Cô gái thây ma một lần nữa cứng nhắc cầm lấy tờ giấy miễn trừ trách nhiệm, kiểm tra cẩn thận lại lần nữa, rồi cất nó đi.
Sau đó, cô gái thây ma từ từ lấy ra một chiếc chìa khóa, đặt nó lên bàn.
Kiều Lương kinh hồn bạt vía cầm lấy chìa khóa: “Có, có vấn đề gì cần chú ý không?”
Cô gái thây ma không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm hắn với đôi mắt phủ đầy tia máu.
Kiều Lương: “...”
Hắn lặng lẽ lấy chìa khóa mở cửa bước vào một hành lang u ám.
Lúc trước Kiều Lương đã nghe Trần Khang Thác nói sơ qua, toàn bộ hạng mục “Khủng Khiếp Cuối Cùng” nằm trong một nhà xưởng lớn, là một cấu trúc hình vòng, loại hành lang chật hẹp, tối tăm này hẳn là có tác dụng kết nối các hạng mục nhỏ lại với nhau.
Mặc dù phong cách bố trí của hành lang trông cũ kỹ và đáng sợ, nhưng nó chẳng là gì so với nỗi sợ hãi phải chịu đựng trong “Nhà Ma Ác Mộng”.
Rõ ràng, mức độ kinh dị của “Khủng Khiếp Cuối Cùng” là tăng dần lên, những du khách đến đây sau khi vượt qua “Nhà Ma Ác Mộng” có thể thích ứng rất tốt ở giai đoạn đầu, không đến mức bị dọa sợ phải rút lui ngay lập tức.
Cuối hành lang lại là một cánh cửa khác, lần này không cần chìa khóa, chỉ là vẫn giống như lần trước, là kéo ra ngoài.
Có vẻ như tất cả các cánh cửa ở đây đều phải kéo ra ngoài thay vì đẩy vào trong.
Kiều Lương đưa tay nắm lấy chốt cửa bằng sắt đen rỉ sét, chuẩn bị trước tâm lý.
Hắn biết rất rõ, mở cửa sát sẽ là rất nhiều cảnh tượng kinh dị thường thấy, cửa bị kéo ra dễ dàng giấu cửa sát hơn, không ai biết sau khi mở cánh cửa này ra sẽ có thứ gì chui ra chứ.
Tuy nhiên, sau khi tràn đầy đề phòng mở cánh cửa sắt này ra, không có một xác chết hay những thứ đáng sợ khác đột nhiên rơi ra từ bên trong, mà ngược lại là những ánh đèn bình thường.
Mặt tường trắng tinh, gạch lát nền bằng phẳng, bên trong trông giống như một phòng khám bệnh bình thường ở bệnh viện, trên tường có treo một vài bức tranh sơn dầu phong cảnh khiến người ta thư giãn, toàn bộ không gian chỉ có một cái bàn làm việc, hai cái ghế, một chiếc giường bệnh, bên cạnh giường bệnh còn chiếc máy điện tâm đồ.
Điều này khiến Kiều Lương ngay lập tức cảm nhận được sự ấm áp như ở nhà, và ... mờ mịt.
Tình hình gì thế nào?
Suýt chút nữa còn cho rằng mình xuyên không rồi.
Nhìn chiếc đèn lồng màu vàng trong tay, có vẻ như nó không phù hợp với khung cảnh này cho lắm.
Nữ bác sĩ mặc áo khoác dài màu trắng mỉm cười nói: “Xin chào.”
“Ta là bác sĩ ở đây, trước khi ngươi tiếp tục đi về phía trước thì cần phải làm kiểm tra điện tâm đồ và một bài kiểm tra tâm lý đơn giản.”
Kiều Lương nằm trên giường bệnh, bác sĩ bắt đầu lau cồn lên nơi đặt điện cực trên ngực hắn, giống như kiểm tra sức khỏe thông thường ở bệnh viện.
