Nguyễn Quang Kiến mỉm cười: “Nhà ma của tổng giám đốc Bùi mở cửa, sao ta có thể không đến góp vui chứ?”
Lâm Vãn đề nghị: “Muốn ăn chung không? Ta có thể kêu thêm chỗ.”
Nguyễn Quang Kiến nhìn ngó, phòng đơn này vốn rất lớn, cộng thêm toàn bộ đám người Kiều Lão Thấp, chắc cũng không thành vấn đề.
Hắn đảo mắt, ngẫm nghĩ trong lòng.
Nguyễn Quang Kiến đến gần song sắt, nhỏ giọng nói: “Một lát nữa mọi người phối hợp với ta, để Kiều Lão Thấp...”
Chị gái y tá phía trước dẫn theo một đám “phạm nhân” đi đến một nửa, đột nhiên phát hiện thiếu đi một người, bèn dừng lại chờ đợi.
Người khác cũng không hỏi nhiều, sau một phút Nguyễn Quang Kiến đã đi đến.
“Đi qua bên đó ghép bàn đi, là người quen.”
Mọi người sững sờ, bản năng muốn từ chối, dù sao thì đó cũng đều là bạn của đại thần Nguyễn, mọi người cũng không quen.
Nguyễn Quang Kiến bổ sung: “Là nhân viên nghiên cứu phát triển của hạng mục ‘Be Quiet’ và Palpitation Hotel.”
Kiều Lương sững người, lập tức mừng rỡ đồng ý: “Được!”
Mọi người đến gian phòng đơn đám người Lâm Vãn đang ngồi, ai nấy tự mình ngồi xuống.
Sau khi giới thiệu qua lại, Kiều Lương và các fans đều rất mừng rỡ.
Đây chính là một nửa giang sơn của Game Đằng Đạt đó!
Nhà chế tác, nhà thiết kế chính, người đồ họa chính của “Be Quiet”, người phụ trách, nhà thiết kế Palpitation Hotel... toàn bộ đều ở đây!
Kiều Lương vốn có thành kiến cực kỳ lớn với nhà thiết kế của Palpitation Hotel, lúc ở trong “Nhà Ma Ác Mộng” còn không biết đã mất tên nhà thiết kế này bao nhiêu lần, nhưng hiện tại khi thật sự gặp mặt Trần Khang Thác, lập tức tay bắt mặt mừng, đồng thời còn tiếng hành đánh giá cao độ với thiết kế của Palpitation Hotel.
Diễn giải sinh động cho cái gọi là “nâng trên đạp dưới, ỷ mạnh hiếp yếu”.
Sau khi hai bên tâng bốc lẫn nhau một hồi, chị gái y tá bắt đầu bưng các món ăn lên.
Trong này cho phép chọn món, nhân viên phục vụ sẽ dựa vào việc du khách ghét món gì để quyết định món ăn, mà mục đích chủ yếu của tất cả món ăn này là sự mới mẻ, ví dụ như món đồ uống giống như túi máu.
Sau khi ăn chút món tượng trưng, Nguyễn Quang Kiến nhìn Lâm Vãn, Lâm Vãn thì lại nháy mắt với mọi người một cái.
Mọi người lập tức hiểu ý.
Lâm Vãn khẽ cười hỏi: “Mọi người đã đi trải nghiệm ‘Khủng Khiếp Cuối Cùng’ hết chưa?”
Kiều Lương và các fans đưa mắt nhìn nhau không nói không rằng.
Nguyễn Quang Kiến gật đầu: “Ừm, ta đi rồi, tuyệt cú mèo! Các ngươi cũng đã trải nghiệm hết rồi sao?”
Lâm Vãn chọc vào miếng bánh kem giống như miếng thịt bò sống trên bàn, vừa ăn vừa nói: “Đương nhiên, bọn ta đều đã trải nghiệm hết rồi. Chỉ là bọn ta đều rút lui ở checkpoint cuối cùng, bởi vì bọn ta là nhân viên công tác, mà vinh dự ‘người đầu tiên thông qua Palpitation Hotel’ này, nhất định phải để lại cho một... người chơi cao thủ chân chính.”
Nàng không nhìn về phía Kiều Lương, nhưng cái khựng lại trong giọng điệu rõ ràng là đang ám chỉ gì đó.
Vẻ mặt Kiều Lương ngập tràn bất ngờ: “Các ngươi... Tất cả các ngươi... Đều đã qua cửa?”
