Thành Nghiện - Mộc Tây Tây Trạch

Chương 62

Chương 62:

 

Chớp mắt đã sang năm mới.

 

Đêm giao thừa năm nay, Hạ Trí cùng Chu Thời Bùi đón Tết ở nhà mẹ Chu. Cậu cùng mọi người treo đèn lồng, dán câu đối—những việc này trước đây cậu chưa từng làm.

 

Những năm trước, cha mẹ luôn là người lo liệu mọi thứ, còn cậu chỉ ngồi trong nhà nhìn. Họ chưa bao giờ bảo cậu giúp, nhưng chỉ cần nhìn thấy khung cảnh đó, cậu đã thấy vui rồi.

 

Cha mẹ cậu luôn lén bỏ kẹo, đồ ăn vặt và lì xì vào túi áo mới của cậu khi cậu ngủ. Sáng hôm sau, vừa mặc áo vào là có thể cảm nhận được túi áo căng phồng đầy bất ngờ.

 

Họ cũng sẽ cùng cậu đốt pháo hoa, trêu chọc cậu. Khi còn nhỏ, cậu rất thích chơi pháo hoa, nhưng càng lớn, hứng thú với nó dần phai nhạt. Cậu thích ngồi bên cửa sổ, lặng lẽ ngắm nhìn người khác chơi hơn.

 

Bây giờ, người ở bên cạnh cậu đã đổi thành Chu Thời Bùi.

 

Khác với cha mẹ, đối phương không có sự bảo bọc mạnh mẽ đến mức không để cậu động tay vào bất cứ việc gì. Chu Thời Bùi luôn muốn cậu cùng trải nghiệm. Hắn sẽ đỡ thang để cậu tự tay treo đèn lồ ng, dạy cậu cách dán hoa cửa sổ.

 

Bên ngoài tuyết rơi ngày càng dày, bông tuyết lất phất, phủ trắng cả sân.

 

Chu Thời Bùi dẫn cậu ra vườn treo đèn lồ ng đỏ lên những tán cây.

 

Mẹ Chu nhìn thấy, không khỏi lên tiếng: “Trong nhà đâu thiếu người làm việc này, ngoài trời lạnh, mau đưa Hạ Trí vào đi, đừng để Hạ Trí bị cảm lạnh.”

 

Có lẽ bậc cha mẹ ai cũng giống nhau. Nhưng so với con trai ruột của mình, bà lại lo lắng cho Hạ Trí hơn.

 

Chu Thời Bùi vốn định nắm tay Hạ Trí để kiểm tra độ ấm, nhưng hai tay họ đều lạnh như nhau, hoàn toàn không cảm nhận được gì.

 

Hắn hỏi: “Em lạnh không? Có muốn vào nhà không?”

 

Dĩ nhiên Chu Thời Bùi biết trong nhà có người lo liệu hết thảy. Hắn chỉ muốn đưa Hạ Trí ra ngoài chơi mà thôi. Thể trạng của cậu thế nào, hắn là người hiểu rõ nhất.

 

Hạ Trí lắc đầu. Cậu rất thích cảm giác này. Chu Thời Bùi luôn khiến cậu cảm thấy mình đang thật sự là một phần của mọi thứ xung quanh.

 

“Vậy treo nốt mấy cái đèn lồ ng cuối rồi vào.” Chu Thời Bùi cười nói.

 

Hạ Trí gật đầu.

 

Chu Thời Bùi cầm từng chiếc đèn lồ ng nhỏ, lần lượt đưa cho cậu. Hạ Trí tự chọn vị trí thích hợp rồi treo lên.

 

Đến khi những chiếc đèn lồ ng cuối cùng được treo xong, hai người mới nắm tay nhau quay trở vào nhà.

 

Mẹ Chu nhìn họ, có phần bất đắc dĩ. Bà giơ tay phủi tuyết đọng trên áo Hạ Trí.

 

Hạ Trí hơi ngẩn ra.

 

Ngay sau đó, bàn tay ấm áp của mẹ Chu kéo lấy tay cậu.

 

Cậu muốn nói tay mình lạnh lắm, nhưng bà không để tâm, chỉ nắm lấy dắt cậu ngồi xuống sofa.

 

Chu Thời Bùi theo sát phía sau, cũng ngồi xuống bên cạnh.

 

“Lâu lắm rồi trong nhà mới náo nhiệt như vậy. Mấy năm nay chỉ có hai mẹ con, chú Vương cũng về nhà ăn Tết rồi. Những người khác dì đều cho nghỉ sớm để về ăn cơm tất niên với gia đình. Ngày Tết, quan trọng nhất vẫn là sum họp.” Mẹ Chu nói.

 

Hạ Trí lặng lẽ lắng nghe, trong lòng chợt nhớ đến cha mẹ mình.

