Chỉ có điều lúc đến trước cửa nhà hàng chủ đề, Kiều Lương theo bản năng cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
“Đợi đã, đã nói rõ là quán cà phê hầu gái mà? Sao lại đi đến đây?”
Lúc trước hắn từng thấy trên bản đồ của Palpitation Hotel, ở giữa “Khủng Khiếp Cuối Cùng” và “Nhà Ma Ác Mộng” có một quán cà phê nữ hầu hệ trị liệu, nghe nói các chị gái trong đó rất đáng yêu sẽ bưng thức uống ấm áp lên an ủi những người bị dọa.
Nhưng mà không biết tại sao, đám fans này lại đi đến “nhà hàng chủ đề bệnh viện điên” này nữa.
Vừa nhìn dòng chữ trắng chân đỏ này, còn có tấm ảnh chụp đáng sợ, Kiều Lương đã cảm thấy tình hình dường như có hơi không đúng lắm.
“Quán cà phê hầu gái kia là nơi để uống cà phê, có gì ngon đâu, muốn ăn đương nhiên phải đến đây rồi, đi thôi!”
Một đám người lòng dạ xấu xa kéo Kiều Lương vào trong, Nguyễn Quang Kiến đi theo phía sau thầm mỉm cười.
Dưới ánh đèn mờ tối, là một tấm cửa song sắt dính đầy vết tay máu, bên trên có một cái nút màu đỏ cực kỳ lớn. Đưa tay lên ấn một cái, cửa song sắt sẽ tự động mở ra, sau đó mới có thể đi vào bên trong nhà hàng chủ đề.
Kiều Lương suýt chút nữa là thở hắt ra một hơi.
Cái này má nó là nhà hàng chủ đề gì chứ?
Đây chính là một hạng mục nhà ma khác mà?!
Ánh đèn bên trong hiển nhiên sáng hơn nhà ma bình thường nhiều, nhưng những song sắt nhà giam đen kịt, xích sắt trên cửa thô to, bố trí xung quanh, từng bình từng bình dịch thể màu đỏ tươi giống như máu trên bệ tủ... đang nhắc nhở mọi người, nơi này dường như không khác biệt gì với cảnh tượng nhà giam trong phim kinh dị.
Đương nhiên, nghiêm túc mà nói không thể xem như là chủ đề nhà giam, mà là chủ đề nhà giam + bệnh viện tâm thần, thiết lập của nó thiên về hướng bệnh viện tâm thần trong phim kinh dị bình thường và game nhiều hơn.
Định vị của hai bên này tồn tại khách biệt rất lớn.
Trong nước có không ít nhà hàng cũng từng làm chủ đề nhà giam, nhưng toàn bộ đều thất bại, suy đến tận cùng thì có hai nguyên nhân, thứ nhất là chọn sai địa điểm, thứ hai là phương hướng tổng thể đã sai.
Trong đời sống hiện thực phần lớn mọi người đều không cảm thấy hứng thú với đề tài kinh dị, nếu như trên đường lớn gặp phải một nhà hàng chủ đề nhà ngục, ai thèm đi chứ?
Nhưng nếu như là ở trong nhà ma có một nhà hàng chủ đề nhà giam, vậy thì sẽ vô cùng phù hợp hoàn cảnh, bởi vì người chơi đến nhà ma đều là có chút sức chịu đựng tâm lý mạnh mẽ, người trẻ tuổi thích sự mới lạ, rõ ràng năng lực tiếp nhận kiểu nhà hàng xui xẻo này của bọn họ cao hơn rất nhiều.
Ngoài ra chính là cùng là chủ đề nhà giam, nhưng mà nhà giam cũng có cái này cái kia.
Trong nước có vài quán ăn chủ đề nhà giam đã thất bại, đều là vì nghiêm ngặt dựa theo nhà giam trong hiện thực để làm, thậm chí còn làm mấy tấm chăn màu xanh quân đội giống như miếng đậu phụ, giường tầng, bàn ghế, song sắt đều là thép không gỉ, cho người ta cảm giác nhà giam vô cùng hiện đại, vô cùng chân thực.
