Bùi Khiêm kinh ngạc đến hoàn toàn không nói nên lời.
Ta cmn thời gian đi nhà vệ sinh một chốc, các ngươi đã suy diễn nhiều vậy rồi hả?
Kỹ năng này bứt phá không cần hồi chiêu sao?!
Nhớ lại lúc ban đầu điều Trần Khang Thác đến hạng mục nhà ma, vốn chính là “lưu đày”, bởi vì cái tên này tăng ca ở bộ phận game quá nhiều, cần phải đào thải đi.
Nhưng không ngờ được rằng, sau khi đến Palpitation Hotel, hắn chẳng những không thụt lùi mà còn trở nên lợi hại hơn!
Thấy thái độ của tổng giám đốc Lý và các nhà đầu tư với Trần Khang Thác, ở chỗ riêng tư chắc chắn âm mưu thông đồng không ít.
Bất luận thế nào, tuyệt đối không thể tiếp tục bỏ mặc như vậy được! Cần phải nghiêm trị!
Hắn trầm ngâm giây lát, nói: “Trần Khang Thác.”
Trên mặt Trần Khang Thác mang theo nụ cười: “Hả?”
Biểu cảm của tổng giám đốc Bùi nghiêm túc như vậy, lẽ nào muốn... biểu dương hắn sao?
Bùi Khiêm khựng lại: “Là người phụ trách hạng mục Palpitation Hotel, trước khi mở cửa ngươi phải hiểu rõ mỗi một chi tiết của Palpitation Hotel, là chuyện vô cùng hợp lý cũng rất bình thường đúng không?”
“Bản thân ngươi cũng chưa hoàn toàn trải nghiệm tỉ mỉ một lượt làm sao chinh phục du khách?”
“Ta muốn ngươi trong thời gian một tuần trước khi mở cửa, trải nghiệm toàn bộ mỗi một góc của Palpitation Hotel, đặc biệt là tất cả chi tiết của hạng mục thứ hai và thứ ba, phải hiểu rõ toàn bộ quá trình trong lòng, giống như đang dạo sau vườn nhà mình vậy.”
Nụ cười của Trần Khang Thác đông cứng trên mặt.
Nhìn thấy biểu cảm ngơ ngác của Trần Khang Thác, Bùi Khiêm không khỏi thầm sung sướng.
Cho ngươi lý giải suy nghĩ của ta!
Ở trong nhà ma cảnh tỉnh thật tốt cho ta đi!
Tuy rằng Trần Khang Thác là nhà thiết kế hiểu biết về nhà ma nhiều hơn các du khách, nhưng đây không có nghĩa là hắn không sợ.
Giống nhà thiết kế của ‘Outlast 2’ tự mình chơi thử ‘Outlast 2’, sau đó bị dọa đến rơi tay cầm ngay tại chỗ.
Đương nhiên, cũng có nhà thiết kế cá biệt bởi vì nắm rõ cơ chế game như lòng bàn tay, xem cảnh tượng đáng sợ thành vườn hoa sau nhà mình, xem game kinh dị thành game parkour để chơi, nhưng đó đều là số ít thiên phú dị bẩm.
Đối với người bình thường, nên dọa tiểu ra vẫn là dọa tiểu ra quần.
Đừng nói cái khác, hiện tại cho ngươi một tấm bản đồ kết cấu nhà ma, ghi chú thêm toàn bộ những chỗ dọa người, ngươi đều đã học thuộc lòng rồi vào lại nhà ma sẽ không sợ hãi nữa sao?
Nhiều nhất là sau khi chuẩn bị tốt tâm lý, mức độ sợ hại sẽ được giảm nhẹ, nhưng muốn nói không sợ vậy thì không thể.
Hiệu quả thị giác, thính giác, các loại ám thị tâm lý... cho dù làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý, lúc thật sự đắm chìm vào trong đó vẫn rất khó giữ được phòng tuyến tâm lý.
Đương nhiên nếu thiên phú dị bẩm, thần nhân không có cảm giác sợ hãi, vậy thì khác.
Chỉ có điều Trần Khang Thác rõ ràng không phải loại thần nhân này, biểu cảm hiện tại của hắn chính là minh chứng.
