưng mà cậu chủ nhà tôi không có ở đây đâu!"

 

Người đàn ông kia — Giang Luật, nhẹ gật đầu, giọng điềm nhiên: "Ừm, tôi biết, vừa gọi điện cho cậu ấy. Cậu ấy bảo tôi cứ qua trước, nói rằng Hạ Trí đang ở nhà."

 

Khi nhắc đến cái tên "Hạ Trí", anh ta nói rất tự nhiên, thậm chí còn có chút quen thuộc.

 

Mọi người ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách.

 

dì Trương tất bật bưng trà rót nước, dọn trái cây, trong lòng thầm nghĩ: May mà hôm nay mình về sớm, nếu không để một mình Tiểu Hạ tiếp hai vị này, chẳng biết phải làm sao nữa!

 

Lộ An Hòa đi cùng Giang Luật, thật ra là vì ở nhà quá chán.

 

Mỗi lần về, họ hàng lại bắt đầu càm ràm, khiến cậu ta phát bực.

 

Thế nên mặt dày bám theo Giang Luật ra ngoài, bây giờ tươi cười nói với Hạ Trí: "Xem ra lần trước tôi hiểu lầm rồi! Cậu không phải nhân viên làm việc ở đây? Giới thiệu nhé, tôi là Lộ An Hòa."

 

Hạ Trí nhìn cậu ta, chỉ khẽ gật đầu.

 

"Cậu là Hạ Trí phải không?"

 

Lộ An Hòa quan sát thái độ của Hạ Trí, cảm giác cậu có vẻ không thích mình lắm.

 

Hồi trước đúng là cậu ta hiểu lầm rồi tùy tiện sai bảo, nhưng mọi chuyện đã giải thích rõ ràng, có cần thiết phải mặt lạnh như thế không?

 

Cậu ta cười hỏi tiếp: "Cậu với anh Bùi là quan hệ gì thế?"

 

Hạ Trí vẫn gật đầu, không đáp, cũng chẳng có nhiều phản ứng.

 

Điện thoại của cậu để trên lầu, cậu cũng không định lên lấy.

 

Sự xuất hiện bất ngờ của hai người này khiến tâm trạng cậu không vui.

 

Chu Thời Bùi từng nói sẽ không tùy tiện dẫn người về nhà, nhưng nơi này dù sao cũng là nhà của hắn.

 

Hắn có thể hứa, nhưng cậu không có tư cách đòi hỏi.

 

Chỉ là cảm giác bị gạt ra ngoài lề, không hề được thông báo trước, khiến Hạ Trí cảm thấy…

 

Trong lòng Chu Thời Bùi, cậu chẳng quan trọng chút nào.

 

Giang Luật biết tính Lộ An Hòa quen kiểu thân thiết quá nhanh, nhưng không phải ai cũng có thể chịu được kiểu làm quen của cậu ta.

 

Thế là lạnh nhạt nhắc nhở: "Hạ Trí không thể nói chuyện."

 

"Cậu không nói được?" Lộ An Hòa ngạc nhiên, trong mắt còn có chút tiếc nuối.

 

Một người đẹp như vậy, hóa ra lại là người câm.

 

Nhưng cậu ta cũng không nghĩ nhiều, chỉ xua tay, thái độ vô cùng tự nhiên: "Không sao, thế cậu muốn nhắn tin hay viết chữ?"

 

Hạ Trí: "……"

 

Cậu ta là người đầu tiên không coi khiếm khuyết của cậu là vấn đề, còn thoải mái hỏi thẳng là muốn giao tiếp thế nào.

 

Dù cho phản ứng của cậu có lạnh nhạt, xa cách đến đâu, đối phương cũng không hề bị ảnh hưởng.

 

Giang Luật thì không có hứng trò chuyện với Hạ Trí, chỉ ngồi uống trà yên lặng quan sát.

 

Lộ An Hòa nói chuyện với anh họ mình thì không hợp, từ nhỏ đến lớn còn có chút sợ ông anh họ này.

 

Nhưng hiếm lắm mới được ra ngoài, còn hơn là ở nhà bị hỏi đủ thứ chuyện, nên cậu ta chĩa mục tiêu về phía Hạ Trí.

 

Cũng may Giang Luật không phải Chu Thời Bùi, nên không thấy phiền khi Lộ An Hòa lắm lời.

