Thành Nghiện - Mộc Tây Tây Trạch

Chương 42

Chương 42:

 

"Hạ Trí, giữa chúng ta vẫn còn rất nhiều vấn đề. Em còn trẻ, chưa gặp nhiều người, tôi cũng luôn tự hỏi, liệu bắt đầu một mối quan hệ như thế này có đúng không, có công bằng với em không. Nhưng tôi lại không cam tâm, không cam tâm buông tay em như vậy."

 

Chu Thời Bùi rất ít khi nói nhiều, Hạ Trí cũng sững sờ, mãi một lúc sau mới nhận ra hắn đang muốn nói gì. Cậu mở to mắt.

 

"Không phải vì không thích em. Mà ngược lại, chính vì em quá quan trọng với tôi, nên mỗi khi đưa ra quyết định, tôi đều do dự, sợ hãi, thậm chí phải xác nhận đi xác nhận lại suy nghĩ của em. Hạ Trí, tôi không phải là người hoàn hảo như em nghĩ, cũng không phải lúc nào cũng có thể kiểm soát tất cả mọi chuyện."

 

"Tôi sợ rằng nếu sai một bước, sau này em sẽ hối hận."

 

Vậy nên hắn mới hỏi cậu những điều đó khi đi dạo trong trường. Hắn muốn chắc chắn rằng, dù ở lại đây hay theo hắn về, quyết định của Hạ Trí đều không chịu ảnh hưởng từ bất kỳ yếu tố nào bên ngoài. Nếu không, một ngày nào đó, khi nhớ lại, có thể cậu sẽ cảm thấy tiếc nuối.

 

Hạ Trí có thể yêu mãnh liệt, thích một người đến mức không màng tất cả. Đây là đặc quyền của tuổi trẻ. Nhưng Chu Thời Bùi muốn lý trí hơn. Hắn không thích cảm giác mất kiểm soát, một lần trải qua điều đó với Hạ Trí là đã đủ rồi.

 

"Vậy nên bây giờ, nếu anh hỏi em lại một lần nữa, em có còn muốn ở bên anh không?" Chu Thời Bùi nhìn Hạ Trí bằng ánh mắt chưa bao giờ nghiêm túc đến vậy.

 

"Hạ Trí, hãy suy nghĩ thật kỹ, rồi trả lời anh. Nếu em đồng ý, thì sau này, trừ khi anh phạm sai lầm nghiêm trọng, anh sẽ không chấp nhận bất cứ lý do nào để chia tay."

 

Tỏ tình trong hoàn cảnh này quả thực không lý tưởng. Hắn vốn thích mọi thứ được lên kế hoạch đâu ra đấy, nhưng Hạ Trí lại là biến số duy nhất trong cuộc đời hắn, khiến hắn hoàn toàn rối loạn.

 

Chu Thời Bùi giúp cậu lau nước mắt rồi thu tay lại. Hạ Trí nhìn hắn. Trong ánh mắt của hắn là sự kiên nhẫn vô tận, không hề thúc ép, mà chỉ lặng lẽ chờ đợi.

 

Hắn thực sự muốn cậu suy nghĩ cho kỹ.

 

Cuối cùng, Hạ Trí nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, mở lòng bàn tay ra, dùng ngón tay từng nét từng nét viết lên đó: [Em muốn ở bên anh, mãi mãi.]

 

Nét chữ cẩn thận và kiên định.

 

Viết xong, Hạ Trí buông tay hắn ra, ngẩng đầu lên nhìn hắn.

 

Dường như trong lòng bàn tay hắn vẫn còn vương lại hơi ấm của cậu. Chu Thời Bùi khẽ siết tay lại, ánh mắt nhìn Hạ Trí trở nên thất thần.

 

"Hạ Trí, ở tuổi này mà nói 'mãi mãi' thì có hơi sớm." Hắn có chút mâu thuẫn trong lòng, nhưng vẫn không nhịn được mà nhắc nhở cậu.

