Ngô Tân rơi vào trầm tư.
Lời nói đôi bên dường như đều rất có đạo lý.
Khi thấy cuộc phỏng vấn rơi vào bế tắc, Thôi Cảnh nói: “Có lẽ... hai kiểu ấn tượng về tổng giám đốc Bùi này vốn không xung đột?Ccó lẽ hai điều này đều là một phương diện của tổng giám đốc Bùi, chỉ có điều ở nơi chúng ta không thể nhìn thấy, chúng đã dung hợp vào nhau vô cùng hoàn mỹ thì sao?”
“Giống như tổng giám đốc Bùi luôn có thể biến mục nát thành thần kỳ, giúp rất nhiều hạng mục nhìn như không thể thành công trong một đêm bùng nổ.”
Ngô Tân gật đầu: “Ừm... có lý lắm!”
“Hai quan điểm mâu thuẫn này, dường như có thể nghiên cứu kỹ lưỡng một chút...”
……
……
Thứ sáu, ngày 1 tháng 7.
Hạng mục Palpitation Hotel chính thức hoàn thành!
Bùi Khiêm đứng ở khu công nghiệp cũ, à không, hiện tại nên gọi là cửa vào của Palpitation Hotel, tâm trạng rất phức tạp.
Lần trước hắn đến, cả công trình vẫn đang gấp rút thi công, đâu đâu cũng là giàn giáo và các loại vật liệu xây dựng, hoàn toàn chính là một công trình nhiệt hỏa xung thiên, nhưng vẫn không nhìn ra quá nhiều thay đổi.
Nhưng hiện tại, Palpitation Hotel và các cơ sở vật chất xung quanh đều đã lục tục hoàn thành, bước đầu biến thành trạng thái có thể tiếp đón du khách!
Tuy rằng Bùi Khiêm đã làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn cảm thấy kích thích cực kỳ lớn về mặt thị giác.
Thời gian mấy tháng ngắn ngủi, lại có thể thay đổi lớn như vậy!
Đây đại khái chính là cảm giác chấn động “cơ sở hạ tầng hàng đầu” cho mọi người.
Đương nhiên, Bùi Khiêm có cách nghĩ thế này, chủ yếu vẫn là vì sự phá rối của đám người tổng giám đốc Lý, đã làm rối loạn hoàn toàn bố trí vốn có của hắn.
Bởi vì cách nghĩ vốn có của Bùi Khiêm, chỉ là xây dựng một căn nhà ma không người hỏi thăm thua lỗ ở một góc khuất nhỏ trong khu công nghiệp cũ kỹ rách nát mà thôi.
Nhưng đám nhà đầu tư của tổng giám đốc Lý lại xây dựng cơ sở hạ tầng xung quanh nhà ma, còn thuận tiện tu sửa khoảng đất xung quanh, khiến tình huống lập tức khác đi.
Bùi Khiêm cũng cảm thấy trong lòng không nắm chắc.
Thoạt nhìn đều đáng tin như vậy, còn có thể thua lỗ được sao?
Bận rộn hai chu kỳ, đến cuối cùng đừng có công dã tràng vậy chứ...
Bùi Khiêm âm thầm thở dài một tiếng, dời bước đi vào bên trong.
Tổng giám đốc Lý và những nhà đầu tư khác cũng như Trần Khang Thác và Hác Quỳnh đều đang đứng ở cửa nói cười vui vẻ, đợi Bùi Khiêm đi vào.
“Tổng giám đốc Bùi!”
Lý Thạch bước lên trước.
Trên mặt tất cả mọi người đều là nụ cười rạng rỡ, chỉ thiếu điều viết lên mặt hai chữ lớn, ổn rồi!
Trước khi tổng giám đốc Bùi chưa ra tay, mọi người đều cảm thấy có hơi hoảng loạn, cảm thấy công việc tuyên truyền không đến nơi đến chốn, trong lòng không nắm chắc.
Nhưng mà tổng giám đốc Bùi vừa ra tay, mọi vấn đề lập tức được giải quyết dễ dàng!
