Thành Nghiện - Mộc Tây Tây Trạch

Chương 27

Chương 27: 

 

Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã đến sinh nhật của Chu Thời Bùi.

 

Hắn vốn không mấy bận t@m đến sinh nhật của mình, nhất là mấy năm gần đây, hầu như năm nào cũng chỉ vùi đầu vào công việc. Chỉ có mẹ hắn luôn nhớ đến, gọi điện thoại nhắc hắn về ăn một bữa cơm. Vì thế, dù có ai muốn tặng quà, cũng không dễ tìm được cơ hội.

 

Nếu không phải lần trước Hạ Trí bất ngờ nhắc đến, có lẽ hắn đã quên mất ngày này. Thế nhưng, đến đúng hôm đó, hắn vẫn bận đến mức quên béng đi.

 

Buổi trưa, mẹ hắn gọi điện bảo hắn tan làm thì về nhà ăn cơm. Chu Thời Bùi không nghĩ nhiều, cho rằng bà bất chợt nhớ con trai nên gọi về, liền gật đầu đồng ý.

 

Nhưng Hạ Trí nghe thấy cuộc gọi ấy. Cậu hơi ngẩn người, đợi hắn cúp máy xong mới hỏi: [Vậy tối nay anh ngủ lại bên đó, hay vẫn về?]

 

Chu Thời Bùi nhìn động tác ngôn ngữ ký hiệu của cậu, bình thường Hạ Trí rất ít khi hỏi mấy chuyện như thế. Hắn gật đầu: “Ừ, tôi sẽ về.”

 

[Vậy em đợi anh ở nhà.]

 

Hạ Trí làm động tác “đợi”.

 

Chu Thời Bùi cầm điện thoại, ánh mắt thoáng qua chút nghi hoặc, nhưng cũng khẽ gật đầu.

 

Chiều tan làm, hắn bảo tài xế đưa Hạ Trí về trước, còn mình thì lái xe quay về nhà cũ.

 

Vừa bước vào nhà, hắn đã thấy mẹ và chú Vương cùng mọi người chuẩn bị một bàn đầy ắp món ngon. chú Vương ra mở cửa, vừa thấy hắn đã cười niềm nở:

 

“Cậu chủ về rồi.”

 

Ông đón lấy áo khoác và đồ đạc trên tay hắn.

 

Chu Thời Bùi gật đầu, chú Vương đóng cửa lại, theo sau hắn hỏi: “Sao cậu chủ không đưa cậu Hạ đến cùng?”

 

Hắn thuận miệng đáp: “Đưa Hạ Trí đến làm gì?”

 

Vừa dứt lời, bước vào trong, hắn đã thấy mẹ mình đang ngồi trên ghế salon, nở nụ cười dịu dàng nhìn hắn. Người giúp việc trong bếp vẫn đang bận rộn chuẩn bị bữa tối.

 

“Tiểu Bùi, sinh nhật vui vẻ.”

 

Giọng bà ôn nhu, chan chứa yêu thương.

 

Chu Thời Bùi hơi sững lại, lúc này mới chợt nhớ ra hôm nay là sinh nhật mình. Những năm trước cũng vậy, mẹ và chú Vương luôn là người chu toàn mọi thứ. Hắn lại nhớ đến chuyện lúc trưa—Hạ Trí đột nhiên hỏi hắn có về hay không—giờ thì đã hiểu tất cả.

 

Bảo sao lúc nãy chú Vương hỏi hắn sao không đưa Hạ Trí đến.

 

Chu Thời Bùi nhanh chóng nở nụ cười: “Cảm ơn mẹ.”

 

“Lại đây, ngồi xuống trước đã.”

 

Mẹ hắn vội vàng vẫy tay, vỗ nhẹ lên vị trí bên cạnh.

 

Hắn gật đầu, bước qua ngồi xuống bên cạnh bà. Bà liền nắm lấy tay hắn, nét mặt rạng rỡ, tràn đầy hạnh phúc.

