Thành Nghiện - Mộc Tây Tây Trạch

Chương 43

Chương 43: 

 

Sinh nhật của Hạ Trí, Chu Thời Bùi đã đặt sẵn nhà hàng, chuẩn bị hoa tươi, âm nhạc và một bữa tối dưới ánh nến. Ban đầu, hắn dự định dùng dịp này để tỏ tình.

 

Những thứ này không có gì quá đặc biệt, cũng giống như vô số cặp đôi bình thường khác. Nhưng bây giờ, tỏ tình đã không còn cần thiết nữa, vậy thì cứ đơn thuần coi như cùng Hạ Trí đón sinh nhật.

 

Sáng sớm tỉnh dậy, bên cạnh không có ai.

 

Hạ Trí vẫn còn hơi ngái ngủ, đầu óc có chút mơ hồ. Cậu cảm giác như mình vừa mơ một giấc mơ vô cùng hoang đường, nhưng lại chân thực đến lạ.

 

Cậu không thể xác định được—tất cả những gì xảy ra tối qua, rốt cuộc là thật hay chỉ là mơ.

 

Bởi vì, có đôi khi một người khao khát một điều gì đó quá mức, nó sẽ phản chiếu vào trong giấc mơ.

 

Nếu đây là một giấc mơ, chắc chắn đó là một giấc mơ đẹp. Nhưng khi nghĩ đến việc mọi thứ trong mơ đều không có thật, Hạ Trí cảm thấy có chút mất mát.

 

Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Chu Thời Bùi đứng ở cửa trong bộ đồ ở nhà, gọi cậu dậy ăn sáng.

 

Hạ Trí sững sờ một lát rồi hoàn hồn, sau đó nhanh chóng gật đầu, nhưng lén tránh đi ánh mắt của đối phương, sợ bị hắn nhìn ra điều gì.

 

Cậu vội vàng rời giường đi rửa mặt, đầu óc dần tỉnh táo hơn. Đến khi ngồi vào bàn ăn, nhìn Chu Thời Bùi, cậu càng nghĩ càng cảm thấy những lời trong ký ức không phải là mơ, mà thực sự đã xảy ra vào tối qua. Nhưng cậu không dám hỏi.

 

"Sao vậy? Bữa sáng không hợp khẩu vị em sao?" Chu Thời Bùi thấy cậu cứ ngây ra nhìn mình, bèn lên tiếng hỏi.

 

Hạ Trí vội lắc đầu, cúi xuống tiếp tục ăn, sau đó im lặng không nói gì.

 

Ăn sáng xong, cậu chủ động dọn dẹp bàn ăn, Chu Thời Bùi cũng không ngăn cản, chỉ đứng một bên quan sát cậu. Hắn luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Đến khi Hạ Trí bận rộn xong, trở lại ngồi trên ghế sô pha, Chu Thời Bùi mới hỏi: "Hôm nay muốn sắp xếp thế nào?"

 

Hạ Trí ngước mắt, ánh lên một tia ngơ ngác thoáng qua, trông có vẻ đáng yêu vì chưa kịp phản ứng.

 

"Hôm nay là sinh nhật em mà." Chu Thời Bùi nhắc một câu, giọng nói trầm thấp mang theo sự dịu dàng và cưng chiều vô hạn. Hôm qua hắn mới nhắc đến chuyện này, chẳng lẽ chỉ ngủ một giấc thôi mà cậu đã quên mất rồi?

 

Sinh nhật...

 

Hạ Trí chợt bừng tỉnh—hôm nay là sinh nhật cậu, vậy những gì Chu Thời Bùi nói tối qua, đều không phải là mơ.

 

Nhịp tim của cậu bất giác nhanh hơn một chút, cậu do dự dùng tay soạn câu hỏi: [Chúng ta... tối qua... anh nói...]

 

Động tác tay của cậu có chút ngập ngừng, thỉnh thoảng còn hơi vấp, nhưng Chu Thời Bùi không hối thúc, lặng lẽ chờ cậu biểu đạt hết câu.

 

Từ cuối cùng mà Hạ Trí ra dấu là "yêu đương", ánh mắt cậu nghiêm túc vô cùng.

