Chương 26:
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Chu Thời Bùi không quay về ngay mà để tài xế đưa Hạ Trí về trước.
Mấy ngày sau đó, hắn ở lại nhà cũ, chỉ bảo Cận Vi qua thăm Hạ Trí, còn công việc thì giao cho người khác xử lý, để cậu ở nhà nghỉ ngơi vài hôm.
Cận Vi nghe xong thì cảm thấy có gì đó không đúng, liền hỏi Chu Thời Bùi đã xảy ra chuyện gì. Hắn nghĩ một lúc, cảm thấy chuyện này cũng không cần giấu, dù sao Cận Vi cũng là người hiểu rõ tình trạng của Hạ Trí nhất ngoài hắn. Thế là hai người hẹn gặp nhau để nói chuyện.
Sau khi nghe hắn kể lại mọi chuyện, Cận Vi trầm tư một lúc rồi nửa đùa nửa thật: “Cậu nói Hạ Trí tỏ tình với cậu? Vậy còn cậu thì sao? Với một người thích đàn ông như cậu, vẻ ngoài của cậu ấy chắc cũng khá hấp dẫn nhỉ? Cậu nuôi người ta bên cạnh lâu như vậy, đối phương còn chủ động bày tỏ, cậu thực sự không có chút rung động nào sao?”
Chu Thời Bùi nhìn Cận Vi, giọng điệu vẫn trầm ổn như mọi khi: “Cậu nghĩ tôi nên có suy nghĩ gì với cậu ấy?”
“Hay là cậu nghĩ tôi nên yêu một người chẳng hiểu gì về tình yêu sao?”
Cận Vi quan sát vẻ mặt hắn, cố gắng tìm ra một chút dao động nào đó, nhưng đáng tiếc, không có gì cả.
Anh ta đành thu lại ánh mắt, nghiêm túc hơn: “Nếu cậu ấy thực sự thích cậu thì sao?”
Chu Thời Bùi bình tĩnh đáp: “Chính cậu ấy còn chưa hiểu rõ cái gọi là thích này là gì. Cận Vi, cậu ấy có thể không hiểu, nhưng tôi thì không thể giả vờ không biết.”
“Cũng đúng, trường hợp của Hạ Trí đúng là đặc biệt.” Cận Vi thở dài, gật đầu đồng ý.
Cảm xúc là thứ vốn đã khó định nghĩa, lại mang tính chủ quan. Mà Hạ Trí, cậu có thực sự hiểu được tình yêu là gì không?
Ngay cả anh ta – một bác sĩ tâm lý – cũng không dám khẳng định.
Cũng may, người ở bên Hạ Trí là Chu Thời Bùi. Nếu đổi lại là kẻ có ý đồ xấu một chút, thì với tính cách đơn thuần, không có tâm cơ của cậu, lại thêm ngoại hình ưa nhìn, e rằng chỉ cần dỗ ngon dỗ ngọt một chút là có thể dễ dàng dụ dỗ cậu lên giường.
Còn về sau này thì sao?
Tình trạng của Hạ Trí không phải điều mà những kẻ đó cần quan tâm. Dù sao, đó cũng là chuyện đôi bên tình nguyện, không ai có thể nói được gì.
Với một số người, chỉ cần ngoan ngoãn là đủ, không cần phải có tư duy độc lập hay chính kiến riêng.
Cận Vi trầm ngâm một lúc rồi nói: “Tôi sẽ tìm cơ hội nói chuyện với cậu ấy, hy vọng cậu ấy có thể suy nghĩ thông suốt.”
Chu Thời Bùi gật đầu: “Ừm, làm phiền cậu.”
Cận Vi bật cười: “Giữa chúng ta mà còn khách sáo vậy à?”
Những ngày này, dù Hạ Trí ở nhà nhưng ngày nào Cận Vi cũng ghé qua. Khi đã suy nghĩ thông suốt, cậu rất phối hợp với Cận Vi trong các buổi trò chuyện.
Thậm chí, điều khiến Cận Vi bất ngờ là việc hướng dẫn tâm lý của cậu dễ dàng đến mức kỳ lạ—cảm xúc đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Bầu không khí giữa hai người khá thoải mái, không có chút nặng nề nào.
Chu Thời Bùi vốn lo lắng cho trạng thái của Hạ Trí, nhưng nghe Cận Vi nhắn lại như vậy thì cũng yên tâm phần nào. Thậm chí, ngay hôm đó, hắn còn nhận được tin nhắn từ Hạ Trí, nói rằng cậu đã có thể đi làm lại, không cần xin nghỉ nữa.
Hắn đồng ý ngay.
Lần nữa gặp Hạ Trí ở công ty, cậu trông có vẻ rất ổn, chẳng khác gì trước đây.
Hạ Trí xách một hộp cơm, đứng trong văn phòng của Chu Thời Bùi. Lúc này không có ai khác, cậu giơ hộp cơm lên ra hiệu, nhẹ nhàng đặt xuống bàn, dùng tay ra dấu hỏi hắn: [Trưa nay ăn cùng nhau không?]
Chu Thời Bùi nhìn hộp cơm trên bàn, sau đó thu lại ánh mắt, gật đầu: “Được.”
Dù gì Hạ Trí cũng đã chuẩn bị xong cả rồi, hắn còn có thể nói không sao?
Nhận được câu trả lời, Hạ Trí không nói gì thêm, xoay người rời khỏi văn phòng.
Đến khi xử lý xong công việc vào giờ tan tầm, cậu mới đứng dậy. Những đồng nghiệp khác đã kéo nhau đi ăn, cậu nhẹ nhàng gõ cửa phòng Chu Thời Bùi.