 

Ánh sáng trong mắt Hạ Trí nhạt đi một chút, thoáng chút mất mát. Cậu dùng tay ra dấu: [Rõ ràng là anh mở lời trước. Anh lại định từ chối em sao?]

 

Giọng điệu của cậu mang theo chút uất ức.

 

Chu Thời Bùi khẽ thở dài, đau lòng lắc đầu: "Không phải, chỉ là anh muốn nói rõ với em vài chuyện."

 

"Trước hết, anh muốn em hiểu rằng, nếu ở bên anh, em sẽ không thể có một gia đình bình thường như bao người khác. Chúng ta sẽ không có con cái, cũng không có hôn nhân. Mối quan hệ của chúng ta vĩnh viễn không được pháp luật công nhận. Nghĩa là, những điều mà một người bình thường có thể dễ dàng sở hữu, em sẽ không có được nếu chọn ở bên anh."

 

"Em lớn lên trong sự bao bọc yêu thương của cha mẹ, chẳng lẽ em không muốn có một gia đình hạnh phúc như họ sao?"

 

Hạ Trí chưa từng nghĩ xa đến vậy. Lời của Chu Thời Bùi khiến cậu sững sờ. Trong đầu cậu hiện lên hình ảnh cha mẹ mình, những ngày tháng bình yên và ấm áp trong gia đình. Vô thức, cậu nhẹ nhàng gật đầu.

 

Chu Thời Bùi không bất ngờ trước câu trả lời này.

 

Vì ở độ tuổi này, khi đưa ra quyết định như vậy, có lẽ Hạ Trí còn chưa thực sự hiểu hết ý nghĩa của nó.

 

Thậm chí... đến giờ cậu còn chưa có mấy cơ hội tiếp xúc với người khác giới nữa là.

 

Nói thẳng ra, trong chuyện này, Chu Thời Bùi thực sự đã ích kỷ một lần.

 

Hắn không dẫn dắt Hạ Trí đi đúng hướng, mà còn là người dụ dỗ cậu. Dù trước đó Cận Vi có nói hắn hoàn toàn có thể xử lý tốt chuyện này, nhưng hắn hiểu rõ, đó chỉ là một cái cớ để hắn tự lừa mình thôi.

 

Hắn muốn Hạ Trí.

 

Thế nhưng, hết lần này đến lần khác, hắn tạo cơ hội để cậu có thể từ chối hắn.

 

"Vậy nên, em còn muốn ở bên anh không?" Chu Thời Bùi một lần nữa đặt câu hỏi.

 

Không một chút do dự, Hạ Trí kiên định gật đầu.

 

Chu Thời Bùi khẽ cười, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu: "Con người không thể tham lam quá đâu."

 

Hạ Trí dường như đã hiểu ý hắn: [Vậy thì em chỉ cần anh.]

 

Trong tất cả những lựa chọn liên quan đến Chu Thời Bùi, cậu đều chỉ chọn hắn.

 

Chu Thời Bùi sững lại, một khoảnh khắc thất thần lướt qua.

 

Thật ra hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý, chỉ cần Hạ Trí có nửa phần do dự, hắn sẽ buông tay, để cậu rời đi.

 

Nhưng từ đầu đến cuối, trong việc lựa chọn hắn, Hạ Trí chưa từng chần chừ dù chỉ một giây.

 

Lý trí duy nhất mà Chu Thời Bùi còn giữ lại cuối cùng cũng sụp đổ.

 

Hắn khẽ cười, nhẹ gật đầu: "Được."

 

Chỉ một chữ thôi, nhưng chất chứa sự cưng chiều vô hạn.

 

Hạ Trí có cảm giác như mình đang nằm mơ.

 

Suốt cả một ngày, cảm xúc của cậu lên xuống không ngừng, đến tận bây giờ, tất cả vẫn chưa có chút nào chân thực.

