Người giao hàng!
Những người giao hàng đi đâu rồi? Xe điện của bọn họ cũng không thấy đâu nữa!
Trước đó Bùi Khiêm đã đồng bộ phương tiện của tất cả cửa hàng Takeaway Netfish vượt qua nhu cầu bình thường để có thể thua lỗ nhiều hơn, bao gồm cả số lượng bếp, số lượng chén đĩa, số người giao hàng...
Dưới tình huống số lượng đơn đặt hàng mỗi người có hạn, những thứ này làm càng nhiều, thì chắc chắn sẽ lỗ càng cao.
Ví dụ như người giao hàng, lúc bình thường sẽ có rất nhiều người giao hàng không có đơn giao.
Nhưng hôm nay, không thấy một người giao hàng nào cả!
Bùi Khiêm lập tức ý thức được, đã xảy ra vấn đề lớn rồi!
Takeaway vốn không có gì làm trong thời gian dài, đột nhiên lại bắt đầu vận chuyển hết tốc lực!
Mặc dù Nhuế Vũ Thần đang vùi đầu vào công việc, nhưng vẫn chú ý tới tình hình bên ngoài cửa hàng, cho nên lập tức phát hiện ra Tổng giám đốc Bùi.
“Tổng giám đốc Bùi!”
Nhuế Vũ Thần vừa mừng vừa sợ.
Hiển nhiên, Tổng giám đốc Bùi tới để thị sát!
Còn tại sao phải cố ý chạy ra một chuyến, lý do rất đơn giản, Tổng giám đốc Bùi hơn nửa là lo lắng sau khi lượng nhu cầu đặt hàng chợt tăng lên của Takeaway Netfish thì sẽ rất khó thỏa mãn nhu cầu của khách hàng, có thể xuất hiện tình huống không giao kịp, cho nên tới xem thử!
Nghĩ tới đây, Nhuế Vũ Thần giành nói trước: “Tổng giám đốc Bùi, ngươi yên tâm, tuy lượng nhu cầu đặt hàng của các cửa hàng tăng vọt, nhưng bởi vì ngươi vẫn luoon nhắc nhở bọn ta phải chuẩn bị thật kỹ, cho nên trước mắt sẽ không xuất hiện tình huống bùng nổ đơn, giao hàng chậm chễ!”
“Tiếp theo ta sẽ sắp xếp các cửa hàng trưởng chuẩn bị nhiều nguyên liệu nấu ăn, khẩn trương tuyển dụng một số người giao hàng mới, đặt mua nhiều bát đĩa mới,...Đảm bảo nhu cầu của các khách hàng đều có thể thỏa mãn ngay lập tức!”
Bùi Khiêm: “...”
Con mẹ nó ta đã nói gì đâu!
Nhìn thấy vẻ mặt vui sướng của Nhuế Vũ Thần, Bùi Khiêm cũng biết, Takeaway Netfish hơn nửa là đang ở trong tình trạng tồi tệ!
Những đơn hàng đang có, chắc chắn không thể vứt bỏ.
Chỉ có thể tranh thủ thời gian suy nghĩ biện pháp, nếu Takeaway Netfish thật sự có thể xoay lỗ thành lãi, thì với số lượng lớn như vậy...
Số tiền dư ra này phải tiêu vào đâu?
Bùi Khiêm hít sâu một hơi, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.
“Nói về tình hình trước mắt đi.”
Nhuế Vũ Thần gật đầu, trước đó hắn đang chỉnh sửa số liệu liên quan trên máy tính xách tay, bây giờ đúng lúc vừa học vừa bán hàng luôn.
“Tổng giám đốc Bùi, một tháng tới, Takeaway Netfish chắc chắn có thể chuyển lỗ thành lãi.”
“Bởi vì Takeaway Netfish đã phát triển trong thời gian dài, nên đã có một nhóm khách hàng và danh tiếng, chỉ là bởi vì về giá cả không có ưu thế đặc biệt, hơn nữa bố trí tài nguyên của các cửa hàng quá thừa thãi, cho nên chi tiêu cứ tăng cao không hạ thấp, vẫn luôn lỗ vốn.”
“Nhưng lần này mượn thời cơ phân loại rác, danh tiếng chúng ta tích lũy được lập tức bùng lên, các khách hàng cũ rời bỏ những cửa hàng Takeaway khác, coi Takeaway Netfish là bữa ăn chính, hơn nữa còn kéo được một lượng lớn khách hàng mới, cộng thêm tài nguyên của các cửa hàng đều có thể được sử dụng đầy đủ...”
