Thành Nghiện - Mộc Tây Tây Trạch

Chương 28

Chương 28: 

 

Hạ Trí một mình cuộn tròn trên sofa rồi ngủ quên lúc nào không hay. Trong cơn mơ màng, cậu bỗng giật mình tỉnh giấc, theo phản xạ cầm lấy điện thoại bên cạnh xem giờ. Đã gần mười một giờ đêm, vậy mà Chu Thời Bùi vẫn chưa về.

 

Cậu ngồi dậy, cúi đầu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Đã trễ thế này, liệu hắn có về không?

 

Nhưng từ trước đến nay, chỉ cần Chu Thời Bùi đã hứa với cậu điều gì, hắn chưa từng thất hứa. Hạ Trí do dự, không biết có nên gọi điện hoặc nhắn tin hỏi hắn không. Nhưng cậu sợ làm phiền hắn cùng gia đình đón sinh nhật.

 

Dù gì thì, vào những ngày như thế này, người ở bên cạnh hắn hẳn nên là cha mẹ và những người thân thiết nhất. Trước đây, sinh nhật của cậu cũng luôn như vậy—có cha mẹ cùng nhau chuẩn bị bánh kem, nấu mì trường thọ và chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu.

 

Ngay lúc cậu còn đang lưỡng lự không biết có nên liên lạc không, ngoài cổng bỗng truyền đến tiếng động. Là tiếng cổng sắt mở ra, ánh đèn xe ô tô chiếu rọi vào sân.

 

Hạ Trí lập tức đứng dậy, chạy nhanh ra ngoài đón người.

 

Vừa bước xuống xe, Chu Thời Bùi liền thấy Hạ Trí đứng trước cửa đợi mình trong bộ đồ ngủ mỏng manh.

 

Cuối tháng Ba, tiết trời vẫn còn se lạnh, ra ngoài vẫn cần khoác thêm áo. Vậy mà cậu cứ thế đứng đây, để gió đêm thổi qua cũng chẳng hay.

 

Chu Thời Bùi nhìn người trước mặt, hỏi: “Không lạnh sao?”

 

Hạ Trí lắc đầu.

 

Chu Thời Bùi cũng không nói thêm, chỉ đưa hộp bánh trong tay cho cậu: “Bánh mẹ tôi làm, mang về cho em, nếm thử đi.”

 

Hạ Trí thoáng sững người, không ngờ Chu Thời Bùi mang bánh về cho mình. Một lát sau, cậu mới nhận lấy hộp bánh, chợt nghe hắn nói: “Bên ngoài lạnh lắm, vào nhà thôi.”

 

Hạ Trí gật đầu, theo hắn vào trong.

 

Hai người cùng ngồi xuống sofa, Hạ Trí mở hộp bánh ra, cắt một miếng nhỏ đưa vào miệng.

 

Bánh ngọt dịu, kem sữa tươi mềm mịn không quá béo ngậy, hòa cùng vị thơm mát của hoa quả tươi, ngọt mà không hề ngán. So với những loại bánh bày bán trên thị trường, vị ngọt của bánh này nhẹ hơn hẳn. Với Hạ Trí, đây chính là độ ngọt vừa vặn nhất.

 

“Thế nào? Có thích không?” Chu Thời Bùi hỏi.

 

Hắn đoán Hạ Trí sẽ thích nên mới cố ý mang về.

 

Hạ Trí ngước lên nhìn hắn, nhẹ nhàng đặt bánh xuống. Như thể chợt nhớ ra điều quan trọng nhất chưa làm, cậu liền cầm điện thoại lên, nghiêm túc gửi một tin nhắn chúc mừng: [Chúc mừng sinh nhật.]

 

Chu Thời Bùi cúi đầu nhìn tin nhắn trên màn hình, khẽ cười: “Cảm ơn. Đợi tôi lâu lắm rồi đúng không?”

 

Hạ Trí lắc đầu: [Không đâu. Anh có đói không? Trễ thế này rồi, để em nấu mì cho anh nhé?]

 

Chu Thời Bùi chăm chú nhìn cậu. Buổi tối hắn thực sự ăn không nhiều, nhưng cũng không hẳn là đói. Thế nhưng, trước ánh mắt đầy mong chờ của Hạ Trí, hắn không nỡ từ chối, khẽ gật đầu: “Được.”

 

Hạ Trí nhanh chóng vào bếp làm một tô mì trường thọ. Đến khi bưng ra, đồng hồ đã điểm 11 giờ 30 phút.

