Từ tháng 12 đến hiện tại, vừa mới đến thời gian, lại tiếp tục thêm năm triệu.
Ngoài ra, Bùi Khiêm còn muốn tăng thêm năm triệu, hơn nữa là phát với hình thức tiền học bổng.
Còn là lấy số lượng học sinh khó khăn hiện tại để làm cơ sở, sàng lọc ra 500 học sinh có thành tích ưu tú nhất, mỗi người được nhận mười ngàn tiền học bổng.
Mục tiêu của Bùi Khiêm vẫn như trước đây, chính là giúp đỡ chính xác những người có hoàn cảnh khó khăn, không thể lãng phí.
Người nghèo trên thế giới này quá nhiều, tuy rằng cũng đều là làm từ thiện, cho tiền, nhưng đưa những người khác nhau, sẽ tạo nên tác dụng hoàn toàn khác nhau.
Có vài người ý thức được, đơn thuần cho tiền cũng không thể thay đổi vận mệnh nghèo khó của hắn.
Mà đối với học sinh khó khăn, đặc biệt là học sinh khó khăn có thành tích tốt, nhận được khoản học bổng này lại có thể thay đổi cuộc sống của bản thân, tạo ra cống hiến trác việc cho xã hội này.
Hiện tại số tiền làm từ thiện trong tay Bùi Khiêm là mười triệu, thoạt nhìn rất nhiều, nhưng trên thực tế so với người khó khăn cần được cứu trợ trên thế gian này vẫn chỉ có thể xem như là giọt nước trong thùng mà thôi.
Mục tiêu đầu tiên của hắn, là bảo đảm khoản tiền này được đưa đến tay người cần nhất.
“Được, thầy Trương, vậy nếu không có chuyện gì thì ta đi trước đây.”
Bùi Khiêm đến đây chủ yếu là để giải quyết khoản tiền từ thiện này, hiện tại chuyện đã được giải quyết, nên quay về tiếp tục rẫu rĩ chuyện làm sao lỗ tiền rồi.
Trương Vọng hợp tác với Hạ Đắc Thắng để bốt điện thoại công cộng và Học Bá Đến Mau cùng nhau tuyên truyền cho Palpitation Hotel, đúng là rõ ràng đang sắp xếp Bùi Khiêm mà.
“Ấy, đợi đã.”
Trương Duy vội vàng chặn Bùi Khiêm lại: “Đợi đã, còn có một việc.”
Bùi Khiêm: “Hả?”
Trương Duy cười khẽ: “Quyên tiền cải thiện đời sống bạn học khó khăn, ta đương nhiên là ủng hộ cả hai tay, nhưng mà... chuyện tọa đàm lúc trước đã bàn xong, có phải ngươi bận quá nên quên rồi không?”
Bùi Khiêm: “...”
Quả thật là quên béng đi mất.
Lần đầu tiên quyên tiền Trương Duy đã nói, hy vọng làm một buổi tọa đàm cho Bùi Khiêm, giảng giải kinh nghiệm khởi nghiệp và kinh doanh cho các học trưởng học tỷ.
Suy cho cùng nhìn từ góc độ của Trương Duy, Bùi Khiêm chính là một kỳ tài kinh doanh thực thụ, nếu nói không có chút kinh nghiệm nào để chia sẻ, vậy thì đánh chết hắn cũng không tin.
Nhưng mà Bùi Khiêm cũng rất bất đắc dĩ, hắn quả thực không có kinh nghiệm gì để chia sẻ cả!
Hơn nữa, Bùi Khiêm cũng không muốn xuất đầu lộ diện trước mặt các đàn anh đàn chị này, không muốn khiến bản thân biến thành danh nhân trong trường học, đi đến đâu cũng đều có bạn học đến xin việc.
Nhưng mà dù sao thì Trương Duy cũng đã nhắc đến hai lần rồi, bản thân đã từng thoái thác một lần, từ chối nữa hình như không thích hợp cho lắm.
Bùi Khiêm ngẫm nghĩ: “Vậy... hay là như thế này đi.”
“Ta tìm một người giảng thay ta, sau đó ta sẽ viết bản thảo cho buổi diễn giảng, như vậy một chín một mười cũng tương đương với việc ta lên giảng, có được không.”
