“Tổng giám đốc Bùi là người muốn tốt còn phải tốt hơn, không đi theo con đường tầm thường, chỉ là một trung tâm thương mại, cũng làm thành mê cung Hoàng Kim! Hạng mục ‘Khủng Khiếp Cuối Cùng’ này chính là hạng mục tốt át chủ bài trong Palpitation Hotel, có thể là một nhà kinh dị bình thường sao?”
“Nếu đáp án là không, vậy ngươi không ngại thì suy nghĩ lại đi.”
“Nếu tổng giám đốc Bùi đã đầu tư lượng lớn tâm huyết và tiền của và đây, vậy thì rốt cuộc hắn xuất phát từ lập trường gì, khuyên ngươi không nên đi trải nghiệm chứ?”
“Đây hiển nhiên là một loại thăm dò, xem thử ý chí của ngươi có đủ kiên định hay không, có năng lực trải nghiệm toàn bộ quá trình của ‘Khủng Khiếp Cuối Cùng’ làm ra một kỳ video xuất sắc hay không!”
“Nếu ngươi bị khuyên lùi... vậy chỉ có thể rất tiếc phải nói là, đến đây là hết.”
“Với hiểu biết của ngươi về tổng giám đốc Bùi, kết hợp cùng lời ta vừa nói, phân tích tỉ mỉ đi.”
Kiều Lương thẫn thờ.
Hắn không ngờ đến trong này còn có nhiều quanh co khúc khuỷu như vậy?
Nhưng mà phân tích tỉ mỉ những lời tổng giám đốc Lý vừa nói, dường như... rất hợp lý?
Đúng vậy, động cơ của tổng giám đốc Bùi hình như rất có vấn đề, tại sao hắn phải đưa ra nhiều điều kiện ưu ái như vậy, mà chỉ là để bảo hắn không tiến vào “Khủng Khiếp Cuối Cùng” chứ?
Đây quả thực là có chút không hợp tình hợp lý!
Vậy thì... phân tích này của tổng giám đốc Lý, khả năng lớn chính là chân tướng.
Tổng giám đốc Bùi thật sự đang thăm dò ta!
Phải chăng hắn cho rằng, ta có năng lực phá giải game, nhưng chưa chắc có năng lực phá giải nhà kinh dị của Palpitation Hotel không?
Nếu ta biết khó mà lui, có phải sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội phá giả ‘Khủng Khiếp Cuối Cùng’? Giống như những nhà đầu tư bị khuyên lùi kia, vĩnh viễn mất đi cơ hội cùng đầu tư?
Kiều Lương vẫn luôn tự nhận là người hiểu tổng giám đốc Bùi nhất, nhưng ngay cả ý bóng gió trong lời nói của tổng giám đốc Bùi cũng không đoán ra.
Thật khiến hắn có hơi hổ thẹn.
Nghĩ trái nghĩ phải, cuối cùng Kiều Lương đã hạ quyết tâm, lần nữa cầm lấy đèn lồng vàng lên.
“Kiều Lão Thấp ta một đời không thua ai!”
“Câu đố tổng giám đốc Bùi để lại cho ta, nên do ta giải đáp!”
Một giờ sau, Kiều Lương lại mang theo một chiếc đèn lồng màu vàng đến cửa “Khủng Khiếp Cuối Cùng”.
Mọi người rối rít cổ vũ hắn.
“Lão Kiều cố lên, ngươi có thể làm được mà!”
“Yên tâm, quen rồi sẽ không còn đáng sợ như vậy nữa.”
“Tên nhát gan như ta còn làm được, thì ngươi nhất định không sao đâu.”
Câu cuối cùng rõ ràng phát ra từ trong miệng Nguyễn Quang Kiến, Kiều Lương mắt trợn trắng, không tin dù chỉ là một dấu chấm câu.
Sau khi rời khỏi mê cung Hoàng Kim, Kiều Lương trực tiếp đến “Nhà Ma Ác Mộng”, thách đấu thêm một lần nữa.
Không biết có phải do đã thử thách qua một lần, có sự chuẩn bị tâm lý đầy đủ hơn hay là do tiếp thu tinh thần của mọi người, đặc biệt là chịu tác động từ tình hữu nghị của tổng giám đốc Bùi, nên quá trình lần này diễn ra rất suôn sẻ.
