Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 1032 - Chương 1032. Bạn Của Tổng Giám Đốc Bùi Chính Là Bạn Của Ta! (2)

Chương 1032. Bạn của tổng giám đốc Bùi chính là bạn của ta! (2)
Chương 1032. Bạn của tổng giám đốc Bùi chính là bạn của ta! (2)

Chưa qua hai phút, lại vang lên một tiếng thét chói tai.

Kiều Lương bất giác có chút cảm động.

Anh Nguyễn bị doạ thành như vậy rồi mà kiên trì, tinh thần bất khuất này đáng để chúng ta học tập!

Mọi người đều không còn tâm trạng học thuộc, đồng loạt ngẩng đầu nhìn về thùng container ngập tràn kinh dị, muốn xem thử Nguyễn Quang Kiến kiên trì được bao lâu thì từ bỏ.

Năm phút trôi qua.

Mười phút trôi qua...

Tuy rằng tiếng thét chói tai bên trong vẫn không ngừng vang lên, nhưng Nguyễn Quang Kiến trước sau vẫn không đi ra.

Kiều Lương hoàn toàn bị cảm động rồi.

Nhìn đi, cái gì gọi là không bao giờ bỏ cuộc! Cái gì gọi là chiến thắng bản thân! Cái gì gọi là tinh thần bất khuất!

Nghĩ đến đại thần Nguyễn chỉ là một hoạ sĩ, dưới tình huống kinh dị như vậy vẫn tiếp tục kiên trì, vả lại còn sắp nhìn thấy được tia sáng chiến thắng, Kiều Lương ngươi tự cho mình là một người chơi cao thủ, vậy mà ngay cả bước vào cũng không dám vào!

Không cảm thấy xấu hổ sao? Không cảm thấy ngại ngùng sao?

Sau khi nhẩm lại tất cả sự việc một lượt, Kiều Lương quả quyết đứng dậy, đi về phía con đường không thể quay đầu.

Tuy rằng Nguyễn Quang Kiến vẫn chưa ra, nhưng bên trong có rất nhiều hạng mục nhỏ, thời gian trải nghiệm mỗi một hạng mục nhỏ đều gần bằng nhau, vả lại tự chọn con đường trải nghiệm, qua ải một vài hạng mục là xem như đã qua cửa, sẽ không va chạm vào nhau.

Fans thẫn thờ: “Lão Kiều, ngươi không đợi hắn đi ra sao?”

Biểu cảm của Kiều Lương kiên cường bất khuất: “Không đợi, anh Nguyễn đã lên chiến trường rồi, sao ta có thể do dự ở hậu phương được? Ta đã chậm hơn hắn một bước, nếu đợi hắn đi ra ta mới dám vào, vậy chẳng phải càng khiến người ta hổ thẹn sao? Đợi tin ta thắng lợi quay về đi!”

Dưới sự dẫn đường của nhân viên làm việc, Kiều Lương ngẩng đầu bước đi khẳng khái tiến vào bên trong.

Vừa đi vào còn chưa đến hai phút, Nguyễn Quang Kiến vừa hay đi ra từ một bên khác.

Nhân viên làm việc lập tức đi lên: “Chúc mừng ngươi! Ngươi là dũng sĩ đầu tiên thành công vượt qua ‘Nhà Ma Ác Mộng’! Đây là chứng nhận vào cửa để ngươi tham gia ‘Khủng Khiếp Cuối Cùng’, mời ngươi nhận lấy.”

Trong quá trình khiêu chiến, sẽ có nhân viên làm việc chuyên nghiệp ở trong phòng giám sát bên cạnh quan sát tình hình bên trong, xác nhận hành vi của người chơi. Một khi người chơi bị dọa đến bỏ cuộc, còn phải lập tức đi vào giải cứu.

Nguyễn Quang Kiến vượt ải thành công, đương nhiên nhân viên làm việc cũng là người đầu tiên biết được.

Các fans của Kiều Lương đều trừng to hai mắt, mặt đầy ngỡ ngàng.

Qua cửa rồi sao?

Đây... lẽ nào đã chứng minh, bên trong không hề đáng sợ như vậy, kiên trì là sẽ thắng lợi?

Mọi người lập tức vây đến, mồm năm miệng mười hỏi về tình hình bên trong.

Nguyễn Quang Kiến thoáng mỉm cười: “Thực ra nhớ kỹ lại, cũng không có gì đáng sợ, tuy rằng sẽ gặp phải một vài ngăn trở, nhưng hoàn toàn có thể khắc phục được. Chỉ cần khắc phục được thì cảm giác thành tựu đó thật khó thể nào lu mờ được!”

