Chương 61:
Cố Dị từng đến tìm Lộ An Hòa một lần, xuất hiện ngay trước cửa nhà cậu ta.
Khi đối phương mặc một chiếc áo len màu be, mỉm cười mở cửa, trong nhà vẫn còn mấy người bạn, trông có vẻ rất náo nhiệt.
Thấy Cố Dị, nụ cười của Lộ An Hòa khựng lại một chút, rõ ràng có phần bất ngờ, nhưng ngay sau đó nở nụ cười như thườngngày, vô cùng thân mật kéo cửa ra, mời Cố Dị vào nhà: “thầy Cố, sao anh lại đến đây? Ngoài trời lạnh thế này, mau vào trong ngồi đi.”
Mấy ngày nay trời liên tục mưa, bạn bè của Lộ An Hòa ở thành phố A lại nhiều, tất nhiên cậu ta chẳng buồn hẹn gặp Cố Dị làm gì. Cậu ta không ngờ Cố Dị lại chạy đến tận thành phố A để tìm mình. Nói thật, dù trước đó đã khách sáo đồng ý gặp, nhưng cũng chỉ là mấy câu xã giao mà thôi.
Thêm vào đó, dạo này cậu ta vừa mới vào công ty, quả thực rất bận, càng không có thời gian để ý đến Cố Dị, hoặc nói thẳng ra là sớm đã quẳng chuyện này ra sau đầu, đến cả tin nhắn cũng chẳng thèm xem lại.
Nhưng điều khiến cậu ta bất ngờ là Cố Dị tìm đến tận cửa.
Cố Dị đứng ngay ngưỡng cửa, nhưng không bước vào. Anh ta ngước mắt lên, đôi mắt ôn hòa nhìn Lộ An Hòa: “Tôi không vào đâu, An Hòa, có tiện ra ngoài nói mấy câu không?”
Lộ An Hòa vẫn cười, dùng ánh mắt ra hiệu về phía ngoài trời: “Đang mưa mà, nếu đã muốn nói chuyện thì vào nhà đi?”
“Ra ngoài đi, kẻo làm phiền bạn cậu.” Cố Dị đáp.
Anh ta vẫn đứng yên. Lộ An Hòa thấy vậy cũng không nói gì thêm, chỉ gật đầu: “Được thôi, thầy Cố đợi tôi một chút, tôi vào lấy áo khoác.”
Thấy Lộ An Hòa mặc khá phong phanh, chỉ đứng nói chuyện dăm ba câu mà tai và tay đã đỏ lên vì lạnh, Cố Dị khẽ ừ một tiếng.
Lộ An Hòa xoay người vào nhà. Trong đó dường như có người hỏi cậu ta vị khách ngoài cửa là ai. Lộ An Hòa chỉ thuận miệng đáp một câu “Bạn bè”, sau đó dặn họ chờ mình một lát, lấy áo khoác khoác lên người, cầm thêm một chiếc ô mới bước ra ngoài.
Hai người che ô đứng dưới mưa. Nói thật, kiểu nói chuyện này trông rất kỳ quặc, nhưng trên mặt Lộ An Hòa vẫn giữ nguyên nụ cười, không quên giải thích: “Xin lỗi nhé, thầy Cố. Vốn dĩ tôi định hẹn gặp anh rồi, chỉ là mấy ngày nay trời cứ mưa mãi, tôi lại bận đến mức quên mất.”
“Vậy ra không phải cố ý không muốn gặp tôi?” Cố Dị nhìn khuôn mặt luôn nhiệt tình kia.
Dường như bất kể nói gì, đối phương đều có thể thuận miệng thốt ra những lời dễ nghe nhất. Khi Lộ An Hòa đối xử tốt với anh ta, khiến anh ta có cảm giác mình là người đặc biệt nhất. Thành thật mà nói, không mấy ai có thể từ chối được kiểu người như vậy.
Nhưng Lộ An Hòa chơi với ai cũng thân thiết, không có nghĩa ai cũng là người đặc biệt với cậu ta. Đừng bao giờ tự cho mình là quan trọng, nhất là với người có vô số bạn bè như cậu ta.
Lộ An Hòa lộ ra vẻ mặt có chút tổn thương, giọng điệu như mang theo vài phần oán trách: “thầy Cố, sao anh lại nghĩ như vậy? Chúng ta ở thành phố C quan hệ tốt thế cơ mà. Anh là một người tốt như vậy, hiếm khi đến thành phố A một chuyến, sao tôi có thể không gặp anh được chứ? Nhưng mà, thầy Cố, làm sao anh tìm được nhà tôi?”
Giọng điệu của Lộ An Hòa nghe vô cùng chân thành, nhưng Cố Dị đã không thể phân biệt được đâu là thật, đâu là giả nữa.
“Tôi hỏi Hạ Trí.” Cố Dị đáp.
“Vậy chắc chắn là anh Bùi nói cho anh rồi. Hạ Trí sao mà biết được địa chỉ nhà tôi chứ.” Lộ An Hòa cười nói.
Cố Dị ừ một tiếng, hỏi cậu ta: “Vậy sao lúc quay về thành phố A, cậu không báo với tôi một tiếng?”
“Đi gấp quá, quên mất.” Lộ An Hòa trông có vẻ vô tư, thực ra đúng là đi gấp thật. Vừa nghe tin có thể về, cậu ta chẳng còn tâm trí nào để nghĩ đến ai khác, chỉ muốn thu dọn đồ đạc rồi lập tức lên đường, trở về thành phố A phồn hoa, nơi cậu ta ngày nhớ đêm mong.