 

Hai mẹ con ngồi trò chuyện một lát, bên kia người giúp việc đã dọn xong bữa tối. Chú Vương đến nhắc nhở, Chu Thời Bùi mới nói “Mẹ, chúng ta qua ăn cơm trước đi.”

 

"Được."

 

Mẹ Chu vừa định đứng dậy thì chợt khựng lại, như thể nhớ ra điều gì đó. Bà nhíu mày, băn khoăn: "Cha con đâu? Sao vẫn chưa về? Hôm nay là sinh nhật con cơ mà! Ông ấy thật là, ngày quan trọng thế này mà cũng dám về muộn. Để mẹ gọi điện cho ông ấy."

 

Vừa nghe thấy vậy, Chu Thời Bùi khẽ ngước mắt nhìn chú Vương. Chú Vương lắc đầu, ra hiệu rằng cả ngày hôm nay mọi chuyện vẫn bình thường. Buổi chiều, mẹ hắn còn vui vẻ tự tay chuẩn bị bánh sinh nhật cho hắn, vậy mà bây giờ đột nhiên nhắc đến người đã khuất.

 

Chu Thời Bùi phản ứng nhanh hơn, thấy mẹ định lấy điện thoại, hắn liền nắm lấy tay bà, giọng nhẹ nhàng nói: "Mẹ, mẹ quên rồi? Cha đã nói trước rồi, hôm nay ông ấy bận lắm, có lẽ không kịp về mừng sinh nhật con. Nhưng cha đã chuẩn bị quà sinh nhật cho con từ trước rồi."

 

"Vậy sao?" Mặt mẹ hắn thoáng vẻ hoang mang, như thể chẳng nhớ gì về chuyện đó. Nhưng thấy con trai gật đầu chắc chắn, bà cũng không hỏi thêm, chỉ bĩu môi than thở: "Đúng là… đến sinh nhật con cũng không dành nổi chút thời gian. Để rồi xem, sau này ông ấy già rồi, con cũng đối xử với ông ấy như thế đi."

 

"Được ạ." Chu Thời Bùi bật cười gật đầu, giọng nói dịu dàng.

 

Mẹ hắn vẫn còn làu bàu vài câu, nhưng thấy con trai ngoan ngoãn như vậy, bà cũng dần quên mất chuyện cha Chu Thời Bùi “vắng nhà”.

 

Thế nhưng, vừa ngồi xuống bàn ăn, bà lại cảm thấy có gì đó sai sai. Bà ngẩng đầu nhìn con trai, ánh mắt có chút lo lắng: "Mẹ nhớ là, trước giờ dù bận thế nào, cha con cũng chưa từng vắng mặt vào sinh nhật con."

 

Chu Thời Bùi khựng lại một chút, nhưng nhanh chóng nở nụ cười bình thản: "Chuyện gì cũng có ngoại lệ mà mẹ, đừng nghĩ linh tinh nữa."

 

Nói rồi, hắn kéo ghế ngồi xuống bên cạnh mẹ, gắp một viên thịt bỏ vào bát bà.

 

chú Vương đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này, không khỏi thở dài trong lòng, lắc đầu đầy tiếc nuối.

 

Mẹ hắn nhìn chằm chằm món ăn trong bát, sự chú ý dần bị phân tán. Lúc này, Chu Thời Bùi mới ngước mắt nhìn chú Vương: "Chú Vương, chú cũng ngồi xuống ăn cùng đi."

 

"Được." chú Vương gật đầu.

 

Trong suốt bữa ăn, mẹ hắn liên tục gắp thức ăn vào bát con trai, toàn là những món hắn thích. Không khí bữa cơm ấm áp vô cùng.

 

Sau khi ăn xong, bà đứng dậy đi lấy bánh sinh nhật trong tủ lạnh. Nhìn đồng hồ, đã gần chín giờ.

 

"Hay đợi thêm chút nữa, xem cha con có kịp về không?" Bà hỏi hắn.

 

"Được." Chu Thời Bùi không từ chối, chỉ nhẹ nhàng đáp lời. Đôi mắt hắn dịu dàng, nhưng nếu nhìn kỹ, có năm sáu phần giống với cha mình.