Sau khi nghe thấy tổng giám đốc Bùi dùng giọng điệu vô cùng bình tĩnh để nói ra lời nói này, biểu cảm của Trần Khang Thác từ kinh ngạc biến thành hoang mang, từ hoang mang biến thành kinh hãi, rồi lại từ kinh hãi biến thành sụp đổ.
Muốn đòi mạng người hả tổng giám đốc Bùi!
Nhà ma do bản thân Trần Khang Thác thiết kế, phong cách do bản thân định ra, thời gian thi công còn đi tham quan qua dáng vẻ bán thành phẩm, đương nhiên biết bên trong đáng sợ nhường nào.
Trên thực tế, sau khi hoàn thành hạng mục Palpitation Hotel thứ ba, hắn đã chưa từng bước vào thêm lần nào nữa, cho dù bên trong tạm thời vẫn chưa có nhân viên làm viên đóng giả ma.
Chỉ riêng đi một vòng trong hoàn cảnh này, đã đủ dọa người ta són ra quần rồi!
Nhưng mà hiện tại tổng giám đốc Bùi nói gì? Muốn hoàn toàn hiểu rõ mỗi một khâu?
Vậy không phải căng da đầu lên đi một lần là có thể xong chuyện rồi sao!
Nhưng mà Bùi khiêm không cho Trần Khang Thác cơ hội kháng nghị, vẫy tay rồi nói: “Được rồi, tiếp tục tham quan đi.”
Trần Khang Thác không còn cách nào, chỉ có thể dẫn mọi người tiếp tục tham quan các hạng mục khác.
Gặp được cơ sở kinh doanh của các nhà đầu tư, ví dụ quán cơm và khách sạn... thì sẽ giảng giải với nhà đầu tư tương ứng.
Ngoài ra, cũng bao gồm một vài báo cáo về các phương diện khác và cả tình hình tuyển dụng nhân viên làm việc cần cho việc duy trì hoạt động kinh doanh của cả Palpitation Hotel.
Nhà ma này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, ngày thường cần nhân viên phục vụ, nhân viên bán vé, nhân viên dọn dẹp vệ sinh, nhân viên bảo trì, trang điểm, đạo cụ còn có nhân viên giả ma...
Đặc biệt là nhân viên giả ma, từ lúc trước đã tuyển dụng xong rồi, vẫn luôn bồi dưỡng.
Bởi vì giả ma không chỉ là hoạt động cá thể, còn phải có kỹ thuật.
Cách du khách quá xa, khung cảnh đen kịt, du khách vốn không bị dọa được, không gợi được hiệu quả.
Cách du khách quá gần, nói không chừng sẽ kích thích du khách làm ra một vài hành vi quá khích, làm không tốt còn phải chịu hai ba cước, rất dễ bị thương;
Xuất hiện quá đột ngột, thật sự dọa du khách xảy ra chuyện, vậy cũng không được.
Tóm lại, đám người này phải hiệu được cách chơi tâm lý, nhằm vào du khách khác nhau, chọn dựa sách lượt dọa sợ khác nhau, mới có thể tạo ra hiệu quả tốt nhất.
Đồng thời những người này còn phải hiểu rõ các cửa thoát hiểm của nhà ma, lúc cần thiết cần dẫn du khách rời đi, thậm chí là nắm vững kiến thức sơ cứu nhất định.
Tóm lại, mục tiêu bồi dưỡng chính là khiến nhân viên công tác doạ nạt thích hợp với du khách tiến vào tuần tự, dưới tiền đề bảo vệ tốt bản thân, khiến cả nhà ma có thể vận hành bình thường.
Trần Khang Thác đề nghị: ‘Vậy mọi người có muốn vào hạng mục nhà ma thứ ba xem thử không? Đưa ra chút ý kiến?”
Bùi Khiêm cười khà khà: “Không cần.”
Muốn lừa ta đi vào nhà ma? Không có cửa đâu!
Hiện tâm thái của Bùi Khiêm rất nhẹ nhõm, điều hắn lo lắng duy nhất chính là việc mê cung Hoàng Kim kiếm được tiền, về phần bản thân Palpitation Hotel... vốn không phải hạng mục cần lo lắng nhất.