Giống như chi trả, sức của chịu đựng hệ thống đối với những hành động khác nhau cũng khác nhau.
Chi trả vốn dĩ nhắm đến mục tiêu thống nhất toàn thể nhân viên.
Ví dụ như mọi người bắt xe tăng ca thì có thể chi trả hết, mọi người đều như nhau.
Mà máy tính làm việc, mọi người có bàn phím cơ, màn hình kép,... đều có tiêu chuẩn đủ dùng.
Nhưng vài yêu cầu đặc biệt, hệ thống cũng không biết.
Ví dụ như Bao Húc nói, ta muốn trải nghiệm game nào đó, phải bỏ tiền ra thì phải làm sao?
Hệ thống không báo.
Mà Hoàng Tư Bác nói, ta muốn một bàn phím cơ hai nghìn đồng, hoặc tai nghe gaming ba nghìn đồng, thứ này giúp ta trải nghiệm game, được không?
Hệ thống không đồng ý.
Mấy lý do này hơi khiên cưỡng, vốn không được cho phép.
Hệ thống có tiêu chuẩn khác nhau đối với “điều kiện tất yếu” mỗi nhân viên trong công ty cần.
Tiêu chuẩn của ông chủ Bùi Khiêm này rất cao, mua vest xịn cũng được cho phép, đây chắc là ưu đãi đặc biệt của ký chủ hoặc ông chủ.
Mà phỏng chừng hạn chế chính là ký chủ làm ông chủ không thể trả tiền lương cho mình…
Nhân viên khác chỉ có thể được chi trả chi tiêu tất yếu trong phạm vi công việc.
Chuyện này cũng hợp lý, nếu hệ thống chi trả toàn bộ “nạp game”, “mua tai nghe cao cấp để có trải nghiệm game tốt hơn” Bùi Khiêm chỉ cần để tất cả nhân viên đều vung tiền như rác trong mấy con game hút máu trong nước là có thể tiêu sạch tiền của hệ thống.
Hệ thống đâu có ngu.
Nhưng bây giờ Bùi Khiêm vô cùng khéo léo đi đường vòng.
Hắn phát hiện, hệ thống vẫn có thể chịu được kiểu “chi tiêu không cần thiết” này, nhưng không thể chi trả vô hạn, phải có hạn mức cố định.
Nên, đưa ra hạn mức cho mỗi người, bọn họ có thể quang minh chính đại tiêu quỹ hệ thống dưới mác công việc như Bùi Khiêm rồi!
Bùi Khiêm bấm tay tính toán.
Xem ra chỉ riêng mục “chi trả đặc biệt” này, chi tiêu mỗi tháng có thể tăng thêm ba bốn chục nghìn rồi!
Ngon hơn nữa là,số tiền này hoàn toàn không liên quan đến khâu sản xuất, chỉ là tuân theo chế độ phúc lợi cho nhân viên của công ty một cách chặt chẽ thôi!
Nói cách khác, sẽ không kéo dài việc kết toán!
Bùi Khiêm không khỏi vui thầm, mẹ nó, mình đúng là thiên tài!
……
Khu làm việc.
Gần đây, cả công ty đều ngập tràn trong không khí vui như điên.
Gần như nhóm thiết kế đổi mới dữ liệu game mỗi ngày, thấy độ hot của “Pháo Đài Trên Biển” cũng ngày càng cao, hoàn toàn đè bẹp “Vết Đạn”!
Tuy mọi người không thấy được dữ liệu cụ thể của “Vết Đạn”, nhưng xét từ tình hình đề cử sau đó và xếp hạng của nền tảng game chính thức, lần đối đầu này, “Vết Đạn” đủ thảm!
Có thể nói là ngày càng sa sút!
Tuy kết cấu thu phí của “Vết Đạn” hợp lý hơn “Pháo Đài Trên Biển” nhiều, nhưng không có tác dụng gì.
Game lãi bao nhiêu không phải nhìn vào kết cấu thu phí, mà nhìn vào số người chơi!
Dù kết cấu thu phí có hợp lý, người chơi chạy hết thì có ích gì?
Có thể nói là chất lượng “Pháo Đài Trên Biển” vượt hẳn “Vết Đạn”, nên kết quả cuộc đụng độ này là bị đè bẹp, từ từ tranh hết người chơi của “Vết Đạn”!