Nữ bác sĩ thoạt nhìn cũng không lớn lắm, khoảng chừng ba mươi tuổi, tuy rằng không tính là xinh đẹp, nhưng trên mặt luôn mang theo nụ cười, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
Rất nhanh đã kiểm tra xong điện tâm đồ, đợi hai phút nữa sẽ có thể lấy được kết quả điện tâm đồ.
Kiều Lương vươn tay rút một tờ khăn giấy, lau sạch cồn trên người, dưới sự dẫn đường của bác sĩ đi đến trước bàn làm việc.
“Nhìn vào những bức tranh này, sau đó cho ta biết điều đầu tiên trong đầu ngươi liên tưởng đến là gì.”
Kiều Lương có ấn tượng với những bức tranh ảnh này, hình như là “bài trắc nghiệm Rorschach”, là một loại trắc nghiệm tâm lý, người tham gia quan sát những bức tranh này, nội dung câu trả lời, thời gian phản ứng, thời gian tạm dừng, hành động phụ, v.v. của hắn, đều sẽ phản ánh một số trạng thái tâm lý của mình.
Kiều Lương không hiểu rõ chi tiết, chỉ có thể trả lời dựa trên ấn tượng đầu tiên của mình.
Ưu điểm lớn nhất của phương pháp chiếu này là ý đồ của đề thi được ẩn giấu đi, vì vậy có thể nhận được câu trả lời khá là chân thật.
Nếu là câu hỏi kiểm tra tâm lý thông thường, thường sẽ xuất hiện những câu hỏi khiến người ta dở khóc dở cười như “ngươi có nghĩ mình bị bệnh tâm thần không”, điều này sẽ ảnh hưởng đến độ chính xác của bài kiểm tra.
Tuy nhiên, phương pháp chiếu đòi hỏi người chủ trì (bác sĩ) phải có kiến thức chuyên môn. Nếu là một bài trắc nghiệm Rorschach hoàn chỉnh, thường cần mất hơn 20 phút, nhưng mức độ kiểm tra này chủ yếu được chuẩn bị cho một số bệnh nhân thật sự mắc bệnh tâm lý.
Việc kiểm tra ở đây chỉ đơn giản là xác định trạng thái tâm lý của du khách, cho nên sẽ không mất quá nhiều thời gian, chỉ hai phút là kết thúc rồi.
Bác sĩ lấy lại bức tranh, mỉm cười gật đầu: “Rất tốt, đừng căng thẳng, ta đi xem kết quả điện tâm đồ của ngươi.”
Bác sĩ cầm lấy điện tâm đồ đã in, lần nữa ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Kiều Lương.
“Chúc mừng ngươi, bài kiểm tra của ngươi...”
Trong lòng Kiều Lương đang tràn đầy vui mừng cảm thấy mình có thể tiếp tục rồi, tuy nhiên lúc này bác sĩ không hề báo trước ngã ra phía sau, đồng thời một tiếng “ầm” lớn vang lên, tất cả ánh đèn trong phòng đều tắt ngấm!
Vách tường trắng như tuyết ban đầu ngay lập tức được phủ đầy đủ loại hoa văn kinh dị dữ tợn, có khuôn mặt dữ tợn gào thét, cánh tay vặn vẹo, dấu tay đẫm máu rậm rạp chằng chịt... Những hoa văn kinh dị với nhiều màu sắc khác nhau này phát ra ánh huỳnh quang yếu ớt, hoàn toàn bao quanh Kiều Lương.
Không biết vì lý do gì, những bức tranh sơn dầu phong cảnh màu xanh lục trước đó, tất cả đều chuyển sang màu đỏ như máu.
Ngay cả kết quả kiểm tra điện tâm đồ mà Kiều Lương đang cầm trên tay, mặt sau của tờ giấy cũng xuất hiện một dấu tay đẫm máu méo mó phát ra ánh huỳnh quang màu đỏ!
Hiển nhiên, trong phòng không phải không có trang trí gì, những hoa văn này đều là dùng vật liệu huỳnh quang trong suốt vẽ lên tường, một khi tắt đèn sẽ hiện ra một cách dữ tợn!