Cùng lúc đó, xung quanh Kiều Lương truyền đến từng tiếng cười thảm thương, có chút sắc bén, có chút trầm thấp, nó ảm đạm vang vọng trong toàn bộ không gian, khiến cho phòng tuyến tâm lý của Kiều Lương sụp đổ ngay lập tức!
Kiều Lương hét lớn một tiếng, đứng dậy muốn chạy, nhưng hình như chân vấp phải thứ gì đó, may mà hắn thuận tay bám vào bàn, không có bị ngã.
Cảm giác mắt cá chân bị thứ gì đó kéo đi khiến hắn sợ hãi không nhẹ, hắn vô thức dùng lực vung mạnh cái chân bị vướng, nhưng cũng không ích gì.
Cùng lúc đó, decibel tiếng cười nhạo thảm thiết xung quanh đột nhiên tăng cao, biến thành tiếng cười điên cuồng, thậm chí bên trong còn có âm thanh vừa cười vừa hổn hển, và cả tiếng ho.
Kiều Lương hoảng loạn giơ tay sờ soạng, cũng may, đó chỉ là một cái thòng lọng qua loa trói chân hắn mà thôi, đầu kia của thòng lọng nối với bàn làm việc, vị bác sĩ ngã trên mặt đất lúc trước đã không thấy bóng dáng từ lâu.
Rõ ràng, chiếc bàn và ghế này đều là đạo cụ bối cảnh, bốn chân bàn hoàn toàn được cố định dưới đất, mà phía dưới ghế ngồi của bác sĩ có cơ quan.
Chỉ là Kiều Lương hoàn toàn không có thời gian để suy nghĩ về những vấn đề này, hắn tay chân luống cuống nhấc chân muốn thoát khỏi thòng lọng, phản ứng đầu tiên là cướp đường mà chạy, cố gắng không nhìn đến những bức tranh phun sơn trên tường, chạy đến kế bên chiếc giường đo điện tâm đồ trước đó, cầm chiếc đèn lồng màu vàng trên bàn lên.
Đây chính là món đồ cứu mạng!
Nhưng đúng lúc này, một bàn tay dính đầy vết máu thò ra từ dưới giường bệnh!
Kiều Lương sợ đến mất hồn mất vía, hốt hoảng chạy thẳng đến cửa vào, nhưng cánh cửa đã tự động khóa lại, làm thế nào cũng không đẩy được!
Mắt thấy con quái vật dưới gầm giường sắp bò ra ngoài, Kiều Lương chỉ có thể chạy đến cánh cửa phòng khác, cũng chính là chạy đến lối ra.
Rõ ràng, khi hắn nằm trên giường đo điện tâm đồ, “con quái vật” này vẫn luôn lặng lẽ nằm dưới gầm giường, chờ hắn quay lại lấy chiếc lồng đèn vàng.
Kiều Lương hoảng sợ mở cửa lao ra ngoài, nhưng ngay khi cửa được kéo ra, một cỗ thi thể đột nhiên thòng xuống từ bức tường đối diện!
Đây là một lối rẽ nhỏ, sau khi mở cửa phải đi sang bên phải, mà “xác chết” này bị treo ngay trên bức tường phía đối diện, sợi dây treo cổ bị treo lơ lửng giữa không trung, chính là nữ bác sĩ làm kiểm tra cho Kiều Lương.
Trên người “nàng” đầy vết máu, khuôn mặt lộ ra nụ cười khó hiểu.
Hiển nhiên, đây là con búp bê được chế tạo dựa vào hình mẫu bác sĩ, nhưng hình ảnh chân thực này kết hợp với ánh sáng đáng sợ vẫn dọa Kiều Lương sợ hãi không nhẹ.
Sau khi bị dọa sợ đến do dự hai giây, Kiều Lương vội vàng xách đèn lồng lên, co giò mà chạy!
Phía trước lại có một hành lang, chỉ là so với hành lang trước đó thì nó loang lổ hơn, đổ nát hơn, cảm giác đáng sợ mạnh hơn, vả lại khúc quanh ngoằn ngoèo cũng nhiều hơn.
Mỗi lần quẹo cua, đều là một lần sợ hãi đối với Kiều Lương.
