Nhất là Lâm Vãn, nàng hơi tò mò tổng giám đốc Bùi sẽ mua những gì!
Nhưng sau khi nhìn một lúc nàng mới phát hiện, hình như hiểu biết của mình về tổng giám đốc Bùi lại bị lật đổ rồi!
Ở mặt sinh hoạt cá nhân, tổng giám đốc Bùi là người khổ hạnh vậy à?
Nàng có thể thấy rõ, có mấy thứ Bùi Khiêm thật sự muốn mua!
Ví dụ như box nước hoa xa xỉ kinh điển của thương hiệu bắt đầu bằng chữ G kia, tầm một nghìn đồng, rõ ràng tổng giám đốc Bùi rất thích.
Nhưng sau khi nhìn một lát lại đặt xuống!
Với cả bộ vest đặt may kia nữa, tổng giám đốc Bùi còn mặc thử, rất hợp cũng rất đẹp, giá chắc cũng tầm mười nghìn, thế nhưng cũng không mua!
Với cả đồng hồ Rolex, tổng giám đốc Bùi nhìn một mạch từ đồng hồ hơn hai trăm nghìn xuống dưới, cuối cùng lấy một cái sơ sài rẻ nhất, hơn bốn mươi nghìn!
Một ông chủ thành công như tổng giám đốc Bùi mà chỉ đeo Rolex hơn bốn chục nghìn?
Lâm Vãn không khỏi chấn động.
Bùi Khiêm vẫn tiếp tục dạo, thỉnh thoảng mua đồ.
Hệ thống cấm mua thì thôi.
Hệ thống không nói không thể mua thì cứ múc!
Nhưng dù vậy, Bùi Khiêm cũng không thể mua quá nhiều thứ.
Vì khuôn sáo cứng nhắc của hệ thống quá nhiều!
Lấy một cây bút Barbaro hơn bảy nghìn, mua một thắt lưng của thương hiệu G màu vàng hơn ba nghìn, mua một cái cặp công sở nam tầm hai mươi nghìn…
Có mấy cái là thứ đắt nhất, có vài thứ tầm trung. Đây đều là giới hạn hệ thống đưa ra, việc Bùi Khiêm làm là mua thứ tốt nhất trong phạm vi hệ thống cho phép.
Dạo tới dạo lui, Bùi Khiêm phát hiện hình như không có gì mua nữa.
Sau khi kiểm tra, Bùi Khiêm cảm thấy mình mua nhiều đồ rồi, nhưng cũng chẳng có mấy túi trên tay.
Tổng cộng mọi thứ là bảy mươi ba nghìn.
Hoàn thành lỗ hơn ba nghìn rồi!
Bùi Khiêm không khỏi lộ vẻ vui mừng!
Một bước đi mang tính lịch sử!
Đây là kết quả tiêu tiền gấp rút, cũng là thắng lợi bền vững của quan điểm “không cần tốt nhất, chỉ cần đắt nhất” luôn tuân theo trước đó!
Kế tiếp mỗi xu tiêu phí đều có thể chuyển hóa thành của riêng!
Mà nụ cười của Bùi Khiêm trong mắt người khác lại có hàm ý khác.
Lâm Vãn cảm thán trong lòng.
“Pháo Đài Trên Biển” thành công thế này, ước tính kiểu gì thì tiền lãi mỗi tháng của tổng giám đốc Bùi cũng ngót nghét hai triệu.
Kết quả, vẫn khổ hạnh thế này?
Lâm Vãn chú ý, mấy lần tổng giám đốc Bùi đi ngang thương hiệu đồ dùng cá nhân xa xỉ mấy lần, nhưng cũng không đi vào!
Một người đến cả hộp nước hoa hạng sang hơn một nghìn cũng không mua!
Mà những thứ tổng giám đốc Bùi mua đều là thứ liên quan đến công việc, dù là cặp da, thắt lưng da cũng là kiểu khá có lợi trong việc bàn hợp đồng thương nghiệp!
Cộng hết lại cũng chỉ tiêu chưa đến một trăm nghìn đồng!
Lâm Vãn ngạc nhiên, đây là sức tự chủ mạnh cỡ nào!
Tự hỏi bản thân, nếu là người khác, một tháng lãi hai triệu, không, dù là một triệu đã mua quần áo, cặp da, đồng hồ mấy chục nghìn chẳng thèm kiêng dè rồi.
Nhưng tổng giám đốc Bùi tiêu chưa đến một trăm triệu đã hài lòng rồi!
