Tiểu Lữ chỉ có thể gật đầu: “Vâng, tổng giám đốc Bùi!”
Hắn hơi kích động cầm điện thoại hoàn toàn nguyên seal trên quầy đi thanh toán.
“Nhớ nha, quẹt thẻ 3500, 499 dùng thẻ mua sắm, sau đó đưa phiếu để trợ lý Tân hoàn trả!”
“Đừng tiêu lương của mình!”
Thấy Tiểu Lữ đi thanh toán, Bùi Khiêm muốn tiếp tục.
Hắn nhìn Hoàng Tư Bác: “Ta thấy hình như điện thoại ngươi cũng cần đổi rồi?”
Hoàng Tư Bác vội phẩy tay: “Đừng, tổng giám đốc Bùi, điện thoại của ta mới đổi hơn hai tháng trước…”
“Nhưng điện thoại này của ngươi là Youth Edition, Youth Edition là kỹ thuật số rác, biết không?” Bùi Khiêm vừa nhìn là biết tỏng.
“Không cần đâu tổng giám đốc Bùi, ta còn thứ khác muốn mua.” Hoàng Tư Bác vẫn từ chối.
Bùi Khiêm gật đầu, muốn mua thứ khác thế thì đợi tiếp.
Hắn lại nhìn về phía Lâm Vãn, kết quả Lâm Vãn giơ tay trái lên, tỏ ý xem thử Thần Hoa M10 của mình một chút.
Đây là điện thoại flagship thương vụ mới nhất, ít nhất cũng hơn năm nghìn, mà cái này trên tay Lâm Vãn phối màu khá đặc biệt, chắc hẳn là bản Pro.
Lâm Vãn nói: “Trên cơ bản thì thứ trong cửa hàng này ta đều có, tổng giám đốc Bùi.”
Bùi Khiêm: “…”
Được, cô chiêu có thể thích gì làm nấy, ngươi giỏi!
Bùi Khiêm lại loay hoay trong cửa hàng, chuyển đến chỗ tai nghe.
“Mã Dương, ta nhớ tai nghe của ngươi cũng là hàng vỉa hè hai mươi mấy đồng.” Bùi Khiêm nhìn Mã Dương.
“Xùy… à không, tổng giám đốc Bùi, là hàng vỉa hè nhưng dùng tốt lắm.” Mã Dương phanh xe ngay, không để lộ mối quan hệ giữa mình và Bùi Khiêm trước mặt người khác.
“Sao mà được, hàng vỉa hè là hàng vỉa hè, sao mà dùng được? Tai nghe mới nhất này, giá 2999, cầm đi, tai nghe dưới mười nghìn thì nghe cho vui thôi.”
Bùi Khiêm cứ thế mà nhét tai nghe vào tai Mã Dương.
Mã Dương sững sờ: “Ặc, tổng giám đốc Bùi… nhưng công việc của ta bây giờ đâu có liên quan gì đến tai nghe…”
Bây giờ Mã Dương đang chạy vặt ở tổ thiết kế, cơ bản thì chỉ thỉnh thoảng điền bảng, dùng trình biên soạn hoặc đưa ra yêu cầu tài nguyên, công việc không liên quan đến tai nghe lắm thật.
Bùi Khiêm suy nghĩ: “Chuẩn bị cho công việc sau này. Có thể sau này ngươi cần liên lạc thuê ngoài, đưa ra nhu cầu về hiệu ứng âm thanh và âm nhạc, không có tai nghe tốt, công ty thuê nhạc ngoài, hiệu ứng âm thanh, ngươi chẳng nghe ra được hay dở, thế thì sao mà được?”
Mã Dương vò đầu: “Nhưng, chẳng phải tai nghe phối với máy tính công ty rất tốt rồi sao?”
Mặt Bùi Khiêm trầm xuống: “Tai nghe phối hợp với máy tính công ty, ngươi cũng có thể đem về dùng sao? Lỡ như sau khi tan ca cần liên lạc với công ty thuê ngoài làm nhạc gấp thì sao?”
Mã Dương á khẩu cạn lời.
Hình như… cũng hơi có lý…
Nụ cười dài nở rộ trên gương mặt, Mã Dương nhận tai nghe, cũng nghe lời chạy đi thanh toán.
Hắn cũng như Tiểu Lữ, đều muốn mua thật, nhưng tự bỏ tiền túi thì tiếc, mà dùng hạn mức chi trả đặc biệt lại hơi ngại!
Nhưng Bùi Khiêm cứ giục như vậy, bọn họ cũng không gánh nặng tâm lý nữa.
Cầm đồ trong tay, một chữ thôi, tuyệt!