Người chơi ít tiêu tiền, “Pháo Đài Trên Biển” kiếm được nhiều tiền, chỉ khổ “Vết Đạn”…
Hoàng Tư Bác không khỏi cảm thán, tổng giám đốc Bùi quả là thâm sâu khó lường!
Có thể lúc hắn đang giao lưu kinh nghiệm thành công với phòng làm việc Thiên Hỏa đã dự liệu được cảnh này?
Cố ý phát hành cùng kỳ với “Vết Đạn”, để khiến cho “Vết Đạn” làm tuyên truyền cho “Pháo Đài Trên Biển”, ké fame của bọn họ?
Lần ké này dữ quá rồi, ké trọc đầu “Vết Đạn”luôn!
Thật sự mọi người đều rất tò mò, phòng làm việc Thiên Hỏa bây giờ có trạng thái thế nào, nhưng không dám hỏi…
Bây giờ đi hỏi thì rất dễ bị xem là khoe khoang, kéo đầy điểm thù hận là sẽ kết thù.
Nhưng lại nghĩ, dù không hỏi thì điểm thù hận cũng đầy mẹ rồi…
Thôi kệ, tiền đã tranh cả rồi còn nghĩ mấy thứ này làm gì…
Hoàng Tư Bác đang nghĩ thì điện thoại reo.
Vừa lấy ra xem thử, là tin nhắn lương!
“… ý gì, sao lương nhiều vậy?”
Trên đầu Hoàng Tư Bác hiện dấu chấm hỏi to đùng!
Tháng này, thật sự hắn không tăng ca nhiều, theo lý thì chắc tiền tăng ca không được bao nhiêu mới phải.
Nhưng vừa nhìn kỹ, số tiền lương này suýt đã dọa hắn nhảy dựng!
Lương cơ bản là là 4000, sau khi tăng 60% thì lên 6400!
Mục thưởng là 15% lợi nhuận của game “Pháo Đài Trên Biển” này, hai tuần cộng lại tầm một trăm ba mươi nghìn, Hoàng Tư Bác người lập kế hoạch của dự án này, có thể nhận được nhiều hơn nhân viên khác một chút, phỏng chừng tám nghìn đồng.
Thế là, lương tháng này đến một mười lăm nghìn!
Đương nhiên vẫn phải trả đủ năm bảo hiểm xã hội và một quỹ nhà ở, với cả thuế nữa.
Nhưng lương tháng năm 2010 hơn mười nghìn là thu nhập có thể thoải mái ra ngoài làm màu!
Huống chi, game “Pháo Đài Trên Biển” này tiếp tục hot, doanh thu game càng nhiều, thưởng dự án Hoàng Tư Bác có thể nhận càng nhiều, tính ra, lương tháng sau càng cao hơn!
Dự án mình phụ trách thành công rồi, tổng giám đốc Bùi lại rộng rãi chi ra một khoản tiền thưởng khổng lồ.
Thật sự là niềm vui nhân đôi!
Nhưng vẫn chưa hết.
Tân Hải Lộ đến khu văn phòng bắt đầu phát thẻ mua sắm.
Đây là thẻ mua sắm màu vàng nhạt, bên trên còn có ký hiệu của cửa hàng lớn nhất thành phố Kinh Châu.
Sau khi phát hết, Tân Hải Lộ đến giữa khu văn phòng, mỉm cười giới thiệu.
“Đừng làm mất thẻ mua sắm trong tay mọi người, mỗi tháng sẽ có hạn mức 1000 đồng, có thể cửa hàng mua sắm nhưng một số nhu yếu phẩm bất kỳ.”
“Ngoài ra, từ hôm nay, tổng giám đốc Bùi đưa ra một hạn mức ‘chi trả đặc biệt’ cho mọi người.”
“Cứ mỗi ba tháng, công ty có thể chi trả cho mọi người chi tiêu không quá 3500 đồng, cụ thể bao gồm những mục sau…”
Trợ lý Tân giới thiệu đơn giản một chút về phạm vi của khoản “chi trả đặc biệt” này, ví dụ như… tiền nạp game cũng có thể chi trả.
Mọi người nghe xong thì sững sờ cả.
Nhất là Bao Húc, tỉnh hết cả người.
Còn có chuyện tốt này nữa à?
Thế chẳng phải sau này chơi game không cần nạp bằng tiền túi nữa à?