 

Chu Thời Bùi gật đầu, nhẹ giọng đáp: "Ừ, tối qua chính em đã đồng ý với anh. Cùng anh yêu đương, không lẽ ngủ dậy một giấc liền hối hận?"

 

Hạ Trí vội vàng lắc đầu.

 

"Tối nay anh đã đặt nhà hàng, ban ngày vốn muốn xem em có muốn làm gì không. Nếu không có kế hoạch gì, hay là đi nông trại hái trái cây nhé? Anh nhớ không lầm thì có vài học sinh của em sống gần khu này. Ngày mai chúng ta về rồi, tiện thể mang ít quà về thăm các em ấy." Chu Thời Bùi nói.

 

Hạ Trí không biết tại sao Chu Thời Bùi biết cậu có học sinh sống gần đây, nhưng cậu cũng không để tâm lắm. Cậu gật đầu đồng ý với sự sắp xếp của hắn. Dù sao cậu cũng không có kế hoạch gì đặc biệt, nếu nhất định phải nói có điều gì mong muốn, thì đó chính là ở bên Chu Thời Bùi, làm gì cũng được.

 

"Vậy đi thôi."

 

Nông trang gần nhất có thể cho du khách tự hái trái cách thị trấn hơn mười cây số, trong đó chủ yếu trồng cherry, đúng lúc đang vào cuối mùa.

 

Hạ Trí cùng Chu Thời Bùi ra ngoài, hai người đi bên nhau, cậu muốn lại gần hắn nhưng không dám quá lộ liễu. Rõ ràng tối qua còn có thể thoải mái ôm đối phương, vậy mà giờ đây khi đã bình tĩnh, cậu trở nên dè dặt, từng cử động đều mang theo sự căng thẳng và thăm dò.

 

Có lẽ là do bầu không khí giữa cả hai đã thay đổi, Hạ Trí cũng không biết cảm giác ấy là gì, chỉ biết rằng nó rất lạ.

 

Hôm nay trong thang máy khá đông người, hai người đứng ở một góc. Thang máy dừng lại một lần, một người thuê trọ dắt theo một chú chó lông trắng bước vào, không gian lập tức chật chội hơn.

 

Chú chó đó vẫy đuôi chạy về phía Hạ Trí, cơ thể cậu lập tức cứng đờ, theo phản xạ nép vào lòng Chu Thời Bùi. Đối phương thuận thế ôm lấy eo cậu, rất tự nhiên xoay người đổi vị trí, chắn cậu ra phía sau.

 

"Sợ chó à?" Chu Thời Bùi nhẹ giọng hỏi, nhưng tay vẫn không buông cậu ra.

 

Hạ Trí ngẩng lên nhìn hắn, tim đập có chút loạn nhịp.

 

Chú chó vẫn vẫy đuôi về phía cậu, nhưng vì Chu Thời Bùi đang chắn phía trước nên nó không tiến lại gần được.

 

Chủ nhân của nó vội xin lỗi: "Xin lỗi nhé! Nhưng cậu đừng lo, nó không cắn người đâu. Chắc là nó thích cậu đấy!"

 

Hạ Trí cúi đầu, như thể để che giấu cảm xúc của mình. Cậu nhìn chú chó trắng nhỏ nhắn kia, thấy nó vẫn vẫy đuôi không ngừng, bỗng nhiên cảm thấy có chút đáng yêu, trong lòng cũng dần thả lỏng.

 

Ra khỏi thang máy, Hạ Trí mới ra dấu tay với Chu Thời Bùi: [Thật ra em cũng không sợ lắm.]

 

"Thế em có thích chó không?" Chu Thời Bùi hỏi như thể chỉ là một câu trò chuyện bình thường. Ra khỏi thang máy, hắn vẫn chưa buông tay, cứ thế dắt cậu đi về phía bãi đậu xe.

 

Hạ Trí không nhịn được mà nhìn hắn một cái, liền phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình. Cậu ngây ra một lúc, sau đó nhanh chóng dời mắt đi, nhẹ gật đầu.

 

So với sự thẳng thắn lúc tỏ tình, khi chính thức yêu đương, Hạ Trí bộc lộ ra vẻ bối rối và không tự nhiên. Như thể từng tế bào trên người đều không biết nên đặt ở đâu cho phải.

 

Chu Thời Bùi mở cửa xe, bảo cậu lên xe trước. Hạ Trí nhìn hắn một cái, cúi người ngồi vào trong.