 

Hạ Trí rất muốn rời đi, nhưng Lộ An Hòa có vẻ cực kỳ hứng thú với cậu.

 

Thậm chí còn rất chu đáo, đưa cho cậu giấy bút.

 

Hạ Trí lạnh nhạt trả lời, mỗi lần chỉ viết vài từ đơn giản.

 

Lộ An Hòa nhìn qua, không nhịn được cảm thán: Không hổ là người có thể ở bên Chu Thời Bùi.

 

Có điều, chữ của Hạ Trí rất đẹp, phù hợp với câu "tích tự như kim”

 

Khi Chu Thời Bùi về đến nơi, hắn vừa mở cửa đã thấy cảnh tượng thế này: Lộ An Hòa thì đang hăng hái "trêu đùa" Hạ Trí, còn Hạ Trí thì ngồi trên sofa, dường như không hề liên quan đến cuộc nói chuyện.

 

Nhưng mà, trên tay cậu vẫn là tờ giấy vừa bị nhét vào.

 

Hạ Trí nghe thấy tiếng mở cửa, bàn tay đang cầm giấy bút khẽ siết lại, theo phản xạ mà nhìn về phía cửa.

 

Lộ An Hòa ngồi gần nên thấy rõ sự thay đổi trong ánh mắt của Hạ Trí.

 

Cậu ta cũng thuận theo tầm nhìn của Hạ Trí mà quay đầu lại, liền thấy Chu Thời Bùi bước vào, trên tay còn cầm mấy cành hoa mai.

 

Thật là nhàn nhã, thời tiết lạnh như vậy mà vẫn có tâm trạng đi hái mai?

 

Chu Thời Bùi hỏi: "Tới lâu chưa?"

 

Giang Luật nghe thấy tiếng, cũng quay đầu lại, vừa thấy Chu Thời Bùi liền nói: "Không lâu lắm, bọn tôi mới đến. Năm mới vui vẻ."

 

"Anh Bùi, năm mới vui vẻ!"

 

Lộ An Hòa cười rạng rỡ, cực kỳ nhiệt tình.

 

"Năm mới vui vẻ."

 

Chu Thời Bùi gật đầu, ngồi xuống sofa.

 

Hạ Trí vẫn luôn nhìn hắn.

 

Chu Thời Bùi đưa mấy cành hoa mai trong tay cho cậu: "Hoa mai ở nhà cũ nở rất đẹp, tôi hái vài cành cho em."

 

Bên này không trồng mai, nên không có để ngắm.

 

Hái mấy cành mai này đối với hắn là chuyện tiện tay, nhưng ngay cả chính hắn cũng không nhận ra rằng—

 

Chỉ khi trong lòng luôn nhớ đến một người, thì dù nhìn thấy gì cũng sẽ tự nhiên nghĩ đến người ấy.

 

Hạ Trí nhìn hoa mai trong tay hắn, hai tay nhẹ nhàng đón lấy, động tác cẩn thận, vừa dè dặt vừa trân quý.

 

Sau đó, cậu ôm hoa trong lòng, đứng dậy đi lên lầu.

 

Lộ An Hòa nhìn dáng vẻ của Hạ Trí, chợt bừng tỉnh hiểu ra.

 

Lần trước đến đây, cậu ta không chú ý nhiều đến Hạ Trí, nên không phát hiện ra điều này.

 

Bây giờ thì rõ ràng rồi—

 

Cảm giác của cậu ta không sai, Hạ Trí đúng là có chút địch ý và bài xích mình.

 

Ban đầu cậu ta còn tưởng là chuyện hiểu lầm lần trước khiến Hạ Trí khó chịu, nhưng sau khi thấy thái độ của Hạ Trí đối với Chu Thời Bùi—

 

Cậu ta lập tức hiểu ra.

 

Hạ Trí không thích mình, là vì Chu Thời Bùi.

 

Lộ An Hòa thu lại ánh mắt, quay sang nhìn Giang Luật và Chu Thời Bùi.

 

Hai người kia vẫn trò chuyện tự nhiên, khiến cậu ta không thể xác định được Chu Thời Bùi có biết tâm tư của Hạ Trí không.

 

Hạ Trí lên lầu, cắm hoa mai vào bình trong phòng ngủ.

 

Sau đó cậu mới tìm điện thoại của mình.