 

Thế là họ cứ đợi như vậy, đến tận chín giờ rưỡi.

 

Mẹ hắn ngồi trên sofa xem tivi, mơ màng ngủ quên lúc nào không hay. Khi bà mở mắt ra, chương trình trên màn hình đã phát đến đâu chẳng rõ. Bà day day thái dương, quay sang bên cạnh, thấy con trai vẫn đang ngồi bên mình, cúi đầu nhìn điện thoại, không biết đang nhắn tin với ai.

 

Có lẽ nhận ra ánh mắt của bà, Chu Thời Bùi tắt màn hình, ngẩng lên đối diện với ánh mắt bà.

 

"Mẹ." Hắn khẽ gọi một tiếng.

 

Mẹ hắn nhìn hắn, trong mắt có chút áy náy và đau lòng: "Mẹ lại nhắc đến cha con nữa phải không? Rõ ràng hôm nay là sinh nhật con, mẹ đáng lẽ phải ở bên con mới đúng… Nhưng bệnh này của mẹ, lúc nhớ lúc quên, cứ lẫn lộn hết lên."

 

Mẹ hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần, ánh mắt vẫn dịu dàng như cũ, mỉm cười nói: "Chúng ta ăn bánh thôi."

 

"Vâng, để con đi lấy."

 

Chu Thời Bùi gật đầu, đặt điện thoại xuống, đứng dậy lấy bánh sinh nhật.

 

Sau khi hát xong bài chúc mừng và thổi nến, hắn cắt bánh, chỉ ăn một miếng nhỏ. Hắn còn đặc biệt để riêng một phần có nhiều trái cây, phần còn lại thì bảo chú Vương chia cho những người khác trong biệt thự.

 

Mẹ hắn làm bánh rất khéo, ai thích đồ ngọt đều khen không ngớt. Nhưng Chu Thời Bùi không hảo ngọt, dù mẹ đã cố ý cho thêm nhiều trái cây, hắn vẫn cảm thấy hơi ngấy.

 

"Muộn rồi, tối nay con ngủ lại đây đi? Trước đó con cũng từng ở lại, chẳng cần dọn dẹp gì cả." Mẹ hắn hỏi.

 

Chu Thời Bùi nghe vậy, nhìn bà. Vốn dĩ không có vấn đề gì, ở lại cũng được. Nhưng Hạ Trí chắc hẳn vẫn đang đợi hắn ở nhà. Nếu giờ mà nhắn không về, có thể tưởng tượng được cậu sẽ thất vọng đến mức nào.

 

"Thôi, con về bây giờ đây."

 

Nói xong, hắn thấy chú Vương đã chia xong bánh, bèn nói: "Chú Vương, làm phiền chú gói giúp tôi miếng bánh để riêng kia."

 

Ban đầu chú Vương còn tưởng hắn định giữ lại cho mình, nhưng nghe vậy mới chợt nhận ra, đây là chuẩn bị cho ai đó. Ông liền bật cười: "Được."

 

Mẹ hắn nhìn con trai, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng cũng không giữ hắn nữa.

 

chú Vương cẩn thận đóng gói bánh, đưa cho hắn và còn dặn dò thêm: "Đi đường cẩn thận, đừng để bị xóc hỏng."

 

"Cảm ơn chú."

 

Chu Thời Bùi nhận lấy bánh, chào mẹ một tiếng rồi lái xe về nhà.

 

Mẹ hắn tiễn hắn ra cửa, đứng ở đó nhìn theo mãi, cho đến khi đuôi xe hoàn toàn khuất bóng mới quay người trở vào.

 

chú Vương đi theo sau, bỗng nghe bà nói: "Là do tôi khiến nó khó xử phải không? Nên nó mới không chịu ở lại? Hôm nay rõ ràng là sinh nhật nó, vậy mà tôi lại phát bệnh, nhắc đến cha nó ngay lúc này."

 

Giọng bà có chút áy náy.