 

Tô mì nóng hổi bày trước mặt Chu Thời Bùi, nước dùng trong vắt, bên trên có thêm một quả trứng gà. Nhìn tô mì trước mắt, hắn bất giác nở nụ cười: “Lấy thêm một cái bát đi, tôi chia cho em một nửa.”

 

Hạ Trí nhìn hắn, do dự một lúc rồi khẽ lắc đầu. Đây là mì trường thọ mà, cậu không biết có thể chia ra ăn chung hay không. Trước đây, mỗi lần sinh nhật, cha mẹ đều bảo cậu phải ăn hết cả tô một mình.

 

Chu Thời Bùi như đoán được suy nghĩ trong lòng cậu, khẽ bật cười: “Có thể chia được, ăn chung với tôi đi.”

 

Lúc này, Hạ Trí mới đứng dậy lấy thêm một cái bát. Chu Thời Bùi chia một nửa phần mì sang cho cậu, đặt luôn quả trứng duy nhất vào bát của Hạ Trí.

 

Hạ Trí nhìn hắn, có hơi bất ngờ. Rõ ràng đây là món cậu làm cho hắn mà.

 

“Ăn đi.” Chu Thời Bùi đẩy bát mì về phía cậu, sau đó nói: “Lần sau đến sinh nhật em, tôi sẽ nấu cho em ăn.”

 

Động tác cầm đũa của Hạ Trí hơi khựng lại, ánh mắt cụp xuống, lặng lẽ gắp mì mà không đáp lời.

 

Hai người chia nhau ăn hết tô mì.

 

Lúc sau, khi Hạ Trí chuẩn bị về phòng, cậu bỗng kéo nhẹ ống tay áo của Chu Thời Bùi, gọi hắn lại.

 

Chu Thời Bùi quay đầu nhìn cậu, Hạ Trí giơ tay làm động tác chờ một chút, sau đó nhanh chóng chạy về phòng.

 

Khi quay ra, cậu đã cầm theo một hộp quà tinh xảo, nhẹ nhàng đưa đến trước mặt hắn.

 

Chu Thời Bùi hơi bất ngờ, nhìn hộp quà trong tay Hạ Trí một lúc lâu rồi mới đưa tay nhận lấy.

 

Mở ra, bên trong là một cây bút máy tinh xảo đến từng chi tiết, thiết kế bên ngoài có hai màu bạc đen thanh lịch. Không cần nhìn kỹ, hắn cũng nhận ra—cây bút này có kiểu dáng gần như giống hệt cây hắn thường dùng trong văn phòng.

 

Chu Thời Bùi chỉ nhìn cây bút một cái, lập tức đóng hộp lại.

 

“Hạ Trí, em lấy đâu ra nhiều tiền để mua cái này?” Hắn ngước lên, nhìn thẳng vào cậu.

 

Hắn trả lương cho Hạ Trí không phải để cậu dốc hết tiền mua quà cho mình. Một cây bút như thế này chắc chắn không rẻ, mà tiền trong tay Hạ Trí có bao nhiêu chứ?

 

Nói thẳng ra, chi phí ăn ở của Hạ Trí do hắn lo hết, tổng cộng lại còn chưa bằng cây bút này. Trong mắt Chu Thời Bùi, hành động này của Hạ Trí thật ngốc nghếch, chẳng khác nào đi làm không công cho hắn, thậm chí còn phải bỏ tiền túi ra bù lỗ.

 

Hạ Trí nhìn Chu Thời Bùi, nghiêm túc giải thích: [Em có tiền mà.]

 

Sợ rằng nói vậy chưa đủ rõ ràng, cậu liền lấy điện thoại, nhập một đoạn tin nhắn dài: [Anh đã từng dạy em cách theo dõi thị trường chứng khoán, phân tích xu hướng cổ phiếu. Vì vậy, em đã dùng toàn bộ tiền lương anh gửi để đầu tư vào cổ phiếu. Ngoài ra, những lúc rảnh rỗi ở nhà, em còn có thể nhận thêm một số công việc trực tuyến. Em thực sự có tiền mà.]

 

Ban đầu, Hạ Trí chỉ muốn thử xem sao, nhưng dần dần cậu phát hiện mình có khả năng quan sát nhạy bén với biến động của thị trường, thế nên cũng kiếm được một khoản không nhỏ.

 

Hơn nữa, cậu có năng khiếu về lập trình máy tính, chỉ là lúc trước chưa có kinh nghiệm, không biết bắt đầu từ đâu. Sau này, khi nhận ra mình có thể thiết kế phần mềm cho người khác, có thể làm rất nhiều thứ trên mạng, cậu dần tìm ra hướng đi. Những dự án càng khó, thù lao nhận được càng cao. Nhờ vậy, ngoài đầu tư chứng khoán, cậu còn có một nguồn thu nhập ổn định khác.