 

Chu Thời Bùi giơ tay, nhẹ nhàng giữ lấy bờ vai Hạ Trí, một tay đặt sau gáy cậu, cúi xuống hôn lên trán cậu.

 

Cả người Hạ Trí lập tức cứng đờ.

 

Chu Thời Bùi lại hạ xuống một nụ hôn, lần này là trên mí mắt cậu, sau đó mới dừng lại.

 

Hàng mi của Hạ Trí run rẩy, ngay sau đó, cậu nghe thấy giọng nói trầm ấm của Chu Thời Bùi vang lên bên tai: "Hạ Trí, khi thế giới của em chỉ có mình anh, việc chọn anh là bản năng. Nhưng khi thế giới của em có nhiều người, mà em vẫn chọn anh, có lẽ lúc đó, anh mới tin rằng đó là tình yêu."

 

Hạ Trí mở mắt ra, còn chưa kịp nói gì, đã bị Chu Thời Bùi kéo vào lòng.

 

"Trước đây anh nghĩ rằng, em không hiểu, nên anh phải từ chối em. Nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ điều đó cũng không quan trọng lắm. Anh sẽ dạy em cách yêu một người. Nhưng người mà chính tay anh dạy dỗ, thì chỉ có thể ở bên anh."

 

Hắn đảm bảo rằng, trong mối quan hệ này, Hạ Trí luôn được yêu thương và trân trọng.

 

Cậu ngoan ngoãn dựa vào hắn một lát, bỗng bất ngờ đẩy hắn ra, dùng tay ra dấu, như muốn xác nhận lại: [Vậy bây giờ chúng ta đang yêu nhau đúng không?]

 

"Đúng." Chu Thời Bùi trả lời chắc chắn.

 

Hạ Trí mỉm cười, đôi mắt ánh lên niềm vui. Cậu chủ động vươn tay ôm lấy hắn.

 

Chu Thời Bùi cũng để mặc cậu ôm, một tay nhẹ nhàng ôm lấy lưng cậu, giọng nói dịu dàng: "Mai anh sẽ cùng em đón sinh nhật. Ngày kia, chúng ta cùng nhau về thành phố A. Em xem có gì cần thu dọn không?"

 

Lần này, Hạ Trí không từ chối.

 

Cậu ngước mắt nhìn hắn, suy nghĩ một lúc rồi buông tay ra: [Vậy phải đặt lại vé máy bay.]

 

Hạ Trí luôn là người như vậy, thích hay ghét thứ gì đều không giấu diếm, rất thẳng thắn. Cậu cũng rất dễ dỗ dành-chỉ cần thứ cậu muốn được đáp ứng, thì những thứ khác không còn quan trọng nữa, thậm chí còn chẳng thèm giận dỗi.

 

"Không cần, vé của em và anh vốn đã đặt cùng nhau." Chu Thời Bùi đáp.

 

Hạ Trí khựng lại.

 

Chu Thời Bùi đã đặt vé cho hai người từ đầu.

 

Hắn chưa từng có ý định quay về một mình.

 

[Nhưng nếu em không muốn về thì sao?] Hạ Trí dùng tay hỏi.

 

Chu Thời Bùi rõ ràng chưa từng hỏi cậu có muốn đi cùng không, nhưng khi biết hắn đã đặt hai vé, trong lòng cậu vẫn dâng lên một niềm vui khó tả.

 

"Nếu em không về, thì cùng lắm anh hủy vé của em. Nhưng lỡ đâu em đổi ý mà anh lại không đặt vé cho em thì sao?"

 

Hạ Trí im lặng.

 

Hôm đó, cậu đã hỏi hắn rất nhiều câu, trong đó có một câu: [Nếu em không đi theo anh, anh có quay lại tìm em không?]