 

Tuyết ngoài trời lớn như vậy, không biết ngày mai đường có dễ đi không.

 

Cậu muốn về thăm họ.

 

Buổi tối, mẹ Chu đưa cho Hạ Trí một phong bao lì xì, chúc cậu năm mới vui vẻ, luôn luôn bình an.

 

Ngày Tết thường có tục lệ thức đón giao thừa, nhưng khái niệm này đối với Hạ Trí rất xa lạ.

 

Từ nhỏ đến lớn, cha mẹ cậu chưa bao giờ bắt cậu thức khuya, cứ đến khoảng mười giờ tối, nếu cậu buồn ngủ thì họ sẽ bảo cậu đi ngủ trước. Vì vậy, năm nay là lần đầu tiên cậu thức trọn đêm giao thừa, cùng Chu Thời Bùi chờ đợi thời khắc năm mới.

 

Cuối cùng cũng gắng gượng đến mười hai giờ, ngoài trời đột nhiên rực sáng.

 

Pháo hoa thi nhau bùng nổ, thắp sáng cả bầu trời đêm.

 

Xung quanh vang vọng tiếng pháo hoa nổ liên hồi. Những năm trước, cậu chưa bao giờ thức đến giờ này, vậy nên đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được, hóa ra Tết lại náo nhiệt đến vậy.

 

“Hạ Trí, năm mới vui vẻ.”

 

Trong đêm khuya yên tĩnh, giọng nói của Chu Thời Bùi vang lên rõ ràng. Hắn đưa tay, nhẹ nhàng xoa xoa d ái tai cậu.

 

Hạ Trí ngước mắt nhìn hắn.

 

Trong đôi mắt cậu tựa như chứa cả bầu trời sao, trong con ngươi phản chiếu khuôn mặt Chu Thời Bùi. Cậu giơ tay, dùng ngôn ngữ ký hiệu chúc lại hắn: ]Năm mới vui vẻ.]

 

“Trễ rồi, chúng ta ngủ thôi.” Chu Thời Bùi biết Hạ Trí đã rất buồn ngủ. Pháo hoa vừa rồi chỉ giúp cậu phấn chấn trong chốc lát mà thôi.

 

Hạ Trí gật đầu, trở về phòng.

 

Trước khi chìm vào giấc ngủ, cậu lờ mờ nhớ lại suy nghĩ ban ngày của mình, liền nói với Chu Thời Bùi.

 

Nghe vậy, Chu Thời Bùi như chợt nghĩ đến điều gì đó, gật đầu: “Anh sẽ đi cùng em. Nhân tiện đưa em đến một nơi nữa.”

 

Hạ Trí không biết nơi mà Chu Thời Bùi nói đến là đâu, nhưng cậu quá buồn ngủ, cũng không hỏi thêm.

 

Mãi đến hôm sau, sau khi thăm viếng cha mẹ xong, Chu Thời Bùi đưa cậu đến một nghĩa trang khác.

 

Lúc này, Hạ Trí mới chợt nhận ra, Chu Thời Bùi đưa cậu đến gặp ai.

 

Quả nhiên, cả hai dừng lại trước phần mộ của cha Chu Thời Bùi.

 

Chu Thời Bùi cúi người, đặt bó hoa đã chuẩn bị từ trước xuống trước mộ.

 

Hạ Trí đứng yên tại chỗ nhìn hắn.

 

Chu Thời Bùi nắm lấy tay cậu, đan chặt mười ngón tay vào nhau, quay sang giới thiệu với người trong ảnh: “Cha, đây là Hạ Trí. Con đưa em ấy đến gặp cha.”

 

Hạ Trí ngước mắt nhìn Chu Thời Bùi, sau đó cúi xuống.

 

Trên bia mộ, người đàn ông trong ảnh có những đường nét giống hệt Chu Thời Bùi.

 

Cậu vô thức siết chặt tay hắn hơn.

 

Bên ngoài trời phủ đầy tuyết, hai người không ở lại quá lâu mà nhanh chóng rời đi.

 

Trong cơn gió tuyết trên đường về, xem như cả hai đã chính thức gặp gỡ phụ huynh của nhau.

 

---

 

Ở một nơi khác.

 

Nhà họ Hạ vừa bước lên xe.

 

Ông Hạ muốn đến thăm mộ cha mẹ Hạ Trí, nên mọi người đi cùng ông.

 

Nhưng đúng lúc xuống xe, bọn họ lại vô tình thấy Hạ Trí và Chu Thời Bùi từ nghĩa trang gần đó rời đi.

 

Dù chỉ là một bóng lưng, nhưng ông Hạ vẫn nhận ra ngay, bèn quay sang hỏi:  “Có phải là Hạ Trí không?”