 

Bà còn nói với Tiểu Bùi rằng đợi cha về cùng tổ chức sinh nhật, trong khi những người tỉnh táo đều biết, ông ấy sẽ không bao giờ trở về nữa.

 

Thật là… tại sao cứ phải nhắc đến chuyện đau lòng vào đúng ngày này chứ?

 

chú Vương nghe xong hơi sững lại, rồi bật cười: "Phu nhân nghĩ nhiều rồi. Cậu chủ bây giờ là người đứng đầu nhà họ Chu, ngay cả lão gia cũng không thể chi phối cậu ấy được nữa. Bà nên tin tưởng cậu ấy, lòng dạ cậu ấy không mong manh như bà tưởng đâu."

 

"Thật không? Nó không buồn vì chuyện này chứ?" Mẹ hắn quay sang nhìn chú Vương.

 

Ông mỉm cười, chắc chắn gật đầu: “Phu nhân yên tâm, sẽ không đâu, cùng lắm chỉ là có chút hoài niệm thôi."

 

"Vậy sao muộn thế này rồi mà tôi bảo nó ở lại, nó lại cứ nhất quyết đòi về?"

 

"À…"

 

chú Vương hiếm khi tỏ vẻ thần bí như vậy. Một lúc sau, ông mới cười nhẹ: "Chắc là có người đang đợi cậu chủ ở nhà."

 

Mẹ hắn nghe vậy, ngẫm nghĩ giây lát rồi bỗng nhiên bừng tỉnh. Đôi mắt bà lập tức sáng lên, khuôn mặt vừa rồi còn có chút ủ rũ, nay bỗng chốc trở nên rạng rỡ: "Ý ông là… Tiểu Bùi vội về vì có người đang đợi nó?"

 

chú Vương gật đầu:  "Chắc là vậy. Trước đây tôi cũng từng nhắc với phu nhân rồi, cậu Hạ Trí ấy, bà còn nhớ không?"

 

"Nhớ chứ. Ông có kể qua, là một đứa bé câm, gia đình phá sản, trên đường Tiểu Bùi gặp được, thấy đứa bé không có chỗ đi nên đưa về nhà." Bà đáp.

 

"Bà có để ý chuyện cậu ấy bị câm không?" chú Vương hỏi.

 

Nghe vậy, bà nhìn ông một cái rồi đáp thản nhiên: "Tôi để ý làm gì? Tiểu Bùi thích là được, có phải tôi sống với cậu ấy đâu. Nhưng mà… trước đó ông nói cậu ấy còn nhỏ lắm phải không? Chuyện này có đáng tin không?"

 

Từ trước đến nay, bà chưa từng nghe Chu Thời Bùi nhắc đến chuyện này lấy một lần. Nhưng nếu là lời của chú Vương, chắc chắn không thể chỉ là suy đoán bừa bãi.

 

chú Vương lắc đầu: "Cậu chủ nói không có ý gì đặc biệt với cậu ấy. Nhưng bà xem, lần này cậu chủ còn cố tình giữ lại một miếng bánh bà làm để mang về. Có mấy ai khiến cậu chủ để t@m đến mức này chứ?"

 

chú Vương không nói thì thôi, vừa nói ra mẹ hắn mới giật mình suy nghĩ.

 

Bảo sao một người không thích đồ ngọt như con trai bà, ăn một miếng đã đủ, thế mà còn muốn gói riêng một phần mang về. Mà nghĩ kỹ lại, rõ ràng lúc nãy hắn đã cắt ra và để riêng ngay từ đầu.

 

Tại sao lúc đó bà không nhận ra hành động này quá khác thường?

 

"Cái thằng nhóc này…! Sao nó không dẫn người ta đến cho tôi gặp mặt hả?"

 

Hiếm khi mẹ hắn tỏ ra có chút tức giận.

 

Không có ý gì đặc biệt ư? Định lừa ai đây?

 

"Không được, lần sau nó về, nhất định tôi phải bảo nó dẫn người tới cho tôi xem mặt!"

Bình Luận (0)
Comment