Thật khiến người ta kính phục!
Nghĩ đến sự hào phóng của tổng giám đốc Bùi ở mảng điều kiện làm việc, và cả lương, thưởng cũng sảng khoái, hoàn toàn đối lập với cảnh bây giờ!
Mấy người Lâm Vãn và Hoàng Tư Bác không khỏi rưng rưng.
Đây là ông chủ thần tiên gì đây!
Về phần Bùi Khiêm, hắn hoàn toàn không để ý đến phản ứng của mọi người!
Hắn vẫn đang vắt óc nghĩ xem rốt cuộc có thể tiêu tiền nhiều hơn ở đâu!
Bây giờ đã bước vào trạng thái lỗ rồi, tiêu thêm bất kỳ đồng nào cũng là lãi!
Mà hắn đã đi một vòng cửa hàng rồi, thứ hệ thống không hạn chế đều mua cả rồi.
Việc mua sắm của mọi người gần như cũng kết thúc rồi, họ dần tụ họp ở sảnh tầng một, mỗi người đều cầm túi hàng trên tay, gương mặt tràn ngập nụ cười.
Mua sắm mang lương đã thật!
Nhưng Bùi Khiêm không muốn đi như vậy!
Khó khăn lắm mới lỗ, mới lỗ hơn ba nghìn?
Không cam lòng!
Hắn nhìn về phía Tân Hải Lộ, mắt lóe sáng.
“Ta muốn mua chút quà tặng cho người bạn là ông chủ, có đề nghị gì không?”
Hắn không thể nói bản thân dùng, thế thì rất kỳ lạ, hệ thống sẽ cảnh báo.
Mọi người sẽ nghĩ, nếu mình muốn mua để dùng, muốn gì mua đó, hỏi bọn họ làm gì?
Nhưng nếu nói mua tặng bạn, mọi người sẽ đưa ra vài đề nghị, mà Bùi Khiêm có thể nhân đó xem xem rốt cuộc mình còn thiếu thứ gì chứ mua.
Tân Hải Lộ bắt đầu nhanh chóng đưa ra vài gợi ý, nhưng người khác cũng miệng năm miệng mười đưa ra gợi ý.
Ví dụ như vest cao cấp, nước hoa, đồng hồ, bút,...
Bùi Khiêm đều lắc đầu.
Mấy thứ này hắn đã xem rồi, có thể mua đã mua cả rồi, mấy thứ còn lại hệ thống không cho mua!
Đưa ra một lượt, mọi người cũng cạn suy nghĩ, không biết còn thứ gì có thể tặng được.
Lúc này, Lâm Vãn nói dò: “Nếu không… tặng mắt kính?”
Mắt Bùi Khiêm sáng lên: “Mắt kính?”
Lâm Vãn gật đầu: “Đúng, nếu người bạn này của ngươi cận thị thì có thể tặng kính cận, nhưng bây giờ phải biết độ của hắn, không biết độ, hoặc hắn không cận thị thì ngươi cũng có thể tặng gọng kính.”
“Vài cặp mắt kính đẹp cũng có thể tăng khí chất, chứng tỏ có thường thức.”
Bùi Khiêm thật sự muốn tặng cho Lâm Vãn ba mươi hai lượt like!
Mắt kính! Sao ta không nghĩ đến nhỉ?
Bùi Khiêm không cận thị, cũng không đeo kính nên không nghĩ đến mặt này.
Bây giờ nghĩ ra, hình như mua mắt kính tự để dùng cũng hợp tình hợp lý lắm!
Hắn nhìn về phía trợ lý Tân: “Mắt kính đắt nhất ở đâu?”
Tân Hải Lộ suy nghĩ: “Ở đây có một cửa hàng Louis Vuitton bán mắt kính, chắc đáp ứng được yêu cầu đặt, nhưng đa số đều là kính râm, không biết có phù hợp với nhu cầu của ngươi không.”
“Dẫn ta đi.”
Hai người lên thang máy đến cửa hàng Louis Vuitton, tìm được quầy bán mắt kính.
Bùi Khiêm vừa nhìn, giá này, được!
Rẻ nhất hơn 2000, đắt nhất hơn 9000!
Một cặp mắt kính mà bán hơn 9000, không thể không nói giá này đã nằm ngoài phạm vi có thể hiểu của Bùi Khiêm rồi, nhưng đây là chuyện tốt!
Nhưng Bùi Khiêm lấy kính mát hơn 9000 kia, hệ thống cấm.
“…”