 

Vậy nên, đến bây giờ, Hạ Trí thực sự không thiếu tiền.

 

Cậu đã suy nghĩ rất lâu để chọn quà cho Chu Thời Bùi. Dù sao thì hắn cũng chẳng thiếu thứ gì cả. Cậu muốn tặng một món quà có thể đồng hành với hắn trong thời gian dài.

 

Hạ Trí đã âm thầm quan sát rất kỹ. Đồng hồ đeo tay, khuy măng sét, thắt lưng… những thứ này hắn có quá nhiều, chưa từng đặc biệt yêu thích món nào. Đối với Chu Thời Bùi, chúng chỉ là phụ kiện, thậm chí còn được thay mới định kỳ.

 

Chỉ có một thứ duy nhất—chính là cây bút ký của hắn.

 

Đó là một cây bút đã cũ, có lẽ đã được hắn dùng suốt nhiều năm. Vì vậy, Hạ Trí đã ghi nhớ điều này. Thói quen của một người rất khó thay đổi, nên cậu đã mất nhiều công sức tìm kiếm mới chọn được một cây bút tương tự.

 

Giá của nó không hề rẻ, nhưng với Hạ Trí, món quà này rất xứng đáng.

 

Dù sau này có rời đi, cậu cũng không muốn Chu Thời Bùi quên mình quá nhanh.

 

Chu Thời Bùi rõ ràng không hề biết những điều Hạ Trí vừa nói, vì vậy, hắn hiếm khi nào tỏ ra bất ngờ đến thế. Hắn lặng lẽ nhìn cậu một lúc lâu, cuối cùng mới nhận lấy món quà: “Cảm ơn, tôi rất thích.”

 

Đứng trước cửa phòng Chu Thời Bùi, nghe hắn nói bốn chữ “tôi rất thích”, tâm trạng của Hạ Trí bất giác vui vẻ hẳn lên.

 

Trở về phòng, cậu gửi cho Chu Thời Bùi một tin nhắn: [Ngày mai em có chút việc, sẽ không đến công ty.]

 

Chu Thời Bùi trả lời ngay: [Được.]

 

Đọc tin nhắn xong, Hạ Trí đặt điện thoại xuống. Cửa sổ vẫn để mở, gió đêm thổi vào mát rượi nhưng lại mang theo sự dịu dàng. Trên bệ cửa là những đóa cúc nhỏ, lúc này đang nở rộ rực rỡ.

 

Ngồi im lặng hồi lâu, cậu đứng dậy, bắt đầu thu dọn hành lý.

 

Thật ra, đồ đạc thuộc về cậu không có nhiều. Từ khi chuyển đến đây, Hạ Trí hầu như không mua thêm gì cả. Phần lớn mọi thứ trong nhà, kể cả quần áo, đều là do Chu Thời Bùi sắm cho.

 

Vậy nên, việc thu dọn cũng chẳng mất quá nhiều thời gian.

 

Khi mọi thứ đã được xếp gọn vào vali, cậu bật máy tính, xóa sạch toàn bộ dữ liệu bên trong. Nghĩ một lúc, Hạ Trí lấy giấy bút, cẩn thận viết một lá đơn xin nghỉ việc, đặt vào trong thư phòng của Chu Thời Bùi.

 

---

 

Sáng hôm sau, khi Chu Thời Bùi xuống nhà, bữa sáng đã được dọn sẵn trên bàn ăn.

 

Vừa ngồi xuống, hắn nếm thử một miếng, ngay lập tức nhận ra đây là tay nghề của Hạ Trí, liền hỏi bác Trương: “Hạ Trí ra ngoài rồi sao dì?”

 

Cậu có chuyện gì mà phải ra ngoài sớm như vậy?

 

Dì Trương đáp: “Chắc vậy. Tôi cũng không thấy cậu ấy đâu. Sáng nay khi tôi thức dậy, bữa sáng đã được để sẵn trên bàn, có hơi nguội. Cậu ấy còn để lại một mẩu giấy, dặn tôi hâm nóng lại trước khi ăn.”

 

“Được rồi.” Chu Thời Bùi gật đầu, không hỏi thêm gì nữa, chỉ im lặng ăn sáng.
Buổi trưa, hắn gọi điện trò chuyện với Cận Vi, vô tình nhắc đến Hạ Trí. Nghe xong, Cận Vi cười đầy hài lòng: “Vậy là cậu cuối cùng cũng có thể yên tâm. Đứa nhỏ này rất thông minh, giờ nó đã có đủ khả năng tự lập rồi đấy.”