 

"Đường đi hơi xa, em có thể chợp mắt một lát, đến nơi anh sẽ gọi." Chu Thời Bùi nói.

 

Hạ Trí không buồn ngủ, tinh thần cậu rất tốt. Chu Thời Bùi lái xe, còn cậu thì ngồi ghế phụ, lặng lẽ nhìn hắn.

 

Lái xe khoảng nửa tiếng, cuối cùng cũng đến nông trang. Ven đường có khá nhiều xe đỗ, chứng tỏ có không ít người đến đây hái trái cây.

 

Chu Thời Bùi đỗ xe, cùng Hạ Trí xuống xe, tiện tay mua hai chai nước. Chủ nông trang đưa cho mỗi người một cái giỏ, sau khi báo giá xong thì để họ vào trong.

 

Đây là lần đầu tiên Hạ Trí tự tay hái trái cây, nên cảm thấy khá mới mẻ.

 

Chân giẫm lên nền đất, những quả thấp đã bị hái gần hết, muốn hái những quả ở trên cao phải nhón chân kéo cành xuống, tuy có chút vất vả nhưng Hạ Trí lại tỏ ra cực kỳ hứng thú.

 

Trong nông trang cũng có khá nhiều người đang hái trái, nhưng họ đứng cách nhau khá xa, chỉ có Chu Thời Bùi luôn ở bên cạnh cậu.

 

Lúc hái trái cây không tiện trò chuyện, nên cả hai đều rất yên lặng.

 

Hạ Trí hái rất nghiêm túc, còn Chu Thời Bùi có thời gian rảnh để quan sát cậu.

 

Dưới ánh mặt trời, làn da trắng nõn của Hạ Trí bị phơi đến ửng hồng, gương mặt lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng. Cậu cẩn thận đặt từng quả cherry vừa hái vào giỏ.

 

Lúc này, Hạ Trí mới thực sự mang dáng vẻ tràn đầy sức sống của độ tuổi này.

 

Chu Thời Bùi biết trước là cậu sẽ thích, nhưng khi tận mắt nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của đối phương, trong mắt hắn vẫn không kìm được mà hiện lên chút dịu dàng..

 

Hắn vặn nắp chai nước khoáng, rửa sạch mấy quả cherry, đưa tay đút một quả đến bên môi Hạ Trí.

 

Hạ Trí khựng lại, quay đầu nhìn Chu Thời Bùi, trong mắt hiện rõ vẻ bất ngờ.

 

"Nếm thử đi." Chu Thời Bùi nhắc.

 

Hạ Trí theo phản xạ mở miệng, Chu Thời Bùi liền đút quả cherry vào. Khi cắn xuống, nước quả ngọt thanh bỗng lan tỏa trong miệng, lần đầu tiên cậu cảm thấy cherry lại ngon đến thế.

 

"Ăn nữa không?" Chu Thời Bùi đưa thêm một quả.

 

Hạ Trí há miệng cắn lấy, nhưng vô tình chạm vào ngón tay đối phương. Chu Thời Bùi bật cười, rút tay về. Hạ Trí nhìn hắn, lòng bỗng rối bời.

 

Nước quả cherry ngọt lịm, khiến cậu không thể phân biệt được, rốt cuộc vị ngọt này đến từ trái cây hay là từ Chu Thời Bùi.

 

Ban đầu, Chu Thời Bùi chỉ muốn dẫn Hạ Trí ra ngoài chơi, vì cậu luôn ở trong nhà, chắc hẳn chưa từng có ai đưa đi trải nghiệm những điều này. Nhưng khi thấy cậu vui vẻ hái quả, hắn cũng không ngăn cản.

 

Hạ Trí không ngờ hái quả lại dễ gây nghiện như vậy. Mỗi lần thấy quả nào to hơn, đỏ hơn, cậu lại muốn hái. Cậu nhón chân với lấy một cành trĩu nặng cherry, nhưng vì quá cao nên mãi không chạm tới được.

 

Chu Thời Bùi định giúp, nhưng vừa giơ tay thì thấy Hạ Trí cuối cùng cũng chạm được vào cành cây, nhưng cậu bị  mất thăng bằng.

