Vậy thì, sản phẩm giá trị cao có thể loại bỏ đầu tiên.
Bởi vì tất cả sản phẩm đều tăng giá dựa theo phần trăm giá vốn, sản phẩm giá trị cao, tiền kiếm được khi bán ra cũng nhiều.
Khu màu vàng vốn đã khó tìm, các du khách phải phí công sức rất lớn mới có thể tìm thấy, lại nhìn thấy những món đồ tốt thoạt nhìn đắt đỏ nhưng lại cảm thấy đáng đồng tiền bát gạo, vậy chắc chắn sẽ mua.
Dù sao người xưa có câu nói là “đến cũng đến rồi”.
Người mua nhiều lên lợi nhuận chắc chắn cũng phải tăng lên.
Thứ hai, những sản phẩm này không thể chỉ dành riêng cho khu vực màu vàng.
Dựa theo ý của Trần Khang Thác và các nhà đầu tư, rõ ràng là muốn điều một lô sản phẩm từ khu vực khác vào bán ở trong khu vực màu vàng, bảo đảm sản phẩm của các khu vực không trùng lặp.
Nhưng như vậy, không phải sản phẩm của khu vực màu vàng có giá trị khan hiếm và sưu tầm rồi sao? Vậy không phải mọi người sẽ siêng năng mua hơn hả?
Chắc chắn không được!
Sau khi phân tích đơn giản, Bùi Khiêm nhanh chóng nghĩ xong chính sách chọn lựa sản phẩm cho khu vực màu vàng.
Không thể quá đắt, đồng thời, cần phải có thể bán được ở các khu vực khác.
Như vậy là sẽ không kích thích dục vọng mua hàng của người tiêu dùng, để mọi người bớt mua sắm, ít tiêu tiền, tổng giám đốc Bùi cũng có thể thua lỗ nhiều hơn.
Đây chính là hắn tốt, ta cũng tốt.
Ánh mắt Bùi Khiêm lướt qua cả bảng biểu, tuỳ tiện chọn ra mấy món đồ chơi vừa không đắt giá, lại vừa không mới mẻ.
“Đèn quỷ lửa màu xanh lam này.”
“Đèn lồng nhỏ màu vàng.”
“Còn có... gậy phát sáng màu xanh nhạt này.”
“Thêm cái này nữa, trang sức phát sáng nhân vật ác ma nhỏ.”
Bùi Khiêm trực tiếp chọn từ trong sản phẩm của bốn khu vực mỗi nơi một món, giá cả đều rất rẻ, khác nhau từ 5 đồng đến 50 đồng.
Đèn quỷ lửa là của khu vực màu cam, đèn lồng vàng là của khu vực màu xanh lam, gậy phát sáng màu xanh lá nhạt là của khu vực màu tím, trang sức nhân vật ác ma nhỏ là của khu vực màu đỏ.
Vốn định chọn vài món rẻ hơn, ví dụ như bưu thiếp, phụ kiện treo ba lô, nhưng mà suy đi nghĩ lại, những thứ này tuy rằng rẻ, nhưng tính sử dụng khá mạnh, ai đến cũng có thuận tay mua một cái, người mua nhiều hình như cũng có vấn đề.
Mà bốn món đạo cụ được chọn ra này đều là loại không trên không dưới, dù để sưu tầm, hơi thiếu đẳng cấp một chút, đội ra ngoài chơi là vứt rồi, lại có chút xa xi.
Hiệu quả khuyên lùi với người tiêu dùng chắc chắn không tệ!
Trần Khang Thác và các nhà đầu tư khác đều có chút thẫn thờ.
Những món đồ này... đều không đắt!
Đồ đắt thì lợi nhuận cao, giống như những món đồ lưu niệm tinh tế ở khu màu xanh lam, trang phục đặt may của khu màu đỏ, tổng giám đốc Bùi lại không chọn cái nào, thứ chọn đều là một vài vật phẩm rìa giá trị khá kém, kiểu gom cho đủ số.
Đương nhiên, trên những sản phẩm này cũng đều in logo của Palpitation Hotel, nhưng tóm lại không thể cứ dán tem là các khách hàng đều ngu ngốc mua mua mua đâu?