“Về phần nội dung buổi tọa đàm...”
“Kinh nghiệm khởi nghiệp và đi làm thật sự không có gì đáng để nói. Thầy Trương ngươi cũng biết, thứ như khởi nghiệp có tính ngẫu nhiên rất lớn, kinh nghiệm của ta trên cơ bản không thể sao chép, ngược lại có thể sẽ tạo thành dẫn dắt sai lầm.”
“Đi làm... hiện tại Đằng Đạt đều đang thống nhất làm kiểm tra, làm nhiều đề một chút là được.”
“Hay là, chủ đề để giảng cho những học sinh khó khăn đó chính là, hy vọng các ngươi tận dụng thật tốt khoản tiền này.”
Trương Duy ngẫm nghĩ, hình nhưng cũng đúng như vậy thật.
Kinh nghiệm khởi nghiệp không thể sao chép tái hiện, giảng thêm nhiều ngược lại có thể sẽ thành sai lầm. Kinh nghiệm đi làm thì càng khỏi phải nói, đều là công việc do bộ phận nhân sự phụ trách, Bùi Khiêm sẽ không hỏi đến.
Đã quyên mười lăm triệu cho các học sinh khó khăn, tuy rằng số tiền đưa đến trên mỗi đầu người không quá nhiều, nhưng khoản tiền này cũng không phải con số nhỏ.
Mở một buổi tọa đàm cho bọn họ, để bọn họ có thể tận dụng thật tốt khoản tiền này, là hợp tình hợp lý, thích hợp hơn giảng về kinh nghiệm khởi nghiệp nhiều.
Trương Duy gật đầu: “Được vậy ta đi sắp xếp, đến lúc đó sẽ trực tiếp gửi thời gian và địa điểm vào điện thoại của ngươi.”
……
Đi ra từ trong văn phòng của Trương Duy, Bùi Khiêm gọi điện thoại cho Đường Diệc Xu trước.
“Tiểu Đường, giúp ta đi diễn giảng cho tất cả học sinh khó khăn Đằng Đạt từng tài trợ.”
“Cái gì? Ngại? không được, đây là nhiệm vụ, bắt buộc phải đi.”
“Bản thảo? À, ngươi yên tâm, trước diễn giảng chắc chắn sẽ phát cho ngươi.”
“Được, vậy thì quyết định như vậy đi.”
Sau khi ngắt điện thoại, Bùi Khiêm lại gọi điện thoại cho trợ lý Tân.
“Làm giúp ta một bản thảo diễn giảng, cho học sinh khó khăn.”
“Không yêu cầu nội dung, dù sao ngươi cứ tùy tiện viết, giảng cho bọn họ phải tận dụng thật tốt khoản tiền giàu có này là được rồi.”
“Lúc nào có thể hoàn thành?”
“Sáng mai? Được, vậy viết xong trực tiếp gửi cho tiểu Đường là được rồi.”
Ngắt điện thoại, Bùi Khiêm nhẹ nhõm cả người.
Xong chuyện, giải quyết gọn gàng!
Thực ra Bùi Khiêm cũng không cần quan tâm quá nhiều, dù sao hắn làm từ thiện không phải để thu hút chú ý, cũng không phải để lấy được danh tiếng, đơn thuần là giúp đỡ cho một vài học sinh khó khăn, thuận tiện tiêu hạn mức tiền từ thiện của hệ thống.
Điều lo lắng duy nhất, chính là sợ học sinh khó khăn cá biệt lấy được khoản tiền này, sẽ sử dụng sai chỗ
Cho nên, sắp xếp một buổi diễn giảng, cố gắng dẫn dắt những học sinh này sinh ra mặt tích cực.
Đương nhiên, hiệu quả cụ thể thế nào, vẫn phải xem bản thảo của trợ lý Tân viết ra sao.
……
……
Buổi chiều ngày hôm sau.
Hội trường Khoa học Đại học Hán Đông.
Nơi này là hội trường lớn nhất của Đại học Hán Đông, có thể chứa hơn hai ngàn người, bình thường chủ yếu dùng để tổ chức các buổi tọa đàm quy mô lớn, tổ chức các buổi tiệc chào đón tân sinh viên, biểu diễn ca múa nhạc kịch...