“Là thân thể sao? Đây quả thực là giàu có ngươi đang có, nhưng nếu ngươi dùng nó để trao đổi giàu có, nhất định đắm chìm vào trong sầu khổ.”
“Giàu có lớn nhất của mỗi một người, thực ra là ‘năng lực chú ý’, hoặc nói cách khác chính là ‘thời gian và sức lực’.”
“Ngươi muốn thông qua công việc kiếm tiền, chỉ ngồi ở bàn làm việc là vô dụng, phải tập trung sự chú ý lên công việc, sau đó dùng tri thức của bản thân đi giải quyết vấn đề.”
“Mà tri thức, là được học từ trường lớp, học được từ việc dùng sự chú ý trong công việc.”
“Ngoài bộ phận chúng ta không thể khống chế, giàu có duy nhất chúng ta có chính là sự chú ý.”
“Hôm nay quan điểm giàu có ta muốn chia sẻ với mọi người, chính là chúng ta nên làm thế nào để vận dụng sự chú ý của chúng ta?”
“Có lẽ rất nhiều người sẽ lãng phí nó;”
“Có lẽ rất nhiều người sẽ bị một vài thương gia có dụng tâm khác lấy sạch sẽ;”
“Có lẽ sẽ bị lợi dụng bởi hình thức phân tích số liệu đại quy mô.”
“Rất nhiều bạn học oán trách bản thân tại sao sinh ra đã khổ sở, tại sao lại sinh ra không được bình đẳng. Cảm xúc oán trách này sẽ huỷ hoại ngươi, khiến ngươi lãnh phí sự chú ý của bản thân, khiến cuộc sống của ngươi mãi luôn thất bại.”
“Mà chúng ta muốn thay đổi vận mệnh của bản thân, thì phải dốc sự chú ý của bản thân lên trên chính mình.”
“Mỗi ngày đọc thêm một cuốn sách, cho dù chỉ tiến bộ 1%, vậy thì sau một năm, ngươi đã tiến bộ hơn bản thân trước đó 38 lần.”
“Cho nên, ta hi vọng các bạn học lấy được khoản tiền này, không nên tích lũy hết toàn bộ lại, không nỡ tiêu; cũng không nên mua những thứ không ý nghĩa, chỉ dùng để thoả mãn cảm giác hư vinh của bản thân; càng không nên hao phí nó lên những hoạt động giải trí làm phân tán sự chú ý của bản thân khiến con người trầm mê.”
“Hãy sử dụng số tiền này ở chỗ thật sự cần thiết: nâng cấp bản thân.”
“Hãy luôn nhớ rằng, sức chú ý mới là giàu có quý báu nhất của tất cả chúng ta, hy vọng mỗi người đều có thể lợi dụng nó, đối đãi nó thật tốt.”
“Đây mới là quan điểm giàu có chân chính.”
Cả hiện trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Đường Diệc Xu cúi người thật sâu có hơi ngại ngùng, nhanh chân bước xuống sân khấu.
Chỉ là lúc đi đến phía sau hậu đài không cẩn thận vấp phải sợi dây trên đất, cũng may đã có chuẩn bị sẵn từ trước, túm lấy bức màn bên cạnh giật mình nhưng không sao.
Các học sinh dưới đài vốn không nhìn thấy cảnh này, vừa vỗ tay, vừa trầm ngâm trong nội dung diễn giảng lúc nãy.
“Nói rất có lý, giàu có trân quý nhất không phải giàu có, mà là sự chú ý?”
“Khích lệ chúng ta dùng khoản tiền này nâng cao bản thân tốt hơn, lợi dụng sự chú ý của bản thân tốt hơn, quả thực tốt hơn tiết kiệm, giảm bớt, hay ‘mua thứ bản thân yêu thích’ rất nhiều!”
“Tổng giám đốc Bùi có thể thành công như vậy quả nhiên không phải chỉ dựa vào may mắn!”
“Có ai ghi âm không?”
“Ta có ghi âm, về sẽ chỉnh sửa thành bản văn gửi lên trên diễn đàn trong trường, để lý giải kỹ lưỡng lại một phen!”