Hành lang rất yên tĩnh, dường như sẽ không có quái vật đột nhiên chạy ra, nhưng môi trường chật hẹp vẫn khiến Kiều Lương cảm nhận được áp lực tinh thần cực lớn.
Mãi đến lúc này Kiều Lương mới tỉnh táo lại.
Mình bị lừa rồi!
Cô gái lúc đầu ở quầy lễ tân dùng tạo hình thây ma, hóa trang rất kinh khủng nhưng không đáng sợ, đầu tiên nàng ta dùng một phương pháp nhẹ nhàng một chút để nâng cao áp lực tâm lý của Kiều Lương, tiến vào trạng thái phong bị.
Nhưng ngay sau đó, ở chỗ bác sĩ tâm lý, thông qua một loạt bố trí khiến Kiều Lương lầm tưởng rằng hành trình “Khủng Khiếp Cuối Cùng” vẫn chưa chính thức bắt đầu, cho rằng đây chỉ là tiến hành kiểm tra thể chất và tâm lý thông thường mà thôi.
Một lên một xuống này khiến Kiều Lương buông lỏng cảnh giác.
Đương nhiên, máy đo điện tâm đồ hẳn là thật, kiểm tra tâm lý cũng là thật, kết quả kiểm tra đúng là có thể nhìn ra được tình trạng sức khỏe của du khách, nếu thật sự không phù hợp với trải nghiệm tiếp theo, e rằng sẽ bị khuyên nhủ rời đi ngay tại chỗ.
Nhưng mà, một khi phát hiện bài kiểm tra của du khách không có vấn đề gì, trò chơi kinh dị sẽ bắt đầu ngay khi bác sĩ tâm lý tuyên bố!
Hiện giờ Kiều Lương chắc chắn 100%, dưới chiếc bàn kia nhất định có một cơ quan nào đó kiểm soát hết tất cả mọi chuyện, chỉ là hắn bị quá sợ hãi, hoàn toàn không có can đảm tìm tòi nghiên cứu hết tất cả những điều này.
Kiều Lương chỉ đành nắm chặt chiếc đèn lồng màu vàng, đầy cảnh giác đi về phía trước.
Không thể không nói, những món đồ trang trí ban đầu rất quá đáng, đặc biệt là vị bác sĩ mới một giây trước còn có vẻ mặt dễ gần đột nhiên bắt đầu trở nên đáng sợ, điều này đã thách thức rất lớn đến phòng tuyến tâm lý của Kiều Lương.
Nhưng cướp đường bỏ chạy trong lúc sợ hãi, khoảng cách tiếp theo dường như đã an toàn, điều này khiến Kiều Lương rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, tuy rằng vẫn còn đang sợ hãi, nhưng sẽ không bởi vì sợ hãi quá độ mà bỏ cuộc ngay lập tức.
Tất nhiên, hiện tại Kiều Lương muốn bỏ cuộc, nhưng cảm giác sợ hãi này vẫn được duy trì ở mức độ phù hợp: nếu nói hắn ngay lập tức hét to tìm nhân viên công tác để từ bỏ thử thách thì có hơi chuyện bé xé ra to, cảm thấy rằng mình vẫn có thể tiếp tục kiên trì; nhưng nếu tiếp tục đi về phía trước, sẽ cảm thấy nỗi sợ hãi đó luôn quanh quẩn xung quanh mình, bị nuốt chửng từng chút một.
Hắn nhìn xung quanh, xác định nơi nào cũng có micro thu âm thanh, camera và cửa ngầm, bất cứ lúc nào mình lớn tiếng kêu cứu muốn bỏ cuộc, chắc chắn sẽ có nhân viên công tác đến giải cứu bản thân.
Nhưng cũng chính vì vậy, hắn cảm thấy mình dường như vẫn có thể kiên trì thêm nữa.
“Nghe nói nơi này có phòng an toàn, ít nhất cũng phải kiên trì đến checkpoint đầu tiên đúng không?”
Nếu biết còn phải chịu khổ thêm nửa giờ nữa, nói không chừng Kiều Lương đã gg từ tận đáy lòng rồi, nhưng nhìn đèn lồng màu vàng trong tay, lại nghĩ đến thiết lập của phòng an toàn, vẫn chiến thắng chính mình, quyết định tiếp tục tiến về phía trước.
......