Mọi người vô cùng kính nể.

“Thật sao?”

“Nhìn biểu cảm của anh Nguyễn, hình như quả thực vẫn ổn.”

“Lão Kiều vào đến hiện tại, vẫn chưa kêu một tiếng nào sao?”

“Vậy thì đã chứng minh quả thực không kinh người đến vậy! Ngay cả anh Nguyễn nhát gan như thế cũng có thể kiên trì qua ải, chúng ta chắc cũng có thể thôi?”

“Đợi đã, các ngươi thay đổi chủ ý rồi sao?”

“Ngươi nghĩ đi, một lát nữa lão Kiều đi ra, cũng không hẳn huênh hoang như thế, chắc chắn sẽ chê đám người chúng ta nhát gan trong group chat! Nếu trò này vô cùng khủng khiếp thì cũng thôi đi, nhưng nếu không khủng khiếp thì sao? Vậy chẳng phải chúng ta không thể rửa sạch nỗi nhục này sao?”

Cuối cùng, người do dự nhất trong đám fans nhìn về phía Nguyễn Quang Kiến: “Đại thần, ngươi cảm thấy ta... ta có thể kiên trì đến cuối không?”

Nguyễn Quang Kiến vỗ ngực: “Ngươi yên tâm, ta nhát gan như vậy cũng có thể kiên trì, ngươi chắc chắn không thành vấn đề!”

Câu nói này đã cho mọi người dũng khí cực kỳ lớn, từng người xếp hàng chỉnh tề, đợi đi vào trải nghiệm.

Hơn một tiếng đồng hồ sau.

Fans cuối cùng của Kiều Lão Thấp sắc mặt trắng bệch, đi ra từ trong hạng mục “Nhà Ma Ác Mộng”.

Nhìn lại khu nghỉ ngơi.

Sắc mặt đại thần Nguyễn đỏ hồng, nói cười vui vẻ, thậm chí còn muốn chơi lại lần nữa.

Người khác nằm co quắp vặn vẹo trên ghế, có người mắt nhìn lên trời, có người ánh mắt thẫn thờ, dường như đã mất đi linh hồn.

Về phần Kiều Lương... sắc mặt trắng bệch, đang nhét từng viên từng viên socola vào trong miệng.

Người anh em bên cạnh sắc mặt trắng bệch yếu đuối nhấc tay lên, ngăn hắn lại: “Lão Kiều đừng ăn nữa, còn ăn nữa là bị tiểu đường đấy...”

Kiều Lương giả câm giả điếc, dường như ngay cả sức lực nói chuyện cũng không có.

Mọi người cũng đã nhìn thấy fan cuối cùng đi ra, bởi vì hai chân mềm nhũn mà lắc la lắc lư.

Mọi người nhìn thấy trạng thái của đối phương, cho dù có ngốc hơn nữa cũng đã xác định được một chuyện.

Bị lừa một vố rồi!

Rõ ràng nguyên nhân duy nhất khiến cả tiểu đội fans của Kiều Lão Thấp rụng rơi toàn bộ, chính là đã có nội gián trà trộn vào, dẫn dắt mọi người vào trong mai phục của kẻ địch!

Đại thần Nguyễn dám không biết ngại nói bản thân là gan thỏ đế? Vô cùng sợ hãi?

Ngoài la hét khá nhiều thì chỗ nào sợ hãi đâu chứ!

Mọi người nhìn thấy Nguyễn Quang Kiến gào thét suốt đoạn đường vẫn thành công qua cửa, đã sản sinh ra ảo giác, cảm thấy hạng mục này dường như không khủng khiếp cho lắm.

Sau khi Kiều Lương đi vào thì không la một tiếng, củng cố thêm cách nhìn của mọi người.

Nhưng mà, toàn bộ đều là hiện tượng giả!

Không phải Kiều Lương không sợ, chỉ là hắn bị doạ đến ngốc rồi, nằm trong bồn tắm run rẩy cầm cập, không dám hó hé dù chỉ một tiếng, lúc ở hạng mục gầm giường còn bị dọa đến mức mềm nhũn cả người, bản thân vốn không thể đi ra, vẫn là nhờ nhân viên công tác dìu hắn ra ngoài.

Sau khi ra ngoài bị dọa đến mức váng đầu, hắn điên cuồng nhét socola vào trong miệng, tâm trí hoàn toàn trống rỗng.

Hết chương 1032.
Bình Luận (0)
Comment