“(Link) tỉnh Hán Đông thúc đẩy toàn diện “phân loại rác thải nghiêm ngặt”!”
“(Link) bồi dưỡng ý thức phân loại rác thải là hành động tất yếu”
“(Link) đưa phân lọai rác thải trở thành xu hướng mới, thói quen mới!”
“Đã bắt đầu áp dụng rồi sao?”
“Đúng vậy, giai đoạn trưng cầu ý kiến đã kết thúc rồi, hiện tại đang đưa vào áp dụng toàn diện tỉnh Hán Đông, Kinh Châu là thành phố thị phạm trọng điểm.”
“Hôm nay đã có một vài tiểu khu kiểm tra việc phân loại rác thải, không thể vứt rác bừa bãi nữa rồi.”
“Nhanh dữ vậy sao? Chả trách ta đang không hiểu tại sao hôm nay lại nổ nhiều đơn đây này!”
“Ta bên này cũng nổ đơn ầm ầm! Một cửa hàng bình thường ở thành phố nhỏ tuyến ba, quanh năm chẳng có bao nhiêu khách hàng, hôm nay trong chốc lại ra được mười mấy đơn, ta giật mình luôn!”
“Không nói nữa, ta phải mau chóng đi thúc giục phía nhà bếp đây.”
Nhuế Vũ Thần vội vàng nhấn vào đường link trong nhóm xem một loạt mấy dòng tin tức này, lúc này mới nhận ra tại sao đơn đặt lại bùng nổ.,
Tỉnh Hán Đông muốn phân loại rác thải!
Chuyện phân loại rác thải, mỗi một thành phố đều có quy định riêng, nhưng rõ ràng chính sách phân loại rác thải của tỉnh hán Đông là nghiêm ngặt nhất từ trước đến nay, phân ra làm bốn loại lớn rác thải sinh hoạt, rác thải có thể tái chế, rác thải độc hại, và rác thải khác.
Rác thải sinh hoạt và rác thải có thể tái chế không thể trộn lẫn!
Phần lớn bao bì đóng gói thức ăn giao đi đều dùng hộp nhựa, túi nhựa, đều là rác thải có thể tái chế, cần vứt vào thùng rác màu xanh lam, mà rác thải sinh hoạt thì cần phải được “bỏ vào trong túi” sau đó vứt vào trong thùng rác màu xanh lá.
Đây có nghĩa là đặt một phần takeaway thông thường, cơm thừa trong takeaway còn phải phân loại với hộp đựng thức ăn và túi nhựa ra vứt!
Nhuế Vũ Thần bất giác đập bàn một cái, bừng tỉnh: “Ta hiểu rồi!”
“Hóa ra đây là ý của Tổng giám đốc Bùi!”
“Nếu như cân nhắc từ chính sách phân loại rác thải này, vậy thì loạt biện pháp này của Tổng giám đốc Bùi, mới là giải pháp tối ưu nhất!”
“Chủ yếu mở cửa hàng Takeaway Netfish ở tỉnh Hán Đông, đặc biệt là thành phố Kinh Châu, là có thể thỏa mãn mức độ lớn nhất yêu cầu của người tiêu dùng dưới điều kiện phân lọai rác thải.”
“Nếu như dựa theo cách nghĩ ban đầu của ta, mở cửa tiệm ra các thành phố khác khắp toàn quốc, vậy thì ở địa phương tỉnh Hán Đông chắc chắn sẽ không thể thoã mãn nhu cầu bảo đảm phân loại rác thải!”
“Về phần thương hiệu Thực Hoà mở rộng ra tất cả cửa hàng, càng quan trọng hơn, có thể tạo nên hai hiệu quả quan trọng: “
“Ngoài việc phô bày thương hiệu cao cấp của Takeaway Netfish với tất cả thực khách, còn có thể thực hiện phân luồng nhu cầu, những khách hàng muốn trải nghiệm nhiều hơn thì chọn Thực Hòa, mà không để ý đến những thứ này, thì chọn Takeaway Netfish bình thường.”
“Quá hoàn mỹ!”
“Lẽ nào Tổng giám đốc Bùi sớm đã nghe thấy phong thanh, hoặc là đã phán đoán được xu thế rồi sao?”
