Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 1022 - Chương 1022. Nếu Không Thì, Chỉ Đạo Mã Ngươi Lên Thử Xem?

Chương 1022. Nếu không thì, chỉ đạo Mã ngươi lên thử xem?
Chương 1022. Nếu không thì, chỉ đạo Mã ngươi lên thử xem?

Hoàng Vượng ngẫm nghĩ, hình như là vậy thật.

Hắn không khỏi cảm thấy lo cho đội một, dù sao thì cấu hình máy tính của quán cà phê Internet không thể so với ROF được, cũng không biết đám người Khương Hoán kia dùng quen không.

Mã Dương hơi chán, vốn muốn vào xem trận, nhưng thân phận “chỉ đạo Mã” đặc biệt này đã khơi dậy cảnh giác của quản lý Tô.

Hắn chỉ có thể nhìn tuyển thủ đội hai luyện tập custom.

Huấn luyện viên Á Linh vô thức khởi động cánh tay và cổ tay.

Khoảng thời gian đến Ma Đô này không có thời gian rèn luyện sức khỏe, đối với nàng, đây là chuyện khổ biết mấy, nhưng dù sao cũng vì công việc, cũng không có cách nào khác khá hơn, bây giờ không có chuyện gì làm thì vận động xương khớp tí, có còn hơn không.

Hai mươi phút sau.

Luyện tập custom của thành viên đội hai dần ổn hơn.

Trong quá trình luyện tập custom hàng ngày, mấy tuyển thủ này cũng đúc kết ra được cách luyện tập có hiệu quả.

Ban đầu mọi người đều cảm thấy không có gì thú vị, chơi loạn hết cả lên, nhưng dần dần bắt đầu có ý thức phân tích số liệu, sử dụng kỹ năng tới lui để ghi nhớ, bây giờ sẽ luyện tập nhiều lần mỗi kỹ năng của các tướng.

Sau khi quen với luyện tập thế này, hai mươi phút mới bắt đầu được một nửa.

Mà lúc này, cửa phòng mở ra.

Trương Nguyên hoang mang bước ra.

Hoàng Vượng thoáng sững sờ: “Trận đấu tạm dừng rồi? Có người rớt mạng?”

Mới có hai mươi phút mà, tính cả giai đoạn cấm chọn trong game chính thức cũng chỉ có mười lăm phút thôi, nên đang trong lúc chiến đấu kịch liệt mới đúng.

Bây giờ ra là ý gì?

Mà cửa phòng bên cạnh cũng mở ra, quản lý Tô cũng hoang mang bước ra, vừa hay thấy huấn luyện viên Á Linh hoạt động xương khớp.

Quản lý Tô không khỏi biến sắc.

Sao huấn luyện viên đối phương lại làm hành động này?

Chẳng lẽ đang… ra oai?

Quả nhiên, không phải người tốt gì!

Trương Nguyên và quản lý Tô đưa mắt nhìn nhau, không biết nên nói gì.

Chưa đến mười lăm phút đã bị san bằng rồi!

Ba đường sụp đổ, đường rừng áp đảo, đến cả rồng cũng không cướp trực tiếp san bằng căn cứ luôn.

Thật sự nếu như câu lạc bộ DGE câu giờ thì có thể kéo dài thời gian trận đấu, nhưng rõ ràng Khương Hoán là người kiên định, có sự tôn trọng 120% đối với kẻ địch, nên dốc hết toàn lực nhanh chóng san bằng.

Kết quả người quản lý hai bên đều sững sờ.

Trương Nguyên cũng khó hiểu, đối diện cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp, tuy thời gian xây dựng đội ngũ không lâu, nhưng cũng chọn ra từ các vương giả, cao thủ, sao vừa chạm đã toang rồi?

Quản lý Tô cũng khó hiểu, đúng rồi, chẳng lẽ tuyển thủ của ta là vương giả, cao thủ giả? Ta bị lừa?

Sao đến cả sức chống cự cũng không có vậy?

Rõ ràng giữa vương giả và vương giả cũng có khác biệt một trời một vực.

Đội ngũ rung chuyển đất trời trong các giải đấu hạng hai lại thành những tên tay mơ, bị đánh cho tơi bời. Đội ngũ tạo bởi năm vương giả, nếu không có chiến thuật và phối hợp tốt, đối diện với quân chính quy cũng chỉ có thất bại thôi.

