Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 99 - Chương 99. Tăng Lương Cho Toàn Thể Nhân Viên!

Chương 99. Tăng lương cho toàn thể nhân viên!
Chương 99. Tăng lương cho toàn thể nhân viên!

Nhược điểm là tài sản cá nhân có thể chuyển hóa ít, năm nghìn có thể rút lại còn ba nghìn, hai nghìn.

Nhưng nếu có thể biến lỗ dưới 494 nghìn thì có thể kiếm được nhiều hơn lợi nhuận trước mắt!

Sau một hồi suy tư, Bùi Khiêm đã nghĩ thông suốt rồi.

Vẫn phải tiếp tục tiêu thôi!

Còn về chuyện lỗ thế nào, thì cần trò gian dối mới rồi!

Trong khoảng thời gian này, hiểu biết của Bùi Khiêm đối với hệ thống càng ngày càng thâm sâu rồi.

Dựa theo quy định của hệ thống, quỹ hệ thống chỉ có thể dùng được cho các phương diện có liên quan đến hoạt động kinh doanh của công ty, còn cách sử dụng tài sản cá nhân thì hoàn toàn không có hạn chế.

Nhưng cụ thể sử dụng quỹ hệ thống thế nào cũng không phải cứng nhắc như thế, cũng có thể thay đổi một chút trong phạm vi nhất định!

Cứ lấy chuyện ăn cơm đơn giản nhất ra để nói.

Bùi Khiêm tự ăn cơm, mởi bạn bè ăn cơm đều không thể tiêu tiền của quỹ hệ thống.

Nhưng mời nhân viên dự liên hoan thì không thành vấn đề.

Nhưng chuyện ăn liên hoan này lại không thể quá thường xuyên, không thể mỗi bữa ăn đều liên hoan, cũng không thể vượt quá hạn mức nhất định.

Ví dụ như hôm qua vừa mới ăn liên hoan, nếu hôm nay vẫn muốn tiếp tục liên hoan thì không được, trừ khi tìm được một lý do hợp lý.

Giống như những lý do mà trước kia Bùi Khiêm tìm ra, giao lưu học hỏi, chúc mừng game nghiên cứu thành công,… vân vân thì đều có thể.

Ở phương diện này, hệ thống biểu hiện tương đối thông minh, nhận định đối với hành vi phạm quy và hạn chế cách dùng quỹ hệ thống đều trong tình thái biến hóa linh động.

Rất nhiều chuyện cũng không phải là tuyệt đối cấm đoán, có đôi khi đổi một cách nói khác cũng có thể linh hoạt làm được.

Giống như trước kia khi Bùi Khiêm thuê phòng, thuê xe, mua vest hạng sang, mua bản game cao cấp,… vân vân đều là thông qua ‘bày mưu tính kế’, biến đổi nhu cầu cá nhân thành danh nghĩa của công ty.

Dĩ nhiên, kiểu ‘bày mưu tính kế’ này không phải là vạn năng.

Ví dụ như Bùi Khiêm muốn mua một đôi giày chơi bóng giá mấy chục nghìn? Đi mua một tấm vé concert mà mình yêu thích? Mua một bộ đồ trang điểm cao cấp? Mua một chiếc siêu xe xa xỉ? Khen thưởng một livestreamer?

Hễ là chuyện không có cách nào dùng danh nghĩa công ty để thực hiện thì tất cả đều không thể được.

Bây giờ Bùi Khiêm có quỹ hệ thống 1100 nghìn, sau khi hắn suy nghĩ một lúc thì quyết định tiếp tục gấp rút tiêu tiền!

Lần kết toán trước, Bùi Khiêm không thể làm gì là bởi vì hắn chỉ có một mình.

Nhưng lần này thì khác, Bùi Khiêm còn có các công nhân viên đáng yêu của chính mình!

Bùi Khiêm đã hoạch định ra một kế hoạch chi tiết.

Sau khi xác định, Bùi Khiêm gọi trợ lý Tân vào phòng làm việc của mình.

“Tiêu chuẩn tiền lương đã sửa đổi xong chưa?” Bùi Khiêm hỏi.

Tân Hải Lộ gật đầu: “Vâng, thưa tổng giám đốc Bùi, đã hoàn toàn thực hiện dựa theo những gì ngươi căn dặn trước đó rồi.”

“Đầu tiên là chỉnh lương cho toàn bộ nhân viên, dựa theo chức vụ, cấp giám đốc tăng lương 60%, những người khác tăng đều 30%.”