Nhuế Vũ Thần từng cho rằng đây là thần cơ diệu toán của Tổng giám đốc Bùi, nhưng nghĩ kỹ lại thì cảm thấy quá kỳ lạ.
“Tuy quả thật tồn tại loại khả năng này, nhưng...Takeaway Netfish đã tồn lại lâu vậy rồi, lúc nó mới thành lập, tỉnh Hán Đông vẫn chưa có dấu hiệu tiến hành phân loại rác mà?”
“Lúc đó Tổng giám đốc Bùi đã nghĩ tới việc thu mua đồ chén đĩa phế thải, lợi dụng mô hình Takeaway này? Chỉ là dự đoán quá sớm, cho nên vẫn luôn thua lỗ sao?”
“Nếu đã như vậy, Tổng giám đốc Bùi vẫn cứng rắn chịu lỗ, phân Takeaway ra từ trong quán cà phê internet Netfish, liên tục mở chi nhánh, hơn nữa còn có các hoạt động phía sau...”
“Nghe được thông tin rồi mới làm những chuyện này hiển nhiên sẽ không kịp đâu, Tổng giám đốc Bùi là đang dự đoán xu hướng chung để phát triển trong tương lai!”
“Nói cách khác, Tổng giám đốc Bùi muốn mượn Takeaway Netfish để truyền tải thông điệp bảo vệ môi trường, cuộc sống lành mạnh, vừa hay lại trùng hợp với khái niệm phân loại rác này! Đây đúng là một sự trùng hợp tuyệt vời!”
Nhuế Vũ Thần càng nghĩ, càng cảm thấy những việc làm của Tổng giám đốc Bùi khiến người khác khen ngợi không thôi!
Người bình thường sao có thể nghĩ tới mô hình Takeaway Netfish sẽ thu được lợi dưới điều kiện đặc biệt là phân loại rác chứ? E rằng liên tục thua lỗ trong thời gian dài như vậy, đã từ bỏ từ lâu rồi!
Nhưng Tổng giám đốc Bùi không chỉ không từ bỏ, mà còn mở thêm chi nhánh, mở rộng phạm vi, cuối cùng cũng chờ được tới lúc mây tan thấy trăng sáng!
Nhưng nghĩ rồi mới biết, việc triển khai sâu vào việc phân loại rác, thị trường Takeaway Netfish vẫn tăng lên một cách ổn định, thậm chí cửa hàng này trước mắt liệu còn đáp ứng đủ yêu cầu hay không, cũng rất khó nói.
Nhuế Vũ Thần vốn đang rất hoài nghi, rất hoang mang, nhưng bây giờ cảm xúc này đã được quét sạch, thay vào đó là sự hưng phấn đến mức gần như múa máy tay chân!
Hắn lập tức lấy máy tính xách tay ra, mở nền dữ liệu, tiến hành phân tích và dự đoán tương lai, xác định sách lược phát triển sau này.
Tổng giám đốc Bùi đã phán đoán chính xác xu thế chung, cũng đã đặt đúng vấn đề, chỉ còn lại một số giải pháp nhỏ.
Nếu đến cả bài kiểm tra mở này cũng không trả lời đúng, vậy thì còn mặt mũi nào tới làm người phụ trách của Takeaway Netfish nữa chứ?
Nhuế Vũ Thần biết rõ, mình khổ sở lâu như vậy, chính là để đợi cơ hội xoay lỗ thành lãi này.
Bây giờ, cơ hội tới rồi, nhất định phải nắm chắc!
...
Bùi Khiêm xuống xe trước cửa của cửa hàng Takeaway Netfish số một, tam trạng vô cùng thấp thỏm.
Sợ nhìn thấy tình trạng đột nhiên hot lên như quán cà phê internet Netfish trước đó.
Nhưng nhìn tình hình trước mắt, có vẻ là...Có thể lắm?
Cửa tiệm có vài vị khách, nhưng cũng không đông nghịt người, Nhuế Vũ Thần đang gõ máy tính, không biết đang bận việc gì, trạng thái của cả cửa hàng giống như trước đó, dường như không có biến đổi gì quá lớn.
Nhưng hình như có chỗ nào đó không đúng, nhất thời không nói ra được.
Tựa như thiếu chút gì đó.
Đột nhiên, Bùi Khiêm rốt cuộc cũng nghĩ ra là thiếu gì.