 

Mọi người chỉ cười gượng, nói rằng ông nhìn nhầm.

 

Ông Hạ nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn đi thăm mộ con trai mình như dự định.

 

Đến khi quay lại xe, trong lòng ông vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.

 

“Thật sự không phải Hạ Trí sao?”

 

“Không phải đâu, chỉ là dáng người hơi giống thôi.” Chú Hạ đáp.

 

Trước đây, ông nội Hạ vốn chẳng mấy quan t@m đến Hạ Trí.

 

Khi cha mẹ cậu còn sống, mỗi dịp Tết đến xuân về, cậu về nhà cũng chẳng khác gì người vô hình.

 

Vậy mà hôm nay ông lại đột nhiên tinh mắt đến vậy.

 

Mọi người không muốn để ông biết chuyện của Hạ Trí, tránh những rắc rối không cần thiết.

 

Hạ Trí đã có cuộc sống của riêng mình, hai bên đã cắt đứt quan hệ, như vậy cũng tốt.

 

Tương lai của cậu ra sao, họ không cần phải chịu trách nhiệm nữa.

 

Dù sao...

 

Ông Hạ chắc chắn không thể chấp nhận được việc đứa cháu trai duy nhất mà con trai ông để lại lại qua lại với một người đàn ông khác.

 

Không ai muốn chuyện này làm gia đình lục đục, huống hồ, người như Chu Thời Bùi không phải ai cũng có thể đắc tội.

 

Ông Hạ dường như chợt nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt trở nên khó chịu: “Tết nhất đến nơi rồi, sao nó không về? Nó định cắt đứt quan hệ với nhà họ Hạ sau khi cha mẹ nó mất sao?”

 

“Tôi đã bảo cha mẹ nó nên sinh thêm một đứa từ lâu rồi. Nó với cái nhà này chẳng có chút tình thân nào hết!”

 

“Cha, đừng nói nữa.” Chú Hạ nghe vậy cũng cảm thấy khó xử.

 

Dù gì, năm xưa chính họ là người không muốn quản Hạ Trí nữa.

 

Nói thẳng ra, là họ đã muốn đẩy đi cho rảnh nợ.

 

Nhưng nghĩ kỹ lại, con người ai chẳng ích kỷ?

 

Ai cũng có áp lực riêng, làm gì có dư sức nuôi thêm một Hạ Trí?

 

Bây giờ cậu sống tốt, họ cũng không trông mong gì vào cậu.

 

Dù sao cậu cũng không hận họ, hai bên làm họ hàng xã giao cũng không tệ.

 

Thế nhưng ông Hạ nghe vậy càng bực mình.

 

Giống như vừa nghe phải chuyện gì vô cùng chướng tai, sắc mặt ông lạnh đi, giọng nói mang theo vài phần cố chấp: “Chẳng lẽ tôi cần đến số tiền đó của nó sao? Tôi phải dựa vào nó mà sống chắc?”

 

Trong xe, không ai lên tiếng.

 

Những năm trước, mỗi khi Tết đến, dù có Hạ Trí hay không, ông vẫn tỏ ra như chẳng quan tâm.

 

Nhưng năm nay, khi Hạ Trí không còn xuất hiện nữa, ông lại đặc biệt để ý.

 

Có lẽ, thứ mà ông thực sự quan tâm không phải là Hạ Trí, mà là cái uy nghiêm của một bậc trưởng bối—một sự uy nghiêm không cho phép cậu rời khỏi phạm vi kiểm soát của ông.

 

“Cha, cha đừng giận nữa.” Chú Hạ lên tiếng hòa giải.

 

“Thực ra cuộc sống của Hạ Trí cũng không dễ dàng gì. Cha nghĩ mà xem, cha mẹ nó mất đi, ông nội còn đổ bệnh, huống chi là nó? Chuyện này chắc chắn là cú sốc rất lớn với nó, phải cho nó chút thời gian để tự mình vượt qua chứ.”

 

Những lời này khiến sắc mặt ông Hạ dần dịu xuống.

 

---

 

Những ngày đầu năm mới, Chu Thời Bùi còn phải ứng phó với rất nhiều người trong gia tộc, vì vậy hắn không đưa Hạ Trí theo.

 

Tuy nhiên, từ khi quyền lực trong nhà hoàn toàn chuyển giao vào tay hắn, những người khác cũng biết điều mà tỏ ra thân thiện hơn.

 

Dù lão gia nhà họ Chu có muốn kiềm chế hắn thế nào, thì giờ cũng đã bất lực.

 

Những kẻ khác trong gia tộc càng không có tư cách can thiệp.

 

Gia tộc họ Chu vốn dĩ là nơi mạnh thắng yếu thua.

 

Người càng có năng lực, càng có tiếng nói.