Bỏ cuộc ở checkpoint cuối cùng, cũng không khác gì với qua cửa cả.
Các fans của Kiều Lương, rõ ràng cũng không tin.
Người khác cũng thôi đi, Lâm Vãn là con gái cũng có thể qua cửa?
Nhìn thấy biểu cảm của Kiều Lương, Lâm Vãn đoán ra được hắn đang nghĩ gì, khẽ mỉm cười, lấy một túi máu từ bên cạnh qua vừa uống vừa nói: “Có phải các ngươi cảm thấy ta đang khoác lác không?”
“Vậy... các ngươi biết bệnh viện tâm thần Fog Hill không?”
“Ban đầu vì để lấy tài liệu cho ‘Be Quiet’ và Palpitation Hotel, đám người bọn ta đã đặc biệt đi đến bệnh viện tâm thần Fog Hill, dạo loanh quanh tròn năm ngày.”
Kiều Lương và đám fans không hề kính nể, bởi vì bọn họ bị chấn động luôn rồi.
Bệnh viện tâm thần Fog Hill, chính là tên gọi của nhà ma khủng khiếp nhất thế giới!
Đám người này lại vì để lấy tài liệu mà đi dạo loanh quanh trong đó năm ngày?
Có còn là người không?
Hiện tại đã hiểu tại sao đám người này có thể bình tĩnh nhẹ nhàng nói bản thân đã qua cửa như thế, cho dù “Khủng Khiếp Cuối Cùng” có cùng một mức độ với bệnh viện tâm thần Fog Hill, thì đối với đám người này mà nói cũng không thành vấn đề gì!
Kiều Lương bất giác sản sinh ra một loại cảm giác xấu hổ.
Nhìn người ta đi, một cô gái yếu đuối, có thể vì công việc dạo trong bệnh viện tâm thần Fog Hill năm ngày!
Còn mình, ngay cả dũng khí bước vào “Khủng Khiếp Cuối Cùng” cũng không có…
Mất mặt!
Mất mặt quá!
Nguyễn Quang Kiến đúng lúc hỏi: “Vậy Palpitation Hotel và bệnh viện tâm thần Fog Hill có gì khác nhau không?”
Lâm Vãn ngẫm nghĩ: “Trải nghiệm hai bên đều rất tuyệt, nhưng ta cảm thấy, chi tiết của Palpitation Hotel làm tốt hơn, dễ dàng kiên trì tiếp tục hơn. Cũng nhờ vào sự nắm bắt chi tiết tuyệt đỉnh của Trần Khang Thác.”
Trần Khang Thác lắc đầu: “Không, phần công lao này vẫn nên thuộc về tổng giám đốc Bùi.”
Vừa nghe thấy bốn chữ “tổng giám đốc Bùi”, tất cả mọi có mặt tại đó đều lấy lại tinh thần.
Trần Khang Thác chìm vào hồi ức: “Hôm đó, tổng giám đốc Bùi đã sắp xếp cho ta một nhiệm vụ vô cùng bất hợp lý. Hắn bảo ta phải trải nghiệm đi trải nghiệm lại hạng mục trong Palpitation Hotel, nắm rõ mỗi một chi tiết.”
“Liên tục mấy hôm, ngày nào ta cũng tốn bảy tám tiếng đồng hồ ở trong ‘Khủng Khiếp Cuối Cùng’, tìm hiểu từng chi tiết của nó, cân nhắc mỗi chỗ mang lại cảm giác cho du khách.”
“Ngoài ra, tổng giám đốc Bùi còn sắc xếp đạo cụ đặc biệt trong mê cung Hoàng Kiêm, dùng nó để phân chia độ khó, để lúc du khách vào nhiều lần, có thể có được trải nghiệm hoàn toàn khác biệt...”
Mọi người nghiêm túc lắng nghe, trên mặt lộ ra biểu cảm kính trọng.
Một mặt là kính trọng tổng giám đốc Bùi.
Không ngờ tổng giám đốc Bùi lại có thể đưa tư duy game vào trong nhà ma, mang đến trải nghiệm dạo chơi đặt biệt như thế.
Mặt khác là kính trọng Trần Khang Thác.
Dám trải nghiệm gần một tuần trong “Khủng Khiếp Cuối Cùng”? Quả là một người tàn nhẫn với bản thân!
Kiều Lương dựng lỗ tay lên nghe, không để lọt bất kỳ tin tức nào.