Hạng mục đầu tiên thu phí rất thấp, hơn nữa sức chứa của không gian có hạn, cho dù mỗi ngày đều đầy ắp người, cũng không kiếm được bao nhiêu tiền;
Hạng mục thứ hai, thứ ba, nếu không dọa người, vậy chắc chắn sẽ không có bao nhiêu người chơi, nếu rất dọa người, vậy vừa hay có thể lấy ra đối phó với kẻ thù trên cuốn sổ nhỏ của mình.
Làm thế nào cũng không thiệt!
Thái độ của Bùi Khiêm cũng rất rõ ràng, dù cho miệng lưỡi ngươi có nở hoa thế nào, ta tuyệt đối sẽ không bước vào nhà ma trải nghiệm đâu, ta là một người cao thượng, thoát ly thú vui cấp thấp, công việc của ta bận rộng, vốn không có thời gian trải nghiệm kiểu hoạt động giải trí đơn giản thô bạo này.
Trần Khang Thác lại nhìn về phía các nhà đầu tư khác: “Vậy các vị...”
Tổng giám đốc Lý vội nói: “Không cần!”
“Người anh em Trần đừng hiểu lầm, không phải ta không tin ngươi. Ha ha, ngược lại, là quá tin tưởng ngươi, cho nên mới không dám vào, dù sao thì bọn ta gân cốt già cả hai chân thoái hoá, không phù hợp tham gia kiểu hạng mục kích thích thế này.”
Trần Khang Thác: “...”
Được mọi người đều không muốn đi vào, vậy có nghĩa là chỉ có ta phải “trải nghiệm” thôi chứ gì?
Toàn bộ đi một vòng, mọi người đều không muốn trải nghiệm hạng mục Palpitation Hotel, vậy chỉ có thể mặc kệ thôi.
Các nhà đầu tư đều rất vui vẻ, dù sao vấn đề mê cung Hoàng Kim cũng đã được giải quyết, xác xuất kiếm lời của hạng mục tăng cao.
Trần Khang Thác tiễn mọi người ra đến cổng, mọi người đều nói nói cười cười, còn hắn lại rơi vào sầu muộn.
Các nhà đầu tư lần lượt lên xe, Bùi Khiêm cũng đã lên xe chuẩn bị rời đi.
Trần Khang Thác đột nhiên nhớ đến một chuyện.
“Đúng rồi tổng giám đốc Bùi! Lúc trước Trương Vọng từng đến đây tìm ta, nói hi vọng mê cung Hoàng Kim có thể bán một vài máy nâng tự động, dù sao thì bốt điện thoại công cộng cũng đã từng tuyên truyền cho Palpitation Hotel, yêu cầu này hình như hợp tình hợp lý...”
Bùi Khiêm đang định đóng cửa xe, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Tuyệt đối không được!”
Thứ đồ như máy nâng tự động tuy rằng rất bí ẩn, không có tính sử dụng thực tế, nhưng dù sao cũng được chế tác tinh tế còn khảm viền vàng, đặt trong mê cung Hoàng Kim, lỡ như lượng người quá nhiều, thật sự có người mua thì phải làm sao?
Hiện tại Bùi Khiêm giấu kín máy nâng tự động giống như là giấu bảo vật vậy, tốt nhất không thể để mọi người phát hiện.
Trần Khang Thác thẫn thờ, hắn không ngờ tổng giám đốc Bùi sẽ từ chối.
Trước kia lúc Trương Vọng tìm hắn, Trần Khang Thác không quá để tâm lên trên chuyện này, cứ nghĩ không phải chỉ là một món đồ thủ công nghệ nhỏ thôi sao? Tuy rằng hình dáng rất lớn, không dễ mang theo, nhưng mê cung Hoàng Kim có nhiều cửa hàng như vậy, tuỳ tiện chọn ra vài chỗ bày mấy bộ bán là được, như vậy có vấn đề gì đâu chứ?
Càng huống chi Trương Vọng đã sắp xếp bốt điện thoại công cộng làm tuyên truyền cho Palpitation Hotel, xem như là cho đào trả mận, cũng rất hợp lý mà đúng không?
Nhưng mà tổng giám đốc Bùi lại phản ứng kịch liệt quả quyết từ chối?