Có điều nếu tổng giám đốc Bùi đã lên tiếng, mọi người cũng ngại không dám chất vấn, chỉ có âm thầm nén dấu hỏi ở trong lòng.
Trần Khang Thác hỏi: ‘Ờm... tổng giám đốc Bùi, cho nên những món đồ này không được bán ở những khu vực khác nữa, đúng không?”
“Hửm?” Bùi Khiêm kỳ quái nói: “Không bán nữa? Sao có thể không bán nữa. Đương nhiên vẫn là bán như bình thường.”
Trần Khang Thác nhếch khóe miệng, muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không nói ra.
Rất rõ ràng, cách bán của hiện tại, hoàn toàn chưa khơi gợi được mục đích thiết kế ban đầu!
Ban đầu khu vực màu vàng chính là khu vực khó tìm nhất, nên bán một vài món hàng có giá trị cao, độc nhất vô nhị kích thích dục vọng tiêu dùng của khách hàng, hiện tại thì hay rồi, những món đồ này ở bốn khu vực khác đều có bán, hơn nữa còn không có giá trị kỷ niệm gì!
Nhưng mà tổng giám đốc Bùi đã quyết định, cũng không thể nói thêm gì nữa, chỉ có thể âm thầm ghi nhớ lại.
“Được rồi, không còn vấn đề gì thì cứ quyết định như vậy đi.” Thái độ của Bùi Khiêm đối với mọi người vô cùng hài lòng.
Rời khỏi mê cung Hoàng Kim ngược lại không phí công sức gì, mọi người tuỳ tiện đi một vòng, là tìm được một lối đi ra, cả quá trình vô cùng thuận lợi, thậm chí còn không cần nhìn bản đồ.
Nhưng mà quay đầu nhìn lại con đường, muốn đi theo con đường cũ quay về tìm được cửa hàng của khu màu vàng, vậy thì khó như lên trời.
Lại quay về quảng trường lần nữa, Bùi Khiêm đột nhiên cảm thấy có một vài ý tưởng.
“Nhà vệ sinh ở đâu?” Bùi Khiêm hỏi.
Trần Khang Thác chỉ hai bên: “Hai bên đều có nhà vệ sinh công cộng, ngoài ra quá cơm và trong khách sạn cũng có, cần ta dẫn ngươi đi không?”
Bùi Khiêm vội vàng xua tay: “Không cần, các ngươi ở đây đợi ta một chút là được rồi.”
Đi vệ sinh còn cần người ta đi cùng vậy cũng đau trứng quá rồi đấy.
Bùi Khiêm tính toán khoảng cách một chút, hình như từ quảng trường đến hai nhà vệ sinh này đều xa như nhau.
Điều này rất bình thường, dù sao thì nhà vệ sinh bình thường đều ở khu vực ven rìa, cũng đâu thể xây ở trên quảng trường, bên cạnh đài phun nước được.
Trong nhà vệ sinh tháo sạch nước vừa hay rửa tay ở đài phun nước sao? Như vậy quá bất hợp lý.
Bùi Khiêm đi về một nhà vệ sinh trong số đó, thuận tiện cũng có thể kiểm tra nhà vệ sinh che chắn thế nào, có quán triệt tinh thần Đằng Đạt hay không, cho du khách trải nghiệm nhà vệ sinh tốt nhất.
Nhìn thấy tổng giám đốc Bùi rời đi, Lý Thạch lập tức tiến đến gần, hỏi Trần Khang Thác: “Tại sao tổng giám đốc Bùi lại chọn bán những món đồ này? Như vậy không hợp lý!”
Các nhà đầu tư khác cũng lũ lượt phụ hoạ: “Đúng vậy, cái này không kiếm được tiền đâu!”
Hiển nhiên mọi người đều rất để tâm vấn đề này, dù sao thì thu nhập của mê cung Hoàng Kim cũng có phần của tất cả mọi người, đều là người được lấy phần, chắc chắn là hi vọng kiếm được càng nhiều càng tốt.