Quan trọng là mình không tốn một cắc, công ty trả hết, chuyện ngon cơm thế này tìm đâu ra!
Hai người thanh toán xong rất nhanh.
Tiểu Lữ đổi điện thoại mới ngay và luôn, đúng là thích không nỡ rời.
Mấy người họ tiếp tục dạo trong cửa hàng, Bùi Khiêm vừa dạo vừa ngó nghiêng nhân viên của mình, xem thử ai dám không ngoan ngoãn tiêu tiền!
Ép Hoàng Tư Bác mua một máy tính bảng mới với các mác mỹ miều là “nâng cao lực lượng sản xuất”.
Ép hai cô gái tiếp tân mua mấy bộ đồ xinh xắn với cách gọi hoa mỹ là “nâng cao hình tượng công ty”.
Còn mấy thứ khác nữa, chỉ cần thấy nhân viên muốn mua là nghĩ kế sắp xếp ngay!
Nhưng có một số trường hợp cá biệt không thể tìm ra lý do lươn lẹo, ví dụ như có nhân viên nam muốn mua túi xách tặng bạn gái, cái này thì Bùi Khiêm không nghĩ ra được cách nào, chỉ có thể đổi mục tiêu.
Sau khi tuần tra một vòng cửa hàng, Bùi Khiêm tỏ ý rất hài lòng.
Ừm, tiền mọi người đã tiêu cũng kha khá!
Kiểm tra thử một chút, quỹ hệ thống ban đầu là một triệu mốt, hôm nay Bùi Khiêm quần quật làm việc, phát lương, thưởng, lại phát thẻ mua sắm, thêm “chi trả đặc biệt”, đã cho bay màu hơn năm trăm ba mươi nghìn rồi.
Quỹ hệ thống còn năm trăm bảy mươi nghìn.
“Ừm, bước kế tiếp chỉ có thể dựa vào bản thân thôi…”
Bùi Khiêm biết, nhân viên khác đã cố hết sức rồi, bảy mươi nghìn đồng cuối cùng phải để mình đích thân ra tay rồi.
Sau khi lỗ bảy mươi nghìn đồng, mỗi xu tiêu thêm đều có thể chuyển hóa thành tài sản cá nhân theo tỷ lệ 1:1!
Bây giờ là bước cuối cùng của vạn lý trường chinh, phải giải quyết dứt điểm!
Đầu tiên Bùi Khiêm đến một cửa hàng vest cao cấp, cố tình né Jessia từng mua trước đó.
Nhưng rất nhanh sau đó hắn lẳng lặng rời đi.
Hệ thống từ chối…
Phỏng chừng là vì lần trước Bùi Khiêm mua nhiều vest quá, hệ thống nghĩ bây giờ hắn không có nhu cầu mua quần áo nữa.
Mà sau đó, Bùi Khiêm lại đến cửa hàng của Rolex, muốn mua đồng hồ.
Lần này, hệ thống không từ chối thẳng thừng.
Nhưng Bùi Khiêm xem một mạch từ đồng hồ đắt nhất giá hơn hai trăm nghìn đến cuối, hệ thống chỉ cho hắn mua một cái sơ sài, cơ bản nhất, bốn mươi nghìn đồng!
Tuy cũng là Rolex, những cái này rẻ quá thể…
Bùi Khiêm hơi chán chường, nhưng nghĩ nghĩ thì bốn mươi nghìn cũng là tiền, thế là vẫn lấy một cách dứt khoát.
Người ta có câu “càng đeo Rolex, trách nhiệm càng nặng”, Bùi Khiêm nghĩ mình là một ông chủ, là người có trách nhiệm lớn nhất, đeo một cái đồng hồ Rolex hai trăm nghìn quá hợp lý hợp tình rồi.
Nhưng hình như hệ thống không nghĩ vậy, phỏng chừng cảm thấy Bùi Khiêm chỉ đáng bốn mươi nghìn.
Bùi Khiêm rất bất lực.
Dạo tiếp.
Đến cả đồng hồ cũng không thể mua tốt quá, thế thì những cái khác không liên quan lắm đến công việc càng không thể mua.
Ví như nước hoa nam, sản phẩm bảo dưỡng cho nam đắt tiền,...
Bùi Khiêm cũng không vội, tiêu được hơn bốn mươi nghìn rồi, trong lòng hắn cũng xem như hơi nhẹ nhõm rồi.
Cố chút nữa, đây là giai đoạn tiêu tiền nước rút cuối cùng!
Mấy người Lâm Vãn và Hoàng Tư Bác đã hoàn thành hạn mức mua sắm của mình, vừa đi dạo cùng Bùi Khiêm vừa lẳng lặng quan sát tổng giám đốc Bùi.