Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 101 - Chương 101. Mang Lương Mua Sắm Cũng Được?

Chương 101. Mang lương mua sắm cũng được?
Chương 101. Mang lương mua sắm cũng được?

Mọi người hơi ngại!

Bên công ty đã sắp xếp máy tính cao cấp rồi, tăng ca có tiền tăng ca, có tiền thưởng dự án, đồ ăn vặt gì đó, chi trả bình thường đầy cả.

Bây giờ đến cả tiền nhân viên nạp game cũng được chi trả?

Hình như thấy được băn khoăn của mọi người, Tân Hải Lộ mỉm cười nói tiếp: “Mọi người không cần ngại. Chiều nay tổng giám đốc Bùi sẽ đi cửa hàng với mọi người, chúc mừng thành công của “Pháo Đài Trên Biển”!”

“Mọi người thu dọn đi, đúng ba giờ chiều tan làm, đúng giờ xe bus sẽ đợi dưới tầng.”

……

Bùi Khiêm đã dự liệu trước sẽ có người ngại.

Đặc biệt là khoản chi trả đặc biệt 3500 này, Bùi Khiêm rất lo có những người ngại dùng.

Nên hôm nay, hắn đặc biệt dẫn cả đám đến cửa hàng, để bọn họ dùng sạch hạn mức chi trả đặc biệt và thẻ mua hàng!

Dù sao thì bây giờ Bùi Khiêm cần tiêu tiền gấp, đương nhiên lúc hệ thống kết toán sẽ bổ sung, không tiêu thì uổng!

Hắn tính toán một chút.

Quỹ hệ thống bây giờ khoảng một triệu một mốt.

Chi tiêu cho lương thưởng hàng tháng tầm bốn trăm, thẻ mua sắm hơn ba mươi nghìn, full hạn mức chi trả đặc biệt của tất cả mọi người tầm một trăm nghìn.

Bùi Khiêm mua chút đồ cho mình, tiêu hơn một trăm nghìn?

Tính vậy, tiêu gấp vẫn có hy vọng lỗ!

Nhưng đáng tiếc, tiền thuê nhà và các phí khác đã trả hồi đầu tháng rồi, không thể trả phần tháng sau trước được.

Bùi Khiêm càng tính càng phấn khởi, quyết định dẫn mọi người đến cửa hàng tiêu tiền vội!

Tất cả mọi người phải tiêu sạch khoản tiền chi trả đặc biệt 3500 cho ta, không được thừa một cắc!

……

Hơn ba giờ chiều, mọi người ngồi xe bus đến cửa hàng.

Sau khi xuống xe, Bùi Khiêm nhẹ vỗ tay, tỏ ý bảo mọi người chú ý.

“Hôm nay chúc mừng thành công của “Pháo Đài Trên Biển”, mọi người đã vất vả rồi, nên khuyến khích mọi người lương mua sắm!”

“Tiêu hết thẻ mua sắm 1000 đồng, chi trả đặc biệt có hạn mức 3500 cũng phải tiêu hết! Có ai không tiêu hết thì tất cả mọi người đều không được đi!”

“Được rồi, giải tán!”

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, chợt cùng nhau hoan hô.

“Được!”

“Cảm ơn tổng giám đốc Bùi!”

Mấy người trẻ tuổi lập tức tản ra các quầy hàng.

Mang lương mua sắm quá đỉnh rồi, trước giờ chưa thấy công ty nào có đãi ngộ thế này!

Cửa hàng lớn thế này, có thể hăng hái mà mua!

Số tiền bọn họ có thể tiêu không những có thẻ mua sắm 1000 và hạn mức chi trả đặc biệt 3500, mà còn có tiền lương!

Lương của mọi người đều vừa được tăng, thêm tiền thưởng của dự án, tổng cộng cũng có một khoản lớn trong tay, chắc chắn có rất nhiều thứ muốn mua!

Bùi Khiêm có thể thấy nhân viên của mình chia thành nhiều tốp, phân tán ra khắp nơi.

Chạy nhanh nhất chắc là người có mong muốn mua sắm mãnh liệt nhất, tiêu sạch tiền là chuyện không thành vấn đề.

Mấy người do dự rề rà kia, dạo dạo trước cửa hàng, có thể sẽ tốn chứt sức mới tiêu hết tiền, nhưng chắc không thừa đâu.

Cuối cùng là mấy người chậm chạp, lèo nhèo, không có ham muốn mua sắm mãnh liệt…

Bùi Khiêm cảm thấy chắc mình phải để mắt đến bọn họ.

Rất có thể mấy người này không tiêu hết tiền nổi!