“Nhưng mà tổng giám đốc Bùi...”
Trần Khang Thác vẫn muốn giải thích thêm, nhưng Bùi Khiêm đã nhấc tay lên quả quyết ngắt ngang lời hắn.
“Tuyệt đối không được.”
“Chuyện này ta sẽ nói với Trương Vọng, tóm lại, đã có sắp xếp khác. Trong mê cung Hoàng Kim tuyệt đối không được bán máy nâng tự động, tuyệt đối không thể!”
Nhìn thấy tổng giám đốc Bùi kiên quyết như thế, Trần Khang Thác cũng không nói gì thêm, chỉ có thể gật đầu.
Bùi Khiêm đóng cửa xe lại, thở dài một hơi.
Cũng may!
Cũng may Trần Khang Thác không tiền trảm hậu tấu, nói trước với mình một tiếng, nếu không thật sự có thể xảy ra chuyện lớn rồi.
Xem ra Trương Vọng hình như không xem lời nói của mình ra gì, vẫn lén lén lút lút nghĩ cách bán nó ra ngoài.
Không được phải nhấn mạnh với Trương Vọng lại mới được, để hắn dốc toàn lực sản xuất, không nên nghĩ đến những chuyện lung tung này.
Mầm non duy nhất, máy nâng tự động phải được bảo vệ!
Một bên khác tổng giám đốc Lý cũng đã đóng cửa xe chuẩn bị rời đi.
Hắn vốn không nghe rõ đoạn đối thoại của Trần Khang Thác và tổng giám đốc Lý, chỉ mơ hồ nghe thấy mấy từ khóa đại loại như “bán xx máy”, hình như là đang nói về một loại máy móc hoặc là phát minh nào đó.
Có điều, nếu tổng giám đốc không nói, vậy tổng giám đốc Lý cũng ngại không dám tìm hiểu đến cùng.
Chỉ âm thầm ghi nhớ chuyện này lại, cảm thấy nói cùng chừng sau này sẽ hữu dụng.
……
……
Thứ hai, ngày 4 tháng 7.
Bùi Khiêm đến công ty theo thường lệ.
Hiện tại các bộ phận phòng ban lớn của công ty cũng đều đã hình thành sự ăn ý, có chuyện gì cần tổng giám đốc Bùi quyết định thì sẽ đến vào chủ nhật, bởi vì chủ nhật tổng giám đốc Bùi thường đều ở phòng làm việc.
Về phần thời gian khác, có việc gì thì gọi điện thoại.
Thứ sáu tuần trước, cuộc họp định kỳ của nhân viên quản lý bồi dưỡng mở ra như bình thường.
Ngoài tin tức Bùi Khiêm đã biết rõ, còn có hai tin tức thu hút sự chú ý của hắn.
Đầu tiên là thương hiệu cao cấp Thực Hoà mới của Takeaway Netfish, hiện tại đang khua chiêng gõ trống chuẩn bị.
Nhân viên quản lý bồi dưỡng của Takeaway Netfish cũng đã làm một bảng báo cáo chi tiết, ý tưởng của thương hiệu cao cấp này chính là làm ra các món ăn phiên bản cắt giảm của nhà hàng Vô Danh, sau đó dùng hộp đựng thức ăn đẹp đẽ để đóng gói, cung cấp trải nghiệm thức ăn takeaway cao cấp hơn cho khách hàng.
Bùi Khiêm nghe xong báo cáo, làm thế nào cũng cảm thấy đây phải là tin tức tốt mới đúng.
Takeaway Netfish hiện tại vì định vị cao cấp của bản thân mà vẫn luôn thua lỗ.
Hiện tại ngươi làm một thương hiệu định vị cao cấp hơn, vậy không phải càng lỗ sao?
Thương hiệu mới này muốn huấn luyện đầu bếp, đặt làm hộp đựng thức ăn, nhân viên giao hàng chuyên nghiệp... bất kể bán nhiều hay bán ít, thì đều rất khó tiết kiệm số vốn này.
Bán được nhiều còn có thể kiếm lời, bán được ít vậy thì lỗ còn thảm hơn Takeaway Netfish.
Chuyện tốt lỗ tiền thế này hình như không có lý do gì để ngăn cản cả?