 

Chu Thời Bùi cũng im lặng rất lâu, cuối cùng mới trả lời: "Anh chỉ về để xử lý công việc, có một số chuyện cần tự mình giải quyết. Nếu em không theo anh về, tất nhiên anh sẽ quay lại."

 

Rõ ràng, khi tỏ tình với Hạ Trí, hắn vẫn còn đắn đo, nghĩ rằng nếu cậu có dù chỉ một chút do dự, hắn sẽ buông tay.

 

Nhưng trong câu trả lời kia, ngay từ đầu, hắn đã không có ý định buông tay.

 

Chu Thời Bùi cười tự giễu.

 

Hắn đã nói biết bao lời cao thượng, đặt ra trước mặt Hạ Trí vô số vấn đề, nhưng nếu cậu thực sự không chọn hắn, liệu hắn có thực sự buông tay được không?

 

Quả nhiên, bản tính con người rất phức tạp.

 

Hắn yêu Hạ Trí, nhưng chính vì yêu, lại càng cảm thấy có lỗi với cậu.

 

Biết rõ bản thân làm vậy là sai, nhưng vẫn làm.

 

Biết rõ Hạ Trí chưa từng tiếp xúc với thế giới rộng lớn bên ngoài, vẫn nói ra câu "Trừ khi anh mắc sai lầm nghiêm trọng, nếu không anh sẽ không chấp nhận bất kỳ lý do nào để chia tay."

 

Trong chuyện của Hạ Trí, hắn đã thể hiện hoàn toàn sự ích kỷ của mình.

 

Dù sau này, nếu Hạ Trí có hối hận, hắn cũng có thể nói: "Trước đây, anh đã cho em cơ hội lựa chọn rồi."

 

Yêu hắn, thực sự không công bằng với Hạ Trí.

 

"Hạ Trí, xin lỗi."

 

Khi nói ra câu này, Chu Thời Bùi khẽ thở dài.

 

Nhưng Hạ Trí lại không hiểu hắn đang xin lỗi vì điều gì. Cậu ngơ ngác nhìn hắn, ánh mắt đầy nghi hoặc.

 

Chu Thời Bùi không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng bảo: "Em thu dọn đồ đạc đi. Có gì cần mang theo không? Muốn anh giúp không?"

 

Hạ Trí lắc đầu.

 

Đồ đạc của cậu không nhiều, tự mình thu dọn là được. Nếu để Chu Thời Bùi giúp, chắc hẳn hắn sẽ hỏi từng món có cần mang theo không, vậy thì cũng không cần thiết lắm.

 

"Vậy anh ra phòng khách đợi em."

 

Chu Thời Bùi không nán lại trong phòng lâu, sợ làm phiền cậu. Thấy Hạ Trí gật đầu, hắn mới rời khỏi, đi ra ngoài gọi điện cho Cận Vi.

 

Hai người nói chuyện một lúc, rồi nhắc đến chuyện của Hạ Trí.

 

Nghe xong, Cận Vi bật cười: "Chu Thời Bùi, đạo đức của cậu đúng là quá cao rồi đấy."

 

Chu Thời Bùi: "..."

 

"Người có đạo đức cao sống sẽ mệt hơn một chút. Nhưng cậu đừng cảm thấy có lỗi với Hạ Trí. Chỉ cần bản thân cậu không làm gì sai với cậu ấy, cậu ấy cảm thấy hạnh phúc là đủ. Nói thật, ở tuổi này mà gặp được cậu, cậu nghĩ sau này còn ai có thể lọt vào mắt cậu ấy nữa sao?"

 

Cận Vi rất ít khi gặp kiểu người như Chu Thời Bùi. Một kẻ có quyền có thế, nhìn thấy đủ loại góc tối của xã hội, đáng lẽ không nên có đạo đức cao đến thế.

 

"Bao giờ về? Tôi ra sân bay đón."

 

"Ngày kia."

 

"Được, hôm đó tôi rảnh."

Bình Luận (0)
Comment