 

Cậu cứ nghĩ mình sẽ ngã, nào ngờ rơi vào một vòng tay ấm áp. Chu Thời Bùi đỡ cậu đứng vững mới buông ra. Hạ Trí quay sang nhìn hắn, chỉ nghe thấy đối phương nhẹ giọng nhắc nhở: "Cẩn thận, chú ý an toàn."

 

Hạ Trí ngẩn người một lúc rồi gật đầu.

 

Chu Thời Bùi lấy từ túi ra một gói khăn ướt, xé ra sau đó dịu dàng lau mồ hôi giúp cậu. Cảm giác ướt lạnh lướt qua da khiến Hạ Trí thấy dễ chịu, đôi mắt không chớp nhìn Chu Thời Bùi.

 

Có lẽ hắn thấy bộ dạng này của Hạ Trí rất đáng yêu, nên trong mắt tràn đầy ý cười, ngón tay khẽ véo nhẹ má cậu, động tác đầy cưng chiều.

 

"Vẫn chưa quen sao?" Chu Thời Bùi hỏi.

 

Hạ Trí chớp mắt, không phủ nhận.

 

Cách đối xử của Chu Thời Bùi với tư cách người yêu khác hẳn trước đây. Những hành động thân mật như thế này, trước kia hắn chưa bao giờ làm với cậu.

 

Chỉ đến giờ, Hạ Trí mới thật sự cảm nhận rõ ràng rằng, hai người đang trong một mối quan hệ yêu đương.

 

"Mối quan hệ mới nào cũng vậy, cần thời gian để thích nghi. Không sao cả, rồi sẽ quen thôi."

 

Chu Thời Bùi vừa nói, Hạ Trí vừa lặng lẽ nhìn hắn.

 

Hai người mất cả buổi sáng để hái gần hai mươi cân cherry, mà công lao lớn nhất thuộc về Hạ Trí.

 

Chu Thời Bùi trả thêm tiền cho chủ nông trang, xem như bù vào số quả đã ăn trong vườn, dù đối phương nói không cần.

 

Dù gì trong vườn cũng chẳng ăn được bao nhiêu, Chu Thời Bùi quả thật là một vị khách hào phóng.

 

Buổi trưa, họ ăn trên thị trấn. Thị trấn không có nhiều nhà hàng, nhưng theo lời chủ nông trang, có một quán ăn sáng rất ngon, thế là hai người liền ghé qua ăn đơn giản.

 

Lên xe, bật điều hòa, không khí trong xe nhanh chóng trở nên mát mẻ. Trên đường về, Hạ Trí ngủ thiếp đi. Chu Thời Bùi tranh thủ lúc dừng đèn đỏ, với tay ra sau lấy áo khoác, nhẹ nhàng đắp lên người cậu.

 

Tới khu chung cư, hắn mới đánh thức Hạ Trí. Cậu có vẻ thực sự mệt, vừa mở mắt đã ngây ngốc nhìn hắn, đôi mắt vẫn còn vương chút ngái ngủ.

 

"Lên nhà nghỉ ngơi một chút đi." Chu Thời Bùi nói.

 

Buổi chiều, Chu Thời Bùi cùng Hạ Trí đến thăm nhà một số học sinh, mang theo những trái cherry mới hái.

 

Bọn trẻ biết cậu sắp đi, đều rất quyến luyến.

 

Trước đây, từng có phụ huynh không hài lòng với Hạ Trí, nhưng khi thấy con mình có thể giao tiếp với cậu, thậm chí còn học được những điều bất ngờ, thì chẳng ai còn phàn nàn nữa.

 

Có mấy vị phụ huynh tỏ ra tiếc nuối, muốn giữ cậu lại: "Thầy Hạ thật sự phải đi sao?"

 

Hạ Trí gật đầu, dùng ngôn ngữ ký hiệu nói với bọn trẻ: [Học tập thật tốt, sau này có thể đến thành phố A tìm anh.]

 

Chu Thời Bùi nhìn Hạ Trí điềm nhiên đối mặt với sự quyến luyến của bọn trẻ, nhẹ nhàng an ủi những tâm hồn non nớt kia, chợt nhận ra rằng—

 

Khoảng thời gian ở thành phố C, Hạ Trí thực sự đã trưởng thành rất nhiều.

Bình Luận (0)
Comment