Phải thay đổi thói quen xấu tiêu tiền không dứt khoát này!

Bốn người Hoàng Tư Bác, Tiểu Lữ, Lâm Vãn, Mã Dương dần rớt xuống cuối hàng, Bùi Khiêm quyết định để mắt đến bọn họ.

Ngoài Lâm Vãn, ba người khác đều thuộc kiểu người không biết tiêu tiền thế nào, nhu cầu mua sắm không cao nên không hăng hái mua sắm lắm.

Về phần Lâm Vãn… nàng thật sự cảm thấy mình không thiếu gì cả, nếu thiếu đã mua lâu rồi, cũng chẳng đợi đến giờ.

Đối với nàng, quan sát Bùi Khiêm quan trọng hơn việc tiêu tiền nhiều!

Theo góc nhìn của Lâm Vãn, Bùi Khiêm là một ông chủ vô cùng đặc biệt!

Phát thẻ mua sắm, cho mọi người hạn mức chi trả đặc biệt cũng thôi đi, còn chủ động dẫn mọi người đến cửa hàng mua sắm?

Thân thiết dữ vậy!

Chẳng lẽ ông chủ ấm áp trong truyền thuyết là đây sao?

Mấy người tản bộ không mục đích trong cửa hàng, rất nhanh sau đó đã đến cửa hàng độc quyền của Thần Hoa Digital.

Tập đoàn Thần Hoa là công ty hardware và kỹ thuật thông tin lớn nhất trong nước, tuy cũng có làm bất động sản, công nghệ cao gì đó, nhưng ngành chủ yếu vẫn là sản phẩm kỹ thuật số, máy tính, điện thoại, tai nghe,...

Tiểu Lữ cầm một chiếc điện thoại flagship mới nhất lên, quyến luyến không rời.

Theo Bùi Khiêm, so với điện thoại cùng kỳ trong kiếp trước, kiểu dáng mấy chiếc điện thoại này đều không tồi.

Thời 2009, 2010 ở kiếp trước, smartphone vẫn chưa phổ biến, có thể nói điện thoại trên thị trường đủ mẫu mã, một đống đều có bàn phím thật, thậm chí còn có nhiều cái làm bàn phím Qwerty.

Mà vì thế giới này smartphone phổ biến sớm hơn, đa số mấy điện thoại này đều là màn hình cảm ứng hết, đi trước kiếp trước hai ba năm, cảm giác không khác Xiaomi đời đầu là bao.

Bây giờ Tiểu Lữ cầm một chiếc Thần Hoa G9, là một chiếc điện thoại nghiêng về kiểu điện thoại gaming hiếm có trên thị trường, giá 3999.

Nhìn một lúc lâu, Tiểu Lữ lại im ỉm bỏ xuống.

Lúc đó Bùi Khiêm không vui lắm.

“Sao vậy? Không thích?” Bùi Khiêm hỏi.

Tiểu Lữ vội nói: “Ặc, không phải, ta chỉ cảm thấy điện thoại của ta bây giờ vẫn có thể chiến thêm năm nữa… với lại, 3999 hơi đắt…”

“Đắt? Dùng chi trả đặc biệt!” Bùi Khiêm nói.

“Hả? Tổng giám đốc Bùi, cái này có thể dùng chi trả đặc biệt?” Tiểu Lữ hơi ngạc nhiên: “Ta mua điện thoại này thì có gì liên quan đến công việc đâu…”

Bùi Khiêm lắc đầu: “Sao không liên quan? Cũng có thể sau này chúng ta vẫn có kế hoạch phát triển game mobile nhỉ? Cũng có thể làm phiên bản mới của “Quỷ Tướng”? Mua một chiếc điện thoại gaming để thử có sao đâu?”

“Ặc…” Tiểu Lữ bất chợt không biết đáp thế nào.

“Hạn mức thanh toán của khoản chi trả đặc biệt là 3500, ngươi dùng thẻ mua sắm 499, lại chẳng hợp lý quá?”

Tiểu Lữ chớp chớp mắt: “Nhưng…”

“Nhưng gì mà nhưng, ngươi không muốn điện thoại này sao? Con G6 này của ngươi là điện thoại hai năm trước rồi, sắp thành kẹt lắm rồi nhỉ? Ta muốn nhắc nhở ngươi, dùng điện thoại kiểu này, sẽ làm chậm hiệu suất công việc!

“Nếu sau này ta có chuyện cần tìm ngươi, kết quả điện thoại ngươi hẹo mất, chẳng phải bỏ lỡ chuyện sao? Vì công việc, mau đổi cho ta!” Bùi Khiêm đanh mặt lại.

Hết chương 101.
Bình Luận (0)
Comment