 

Khi bọn họ nhận ra thực lực của Chu Thời Bùi thậm chí còn vượt xa cha hắn, dần dần ai nấy cũng trở nên ngoan ngoãn hơn.
---

 

Sau Tết, Chu Thời Bùi có chuyến công tác nước ngoài.

 

Hạ Trí ở lại trong nước, vì công việc của cậu cũng bận rộn không kém.

 

Trước khi đi, Chu Thời Bùi sắp xếp cho Hạ Trí ở lại thành phố A, đồng thời giao toàn bộ công việc tại đây cho cậu xử lý.

 

Hai người vẫn duy trì liên lạc qua điện thoại hoặc video call.

 

Nhưng do chênh lệch múi giờ, nên hầu hết mỗi ngày cũng chỉ có thể gọi một cuộc.

 

Hạ Trí tiếp nhận công việc từ Chu Thời Bùi rất thuận lợi, xử lý mọi chuyện gọn gàng.

 

Những lúc có vấn đề chưa chắc chắn, cậu sẽ nhắn tin cho Chu Thời Bùi để hỏi ý kiến.

 

Chu Thời Bùi nói rằng còn khoảng một tuần nữa hắn sẽ trở về.

 

Hạ Trí liền đánh dấu lên lịch mỗi ngày một vòng tròn, từng ngày xa cách dường như cũng không còn nhàm chán nữa.

 

Chờ đợi đôi khi sẽ trở thành một dạng mong đợi mới.

 

Cậu thậm chí còn kiểm tra dự báo thời tiết gần đây, thấy rằng nhiệt độ ở thành phố A đang ấm dần lên.

 

Khi Chu Thời Bùi trở về, vừa đúng lúc xuân về hoa nở.

 

Nhưng—

 

Cậu chưa kịp đợi đến ngày đó thì đột nhiên mất tích.

 

Vì chênh lệch múi giờ, Chu Thời Bùi sợ làm phiền giấc ngủ của Hạ Trí, nên không bao giờ chủ động gọi điện.

 

Trước khi đi, hắn đã dặn Hạ Trí rằng, nếu nhớ hắn thì cứ liên lạc.

 

Bất kể khi nào, hắn cũng sẽ trả lời ngay lập tức.

 

Hạ Trí không có giờ giấc cố định khi gọi cho hắn.

 

Có khi lại gọi vào lúc hắn đang ngủ.

 

Những lúc đó, dù còn ngái ngủ, hắn vẫn cố nói chuyện với cậu một lúc rồi mới tiếp tục ngủ.

 

Nhưng điện thoại thì không tắt.

 

Thậm chí có những lần còn để mở video suốt, để Hạ Trí có thể nhìn thấy hắn ngủ.

 

Lần gọi video lâu nhất kéo dài đến ba, bốn tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng là Hạ Trí chủ động ngắt cuộc gọi.

 

Ngày đầu tiên không nhận được tin nhắn nào từ Hạ Trí, Chu Thời Bùi đã cảm thấy có gì đó không đúng.

 

Nhưng hắn không nghĩ nhiều.

 

Sau đó, hắn cố tình chọn một khoảng thời gian thích hợp để gọi điện cho cậu.

 

Không ai bắt máy.

 

Hắn bèn gọi cho dì Trương.

 

Dì Trương nghe điện thoại của hắn thì hơi ngạc nhiên, còn Chu Thời Bùi đi thẳng vào vấn đề: “Dì Trương, Hạ Trí đâu rồi?”

 

“Hôm qua là cuối tuần, cậu ấy ra ngoài. Bảo là đến thăm ông nội. Dì nghĩ chắc người nhà cậu ấy nhớ cậu ấy thôi.”

 

Nghe đến hai chữ ‘người nhà’, sắc mặt Chu Thời Bùi mới dịu đi đôi chút.

 

Sau đó hắn hỏi: “Vậy tối qua em ấy không về sao?”

 

“Không, có lẽ là ở lại bên đó qua đêm.” Dì Trương vô tư trả lời.

 

Chu Thời Bùi im lặng một chút, sau đó mới dặn dò: “Nếu em ấy về, dì báo cho tôi ngay nhé.”

 

“Vâng, cậu chủ.”

 

Hắn cúp máy.

 

Suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn không yên tâm.

 

Quyết định thu xếp công việc, lập tức trở về nước sớm hơn dự định.

 

Hắn không nghĩ nhà họ Hạ sẽ làm gì tổn hại đến Hạ Trí.

 

Nhưng việc cậu mất liên lạc ngay khi rời khỏi tầm mắt hắn khiến hắn cảm thấy rất khó chịu.

 

Một cảm giác bất an dâng lên trong lòng.

Bình Luận (0)
Comment