Như vậy đã tạo ra cảm giác ăn cơm nhà giam thật đến 100%, đã không kinh dị còn không thoải mái, đơn thuần chỉ có kinh tởm.
Mà nhà giam bên trong nhà hàng chủ đề này lại hoàn toàn khác với nhà giam trong hiện thực, định vị của nó tiếp cận gần hơn với kiểu bệnh viện tâm thần trong phim kinh dị và game kinh dị, bố trí đều là theo phong cách phương tây thế kỷ trước, cảm giác mang đến cho mọi người là một kiểu kinh sợ, mới lạ hơn, đã phá vỡ hình tượng nhà giam trong hiện thực.
Ăn cơm ở trong này, sẽ không cảm thấy bản thân đang ở trong ngục, mà càng giống như đang tự mình tham gia vào một cảnh ghi hình của phim kinh dị, hoặc đang chơi một tựa game kinh dị, kiểu cảm giác vô thực này với hiện thực, sẽ không khiến người chơi chống đối ghét bỏ kiểu bố trí này từ trong tận đáy lòng.
Ngược lại sau khi tiếp xúc với phong cách thế này, sẽ cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Đương nhiên, người khác nhau cũng sẽ có mức độ tiếp nhận phong cách thế này khác nhau, ví dụ như Kiều Lương, vô cùng chống đối.
“Ta vô cùng hiểu tâm lý thích mới mẻ của mọi người, nhưng mà... chúng ta mới vừa từ trong nhà ma đi ra!”
“Không phải chúng ta nên tìm một quán ăn ấm áp, môi trường thoải mái để ăn cơm sao?”
Nhưng mà Kiều Lương vừa nói đến một nửa, đã dừng lại.
Bởi vì hắn nhìn thấy một em gái mặc đồ y tá thân hình bốc lửa, biểu cảm lạnh lùng, đang đi về phía hắn, trên cổ tay bên trái đeo một chiếc còng tay màu đen kịt.
Quần áo y tá trên người em gái cũng thường hay xuất hiện trong phim kinh dị, kiểu đồ y tá của game kinh dị, phong cách Âu Mỹ, bên trên dường như còn dính chút vết máu, trắng đỏ pha lẫn còn tôn dáng, khiến hai mắt Kiều Lương có chút mất khống chế bất giác muốn dời xuống dưới.
Cũng không biết làm thế nào, hắn lại duỗi tay ra, để em gái còng tay mình lại.
Sau khi bị còng Kiều Lương mới ý thức được, chiếc còng tay này được làm từ nhựa, chả trách em gái dùng một cổ tay là có thể cầm lên mấy chiếc còng tay.
Tạo hình của còng tay cũng không phải kiểu còng tay thép không gỉ bóng loáng sáng choang, mà là vòng tay xiềng xích mà đen, cũng rất phù hợp với bối cảnh.
Hơn nữa thứ này chỉ là một món đồ chơi mà thôi, có thể thoải mái mở ra.
Sau khi còng tay tất cả mọi người, y tá dẫn mọi người đi vào trong, đi qua từng gian nhà giam một, tìm vị trí trống.
Một fans mang theo nụ cười mỉm hỏi: “Lão Kiều, vừa rồi ngươi nói đến cái gì? Đổi chỗ gì vậy?”
“Khụ khụ.” Kiều Lương ho khan hai tiếng, thấp giọng nói: “Hết cách, đã bị còng tay rồi này.”
Đi mãi đi mãi, Nguyễn Quang Kiến đột nhiên dừng lại.
Hắn dòm qua song sắt vào phòng giam đơn trong đó: “Chào mọi người, trùng hợp quá!”
Đám người Lâm Vãn, Diệp Chi Chu, Trần Quang Thác, Hác Quỳnh đang ăn cơm trong này cũng rất bất ngờ: “Đại thần Nguyễn? Trùng hợp vậy, ngươi cũng đến đây à?”