 

“Ừm…” Chu Thời Bùi khẽ gật đầu, “Cậu ấy làm rất tốt.”

 

“Sao? Có thấy tự hào không?” Cận Vi trêu chọc.

 

Chu Thời Bùi cũng không phủ nhận, bật cười: “Cũng có một chút.”

 

“Nhưng mà…” Cận Vi hạ giọng, ngữ điệu nghiêm túc hơn, “Chim nhỏ mọc cánh thì sẽ bay khỏi tổ. Chu Thời Bùi, cậu thực sự nỡ để nó bay đi sao?”

 

Câu hỏi này khiến Chu Thời Bùi sững người, không trả lời ngay.

 

Hắn đang ngồi trong văn phòng, trên tay là cây bút máy mà Hạ Trí đã tặng tối qua.

 

Cây bút cũ là quà tặng của cha hắn nhân dịp hắn đỗ đại học. Đến nay, tính ra cũng đã gần mười năm. Giờ thay bằng bút mới rồi, cái cũ cũng nên được nghỉ ngơi.

 

“Cận Vi, đừng hỏi mấy câu mang tính thăm dò nữa.” Chu Thời Bùi lạnh nhạt nói.

 

Cận Vi: “…”

 

Bị vạch trần, anh ta cũng không thấy ngượng, chỉ thở dài một tiếng:

 

“Cậu đúng là… Lúc cần mơ hồ thì lại quá rõ ràng.”

 

Chu Thời Bùi không đáp, trực tiếp cúp máy.

 

Dù cảm giác cầm nắm tương tự, nhưng cây bút mới vẫn chưa thể trơn tru bằng cây cũ. Hắn xoay nhẹ cây bút giữa các ngón tay, có lẽ cần thêm thời gian để làm quen.
Buổi tối tan làm về nhà, dì Trương đang bận rộn chuẩn bị bữa tối.

 

Chu Thời Bùi vừa cởi áo khoác đưa cho người giúp việc, thuận miệng hỏi: “Hạ Trí về chưa dì?”

 

“Vẫn chưa.” Người đứng sau hắn trả lời.

 

Hắn nhìn đồng hồ—sáu giờ rưỡi, vẫn còn sớm. Nhưng sáng nay cậu đã đi từ rất sớm rồi.

 

Chu Thời Bùi lấy điện thoại gọi cho Hạ Trí, nhưng chỉ nhận được thông báo “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”

 

Hắn khẽ nhíu mày.

 

Điện thoại của Hạ Trí… sao lại tắt máy?

 

“Cậu ấy về thì báo tôi biết.” Nói xong, Chu Thời Bùi xoay người lên lầu.

 

Lúc này, dì Trương vừa từ bếp bước ra, thấy hắn định đi lên thì nhắc nhở: “Cậu chủ, bữa tối sắp xong rồi.”

 

“Chờ Hạ Trí về rồi ăn cùng.” Hắn đáp.

 

"Hạ Trí đâu?"

 

Giọng điệu của Chu Thời Bùi không mang theo cảm xúc quá rõ ràng, nhưng nếu để ý kỹ, sẽ nhận ra có gì đó không đúng.

 

Dì Trương đứng gần đó, thấy sắc mặt hắn khác thường, vô thức nuốt nước bọt: "Tôi... tôi cũng không biết. Cậu ấy không nói gì với tôi."

 

Chu Thời Bùi không nói gì, chỉ lặng lẽ quét mắt nhìn quanh phòng.

 

Mọi thứ đều sạch sẽ, ngăn nắp, nhưng quá mức trật tự—giống như chưa từng có ai sinh hoạt ở đây.

 

Hắn bước vào trong, mở tủ quần áo ra. Quả nhiên, chỗ vốn dĩ treo quần áo của Hạ Trí giờ đã trống trơn.

 

Ngăn kéo cũng vậy.

 

Không còn bất kỳ dấu vết nào cho thấy cậu đã ở đây.

 

Ánh mắt Chu Thời Bùi chợt tối đi.

 

Hắn xoay người ra khỏi phòng, sải bước xuống lầu, rút điện thoại ra gọi lần nữa.

 

"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."

 

Hắn khẽ nhíu mày lại, lồ ng ngực tự nhiên dâng lên cảm giác bức bối khó hiểu.

 

Hạ Trí rốt cuộc... đã đi đâu rồi?

Bình Luận (0)
Comment