 

Vừa định cầm lên đi xuống lầu thì phát hiện có mấy cuộc gọi nhỡ, đều là Chu Thời Bùi gọi đến.

 

Còn có cả tin nhắn từ hắn.

 

Chu Thời Bùi: [Lát nữa sẽ có bạn đến chơi, là người rất thân. Em giúp tôi tiếp đãi nhé.]

 

Hạ Trí nhìn chằm chằm vào tin nhắn, khẽ sững người.

 

Cảm giác khó chịu trong lòng khi nãy trong khoảnh khắc tan biến sạch sẽ.

 

Khi cậu xuống lầu lần nữa, tâm trạng đã không còn nặng nề như trước.

 

Lộ An Hòa từ lúc phát hiện tâm tư của Hạ Trí, ánh mắt nhìn cậu cũng trở nên ý vị sâu xa.

 

Giang Luật và Lộ An Hòa ở lại ăn tối xong mới rời đi.

 

Trước khi đi, Lộ An Hòa còn cố ý xin cách liên lạc của Hạ Trí.

 

Chu Thời Bùi không phản đối.

 

Hắn muốn Hạ Trí tiếp xúc với nhiều người hơn, để cậu hiểu rằng—

 

Thế giới này rộng lớn, không chỉ có mỗi hắn.

 

Hạ Trí cũng nên có một vòng tròn quan hệ bình thường của riêng mình.

 

Buổi tối, trong phòng ngủ chỉ còn hai người.

 

Không khí ấm áp.

 

Chu Thời Bùi vào phòng tắm, Hạ Trí ngồi trên giường, có thể nghe thấy tiếng nước chảy trong đó.

 

Cuộc sống như vậy đối với Hạ Trí mà nói là đã rất thỏa mãn rồi.

 

Nhưng tâm trạng vui vẻ này rất nhanh đã bị phá vỡ.

 

Cậu nhận được tin nhắn đầu tiên từ người bạn mới thêm khi nãy—

 

Lộ An Hòa: [Cậu thích Chu Thời Bùi đúng không?]

 

Vừa nhìn thấy tin nhắn, Hạ Trí cảm giác như có thứ gì đó bị đâm thủng ngay trong lòng.

 

Bất ngờ không kịp phòng bị.

 

Nhưng điều khiến cậu kinh hoàng nhất không phải là hoài nghi, mà là nỗi hoảng loạn ập đến ngay sau đó.

 

Cậu ta đang nói cái gì vậy?!

 

Lộ An Hòa: [Cậu không thích tôi là vì Chu Thời Bùi, đúng không?]

 

Hạ Trí siết chặt điện thoại, sắc mặt trong phút chốc tái nhợt.

 

Mất một lúc lâu, ngón tay run rẩy gõ từng chữ gửi đi—

 

Hạ Trí: [Anh muốn nói gì?]

 

Lộ An Hòa: [Đừng căng thẳng, cũng đừng sợ hãi. Thích một người không phải là chuyện gì đáng xấu hổ. Tôi chỉ muốn giải thích để tránh cậu hiểu lầm thôi. Anh trai tôi trước đây đúng là có ý định mai mối tôi với Chu Thời Bùi, nhưng bọn tôi đã thử, chẳng có chút hứng thú nào với nhau. Tôi không có tình cảm với Chu Thời Bùi, điểm này cậu có thể yên tâm.]

 

Hạ Trí im lặng, không hiểu Lộ An Hòa gửi những tin nhắn này đến rốt cuộc là có ý gì?

 

Lộ An Hòa: [Nhưng tôi không có hứng thú, không có nghĩa là người khác cũng vậy. Chu Thời Bùi rất xuất sắc, xung quanh anh ấy chưa bao giờ thiếu người thích. Nếu cậu thích anh ấy thật, thì phải biết nắm lấy cơ hội. Thôi, ngủ ngon nhé, chúc cậu mơ đẹp.]

 

Hạ Trí đọc xong tin nhắn, cũng nhận ra rằng đối phương không có ý xấu.

 

Cậu cúi đầu nhìn chằm chằm vào khung trò chuyện hồi lâu, cuối cùng mới gõ một chữ—  [Cảm ơn.]

 

Sau đó, cậu cứ đọc đi đọc lại tin nhắn của Lộ An Hòa.

