Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 1005 - Chương 1005. Bài Diễn Giảng Về Quan Điểm Giàu Có (2)

Chương 1005. Bài diễn giảng về quan điểm giàu có (2)
Chương 1005. Bài diễn giảng về quan điểm giàu có (2)

Mà lúc này, các học sinh khó khăn đều đã có mặt, cả hội trường ngoài những vị trí cá biệt xếp ở phía sau, dường như chật ních người ngồi.

Dựa theo lý lẽ bình thường, lúc này trên sân khấu nên có một tấm biểu ngữ, ít nhất để làm rõ chủ đề của buổi tọa đàm.

Nhưng mà, bản thảo bên phía Bùi Khiêm chần chừ mãi chưa thấy ra, cũng không biết nên treo biểu ngữ gì mới thích hợp.

Có điều chuyện này suy cho cùng cũng không phải trọng điểm, mọi người biết đến làm gì là được rồi.

Tọa đàm vẫn chưa bắt đầu, các học sinh khó khăn dưới khán đài đều đang bàn luận sôi nổi.

“Tọa đàm hôm nay, nói là muốn diễn giảng về quan điểm giàu có?”

“Quan điểm giàu có của chúng ta chắc không có vấn đề chứ?”

“Chưa chắc đâu, ta vẫn từng nhìn thấy có học sinh khó khăn ngày ngày gặm màn thầu đi mua điện thoại Pineapple đấy.”

“Cũng đúng, nên giảng giải một chút. Nếu có người lấy số tiền này đi mua giày, mua túi, mua điện thoại, có còn là con người không?”

Trương Duy cũng đang ngồi dưới khán đài,thầm nghĩ làm thật sự quá thô sơ rồi.

Hắn vốn còn nghĩ tốt xấu gì cũng tăng thêm mấy tiết mục, dù sao cũng đã quyên góp một triệu mà, làm nghi thức quyên tặng cũng không quá đáng.

Nhưng mà Bùi Khiêm đã nghiêm nghị từ chối, còn nhấn mạnh ba lần là chỉ làm một buổi diễn giảng đơn sơ, không nên làm thêm bước nào, nếu không ngay cả diễn giảng cũng sẽ huỷ bỏ.

Trương Duy hết cách, chỉ có thể thuận theo tự nhiên.

“Cũng không biết Bùi Khiêm sẽ để ai lên giảng.”

“Phó tổng giám đốc của công ty? Ít nhất cũng phải là trưởng phòng của bộ phận nhân sự chứ?”

“Ể, kỳ quái, tiểu Đường đâu?”

Trương Duy nhớ đến Đường Diệc Xu hình như cũng là học sinh khó khăn, sao lại không thấy đến chứ?

Nhưng mà hắn đang khó hiểu, thì nhìn thấy Đường Diệc Xu cầm bản thảo diễn giảng xuất hiện từ phía sau hậu đài, đi thẳng lên bục diễn giảng ở chính giữa sân khấu.

Trương Duy: “...”

……

Đường Diệc Xu đứng ở giữa sân khấu, nhìn xuống đám đông mọi người dưới khán đài, càng thêm khẩn trương.

Buổi sáng lúc nàng đến đây tổng duyệt thì có hai chiếc micro xuất hiện sự cố không rõ, nhân viên công tác đang chuẩn bị lấy đi sửa thì không hiểu tại sao lại bình thường trở lại, khiến người ta không thể nào hiểu nổi.

Hiện tại Đường Diệc Xu không có yêu cầu gì, chỉ hi vọng chiếc micro này đừng xuất hiện vấn đề gì là được.

“Các, các bạn học sinh khó khăn...”

“Buổi chiều tốt lành.”

Đường Diệc Xu cẩn thận dè dặt nói ra lời mở đầu, cũng may micro đều bình thường.

Xem ra mấy sự cố của buổi sáng đã tiêu hao sạch sẽ sự xui xẻo rồi.

“Hôm nay, tổng giám đốc Bùi – người đã quyên góp tiền hỗ trợ sinh hoạt và tiền học bổng vì công việc bận rộn nên không thể đến đây, cho nên sẽ do ta thay hắn đọc bức thư này cho tất cả các bạn học, hy vọng có thể tạo chút động lực cho mọi người.”