Cố Dị nhìn cậu ta, có chút muốn nói lại thôi. Mãi một lúc sau, anh ta mới mở lời: “Tôi định ở thành phố A một thời gian. Sau này có thể thường xuyên tìm cậu không?”
Thái độ của Lộ An Hòa đã không còn quan trọng nữa. Dù anh ta biết rõ, người trước mặt có vô số bạn bè, mà mình chỉ là một trong số đó mà thôi.
Có lẽ vì ánh mắt của Cố Dị quá mức nghiêm túc, Lộ An Hòa im lặng một lúc, sau đó mỉm cười, hỏi ngược lại: “thầy Cố, hồi ở thành phố C, tôi giúp anh chữa lành vết thương lòng, anh giúp tôi giết thời gian, đôi bên đều có lợi. Anh sẽ không thực sự coi là thật chứ?”
“Chỉ là bạn bè thôi sao?”
Cố Dị không so đo với Lộ An Hòa. Anh ta biết, Lộ An Hòa thực sự chỉ nghĩ như vậy mà thôi.
Những ngày ở thành phố C, có lẽ với Lộ An Hòa chỉ là một phút ngẫu hứng, nhưng với anh ta, khoảng thời gian ấy lại mang đến rất nhiều niềm vui. Rõ ràng đối phương vừa tùy hứng vừa ồn ào, vậy mà vô cùng chu đáo và tinh tế. Ngày nào cũng “thầy Cố, thầy Cố”, kéo anh ta ra ngoài chơi, khiến cuộc sống vốn bình lặng của anh ta bỗng chốc trở nên náo nhiệt.
Thế rồi, đột nhiên có một ngày, người này biến mất, mọi thứ trở về tĩnh lặng. Cố Dị bắt đầu cảm thấy không quen.
Thế nên anh ta có chút nhớ mong, muốn gặp lại Lộ An Hòa một lần.
“Nếu chỉ là bạn bè thôi, vậy thầy Cố có muốn về nhà tôi ngồi chơi không? Cứ đứng ngoài này nói chuyện mãi, tôi sắp ướt hết rồi.” Lộ An Hòa cười, kéo nhẹ cổ tay Cố Dị.
Cố Dị cúi đầu nhìn lướt qua, sau đó ngước mắt lên. Lộ An Hòa vẫn cười, nụ cười ấy trông vô cùng chân thành. Dù là lời nhắc nhở ban nãy hay sự nhiệt tình bây giờ, đặt trên người cậu ta đều chẳng hề có chút gì miễn cưỡng.
“…Ừm.” Anh gật đầu.
Lộ An Hòa dẫn anh ta vào nhà. Bên trong vừa ấm áp vừa náo nhiệt, trên bàn bày đầy rượu và đồ ăn vặt, mấy người bạn đang cầm máy chơi game trên sofa. Nhìn thấy họ bước vào, họ đặt đồ trong tay xuống, chào hỏi vài câu.
Cố Dị nhìn Lộ An Hòa—một người vừa tỏa sáng vừa sôi nổi như vậy, chẳng trách lại được yêu thích đến thế.
---
Sau khi trời tạnh mưa, nhiệt độ có nhích lên đôi chút, nhưng gió vẫn lớn, thổi qua vẫn lạnh buốt.
Hôm đó, Chu Thời Bùi đột nhiên đưa cho Hạ Trí một tập tài liệu. Đồng thời, còn có một luật sư đến nhà.
Hạ Trí nhìn Chu Thời Bùi với ánh mắt đầy thắc mắc, nhưng vẫn đưa tay nhận lấy, cúi đầu lật xem. Đó là một bản hợp đồng tặng nhà, đã có sẵn chữ ký của Chu Thời Bùi.
Căn nhà ghi trong hợp đồng chính là nơi họ đang sống.
“Cậu Hạ, phiền cậu ký vào đây. Những việc còn lại cứ giao cho tôi xử lý.” Luật sư nhắc nhở.
Chu Thời Bùi đưa bút cho Hạ Trí.
Hạ Trí nhìn cây bút trước mặt, ngước lên nhìn Chu Thời Bùi một lần nữa.
“Em ký đi.” Chu Thời Bùi nói.
Hạ Trí nhận lấy bút từ tay hắn, ký hết những chỗ cần ký, sau đó đưa hợp đồng cho luật sư.
Luật sư nhận hợp đồng, thấy không còn vấn đề gì nữa liền rời đi ngay.
Sau khi người kia đi khỏi, Hạ Trí mới quay lại nhìn Chu Thời Bùi.
Ký xong hợp đồng, căn nhà này đã chính thức thuộc về cậu.
Đây không phải một căn nhà bình thường, mà là nhà của Chu Thời Bùi. Vậy mà giờ đây, hắn lại đổi chủ nhân của ngôi nhà này thành cậu.
Hạ Trí không cần hỏi gì cả, Chu Thời Bùi bảo cậu ký, cậu liền ký. Sau khi ký xong, cậu mới nhận ra cảm giác này thật lạ lẫm. Cậu không biết phải diễn tả thế nào.
Thật ra, trước đây Chu Thời Bùi chưa từng nghĩ đến chuyện này. Nhà đứng tên ai cũng vậy, hắn không cảm thấy có gì khác biệt.
Mãi đến lần trước, khi Cố Dị đến chơi, hắn mới có suy nghĩ này.
Dù Hạ Trí coi đây là ngôi nhà của cả hai, nhưng trong một số tình huống, cậu vẫn vô thức cảm thấy bản thân không có quyền quyết định.
Hắn không muốn để Hạ Trí mãi nghĩ rằng mình chỉ là người đang ở nhờ trong nhà của hắn.