Hắn vẫn đang bận rộn. Thấy cậu bước vào, hắn nói: “Em ngồi trên sofa đợi một lát, tôi xử lý nốt tài liệu này đã.”
Hạ Trí gật đầu, không làm phiền hắn.
Mọi người luôn cảm thấy Chu Thời Bùi là người cao cao tại thượng, tâm tư khó dò, là người nắm giữ toàn bộ nhà họ Chu, khiến cả giới kinh doanh trong lẫn ngoài nước phải kiêng dè mấy phần.
Nhưng trong mắt Hạ Trí, hắn không có hào quang chói lọi đến thế, cũng chẳng thần bí như những gì người ta đồn đại.
Hắn rất bận rộn, công việc luôn chất đống, nhưng vẫn dành thời gian để dạy cậu học hỏi.
Hắn không phải kiểu người nói nhiều, thích tận hưởng sự yên tĩnh, thích đọc sách, cũng thích trồng hoa.
Khi thấy thứ gì mình thích, hắn luôn chia sẻ với cậu. Mỗi tuần, hắn đều dành thời gian đến thăm mẹ. Hắn tự giác, nghiêm khắc với bản thân, nhưng với người xung quanh thì khoan dung. Chỉ cần không phạm vào nguyên tắc, hắn sẽ không quá truy cứu.
Trong mắt Hạ Trí, ngoài cha mẹ thì Chu Thời Bùi là người tốt nhất trên thế gian này.
Cậu đã ở bên hắn suốt chín tháng. Sau khi cha mẹ qua đời, cậu gần như mất đi cảm giác với thế giới xung quanh. Từ lúc còn trong bệnh viện cho đến khi được đón về, thời gian trôi qua một cách tê dại, không ai hỏi han, mà cậu cũng chẳng mong ai quan tâm.
Hạ Trí từng nghĩ rằng, những ngày tháng như thế sẽ cứ tiếp diễn, dù đã được Chu Thời Bùi đưa về nhà.
Nhưng rồi, ở bên hắn, cậu dần tìm lại cảm giác của một mái nhà.
Thế nhưng, bây giờ hắn lại nói với cậu rằng, đây không phải nơi để cậu nương náu, cậu chỉ là người ở nhờ mà thôi.
Dù cậu có lưu luyến thế nào, dù Chu Thời Bùi có tốt ra sao, hắn cũng không thuộc về cậu.
Giống như những gì người ta đã nói—hắn chỉ là người tốt bụng, ngại nói lời từ chối, thực ra không hề muốn giữ cậu lại. Một người biết điều nên tự hiểu mà rời đi.
Nhưng cậu vẫn muốn chờ.
Sắp đến sinh nhật của Chu Thời Bùi rồi, cậu muốn giữ lại một kỷ niệm nào đó cho bản thân. Cậu muốn cùng hắn đón sinh nhật, có lẽ đây sẽ là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.
Cậu sẽ đi, trước khi hắn đích thân bảo cậu rời khỏi.
Chu Thời Bùi đã xong việc, kéo ghế đứng dậy, bước về phía Hạ Trí.
Thấy hắn đến, cậu mở túi giữ nhiệt, lấy ra mấy hộp cơm bên trong—hai món mặn, một món rau: bò xào hành, thịt hấp cùng rau xào. Nhìn qua, món nào cũng rất đẹp mắt.
Chu Thời Bùi ngồi xuống, cầm đũa lên, chỉ cần nếm một miếng là nhận ra ngay đây không phải tay nghề của dì Trương.
Hắn ngẩng đầu, hiếm hoi phá lệ trò chuyện trong lúc ăn: “Em làm à?”
Hạ Trí vừa định gắp thức ăn, nghe hắn hỏi thì hơi khựng lại. Cậu gật đầu, rồi đặt đũa xuống, dùng tay ra dấu: [Không hợp khẩu vị sao?]
Chu Thời Bùi lắc đầu: “Không, rất ngon.”
Hắn chỉ là bất ngờ, vì để chuẩn bị bữa cơm này, chắc chắn cậu đã phải dậy từ sáng sớm.
“Ăn đi.” Chu Thời Bùi gắp một miếng thịt hấp đặt vào bát cậu. Dù có muốn giữ khoảng cách, hắn vẫn không nỡ lạnh nhạt với cậu.
Hạ Trí gật đầu, không nói gì thêm, cầm đũa lên, lặng lẽ ăn hết bữa cơm.
Cho đến khi ăn xong, lúc cậu định dọn bàn và thu dọn hộp cơm, Chu Thời Bùi mới lên tiếng: “Để đó tôi làm cho.”
Hạ Trí buông tay, lặng lẽ nhìn hắn. Chu Thời Bùi nhanh chóng dọn dẹp mọi thứ. Đúng lúc đó, điện thoại hắn vang lên.
Là tin nhắn từ Hạ Trí.
[Xin lỗi, sau này sẽ không như vậy nữa.]
Chu Thời Bùi nhìn chằm chằm vào màn hình, tâm trạng có chút phức tạp. Đọc mấy chữ này, hắn cảm thấy một nỗi xót xa mơ hồ, dù cảm xúc đó không thuộc về mình, mà là của Hạ Trí.
Hắn không ngờ bản thân lại có thể đồng cảm đến vậy.
Hắn ngước mắt lên, đúng lúc Hạ Trí vừa cất điện thoại đi, ánh nhìn của cả hai chạm nhau.
Chu Thời Bùi nói: “Chuyện hôm đó, đừng nghĩ nhiều.”
Hạ Trí gật đầu hỏi: [Tối nay anh về nhà không?]
Chu Thời Bùi nhìn cậu, khẽ cười, cũng gật đầu theo: “Ừ.”