Đường Diệc Xu khẽ khựng lại, bắt đầu đọc rõ ràng rành mạch bản thảo diễn giảng trong tay.

“Các bạn học thân mến, chào mọi người. Thật xin lỗi, vì nguyên nhân công việc không thể đến, ta chỉ có thể dùng bức thư này, truyền tải tầm nhìn và kỳ vọng của ta đến với mọi người, chia sẻ một vài kinh nghiệm liên quan đến đời sống.”

“Có lẽ rất nhiều người cảm thấy, chuyện ta muốn nói là nên sử dụng số tiền trong tay thế nào.”

“Có lẽ có vài bạn học sẽ lo lắng, một vài người lấy được tiền học bổng, sẽ đi mau một vài thứ không có ý nghĩa thực tế, chỉ có thể nâng cao cảm giác hư vinh.”

“Nhưng đạo lý như vậy ai ai cũng hiểu, ta không muốn nói về những chuyện này nữa.”

“Ta muốn đổi một góc nhìn khác, bàn luận vấn đề quan điểm giàu có.”

“Đó chính là giàu có chúng ta đang có, nên thật sự trân quý là gì?”

“Phần lớn các bạn học đang ngồi đây, chắc đều không nhận ra bản thân đã hay thậm chí là đang giàu có.”

“Tin rằng mỗi người đều từng có cảm giác mơ hồ như thế này, ta nên làm thế nào để có giàu có?”

“Có vài người vì để có giàu có mà dùng phần lớn thời gian và sức lực để làm thêm, mà ảnh hưởng đến việc học của bản thân;”

“Có vài người vì hoàn cảnh khó khăn, không nỡ ăn no cơm, không nỡ mua đồ dùng học tập cần thiết, giống như nô lệ của đồng tiền vậy, tích lũy toàn bộ tiền lại, giống như tiêu tiền, là sẽ mất đi cảm giác an toàn.”

“Ta muốn nói với mọi người, đây đều là quan điểm giàu có sai lầm.”

“Mời mọi người suy nghĩ về một vấn đề, ‘vì để có tiền tài, ngươi dự tính dùng cái gì để trao đổi’?”

“Ví như, ngươi là một thợ rèn cổ đại, có một ngày, ngươi không còn cơm để ăn, vì để có được lương thực, ngươi chỉ có ba con đường có thể đi:”

“Tự mình trồng trọt.”

“Đi trộm, đi cướp.”

“Tạo ra một nông cụ, đi đổi với nông dân.”

“Phần lớn mọi người đều sẽ chọn lựa con đường thứ ba, mọi người đều phát hiện chỉ cần không ngừng sản xuất ra đồ sắt tiến hành trao đổi, sẽ trở nên ngày càng giàu có. Cho nên, cơ sở để thu được tiền tài chính là ‘trao đổi’.”

“Vậy thì, nếu chọn lựa tự mình trồng trọt, hoặc là đi trộm cướp, phải chăng không cần thông qua trao đổi không?”

“Không phải.”

“Phương án đầu tiên, trên thực tế là dùng thời gian của bản thân, sức lực lao động, kinh nghiệm cày cấy tiến hành trao đổi; phương án thứ hai, trên thức tế là dùng vũ lực, mạo hiểm, vũ khí mang theo, chuẩn bị kế hoạch để trao đổi.”

“Cho nên, bất kể là chọn lựa nào, suy cho cùng đều là đang tiến hành trao đổi, hơn nữa giá thành cũng không rẻ hơn việc tạo ra một nông cụ.”

“Mỗi một chọn lựa để thu lấy tiền tài do ngươi làm ra, trên bản chất đều là đang trao đổi.”

“Cho nên, ngoài những bộ phận vừa sinh ra đã được định sẵn, ngươi không thể khống chế, thứ chúng ta thật sự có, có thể dùng để trao đổi giàu có, là thứ gì?”

“Là giàu có sao? Không, nó vốn không thật sự thuộc về chúng ta, nó chỉ là tồn tại theo hình thức con số của một phần giàu có bản thân ngươi đã trao đổi ra được.”

“Là thời gian sao? Không, thời gian trôi qua không phụ thuộc vào ý chí của con người.”

Hết chương 1005.
Bình Luận (0)
Comment