Bốt điện thoại công cộng và app Học Bá Đến Mau đã trực tiếp quảng bá Palpitation Hotel ra toàn quốc, lại cộng thêm tuyên truyền của các nhà đầu tư khác tại Kinh Châu và tỉnh Hán Đông, lượng khách thời kỳ đầu chắc chắn là ổn!
Cho nên, tâm trạng của mọi người hiện tại đều nhẹ nhàng rất nhiều, có thể an tâm chờ đợi biểu hiện đầu tiên sau khi Palpitation Hotel mở cửa rồi.
Nhẹ nhàng làm được chuyện mà tất cả các nhà đầu tư vắt cạn dịch não cũng không làm được, tổng giám đốc Bùi đương nhiên cũng nhận được sự đãi ngộ giống như minh tinh.
Nhưng mà đối với Bùi Khiêm, cứ cảm thấy nụ cười của các nhà đầu tư có gì đó xấu xa lắm, có kiểu cảm giác giống như móc vịt lên giá hoặc là bức cung ấy.
Ánh mắt nhiệt tình thế này, khiến người ta nhìn thấy có chút sởn da gà.
Nhưng mà cũng không còn cách nào, nên nhìn vẫn phải nhìn.
Có thể cứu vớt được gì đó là tốt nhất, thực sự không thể cứu vớt, ít nhất có thể làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý trước.
Mọi người vây quanh tổng giám đốc Bùi đi vào bên trong Palpitation Hotel.
Vách tường bao quanh cả hạng mục đều là dùng tường bao nguyên bản của khu xí nghiệp cũ cải tạo lại, trên vách tường gạch màu đỏ viết chữ mỹ thuật màu máu “khách sạn Hồi Hộp” và “Palpitation Hotel”, mô phỏng hiệu ứng máu tươi đang chảy xuống, cộng thêm logo của Palpitation Hotel và các loại thực vật dây leo không được cố tình dọn dẹp sạch sẽ, lộ rõ vẻ phù hợp kỳ lạ, đồng thời lại không khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Trước khi bước vào cổng chính còn có một khoảng đất trống rất lớn, bên phải dùng để làm bãi đỗ xe, bên trái thì dùng để làm nơi bán vé và chỗ đậu cho xe bus lớn.
Chỗ bán vé bán vé giấy vào cửa, đương nhiên các du khách cũng có thể trực tiếp quét mã trả tiền ở cổng vào các hạng mục.
Từng chiếc xe bus lớn in chủ đề Palpitation Hotel, những chiếc xe bus này mỗi ngày sẽ đến nút giao thông cách khu công nghiệp cũ khá gần vào thời gian đã định, để đón du khách.
Dù sao thì giao thông bên này bất tiện, ngoài du khách tự lái xe nhà đến, cũng phải suy nghĩ cho những du khách khác.
Nếu tương lai có thể nối thông tàu điện ngầm đương nhiên là tốt nhất, nhưng hiện tại vẫn chưa thể làm như vậy.
Đi vào thêm nữa chính là cửa chính, chỉ có điều cửa chính vốn không được làm quá cao lớn, quá hùng vĩ, mà khá khiêm tốn, dung hoà phong cách với cả khu công nghiệp cũ thành một thể.
Làm như vậy không phải là vì tiếc tiền, chủ yếu là vì Bùi Khiêm sợ cửa chính sửa quá đẹp sẽ quá mức khoa trương, thu hút đến một vài sự chú ý không cần thiết.
Lỡ như sửa sang cánh cửa này quá đặc biệt, sau khi các du khách chụp một tấm hình, bèn nổi tiếng ở trên mạng, vậy phải làm sao?
Cổng chính không có cửa soát vé, bởi vì Bùi Khiêm không muốn để cho tất cả hạng mục trong Palpitation Hotel đều bắt buộc thu phí, cho nên chỉ có ba hạng mục quy hoạch hiện tại là phân ra thu phí.
Tuy rằng có vé bao trọn gói, nhưng cũng là soát vé trực tiếp ở cửa vào các hạng mục.
Đi qua cổng chính là đã chính thức bước vào bên trong Palpitation Hotel.
Phía đằng trước là một con đường lớn rộng rãi, đầu bên kia con đường là một quảng trường, đài phun nước trị liệu và mê cung Hoàng Kim.