Từ đầu Trương Nguyên đã nói, bảo người được chọn của đội một phải dốc hết sức mình.

Bởi vậy Khương Hoán vận dùng đủ mọi kỹ năng mà ngay cả những tuyển thủ rank cao của H4 cũng chưa từng thấy, khiến bọn họ cảm thấy nhận thức toàn game sụp đổ, bắt đầu trận bị đánh 0-5, đường rừng thua sạch, chẳng mấy chốc đã mất ý chí chiến đấu, cuối cùng chống cự tượng trưng, nhưng cũng chỉ phí thời gian.

Tóm lại, cuối cùng tỷ số đầu người là 0-14, đây là tình huống đội một chưa giết người nhiều, chỉ muốn đánh nhanh thắng nhanh thôi.

Trương Nguyên cũng ngại ngùng không biết nói gì, cũng không thể nói “xin lỗi, tuyển thủ của ta hăng quá, trận sau ta bảo bọn họ kiềm chế lại” được?

Quản lý Tô hơi ngại ngùng ho khụ khụ hai tiếng: “Quản lý Trương, à, hình như chênh lệch giữa hai bên lớn quá, dù sao thì câu lạc bộ của bọn ta cũng xây dựng chưa bao lâu. Để đảm bảo hiệu quả luyện tập, chi bằng… bên ngươi đổi thành đội hai?”

Quản lý Tô thấy rõ, năm người của đội một bên kia không phải người, khoảng cách lớn đến mức không thể đánh luyện tập được, chẳng những không có hiệu quả huấn luyện mà còn khiến lòng tin của tuyển thủ sụp đổ, bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Nhưng đội hai thì…

Trông có vẻ khỏe hơn đội một, nên thực lực sẽ kém hơn nhiều nhỉ?

Trương Nguyên cũng có ý này nên gật đầu đồng ý: “Được, Hoàng Vượng, các ngươi lấy chuột của mình, đổi với người của đội một.”

Hoàng Vượng cũng hoang mang, đối phương thua rồi, chưa đến mười lăm phút đã bị san bằng rồi?

Mấy cấp dưới của Khương Hoán cũng dữ quá! Chẳng nể nang chút nào.

Ngươi đánh được một nửa cũng nên ý thức được trình đối phương không bằng các ngươi, sao vẫn ra tay dứt khoát vậy chứ? Tốt xấu gì cũng nể mặt đối phương chút chứ.

Thấy đội hai của DGE bắt đầu gom đồ, quản lý Tô nhanh chóng về phòng.

Rõ ràng là gấp rút đưa ra chiến thuật, cổ vũ sĩ khí.

Hoàng Vượng vừa định vào phòng đã bị Trương Nguyên kéo lại.

“À, hình như tuyển thủ đội một hơi dữ, lỡ đánh đối phương thảm quá, đối phương không luyện tập cùng chúng ta nữa, thế chẳng phải uổng công một chuyến sao, với lại hình như cũng hơi mất mặt.”

“Không phải bảo các ngươi cố ý thả, chỉ là bảo các ngươi có thể đánh ổn định một chút, kéo dài thời gian một chút, hiểu không?”

Hoàng Vượng vỗ ngực: “Yên tâm, ta có tính toán!”

Đội một và đội hai đổi với nhau, cửa phòng đóng lại, nhưng lần này Trương Nguyên không vào nữa.

Mã Dương hơi tò mò: “Ngươi không vào xem trận à?”

Trương Nguyên im lặng lắc đầu: “Thảm quá, quá không có nhân đạo, ta không xem nổi nữa…”

Mã Dương vừa nghe đã phấn khởi: “Vậy à? Ta muốn xem!”

Trương Nguyên vội giữ hắn lại: “Đừng, hay là về khách sạn xem video đi.”

“Chỉ đạo Mã” vào rồi, chắc chắn sẽ bị đối phương nghi ngờ.

Tuyển thủ của đội một đều đánh custom luyện tập.

Nửa tiếng trôi qua.

Năm mươi phút trôi qua…

Trương Nguyên nhìn đồng hồ, muốn vào phòng xem rốt cuộc có chuyện gì.

Không phải trận đấu có bug nên tạm dừng rồi chứ?

Sao đánh lâu dữ vậy?

Đang đợi ở ngoài thì cửa phòng mở ra, Hoàng Vượng đi ra.

Trương Nguyên vội hỏi: “Thế nào rồi?”

Hết chương 1022.
Bình Luận (0)
Comment