“Tiếp theo là phổ biến hạng mục chế độ tiền thưởng, lấy 15% lợi nhuận ròng của game làm hạng mục tiền thưởng, chia cho toàn thể công nhân viên tham dự vào quá trình nghiên cứu phát triển.”

“Còn một việc nữa là quan tâm chăm sóc đời sống nhân viên, mỗi tháng mỗi nhân viên được phát thẻ mua sắm 1000 đồng.”

Bùi Khiêm gật đầu: “Rất tốt.”

Những thứ chi tiêu này, bất kể là biên độ điều chỉnh lương hay tỷ lệ phân chia của hạng mục tiền thưởng đều là giá trị cao nhất mà hiện tại hệ thống cho phép.

Bùi Khiêm vẫn còn muốn cao hơn, nhưng cao hơn sự cho phép của hệ thống thì thôi đi.

Trước khi “Pháo Đài Trên Biển” lên sóng, Bùi Khiêm cũng có nghĩ đến chuyện làm hạng mục tiền thưởng, phát thẻ mua sắm, nhưng xét về tình về lý thì không phù hợp.

Bởi vì “Quỷ Tướng” hoàn toàn là do bản thân Bùi Khiêm làm ra, lấy tiền của “Quỷ Tướng” để phát tiền thưởng cho nhóm người Hoàng Tư Bác cũng quả thật không hợp lý.

Nhưng lần này lại khác, “Pháo Đài Trên Biển” là do Hoàng Tư Bác, Bao Húc và nhóm người tổ thiết kế liều mạng tạo ra, phát chút tiền thưởng là hợp tình hợp lý!

Hơn nữa, năng lực lợi nhuận của công ty đi lên, phát thẻ mua sắm cho mỗi công nhân viên xem như phúc lợi cũng là chuyện hợp lý lẽ.

Trợ lý Tân cầm quyển vở nhỏ: “Tiền lương chắc sẽ về tài khoản hôm nay, ngươi còn dặn dò gì khác không?”

Bùi Khiêm yên lòng một chút, đợi khi tiền lương phát ra, lại có thể xử lý hơn 300 nghìn của quỹ hệ thống.

Lần này cộng thêm hạng mục tiền thường, tiền lương của toàn thể nhân viên gần như sẽ hơn chục nghìn!

Còn có khoản chi tiêu nào khác nữa không?

Đột nhiên Bùi Khiêm nhớ đến một điều: “Khoan đã, ta lại nghĩ đến một chuyện khác. Ta quyết đưa ra cho mỗi nhân viên hạn ngạch chi trả đặc biệt, trong một chu kỳ có thể thanh toán văn phòng phẩm có giá đặc biệt, về hạn mức cụ thể thì… ừm…”

“Một chu kỳ ba tháng, mỗi nhân viên có thể thanh toán ba nghìn năm trăm đồng tiền văn phòng phẩm.”

Không phải Bùi Khiêm đang cân nhắc, hắn đang thăm dò hệ thống.

Chu kỳ ngắn ba tháng, hạn mức thanh toán vượt quá ba nghìn năm trăm đồng là hệ thống không cho phép.

Tân Hải Lộ khó hiểu: “Tổng giám đốc Bùi, bây giờ chúng ta không đặt hạn ngạch đối với việc thanh toán cho nhân viên, bao gồm tiền bắt xe tăng ca, chi phí đi công tác,... tất cả đều thanh toán toàn phần. Thế hạn mức ba nghìn năm trăm đồng này, cụ thể là chỉ…”

Bùi Khiêm giải thích: “Đây gọi là ‘chi trả đặc biệt’, bọn họ có thể tự do mua bất kỳ thứ gì liên quan đến công việc bằng số tiền này.”

“Ví dụ như chẳng phải Bao Húc thích chơi game sao? Hắn có thể dùng số tiền này mua card, mua trang bị.”

“Rồi ví dụ như nhân viên nào đó có tai nghe đủ dùng rồi, nhưng nếu hắn muốn một cái tai nghe tốt hơn có thể để hắn nghe được chất lượng âm thanh trò chơi tốt hơn, giúp cho việc chế tác game, thế thì hắn có thể dùng khoản tiền này để mua một cái tai nghe gaming.”

Tân Hải Lộ gật đầu: “Hiểu rồi, tổng giám đốc Bùi.”

Gần đây Bùi Khiêm cũng chú ý đến điều này.

Hết chương 99.
Bình Luận (0)
Comment