Mặc dù có bỏ sót hai ba chi tiết nhỏ, nhưng mức độ hoàn thành về tổng thể là không có vấn đề gì, đã lấy được giấy chứng nhận qua cửa từ nhân viên.
Thế là, hắn đã đến lối vào của “Khủng Khiếp Cuối Cùng”, chuẩn bị đón nhận số phận của mình.
Rất hoảng loạn, chỉ có thể liều chết nắm chặt chiếc đèn lồng màu vàng trong tay, như thể đang nắm lấy một cọng rơm cứu mạng vậy.
“Ta đi đây! Chờ tin ta thắng lợi trở về!”
Kiều Lương vẫy tay ly biệt mọi người, bước vào “Khủng Khiếp Cuối Cùng”.
Sau khi bước vào, tầm nhìn lập tức giảm mạnh, trên vách tường sáng lên ánh đèn mờ nhạt, sơn trên tường bong tróc ra từng mảng, tấm áp phích bị ăn mòn, vết máu khô trộn lẫn với các chất kết tủa như gel trắng, lập tức tạo nên một bầu không khí kinh hoàng ở xung quanh.
Một cô gái đeo khẩu trang, mặc đồng phục y tá trên người bê bết máu, ngồi sau chiếc bàn khám bệnh đổ nát, hai tay giấu dưới gầm bàn, đầu lâu rũ xuống, mái tóc dài buông xõa che hết cả khuôn mặt, hoà làm một với toàn bộ khung cảnh một cách hoàn hảo, khiến Kiều Lương không chú ý đến nó ngay lập tức, suýt chút nữa còn nghĩ rằng đây là một đạo cụ hóa trang thành xác chết.
Nhưng khi quan sát bốn phía, cách bố trí trông giống như quầy lễ tân này dường như là con đường bắt buộc phải đi qua.
Kiều Lương lặng lẽ thắp sáng đèn lồng màu vàng, sau đó đi tới bàn khám bệnh.
Ngay khi hắn đang định mở miệng hỏi, cô y tá đột nhiên ngẩng đầu lên với tư thế cực kỳ cứng nhắc!
Mắt nàng phủ đầy tia máu, trên trán hình như có một vết thương dữ tợn, trên khẩu trang cũng rỉ ra máu tươi, dường như là ở ngay miệng của nàng, trên cổ có dấu vết bị cắn xé rõ ràng, bên trong chảy ra máu đen.
Kiều Lương hít một hơi khí lạnh.
Một quầy lễ tân thôi mà cũng chuyên nghiệp đến vậy?
Cô em thây ma ở quầy lễ tân không nói gì, chỉ vô cùng cứng nhắc đưa tay mình ra.
Hai bàn tay của nàng cũng đã được hóa trang, lớp da phía trên bong tróc, để lộ những vết thương màu đỏ sẫm, dính đầy vết máu.
Kiều Lương sững sờ một lúc, vội vàng đưa giấy chứng nhận vào cửa mà hắn lấy được trong “Nhà Ma Ác Mộng”.
Giấy chứng nhận vào cửa có hình chụp, sau khi em gái thây ma xác nhận đúng là mình, liền lấy từ trên bàn ra một tờ giấy miễn trừ trách nhiệm đưa cho Kiều Lương ký tên.
Có rất nhiều điều khoản chi tiết trong bản miễn trừ trách nhiệm này, và cũng hỏi xem Kiều Lương có mắc bệnh tim hay các bệnh liên quan khác hay không, cần phải trả lời trung thực.
Kiều Lương đánh dấu vào mục tương ứng, sau khi ký tên đã đưa nó lại cho thây ma.
Palpitation Hotel thực sự an toàn hơn so với ngôi nhà kinh dị bình thường khác, bởi vì mức độ đáng sợ của ba hạng mục lớn được tăng dần theo trình tự. Hễ là những người chơi có thể thông qua “Nhà Ma Ác Mộng” đều đã chứng minh rằng tình trạng sức khỏe và tố chất tâm lý của họ đủ để chịu đựng được mức độ sợ hãi này, giảm thiểu đến mức thấp nhất các xác suất xảy ra tai nạn ngoài ý muốn.