“Tổng giám đốc Bùi, ngươi nói đúng, tiềm năng thị trường của cả tỉnh Hán Đông vẫn chưa được khai thác hết, sau này quán cà phê internet Netfish không cần ngươi phải bổ sung vốn nữa, chỉ cần đầu tư toàn bộ lợi nhuận ròng vào cửa hàng mới, không ngừng mở rộng là được!”
Khóe miệng Bùi Khiêm hơi giật giật.
Không cần ta bổ sung vốn nữa?
Đây đúng là tin dữ chấn động!
Bùi Khiêm vôn vào trầm tư, hắn biết mình nhất định phải làm chút gì đó.
Cứ mặc kệ Nhuệ Vũ Thần đầu tư hết lợi nhuận ròng vào cửa hàng mới như vậy, thì cửa hàng mới sẽ lại lập tức hot lên bắt đầu kiếm ra tiền, cứ tuần hoàn như vậy, có ổn không?
Nhưng, bảo Nhuế Vũ Thần giao số tiền này ra, lại càng không hợp lý!
Bởi vì bây giờ Bùi Khiêm căn bản không biết nên tiêu số tiền này vào đâu, cầm trong tay cũng như củ khoai nóng bỏng tay.
Còn phải quán triệt nguyên tắc ai kiếm tiền, người nấy tiêu, chỉ là những hạng mục đã kiếm ra tiền này, càng mở nhiều chi nhánh thì càng kiếm được nhiều tiền, không tới mức vạn bất đắc dĩ, thì không nên chơi theo mô hình của quán cà phê internet Netfish.
Bùi Khiêm suy nghĩ, nếu Takeaway đã chuyển lỗ thành lãi...
Vậy thì phải nghĩ cách nâng cao chi phí, khiến cửa hàng nào cũng lỗ!
Nếu không thể nâng cao chi phí của mỗi cửa hàng, vậy có mở thêm chi nhánh để tieu tiền thì cũng chỉ như đổ thêm dầu vào lửa, biện pháp không triệt để, không thể giải quyết vấn đề từ gốc rễ.
Nhưng, nâng cao chi phí của mỗi cửa hàng thế nào đây?
Bùi Khiêm không nghĩ ra.
Bởi vì cho đến hiện giờ các phương tiện hỗ trợ của Takeaway Netfish đều đạt tiêu chuẩn cao, thậm chí đến cả xe điện của người giao hàng cũng không hề qua loa.
Nhưng, Bùi Khiêm không còn cách nào khác.
Lợi dụng ngược lại hiệu quả tư duy của nhân viên.
Dù sao những nhân viên của mình ai cũng là quái vật có đầu óc, mình không nghĩ ra được, vậy thì để nhân viên nghĩ đi.
Bùi Khiêm khẽ ho hai tiếng: “Về việc mở chi nhánh, không cần gấp, bởi vì mô hình của Takeaway Netfish bây giờ vẫn chưa hoàn hảo.”
“Ngươi nghĩ kỹ xem, trước mắt Takeaway Netfish còn thiếu gì?”
Nhuế Vũ Thần sững sờ: “Thiếu gì? Chắc không thiếu gì...Đâu?”
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Trong lòng Bùi Khiêm rất lo lắng, nhưng tin chắc chỉ cần biểu cảm của mình đủ nghiêm túc, cấp dưới của mình chắc chắn có thể nghĩ ra chút gì đó.
Nhìn ánh mắt rất bình tĩnh của Tổng giám đốc Bùi, Nhuế Vũ Thần lại bắt đầu hoài nghi chính mình, đổi góc độ khác suy nghĩ cẩn thận.
Trước đó các phân phối của Takeaway Netfish đều đã được Tổng giám đốc Bùi xem qua, chắc không còn thiếu sót gì cả.
Mấu chốt là...Khác biệt giữa Takeaway Netfish quá khứ với hiện tại?
Thứ Tổng giám đốc Bùi nói, có lẽ là thứ nào đó trước kia không cần, nhưng bây giờ lại cần?
Trước kia không có phân loại rác, bây giờ có phân loại rác, áp lực xử lý rác của Takeaway Netfish cũng sẽ tăng cao.