Các học sinh vốn cho rằng, buổi tọa đàm lần này sẽ rất giống với rất nhiều buổi liên quan về giàu có trước đây, đều sẽ đặt trong điểm ở phương diện “làm thế nào để vận dụng giàu có”.
Đây quả thực là nội dung đại đa số mọi người sẽ nghĩ đến khi nói về ‘sự giàu có”.
Nhưng mà, lá thư này của tổng giám đốc Bùi, đã cung cấp một góc độ hoàn toàn mới, chính là hiểu được cách lợi dụng sự chú ý của bản thân, bởi vì trên thực tế, mọi người đều đang dùng sự chú ý của bản thân để tạo ra tài phú.
Việc còn đáng sợ hơn hao phí tiền bạc, chính là hao phí sự chú ý của bản thân, bởi vì hao phí tiền bạc chỉ gây nên tổn thất tiền trong tay, mà hao phí sự chú ý sẽ khiến ngươi tổn thất năng lực tạo ra giá trị.
Bài diễn giảng này rất ngắn gọn, không có lập luận dài dòng, cũng không có giáo điều cứng nhắc, chỉ là cung cấp một góc độ hoàn toàn mới mà rất nhiều người có thể không chú ý đến, cho nên dễ dàng được người bình thường tiếp thu hơn.
……
……
Thứ tư, ngày 29 tháng 6.
Bộ phận nhân lực của tập đoàn Đằng Đạt.
Hai người Ngô Tân và Thôi Cảnh đang sắp xếp các bản thảo gần đây.
Hai người phân công rõ ràng, Ngô Tân phụ trách thu thập tài liệu, quyết định đối tượng phỏng vấn, mà Thôi Cảnh thì phụ trách chỉnh sửa ghi âm thành văn bản, để hệ thống sắp xếp lại.
Những tài liệu này, đều trở thành tài liệu để giải thích tinh thần Đằng Đạt, đồng thời cũng có thể xem như là bản ghi chép về cách xử lý công việc của tổng giám đốc Bùi.
“Bản thảo diễn giảng của tổng giám đốc Bùi gần đây hình như rất nổi tiếng trên diễn đàn của trường Đại học Hán Đông, phải chăng cũng cân nhắc thêm vào trong tài liệu không?” Thôi Cảnh hỏi.
Ngô Tân ngẫm nghĩ giây lát, lắc đầu: “Trước tiên không cần gấp.”
“Sức ảnh hưởng của bản thảo này hiện tại cũng chỉ ở trong các học sinh của trường Đại học Hán Đông, hơn nữa nghiêm túc mà nói, bản thảo này chỉ có lý luận, không có sự việc ví dụ cụ thể, sức thuyết phục kém hơn rất nhiều.”
“Điểm quan trọng nhất chính là bản thảo này chưa chắc là do tổng giám đốc Bùi viết.”
“Tuy rằng tổng giám đốc Bùi muốn viết, bản thảo thế này chắc chắn là đưa tay ra là có được, nhưng tổng giám đốc Bùi quá bận, bản thảo này có thể là do trợ lý Tân làm giúp.”
Thôi Cảnh ngẫm nghĩ: “Nhưng mà, cho dù là trợ lý Tân làm giúp, chắc chắn cũng là biểu đạt cách nghĩ của tổng giám đốc Bùi, gần gần như vậy.”
Ngô Tân ngẫm nghĩ: “Ừm... cũng đúng. Tóm lại, có thể cân nhắc việc bỏ nhân tố này vào, nhưng phải sàng lọc cẩn thận, dù sao thứ chúng ta muốn viết chính là ghi chép lại tinh thần Đằng Đạt, nhất định phải làm được lý luận chặt chẽ.”
Tiến triển của hai người không nhanh, thậm chí có thể nói là rất chậm.
Bởi vì lần này là muốn dùng một vài sự việc ví dụ cụ thể để giải thích tư tưởng của tổng giám đốc Bùi và tinh thần Đằng Đạt, nhất định phải né tránh một vài giải thích sáo rỗng nước đôi, tất cả nội dung cần có chứng cứ có thể tra xét.