 

Hết lần này đến lần khác...

 

Mãi đến khi Chu Thời Bùi từ phòng tắm bước ra, nhìn thấy Hạ Trí vẫn chăm chú nhìn điện thoại, hắn thuận miệng hỏi: "Đang xem gì thế?"

 

Hạ Trí giật mình. Cậu cầm không vững điện thoại, suýt chút nữa thì làm rơi xuống giường.

 

Cậu ngước mắt lên, ánh mắt có chút hoảng loạn nhìn về phía Chu Thời Bùi.

 

Mất vài giây, cậu mới theo phản xạ cúi xuống nhặt điện thoại lên, nhẹ nhàng lắc đầu.

 

Dáng vẻ hoảng loạn này của Hạ Trí rất hiếm thấy.

 

Chu Thời Bùi khẽ nhíu mày, ánh mắt cũng trở nên nghiêm túc hơn.

 

"Sao vậy?"

 

Hắn vừa nói, vừa đưa tay muốn lấy điện thoại của Hạ Trí.

 

Nhưng Hạ Trí phản ứng rất mạnh— Cậu tránh né ngay lập tức, thậm chí còn theo bản năng run nhẹ cả người khi bị Chu Thời Bùi chạm vào.

 

Động tác của Chu Thời Bùi khựng lại, ánh mắt rơi trên người Hạ Trí.

 

Hạ Trí nắm chặt điện thoại, nghiêng đầu né tránh ánh nhìn của hắn.

 

Nhưng khoảng cách giữa hai người quá gần, gần đến mức khiến trái tim cậu đập loạn nhịp, toàn thân vô thức căng cứng.

 

Đứa trẻ này…

 

Bắt đầu có bí mật của riêng mình rồi.

 

Chu Thời Bùi bật cười khẽ, thu tay lại, cũng không hỏi nữa.

 

Hạ Trí lén nhìn hắn, ánh mắt dừng trên gương mặt quen thuộc ấy.

 

Nhưng tim cậu đập càng lúc càng nhanh.

 

Trong đầu, lời của Lộ An Hòa không ngừng vang lên—

 

Cậu thích Chu Thời Bùi đúng không?

 

Cậu… thích Chu Thời Bùi sao?

 

Chỉ mới nghĩ đến hai chữ đó thôi, lồ ng ngực đã nóng ran lên.

 

"Tắt đèn nhé?" Chu Thời Bùi hỏi.

 

Hạ Trí hoảng hốt gật đầu, rất nhanh, căn phòng trở nên tối om.

 

Hơi ấm bên cạnh đến từ cơ thể của Chu Thời Bùi.

 

Hạ Trí khẽ động đậy, trong bóng tối, lặng lẽ nhìn khuôn mặt hắn.

 

Như thể bị ma xui quỷ khiến, cậu dịch lại gần hơn một chút.

 

Hương thơm của sữa tắm vương trên da hắn.

 

Lông mi cậu khẽ run, hơi thở không đều đặn, căng thẳng đến mức cả người như đang run rẩy.

 

Càng lúc càng gần hơn…

 

Chỉ còn một chút nữa thôi, là sẽ chạm vào môi hắn…

 

Đúng lúc này, Chu Thời Bùi mở mắt.

 

Ánh mắt hắn và ánh mắt cậu—

 

Chạm vào nhau.

 

"Tách."

 

Đèn sáng trở lại.

 

Hạ Trí ngồi trên giường, cúi đầu, không dám nhìn Chu Thời Bùi.

 

Chu Thời Bùi lặng lẽ quan sát cậu.

 

Qua mấy phút, hắn đưa tay lấy máy trợ thính từ đầu giường, nhẹ nhàng đeo vào tai cho cậu.

 

Động tác vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng.

 

Máy trợ thính hơi mát lạnh, khi đeo vào tai, đầu ngón tay hắn vô tình chạm vào vành tai cậu.

 

Hạ Trí ngẩng đầu, ánh mắt mơ hồ như phủ sương, cuối cùng chậm rãi nhìn hắn.

 

Chu Thời Bùi nhìn cậu, giọng nói trầm ổn, dịu dàng, không có chút tức giận nào—

 

"Hạ Trí, nói cho tôi biết—"

 

"Vừa rồi, em định làm gì?"

Bình Luận (0)
Comment